Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1132



Sau đêm đó, hai ngày liên tiếp Thẩm Loan cũng không gặp lại Nghiêm Tri

Phản.

Nhưng bữa sáng, bữa trưa và bữa tối không hề bị gián đoạn, cô cứ xuống nhà là

có thể nhìn thấy thức ăn tinh xảo được bày sẵn trên bàn.

Cô bình tĩnh dùng hết rồi bình tĩnh trở về phòng.

Vào đêm thứ ba, Nghiêm Tri Phản lại mở cửa phòng lần nữa.

Thẩm Loan nằm thẳng, trong bóng tối chậm rãi mở mắt ra, một tia máu nhàn

nhạt quanh quẩn chóp mũi.

"Anh bị sao vậy?" Cô ngồi dậy nhấn công tắc.

Chỉ nghe một tiếng lách cách, căn phòng đột nhiên sáng bừng.

Bộ dáng người đàn ông mặc áo trắng bị nhiễm máu đỏ đập vào mắt cô.

Chiếc áo sơ mi đơn điệu, cúc được cài hết cỡ tượng trưng cho cấm dục và kiềm

chế, vốn nên là tính cách khí phách cao quý, nhưng lúc này, vì những vệt máu

mờ mờ mà hiện lên vài phần yêu dã và hoa lệ.

Nghiêm Tri Phản lấy tay phải che vai trái.

Máu rỉ ra giữa các ngón tay, càng làm vết máu trên áo loang ra nhiều hơn.

Thẩm Loan nhanh chóng rời khỏi giường và đỡ anh ta ngồi vào mép giường.

Nghiêm Tri Phản khóe miệng nở nụ cười, có vẻ như không biết đau.

Thẩm Loan cau mày, thấy máu chảy ra ngày càng nhiều, mùi tanh càng ngày

càng nặng.

"Anh cần bác sĩ." Cô bình tĩnh nói.

"... Không có." Trên toàn bộ hòn đảo chỉ có anh ta và cô, hoàn toàn không có

người thứ ba.

Nói chi đến bác sĩ.

"Nhưng nếu không cầm máu kịp thời, anh sẽ chết."

Anh ta nói: "Em có quan tâm không?"

"Quan tâm. Nếu anh chết thì làm sao tôi có thể rời đi?"

"... Dù lý do gây thất vọng nhưng câu trả lời lại khiến người vui vẻ."

Thẩm Loan cau mày: "Anh còn muốn nói nhảm đến khi nào?"

"Có một bộ sơ cứu trong tủ cạnh lò sưởi."

Thẩm Loan xuống lầu lấy, nhanh chóng trở về phòng.

Nghiêm Tri Phản: "Mở lớp thứ hai ra, bên trong có kim tiêm chống viêm."

Thẩm Loan nghe theo, đồng thời cô cũng nhìn thấy một mũi tiêm khác, ánh mắt

lóe lên.

Theo tầm mắt của cô, người đàn ông cũng nhận ra, nhưng không chọc thủng,

chỉ nói: "Mũi ở bên trái."

Cô lấy ra, rút nắp kim tiêm rồi từ từ đẩy vào tĩnh mạch dưới da của người đàn

ông.

Vẻ mặt của Nghiêm Tri Phản vẫn không thay đổi, yên lặng chờ đợi.

Khi thuốc được tiêm vào, những gì anh cảm thấy không phải là ngứa ran, mà là

... mùi thơm của người phụ nữ.

Bọn họ cách nhau rất gần, như thể chỉ cần duỗi tay ra liền có thể đem cô ôm vào

lòng, âu yếm.

"... Được rồi." Cô lùi lại, đặt ống tiêm xuống.

Nghiêm Tri Phản: "Lớp dưới cùng, kéo phẫu thuật và thuốc cầm máu."

Thẩm Loan đầu tiên lấy kéo ra, cắt áo sơ mi, khi lột lớp vải băng vết thương ra,

có thể cảm nhận được cảm giác nhớp nháp rõ ràng.

Vì vậy, khi Thẩm Loan bắt đầu xé nó, chắc chắn cô sẽ kéo trúng da quanh

miệng vết thương.

Chỉ nghe một tiếng rên nhẹ, cả người người đàn ông cứng đờ, từng thớ thịt trở

nên căng cứng.

Cô đã dừng lại.

Nghiêm Tri Phản nghiến răng: "Tiếp tục, tiếp tục đi!"

Thẩm Loan không hề do dự, mạnh mẽ dùng lực đúng chỗ.

Cùng lúc đó, người đàn ông đã nhẫn nại đến cực hạn vẫn không phát ra tiếng

kêu, chỉ có mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống.

Quá trình đắp thuốc còn khổ hơn như thế.

Quá trình khử trùng đầu tiên vô cùng máu me, khi rắc bột màu trắng lên vết

thương, máu ngấm dần thành màu đỏ đậm, sau đó dùng tăm bông phủ lên.

Vừa mới động một chút, cơ bắp trên người đàn ông run rẩy.

Thẩm Loan không dừng lại, chỉ có thể tăng tốc độ tay, cuối cùng thì dùng băng

gạc quấn lại thật kỹ, mọi chuyện đã kết thúc.

Không chỉ Nghiêm Tri Phản mà cô cũng toát mồ hôi hột.

"... Cảm ơn." Người đàn ông đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

"Ai làm vậy?" Thẩm Loan dùng bông khử trùng còn sót lại lau khô vết máu trên

tay.

Bóng dáng anh ta dừng lại, Nghiêm Tri Phản chậm rãi quay người, đôi mắt đen

bình tĩnh khúc xạ ra một tia sáng yếu ớt, mơ hồ mang vài phần lạnh lẽo.

Anh hỏi: "Em nghĩ là ai?"

Thẩm Loan: "Quyền Hãn Đình."

"Hừ..." Sự lạnh lùng hoàn toàn biến thành lạnh lẽ thấu xương: "Em còn nghĩ

đến anh ta? Đáng tiếc, khiến em phải thất vọng rồi."

Thẩm Loan không tin một lời: "Cố chấp như vậy làm gì?"

Cô không hiểu Nghiêm Tri Phản đang kiên trì điều gì?

Có thứ gì khiến anh ta không màng đến tánh mạng của mình như thế?

"Thả tôi đi cũng như chừa lại cho anh một đường sống, như vậy không tốt sao?"

Người đàn ông thấp giọng bật cười, bỗng chốc nhướng mắt: "Không, tốt!"

Nói xong, anh ta xoay người rời đi.

...

Sau đó hai ngày liên tiếp Nghiêm Tri Phản yêu cầu Thẩm Loan thoa thuốc cho

anh ta.

Anh ta dường như rất nhàn rỗi, cũng không có biến mất như lúc trước.

Đến ngày thứ ba, Thẩm Loan không gặp anh. ta

Ngày thứ tư, cũng không luôn.

Ngày thứ năm, anh ta trở lại, nhưng đã là nửa đêm, lẻn vào phòng, nằm trên sàn

trước giường Thẩm Loan, rồi lặng lẽ rời đi trước bình minh.

Ngày thứ sáu, anh ta xuất hiện.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi vừa phải, chiếu bên trong phòng ấm áp sáng

ngời.

Người đàn ông mặc một bộ vest trắng và thắt cà vạt vô cùng chỉnh tề, tay cầm

một bó hoa hồng đi về phía Thẩm Loan,.

Vừa nhìn như nhìn thấy Bạch Mã hoàng tử trong câu chuyện cổ tích.

Nhẹ nhàng, thanh lịch và phong độ.

Anh đứng trước mặt Thẩm Loan, duỗi tay đưa bông hoa cho cô, ánh mắt không

còn che giấu sự cuồng nhiệt khi hai người ở chung trước kia, mà là sự bình

thản, lãnh đạm không sóng gió.

"Loan Loan," anh ta mỉm cười: "Cùng anh ngắm bình minh một lần nữa nhé."

Cô như có dự cảm gì, ánh mắt nhìn người đàn ông trở nên vô cùng phức tạp.

Cuối cùng, dưới ánh mắt mong đợi của Nghiêm Tri Phản, cô đưa tay lên nhận

lấy bó hoa hồng và nhẹ nhàng nói:

"Được thôi."

Anh ta mỉm cười.

... Bờ biển, trên bãi cát.

Ánh sáng đầu tiên của buổi bình minh ló dạng, màu cam và ánh đỏ xuyên qua

mặt biển, những vảy vàng sáng lấp lánh.

Gió biển lồng lộng, sóng vỗ rì rào.

Chẳng bao lâu, một mặt trời đỏ như lòng đỏ trứng vịt nhô lên khỏi mực nước

biển, đồng thời cũng mang lại ánh sáng cho thế gian.

Nghiêm Tri Phản nhìn chằm chằm vào nơi giao nhau giữa biển và trời, nửa

khuôn mặt được phủ bởi ánh sáng màu cam, đường nét lạnh lùng sắc bén được

tô thêm chút màu sắc dịu dàng.

"Loan Loan, anh hối hận."

"Hối hận?" Cô đang ngắm bình minh trước mặt, còn chưa có nhìn anh ta.

"Kiếp trước lạnh nhạt, kiếp này thì bỏ lỡ, có quá nhiều chỗ để tiếc nuối. Trước

đây, ta luôn tưởng tượng vô số lần, nếu như không có Quyền Hãn Đình, anh và

em có thể có một cái kết viên mãn. Ta đã từng bướng bỉnh mà nghĩ rằng – có

thể."

"Vì vậy, sau khi giả chết, tôi đã sử dụng Diêm Tẫn để loại bỏ Quyền Hãn Đình.

Vì lý do này, tôi đã giúp anh ta có được nhà họ Bình, khiến anh ta có vũ khí tấn

công vượt xa trình độ công nghệ vào thời điểm đó. Tất nhiên, kế hoạch diễn ra

suôn sẻ, Quyền Hãn Đình không sống được bao lâu, ngậm ngùi lui về phía sau,

nhưng tôi không nghĩ tới Diêm Tẫn được tôi phái đi lại hạ thuốc em, càng

không nghĩ rằng em đang mang thai. "

"Nhưng không sao, anh đã giết anh ta trút giận cho em."

Sau gáy Thẩm Loan lạnh lẽo.

Mặc dù đã đoán được Diêm Tẫn có thể đã chết, nhưng không đoán được chính

Nghiêm Tri Phản đã giải quyết anh ta.

"Lúc đó, tôi đã được nhà họ Nghiêm thừa nhận, Nghiêm Khác hy vọng rằng tôi

sẽ tiếp quản công ty và trở thành người kế thừa thế hệ tiếp theo. Mọi người đều

cảm thấy rằng tôi nên thấy đủ. Từ một thế hệ thứ hai giàu có ở Ninh Thành trở

thành người kế thừa ở hào môn, còn có gì không hài lòng?"

" Có " Anh cười, trong mắt hiện lên một tia khát vọng và khao khát, lúc quay

đầu nhìn Thẩm Loan, đã hoàn toàn lấp đầy: "Anh chưa có được em, ngày đêm

nghĩ đến em cả hai đời rồi, làm sao anh có thể chấp nhận?"

Thẩm Loan ánh mắt chấn động, anh nói là...

Hai đời?!

Lúc này trong lòng nàng tràn đầy nghi hoặc, nhưng không dám đặt câu hỏi.

"Bời vì điều này, anh đã chọn ra nước ngoài. Sau ba năm 156 lần phẫu thuật,

anh đã thành công trở thành một người khác, thậm chí còn cố tình thay đổi

giọng nói, tính cách, thói quen, tư thế đi đứng. Đã từng, em nói anh bề ngoài ôn

hòa, bên trong lại âm trầm đến tận xương, anh đoán em thích kiểu lạnh lùng của

Quyền Hãn Đình, nên anh đã luyện cho đôi mắt của mình thật lạnh lùng, ngay

cả khí chất của bản thân cũng điều chỉnh thành lạnh lùng."

"Cuối cùng anh cũng trở thành dáng vẻ mà em thích. Nhưng khi gặp lại, em vẫn

không thuộc về anh."

Thẩm Loan mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì.

Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ nhàng lắc đầu: "... Tôi không đáng."

"Không." Mắt người đàn ông lại nhướng lên, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô: "Là

anh đã sai. Anh nghĩ chúng ta còn có một tương lai dài, nhưng không ngờ

Quyền Hãn Đình sẽ trở lại... "

"Hahaha...anh ta thế mà lại có thể trở lại?! Vậy ba năm này là gì? Những suy

tính lúc trước là gì? Nếu biết được, anh sẽ không bỏ lỡ ba năm này..."

"Cơ quan của anh đã kiệt quệ, nhưng rốt cuộc vẫn không thoát khỏi bị số phận

lừa gạt. Thời vậy, số mệnh như vậy, anh hối hận vì đã không cắt cỏ nhổ tận gốc,

hối hận vì năm đó em mới quen biết Quyền Hãn Đình ở Nình Thành anh đã

không đủ vô sỉ, hối hận vì đã đến gần thủy đài nhưng lại bỏ lỡ cơ hội giành

được em trước..."

"Nhưng anh không hối hận, mãi yêu mình em, không ngại dâng hiến tất cả vì

em."

Thẩm Loan mặt không chút cảm xúc nhưng hai má lại âm thầm siết chặt.

"Đáng tiếc, anh đã thua..." Anh ta tự giễu cười.

Như để khẳng định câu nói này, tiếng cánh quạt máy bay trực thăng từ xa quay

lại càng lúc càng gần.

Chấm đen nhỏ phía chân trời càng lúc càng rõ ràng...

"Tới thật nhanh." Nghiêm Tri Phản khẽ thở dài: "Anh ta đến đón em."

Thẩm Loan đột ngột đứng dậy.

Một giây tiếp theo, bị người đàn ông nắm chặt cổ tay.

Cô quay đầu lại bắt gặp đôi mắt đỏ hoe điên cuồng của Nghiêm Tri Phản...