Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 1142



Dịch Phong Tước và Quyền Hãn Đình theo sau, hai ba con đè thấp tiếng nói,

nhỏ giọng bàn bạc —

"Ba, gần đây mẹ hơi nhàn thì phải." Nếu không, sao cứ túm tụm với Thẩm Loan

chứ?

"Dù sao với ba bà ấy mãi mãi không rảnh." Lúc nào cũng vây quanh nàng dâu

của con.

Quyền Hãn Đình nghiêm trang: "Con cảm thấy cứ để như vậy là không được,

ba nói đi?"

Dịch Phong Tước gật đầu: "Quá đúng."

Hai ba con liếc nhau, không cần nhiều lời đã ngầm hiểu.

Vài ngày sau, Dịch Phong Tước không biết dùng cách gì thuyết phục An An, hai

người quyết định rời đi.

Quyền Hãn Đình tỏ vẻ lưu luyến không nỡ nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Hai ba con mờ ám trao đổi ánh mắt, vô cùng ăn ý.

Mà không nỡ nhất, ngoài Thẩm Loan, có khi còn cả Tán Tán.

Bà nội thần tiên dạy bé chơi cờ, tính toán, còn hát cho bé nghe, ôm bé vào lòng,

thơm một cái lại một cái.

Ông nội mặt lạnh dạy bé bắn súng, cưỡi ngựa, còn mua cho bé một chiếc

Lamborghini mini bản định chế, ông nói, đàn ông phải sống như "động cơ",

tương lai mới có thể tìm nàng dâu tốt.

Tuy Tán Tán nghe cái hiểu cái không, nhưng cũng không gây trở ngại việc bé

ghi tạc những lời này trong lòng.

Hơn nữa còn áp dụng được vào thực tiễn.

Sau một tháng Dịch Phong Tước và An An đi, bụng Thẩm Loan dùng mắt

thường cũng có thể thấy được tốc độ to lên.

Cô bắt đầu nôn mửa, hai chân sưng vù, thậm chí mất ngủ cả đêm.

Quyền Hãn Đình vì chăm sóc cô, mỗi ngày thần kinh đều căng chặt, còn mời

ông Trâu trên đảo về, giúp đỡ an thai.

Thật ra, từ ngày đâu mang thai Thẩm Loan đã không ổn.

Lúc trước khó sinh Tán Tán, bác sĩ nói sau này có khả năng cô sẽ không mang

thai được nữa.

Lần này có thể hoài thai đã khiến cô ngạc nhiên lắm rồi.

Ông Trâu tất nhiên là tận hết sức lực, nhưng tình trạng của thai phụ vốn phức

tạp, kê đơn và dùng thuốc phải thận trọng, để tránh làm tổn thương đến thai nhi,

cho nên các phương pháp sử dụng đều rất bảo thủ, hiệu quả điều trị không quá

rõ rệt.

Quyền Hãn Đình chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm Loan ăn rồi nôn, nôn rồi lại ăn,

sặc đến hốc mắt đỏ bừng, nước mắt trào ra, mà anh lại bất lực.

"... Loan Loan, chúng ta không sinh nữa, được không?"

"Nói lung tung cái gì thế?" Mặt cô tái nhợt, ánh mắt lại thông thấu sáng ngời.

"Bây giờ bỏ đi vẫn kịp..." Quyền Hãn Đình ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt

nặng nề.

Giờ khắc này, Thẩm Loan mới ý thức được anh không nói giỡn, cũng không

phải nói cho có.

"Vì sao?"

"Không đáng." Vì một đứa bé khiến em chịu tội.

"Nhưng em muốn, nó không chỉ là con anh mà cũng là con em."

Quyền Hãn Đình giật giật môi, cứng họng không nói được gì.

Sau một lúc lâu: "... Đều tại anh."

Đêm đó, tại anh không tự chủ được, mới có thể mất kiểm soát.

"Xuỵt! Con đã năm tháng, có thể nghe hiểu âm thanh bên ngoài, bé sẽ tưởng ba

ruột đang ghét bỏ bé."

Quyền Hãn Đình: "..." Là rất ghét bỏ.

Bây giờ kiên quyết bao nhiêu, tương lai tự vả mặt đau bấy nhiêu.

...

Mười tháng hoài thai, cuối cùng dưa chín cuống rụng.

Ngày công chúa nhỏ nhà họ Quyền sinh ra, mẹ Quyền đau đến chết đi sống lại,

tay ba Quyền cũng hy sinh vẻ vang.

Ừm...

Bị cắn.

Tiếng oe oe cất lên, đứa bé mà tất cả mọi người mong chờ cuối cùng cũng chào

đời.

Trong lòng Quyền Hãn Đình mới được thả lỏng, chỉ nhớ rõ ngày đó ánh mặt

trời phá lệ xán lạn, sau đó trước mắt tối sầm không biết gì nữa.

Công chúa nhỏ nhà họ Quyền ba cân hai, tóc máu rậm rạp, là một bảo bảo khỏe

mạnh trắng trẻo mập mạp.

Tên thật là Quyền Y, nhũ danh là Lam Xuất.

Là bà cụ nội Dạ Cô Tinh tặng, lấy trong một câu thơ của Viên Hoành Đạo"Tự

oa thị gia thằng tập" — phong trị thủy nhi y sinh, nhật bạc sơn nhi lam xuất.

(gió từ dưới nước lên, núi mọc trên bầu trời.)

Hy vọng cô bé có thể như làn nước xanh, sạch sẽ trong suốt, rực rỡ như mây

xanh, cả đời quang minh.

Thẩm Loan phải ở cữ khoảng 60 ngày, trong thời gian đó ông Trâu vẫn luôn

điều dưỡng cơ thể cho cô.

Công việc chăm sóc con tất nhiên rơi xuống đầu Quyền Hãn Đình.

Năm đó, anh bỏ lỡ con trai, bây giờ làm sao có thể lại bỏ qua con gái?

Tuy cô con gái này đã hành mẹ khổ nhọc, Quyền Hãn Đình cũng rất muốn ghét

nhóc con, nhưng...

Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ hồng hào trắng bóc của bé, hai mắt đen bóng

to trong nhìn anh, nở nụ cười "ngây thơ không răng", trái tim Quyền Hãn Đình

lại mềm nhũn.

Là kiểu trộn lẫn xi măng và keo nước cứng không cậy ra được!

Lúc trước: Đây là của nợ gì.

Bây giờ: Thật thơm!