Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 147



Ngoài cửa văn phòng tổng giám đốc, bảy người xếp hàng, nhìn giống như học

sinh tiểu học bị chủ nhiệm lớp phạt đứng.

Em gái mập Miêu Miêu hay nở nụ cười, bây giờ cũng nghiêm mặt, không có

nửa phần vui đùa: "Gọi ai thì người đó vào, tổng giám đốc Thẩm và giám đốc

Thái muốn đích thân hỏi chuyện. Người thứ nhất Trình Hiểu Âu..."

Động tĩnh lớn như vậy, người vây xem tất nhiên không ít, đang châu đầu ghé tai

——

"Những người này làm sai chuyện gì? Một đám ủ rũ héo úa......"

"Nghe nói, là bởi vì đến trễ."

"Đến trễ?!"

"Ừm, tổng giám đốc Thẩm tự mình đứng ở cửa bắt người, còn có giám đốc Thái

......"

"Hít! Trước kia không phải chị Thái đều mở một mắt nhắm một mắt sao? Lại

nói, công ty chúng ta không vội, muộn thì cũng đã muộn rồi, cần phải làm lớn

đến thế sao?"

"Đó là trước kia! Bây giờ tổng giám đốc Vương đã bị điều đi rồi, tổng giám đốc

Thẩm sẽ không tiếp tục chịu đựng, cuối cùng, một đời vua một đời thần. Tóm

lại, mọi người thấp điệu làm người, cao điệu làm việc, khiêm tốn lại chút, đừng

để đến lúc chết rồi cũng không biết sao lại chết."

"Tôi nói này tiểu rầu rĩ, cô cũng quá trông gà hoá cuốc. Tính tình của tổng giám

đốc Thẩm tốt thông qua khoảng thời gian ở chung này, mọi người đều để trong

mắt. Ngày thường đến trễ về sớm cũng không thấy cô ấy nói gì, ngược lại dặn

dò chúng ta về nhà trên đường chú ý an toàn. Trước nay tôi chưa bao giờ gặp

được sếp quá tốt như vậy, nói cô ấy khai đao với nhân viên lâu năm, tôi là người

đầu tiên không tin."

"Nói rất đúng! Tôi cũng không tin!"

"+1."

"+2."

"+ số thẻ căn cước."

Trần Mặc, một người đàn ông trẻ tuổi được gọi là "Tiểu rầu rĩ", dùng ánh mắt

ngu xuẩn đảo qua mọi người, chợt hừ lạnh: "Chờ mà xem..."

Năm phút sau, em gái thứ nhất bị gọi vào khóc lóc chạy ra, chạy được nửa

đường lại lộn trở lại, cuối cùng ngừng trước cửa ở văn phòng, vừa lau nước mắt

vừa khom lưng: "Cảm ơn tổng giám đốcThẩm!"

Miêu Miêu canh giữ ở cửa ra vẻ bình tĩnh: "Được rồi, đi thu dọn đồ đạc đi."

Em gái khóc đến đau lòng kia, lại không dám lớn tiếng kêu rên, chỉ có thể cúi

đầu nhỏ giọng khóc nức nở, hành động này đã đánh vào lòng của tất cả những

người đang vây xemLòng tò mò!

Khóc đến thảm như vậy, chứng tỏ trừng phạt không nhẹ, nhưng vì sao lại mang

ơn đội nghĩa nói lời cảm ơn với tổng giám đốc Thẩm? Dáng vẻ thành khẩn,

không có chút miễn cưỡng và không cam long nào, chắc là đánh cho một gậy

rồi lại cho một quả táo ngọt.

Nhưng câu nói kia của Miêu Miêu "Đi thu dọn đồ đạc đi", tựa như vạn dặm trời

quang đột nhiên nện xuống một đợt sấm rền!

Thu dọn đồ đạc?

Có ý gì?

Điều đi hay là trực tiếp bị đuổi việc?

Không để thời gian cho mọi người phản ứng, Miêu Miêu đã bắt đầu gọi người

thứ hai đi vào: "Trần Mỹ Vân-"

Lúc này, một nhân viên nữ đẩy đám người ra, đi đến phía trước: "Hỏi, đã hỏi

rồi! Hiểu Âu nói..." Giọng nói hơi dùng lại một chút, trên mặt xuất hiện biểu

cảm quái dị.

"Nói cái gì?! Cô nói nhanh lên!" Mọi người thúc giục.

Người phụ nữ cắn răng: "Hiểu Âu nói... là cô ấy chủ động xin từ chức."

"Sao có thể?!"

"Đầu cô ta bị úng nước à?"

"Làm cái quỷ gì vậy?"

"..." Bàn tán sôi nổi, không ngừng xì sầm.

Nếu Thẩm Loan mạnh mẽ ép buộc nhân viên từ chức, người ở đây thỏ tử hổ

bi*, khó tránh khỏi sẽ ầm ĩ một thời gian, nhưng hôm nay Trình Hiểu Âu tự

mình cam tâm tình nguyện, bọn họ là người ngoài cuộc còn có thể nói cái gì?

*Thỏ tử hổ bi: Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ

Căn bản không thể chỉ trích, chỉ có thể ngậm miệng lại.

Cho nên, rốt cuộc trong năm phút đã xảy ra chuyện gì, điều gì có thể khiến cảm

xúc và quyết định của Trình Hiểu Âu hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo bình thường?

Mọi người nghi ngờ không lâu, bởi vì người thứ hai đi vào đã đi ra, vỗ ngực,

dáng vẻ còn đang sợ hãi, rất nhanh đã bị mọi người vây quanh ở giữa, một

người tiếp một người hỏi han ríu rít ——

"Cô cũng muốn từ chức?"

"Tổng giám đốc Thẩm đã nói gì?"

"Có phải rất đáng sợ không?"

"..."