Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 156



Trong khoảng thời gian này, Thẩm Loan vùi người trong văn phòng, ngoài việc

vận động ra thì còn xem xong báo cáo tài chính mấy năm qua và hồ sơ nhân sự

của 32 nhân viên.

Bây giờ mới phát hiện được, Minh Á thảm như vậy cũng không phải không có

lý do gì.

Mấy chuyện nhỏ nhiều không kể xiết, nhưng có ba khuyết điểm lớn chủ yếu:

Thứ nhất, chi phí quản lý quá nhiều. Đây là một khái niệm kế toán, chủ yếu bao

gồm chi phí công ty, chi phí đào tạo công nhân viên chức, phí chiêu đãi nghiệp

vụ, phí tổ chức khởi nghiệp, phí nộp lên quản lý cấp cao, phí bảo hiểm lao động,

trong đó, chi phí của công ty cụ thể bao gồm tiền lương, chi phí đi lại, lệ phí văn

phòng. Trách thì chỉ có thể trách chi phí văn phòng cao đến mức nực cười, thậm

chí kéo cao mức chi phí quản lý chung.

Nhìn xa thêm chút nữa, Thẩm Loan rất nhanh đã phát hiện vấn đề nằm ở đồ

uống trong phòng giải khát. Cà phê là cà phê Green Mountain, tuy rằng máy

pha cà phê Kerry chỉ cần mấy trăm khối, nhưng chi phí nguyên bộ K lại rất cao,

ví như 24 cốc bình thường chỉ bán 72 khối. Công ty 32 nhân viên, dựa theo

lượng cà phê tối thiểu của mỗi người một ngày mà tính, một cốc cũng phải gần

một trăm, chưa tính cà phê hạt, máy pha cà phê, chi phí dùng nước dùng điện

bên trong.

Nước trái cây cũng có năm sáu loại, các vị táo, cam, xoài, chuối đủ loại, không

giới hạn số lượng, thậm chí không ít nhân viên sẽ trộm về nhà từ từ uống.

Trà sữa là loại thượng hạng, theo giá bán sỉ mà tính, mỗi hộp cũng phải bốn

nhân dân tệ.

Còn có trà hoa, trà xanh, hồng trà linh tinh, phần lớn không người hỏi thăm,

nhưng cuối cùng bị "miễn cưỡng lấy " đưa về nhà, rồi lại nói rằng "vứt đi thì

quá lãng phí, còn không bằng để tôi lấy đi".

Tính tiếp nhiều vô số kể, "phí nước trà" của một công ty quảng cáo thế nhưng

vượt qua các công ty quy mô lớn hơn 80%.

Quanh năm suốt tháng chi tiêu xa xỉ.

Cho nên, bàn tay Thẩm Loan vung lên, tìm cớ để giảm bớt một phần chi tiêu

này.

Vấn đề trí mạng thứ hai là do nhân viên hỗn loạn. Nếu hiệu suất tốt thì còn nói

được, nhưng trình độ kiếm tiền như vậy mà còn nuôi nhiều mồm như thế, làm

thì không được bao nhiêu việc, nhưng tiền lương lại không thấp. Theo Thẩm

Loan mà nói, Minh Á đúng là coi tiền như rác!

Cuối cùng, cũng là điểm rõ ràng nhất, bầu không khí công ty quá mức lười

nhác, nói nói cười cười, hi hi ha ha, không hề có kỷ luật hay điều lệ gì. Thẩm

Loan không phản đối bầu không khí làm việc nhẹ nhàng, nhưng cũng không thể

tự do tản mạn, đến trễ về sớm lại càng không thể tha thứ được, nếu nuông chiều

thành hư hỏng, thì dứt khoát thu dọn toàn bộ đồ vật rồi cút đi!

Hành động này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, dù sao một hơi

cũng ép đi năm người.

Nhưng Thẩm Loan xử lý đến quá mức không rõ ràng, mà "Người bị hại" lại nói

năng cẩn thận, làm những tiếng than vì bị dẹp loạn còn chưa hô lên đã thai chết

trong bụng.

Thái Vân: "Tôi biết nên làm thế nào rồi."

Thẩm Loan cúi đầu cười, tiếp tục ăn cơm. Động tác dịu dàng nho nhã, vẻ mặt

lạnh nhạt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất bao phủ lên người cô, lại có

thêm một luồngkhí chất bình tĩnh theo năm tháng.

Nhưng Thái Vân biết, cô gái trước mắt này, không, phải nói là cô gái nhỏ này,

lòng sâu bao nhiêu, tay cứng thế nào.

Có lẽ chỉ có người như vậy mới có thể truyền sức sống lần nữa cho Minh Á

đang trên bờ vực phá sản, cô ta đột nhiên tràn ngập chờ mong, nếu có thể, Thái

Vân hy vọng mình sẽ là người chứng kiến kỳ tích, thậm chí là người tham dự.

...

Minh Á là công ty con của Minh Đạt, dựa theo quy định, điều động nhân sự cần

phải báo cáo cho phòng nhân sự của Minh Đạt để phê duyệt đồng ý.

Nói đơn giản hơn một chút, tuy rằng Thẩm Loan có quyền tuyệt đối bổ nhiệm

và miễn nhiệm, nhưng cần phải được phòng nhân sự của tập đoàn ký mới coi

như chính thức có hiệu lực.

Cho nên, Thẩm Loan không thể không tự mình đến tập đoàn Minh Đạt một

chuyến!