Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 162



Từ Minh ngồi trên ghế xoay bằng da sau bàn làm việc, khoảng ba bốn mươi

tuổi, dáng người có chút mập, tóc không còn mấy sợi, nếu làm nền cho Thẩm

Khiêm ở bên cạnh thì đó là một ông chú trung niên bụng đầy mỡ.

Hơi đánh giá rồi thu hồi ánh mắt: "Giám đốc từ, tôi là Thẩm Loan, người phụ

trách của Minh Á."

Từ Minh đứng lên, cười duỗi tay: "Tổng giám đốc Thẩm, ngưỡng mộ đã lâu."

Thẩm Loan hơi nắm một chút, vừa chạm vào đã tách ra, mà cảm giác lòng bàn

tay đối phương đổ mồ hôi trơn trượt, vẫn làm cô nhịn không được khẽ cau mày.

"Đây là tài liệu cần ký tên, làm phiền ông."

Từ Minh mời cô ngồi xuống, sau khi nhìn một lần, có chút kinh ngạc hỏi: "Năm

người đồng thời từ chức?"

Thẩm Loan gật đầu, vẻ mặt như thường: "Có vấn đề gì sao?"

"Thật ra cũng không có vấn đề, nhưng mà... cũng quá trùng hợp rồi."

"Vậy thì sao?" Dáng ngồi ưu nhã, nụ cười cũng gãi đúng chỗ ngứa, giống như

một gốc lan trong đáy cốc, cách không gần không xa, cảm xúc cũng không nóng

không lạnh.

Nghe cô nói chuyện tựa như uống một ngụm trà đá, Từ Minh chỉ cảm thấy cả

người mát lạnh, có loại sảng khoái không thể hình dung được.

Ông ta nghĩ, quả nhiên là thời tiết quá nóng, mùa hè nóng bức khó khăn.

"Theo quy định của công ty, nếu nhân viên chủ động từ chức, trước khi bộ phận

nhân sự đồng ý ký tên, cần phải làm thêm một bước xác minh mong muốn với

nhân viên. Tổng giám đốc Thẩm sẽ không để ý chứ?"

"Nên làm theo quy định. Trong tờ tài liệu cuối cùng có cách thức liên lạc với

năm nhân viên này, chỉ mang tính tham khảo."

"Được, vậy ngài ngồi một lát, tôi sẽ đi sắp xếp ngay." Nói xong, đứng dậy rời

đi.

Xác minh mong muốn, không phải chỉ gọi đại một cuộc điện thoại hỏi từng

người một chút là xong, điều này đòi hỏi phải có người phụ trách chuyên nghiệp

và quản lý nhân sự, trong toàn bộ quy trình trao đổi với nhân viên từ chức cần

phải ghi âm và lưu giữ hồ sơ.

Bởi vì trong đó liên quan đến bồi thường bảo hiểm thất nghiệp, tính an toàn và

thẩm quyền của bộ thủ tục này đã được pháp luật công nhận, cũng được sử dụng

niêm yết rộng rãi trong lĩnh vực quản lý HR của công ty.

Từ Minh vừa đi, văn phòng lớn như vậy cũng chỉ còn lại hai người Thẩm

Khiêm và Thẩm Loan.

Một người ngồi trên sô pha, vùi đầu vào tài liệu; một người ngồi trên ghế dựa,

nhìn thẳng về phía trước.

Cuối cùng—

Lạch cạch!

Là tiếng đóng tài liệu lại.

Người đàn ông đứng lên đi đến bên cạnh cô, dựa vào bên bàn làm việc bên,

khoanhtay trước ngực: "Không gọi sao?"

"...Anh."

"Trước khi tới sao không nói cho anh một tiếng?"

"Vì sao phải nói?"

Thẩm Khiêm cúi đầu, ánh mắt đảo qua tay trái đangđặt trên đùi của cô, trên cổ

taycó một cái vòng tay bạch kim lóa mắt, kim cương màu trắng khúc xạ ra ánh

sáng nhỏ, lấp lánh bắt mắt.

Lông mày đang nhíu lại bỗng được giãn ra, tâm trạng cũng theo đó mà rất tốt,

dịu dàng nói: "Lần đầu tới, anh sợ em không quen..." Bị người ức hiếp.

Bốn chữ sau đó anh ta còn chưa nói xong.

"Tới thêm vài lần thì sẽ quen."

Thẩm Khiêm bật cười: "Một lần em tới đã có năm người từ chức, tới thêm vài

lần chỉ sợ Minh Á hoàn toàn trống không."

Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Thẩm Loan giương mắt, nở một nụ cười lạnh đạm, giọng điệu kèm theo chút

châm chọc: "Sao thế, anh cũng cảm thấy em ép người ta nghỉ việc sao?"

"Cũng?" Thẩm Khiêm không tức giận về chút tính tình nóng nảy này của cô,

thậm chí cam tâm tình nguyện mà hùa theo.

"Vừa rồi ở bên ngoài đụng phải chị Như, chị ấy nói cũng không khác anh lắm."

Ý cười người đàn ông hơi thu lại: "Em cảm thấy anh đang trách em?"

"Không sao." Thẩm Loan vui vẻ, một đôi má lúm đồng tiền như ẩn như hiện

trên khóe môi: "Dù sao em cũng không quan tâm."

Thẩm Khiêm suýt nữa bị nụ cười của cô làm hoa mắt, không khỏi nhẹ giọng:

"Em vừa đến Minh Á thì không nên gây thù chuốc oán, anh biết em muốn lấy

thành tích để chứng minh bản thân, nhưng có một số việc không cần phải quá

nghiêm túc."