Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 167



"Thất gia."

Lục Thâm hoảng sợ: "Tiểu Giang Giang, là anh à..." Cười bối rối.

"Ngài đây là..." Ánh mắt dò hỏi của Sở Ngộ Giang đảo qua phần máu ứ đọng rõ

ràng trên gò má kia.

Ánh mắt Lục Thâm lóe lên, cười chỉ chỉ: "Anh nói cái này à? Thật ra cũng

không có gì, không cẩn thận đụng vào tường thôi, sau đó thành như vậy. Chắc là

gần đây không may, đánh bài thua tiền, uống nước tê răng..." Anh ta cố gắng giả

dáng vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trình độ không đủ, Sở Ngộ Giang tốt xấu

gì cũng đã theo Quyền Hãn Đình kiếm ăn nhiều năm như vậy, sao lại không

nhìn ra đối phương nói dối?

Huống chi, vừa rồi anh ta còn tận mắt thấy Lục Thâm bị bảo vệ ném ra ngoài

như ném rác.

Nhưng, Sở Ngộ Giang cũng không chọc thủng, gật gật đầu, chỉ nói: "Lục gia ở

trong xe, cần tới gọi một tiếng không?"

"Đừng... Tôi còn có việc, đi trước." Lòng bàn chân Lục Thâm ma sát, chạy cực

nhanh.

Qua cho anh Lục thấy vẻ mặt mũi bầm dập của anh ta? Đừng đùa chứ, ông đây

không cần mặt mũi à?

Sở Ngộ Giang lên xe, nói chuyện của Lục Thâm lại một lần: "... Cụ thể vì sao

thì thất gia chưa nói, nhưng xem ra là ăn mệt, ngài nói xem có cần tôi..."

Một cái Minh Đạt tính là gì? Cũng dám ức hiếp lên đầu Lục gia, Sở Ngộ Giang

dự định động chút tay chân cho đối phương một bài học, ai ngờ Quyền Hãn

Đình lại vẫy vẫy tay, không đồng ý.

"Chuyện của lão Thất, tự nó xử lý, nếu cần, không cần cậu hỏi, nó sẽ tự mở

miệng."

Sở Ngộ Giang gật đầu, chuẩn bị cài dây an toàn.

Quyền Hãn Đình: "Cậu dẫn nó đến bệnh viện bôi thuốc.

"?"

"Để xe lại."

Mãi đến khi, Sở Ngộ Giang đuổi theo Lục Thâm, kéo anh ta vào xe taxi, đầu óc

còn có chút mơ màng, nhưng chuyện cần làm vẫn đâu vào đấy: "Bác tài, phiền

đến bệnh viện gần nhất."

"Đến bệnh viện gì chứ? Tôi không đi!" Lục Thâm vốn dĩ là bị mạnh mẽ kéo lên

xe, bây giờ vẻ mặt khó chịu kháng nghị.

Sở Ngộ Giang đưa điện thoại qua: "Nếu ngài có thể thuyết phục Lục gia thu lại

mệnh lệnh đã ban ra."

Hả!

"Anh Lục bảo anh đưa tôi đến bệnh viện?!"

Sở Ngộ Giang tốt tính gật đầu.

Vẻ mặt Lục Thâm kỳ lạ, không đúng... Từ khi nào anh sáu lại để ý đến sống

chết của anh ta? Trước kia tới Ninh Thành chơi ngầm đua xe, ngã gãy chân đều

chính anh ta đến bệnh viện, Quyền Hãn Đình mấy ngày hôm sau mới đến phòng

bệnh xem anh ta, trái cây cũng chưa thèm mua, ngồi chưa được hai phút, ném

xuống một câu "không có tiền đồ" rồi vỗ mông chạy lấy người, sau bây giờ trên

mặt của anh ta chỉ bị thâm một chút, đã phái tâm phúc Sở Ngộ Giang tới đưa

cho anh ta rồi?

"Chuyện đó..." Lục Thâm nuốt nuốt nước miếng, thử nói: "Anh Lục của tôi gần

đây không sao chứ?"

"Hẳn là không."

"Vậy thì kỳ lạ, ngày thường cũng không thấy anh ấy quan tâm tôi như vậy mà?

Còn nữa, không phải anh có xe à, sao lại còn đưa tôi ngồi taxi?"

Lúc này, người có vẻ mặt kỳ lạ lại thành Sở Ngộ Giang: "... Lục gia nói, anh ấy

cần dùng."

"Dùng làm gì?"

"... Không biết."

Bên kia, Thẩm Loan suy nghĩ rõ ràng, nhìn "Nước mắt Ares" trong tay rơi vào

trầm tư.

Căn cứ với sự hiểu biết của cô với Thẩm Khiêm, chuyện hôm nay đã phát triển

đến chỗ nào đều không đúng!

Đầu tiên, anh ta nổi lên xung đột với Lục Thâm, cũng đã không thể tưởng

tượng.

Tiếp theo, hành động khăng khăng đưa cho cô của Thẩm Khiêm cũng có vấn

đề!

Thẩm Loan không tin anh ta thật sự vì "muốn cho cô" mà cho cô, tục ngữ nói rồi,

giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, dù có qua hai đời, thứ trong xương cốt vẫn

rất khó thay đổi, ví dụ như, Thẩm Khiêm ích kỷ vô tình..