Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 172



Thẩm Loan trở lại phòng, không tắm rửa, mà thay một bộ đồ rộng thùng thình,

trải đệm yoga, tập luyện vài động tác khó rồi mới đi vào phòng tắm.

Một đêm mộng đẹp, ngày hôm sau là cuối tuần, không cần đến công ty, nhưng

đồng hồ sinh học vẫn cố định hoạt động, đánh thức Thẩm Loan.

Xoạt ——

Kéo rèm ra, mặt trời mới mọc, ánh sáng màu cam nhiễm cả chân trời phía đông.

Đẩy cửa sổ ra khiến gió lạnh ập vào gương mặt, Thẩm Loan ngửi được một hơi

sương sớm mát lạnh kèm theo mùi bùn đất.

Tâm trạng đột nhiên trở nên rất tốt, tươi cười cũng nhiễm trên khóe môi.

Thấy còn sớm, cô làm động tác đứng lên ngồi xuống 30 cái cho dãn cơ rồi mới

đi rửa mặt.

Là cuối tuần, mọi người đều không phải đi làm, cho nên bữa sáng không ăn

cùng nhau.

Khi Thẩm Loan xuống lầu, phòng khách chỉ có hai người làm đang quét tước,

cô chỉ nhìn thoáng qua, lập tức đi vào phòng ăn.

"Cô ba muốn ăn gì?"

"Cháo trắng."

Hai mươi phút sau, Thẩm Loan lái xe ra ngoài.

"Cậu chủ?" Chu quản gia thấp giọng gọi.

Thẩm Khiêm vừa về tới cửa đã thấy mông Maserati màu đỏ đi ra, nghe vậy, thu

hồi tầm mắt: "Cô ba xuống lầu khi nào?"

"7 giờ."

"Ừm." Anh ta xoay người đi vào trong.

Chu Khánh Phúc đứng tại chỗ, nhìn hướng Thẩm Loan rời đi, không khỏi nhíu

mày.

...

Khu phố Đồng Thau.

Cửa hàng bán bữa sáng kín hết chỗ ngồi, quầy bán hàng rong lớn tiếng thét to,

xe đạp lui tới qua hẻm nhỏ, vỉ hấp bánh bao vấn vít khói trắng, tạo thành một

bức tranh tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Ngay lúc này một chiếc Maserati màu đỏ ngừng ở đầu hẻm, một thân hình yểu

điệu từ trong xe bước xuống, trông thật không hợp với không khí nơi đây.

Thẩm Loan làm lơ ánh mắt tò mò xung quanh, đi vào một tòa nhà đơn độc.

Lấy chìa khóa mà Chu Trì đã đưa từ trong túi ra mở cửa, vào nhà.

Gần nửa tháng không có ai ở, trong không khí sặc mùi bụi bặm. Thẩm Loan mở

cửa sổ, sau một lúc lâu, mới đỡ hơn chút.

Lúc này, di động vang lên.

Đầu ngón tay Thẩm Loan nhẹ nhàng chạm nhẹ: "Tôi vừa đến, cậu đừng giục."

Đầu kia, Chu Trì lặng lẽ cười hai tiếng, có chút ngượng ngùng: "Sáng sớm đã

phiền cậu đi một chuyến, nhưng thực sự cần dùng gấp."

Thẩm Loan mở máy tính ra, không đến ba giây nhảy ra giao diện khởi động.

"Mật mã?"

Chu Trì báo dãy số: "Nhập đường dẫn tôi đưa cho cậu, sau đó sẽ nhảy ra một hồ

sơ đã mã hóa."

Thẩm Loan dựa theo lời nhắc nhở của anh ấy thao tác từng bước một: "Sau đó?"

"Gửi tài liệu trực tiếp bằng phím tắt được mã hóa trên máy tính cho tôi."

"Không cần giải mã?"

"Không cần."

"... Được, được rồi."

"Được, bên tôi cũng nhận được rồi, xem xong PRD tôi sẽ đi ngủ ngay... Buồn

ngủ muốn chết..."

Thẩm Loan nhíu mày: "Lại thức đêm?"

"Biết làm sao được, dân IT khổ như vậy đấy."

"Chú ý nghỉ ngơi, đừng để cơ thể suy sụp."

"Không sao, mọi người đều như vậy, tôi cũng ngượng ngùng làm biếng. Đúng

rồi, tiến độ báo cáo tuần trước tôi đã gửi đến hòm thư của cậu rồi đấy, bớt chút

thời gian ký tên đi, khâu thiết kế của chúng ta coi như đã hoàn thành, lập tức bắt

đầu khâu sau, bên tài vụ cũng đã cho vay..."

Dù suốt đêm không ngủ, giọng nói của Chu Trì không có vẻ gì mỏi mệt. Gia

nhập Khải Hàng, anh ấy như cá gặp nước, vô cùng thành thạo.

Tuy vất vả, nhưng vô cùng phong phú.

Thẩm Loan thỉnh thoảng nhận được một cuộc gọi từ Chu Trì và nghe nói rằng

anh ấy rất hợp với những thành viên còn lại của đội. Anh ấy cũng tích cực

nghiên cứu và thực hành một số kiến thức chuyên môn thuận tiện cho việc quản

lý đội. So với thiếu niên ngồi xe lăn đi đứng không tiện đời trước, quỹ đạo vận

mệnh của Chu Trì đã xảy ra hoàn toàn thay đổi.

Thẩm Loan nhìn ra ngoài cửa sổ, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt...