Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 175



Hai ngày hôm nay Thái Vân bị ngưởi khác chỉ chỉ trỏ trỏ không ít, nhưng mặt

cô ta tê liệt quen rồi, trên mặt không bất cứ một cảm xúc dư thừa nào, vẫn như

cũ dúng giờ đi làm, tan ca, dường như hoàn toàn miễn nhiễm đối với những

công kích bên ngoài.

Miêu Miêu ngồi ở quầy lễ tân thu hết tất cả những cơn sóng ngầm đang cuộn

trào vào mắ, nhưng lại giống như Thái Vân, lựa chọn im lặng.

"Đọc sách gì đó?" Chị gái Triệu Uyền Tuệ nhóm trưởng nhóm tiếp thị bỗng

dưng sáp lại gần, như cười như không mở miệng.

Miêu Miêu không biến sắc: "Chỉ đọc đại cho vui thôi."

Nhưng đối phương lại không hề chịu để yên, hơn nữa còn trực tiếp lật mặt của

bức thư lên [Tự truyện của Jack Wale]?

Miêu Miêu cười nhẹ: "Có vấn đề gì sao?"

"Jack Wale, quản lý Tiger Woods, được biết đến là CEO đầu tiên của thế giới.

Tôi rất tò mò cô xem tự truyện của ông ấy làm cái gì?"

"Sách ở chỗ kia, tôi nhìn thấy, bỗng dưng muốn lật lật xem, lý do này có được

không?"

"Tất nhiên là được! Nhưng, cô chỉ là một em gái tiếp tân nhỏ bé, có thời gian

không xem mấy loại sách [Nhân vật ở tầng đáy xã hội], [Tự truyện của Jack

Wale] cách cô quá xa rồi, thà nói như rồng leo còn hơn, còn không bằng cách

nhìn nhận sự thật, cô cảm thấy sao Miêu Miêu?"

"Nói rất hay! Có cần tôi vỗ tay cho cô không?"

"..."

"Đúng rồi, tổ trưởng Triệu cô cũng đừng nói không cho tôi nghe, những lời

vàng ngọc gì mà cùng nhau cố gắng." Ý ngoài lời nói, những lời giống như thế

trả lại cho cô, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không ai cao quý hơn ai

ở chỗ nào.

Triệu Uyển Tuệ thở hổn hển cười lạnh: "Thật không ngờ rằng tài ăn nói của

Miêu Miêu giỏi như vậy, để cho cô làm ở quầy tiếp tân tiếp khách thật là lãng

phí rồi."

"À! Tôi cũng cảm thấy bản thân thật là giỏi!"

Biểu cảm của Triệu Uyển Tuệ như nuốt phải ruồi, Miêu Miêu nhìn cô ta chớp

chớp mắt, khuôn mặt vô tội.

Đúng lúc đó, Thái Vân từ một bên khác đến, Triệu Uyển Tuệ quẳng lại một

tiếng hừ lạnh, quay người đi về phía ngược lại.

"Chị Thái." Miêu Miêu cười chào hỏi.

"Lại đi bới lông tìm vết?" Thái Vân nhìn người phụ nữ rời đi ở phía xa, hơi hơi

chau mày.

Miêu Miêu đan hai tay vào nhau, trong mắt chứa sự bất đắc dĩ: "Thật sự không

biết cô ta có âm mưu gì?"

"Đều tại tôi, liên lụy đến cô rồi."

"Chị Thái" Miêu Miêu nắm cánh tay cô ta, nhìn về phía chỗ của văn phòng tổng

giám đốc: "Đợi thêm một chút nữa, có lẽ là rất nhanh thôi."

Thái Vân thuận thế nhìn theo, thì thào lên tiếng: "Chỉ mong vậy."

...

Lại một buổi sáng còn bình thường hơn bình thường, Thẩm Loan đi từ trong

văn phòng ra, đúng lúc gặp phải Miêu Miêu: "Đi thông báo với tất cả mọi

người, mười phút sau, tập hợp ở phòng họp lớn."

"Tổng giám đốc Thẩm, có phải là..." Miêu Miêu đè nén sự phấn khích, nhưng

đôi mắt đó lại không kìm được tỏa sáng.

Thẩm Loan cười nhẹ gật gật đầu.

"Bây giờ tôi lập tức đi thông báo, đảm bảo một người cũng không sót!"

Hai phút sau, khu vực bên trong văn phòng xuất hiện sự hỗn loạn nhất thời.

"Mới sáng sớm ra đã họp?"

"Tất cả nhân viên đều đến phải có mặt?"

"Tổng giám đốc Thẩm đúng là thú vị, vậy chúng ta đi thôi!"

"..."

Mọi người cười cười nói nói đi vào trong phòng họp lớn, bầu không khí rất là

thoải mái.

Chỉ có Trần Mặc, nhíu chặt đầu lông mày, có một bộ dạng như đang suy tư gì

đó. Bởi vì anh ta nhìn thấy, trong mắt Miêu Miêu cố gắng đè nén sự phấn khích,

cũng phát giác được vừa nãy đối mặt, vẻ u sầu đã vương vấn nhiều của Thái

Vân đã không còn, mà ngược lại còn còn thay thế bằng sự thoải mái.

Hai người bọn họ rốt cuộc đang kích động cái gì?

"Này, ngây ra đó làm gì? Mới sáng sớm chưa tỉnh ngủ hả? Đã bảo anh đừng

thức đêm nữa rồi..."

Trần Mặc xua tay: "Không có, tôi nghĩ chút chuyện thôi."

"Tìm một chỗ ngồi xuống trước đã, anh cũng đừng cố đoán mò nữa."

Mười phút sau, không hơn không kém, Thẩm Loan đúng giờ xuất hiện, vừa mới

mở miệng đã như một tiếng sấm giữa trời: "Hôm này mời mọi người đến, có hai

chuyện, chuyện đầu tiên là chia lại chức năng các bộ phận, nhân viên phân chia

lại tổ...."