Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 189



Các cô gái xem đến ngây người, thậm chí có vài người lần đầu tiên phát hiện,

hóa ra phụ nữ cũng có thể dùng từ "đẹp trai" để hình dung, không liên quan đến

vẻ bề ngoài, mà là thể hiện ở giữa từng cái giơ tay nhấc chân.

Trước đây các cô còn có chút do dự bởi vì đối phương là "les", hiện giờ gặp

Thẩm Loan mới phát hiện thật sự muốn ngủ, hoặc là...muốn bị ngủ?

"Tự giới thiệu đi."

"Tôi trước!" Một người phụ nữ thân hình đầy đặn ưỡn ưỡn hung khí lớn, đẩy

mấy người phía trước ra, là một đầu tàu gương mẫu.

Ý cười của Thẩm Loan không thay đổi, hai tay vỗ nhẹ vào với nhau, rồi sau đó

một tay làm thỉnh: "OK, bắt đầu biểu diễn đi."

"Tôi tên là Rosemary, tiếng Trung nghĩa là Hương Mê Điệt..."

"Tôi tên là A Hương, hương nước hoa..."

"Tôi là Kate trong công nương Kate..."

Những người này tranh nhau muốn ra sân khấu đến vỡ đầu chảy máu, chỉ muốn

biểu diễn ra cả mười tám loại võ nghệ cùng lúc, vừa là vì nhiều tiền, cũng là có

điều ham thích đối với Thẩm Loan.

Mà chỗ rẽ nghiêng phía sau quầy bar, có hai bóng dáng quyến rũ nhìn rõ hết

màn này, nhưng đều nhất trí quyết định im lặng, giống như ai mở miệng trước,

người đó sẽ thua.

Rốt cuộc.

"A Đàm, cô thật là bình tĩnh, không hổ là đầu bảng mới lên của quán Paris

Night chúng tôi," người phụ nữ mặc váy da mở miệng cười, mặt mày được tô vẽ

tinh xảo lại không che dấu được vẻ châm chọc, khói thuốc lá bay từ miệng cô ta

ra, mười phần phong trần: "Nghe nói, cô nàng les kia ra tay hào phóng thật sự,

sao không đi thử một lần? Nghe nói, gần đây cô thật sự thiếu tiền, chay mặn gì

cũng không kiêng, khách gì cũng tiếp..."

So với người phụ nữ váy da tương đối huênh hoang, người phụ nữ mảnh khảnh

bên cạnh chỉ cười nhạt: "Chị Yến mà thích, sao không tự mình ra trận? Còn tôi

đã đoạt vị trí đầu bảng, dù sao cũng nên để lại đường sống cho người chứ?"

"Cô!"

"Chị Yến quyến rũ vô cùng, không chỉ có thể hấp dẫn đàn ông, tôi tin rằng đối

phó với les cô cũng thành thạo."

Cô nàng váy da bị cô ta nói mấy câu á khẩu không trả lời được, chỉ có thể thầm

hận trong lòng.

Mỗi một người tự giới thiệu xong, Thẩm Loan đều lấy mấy chục tờ tiền giấy

đưa qua, tỏ vẻ cảm ơn đã tham dự, cô out, nhưng bởi vì không được tuyển cũng

có tiền, gương mặt của tất cả mọi người đều tươi cười vui vẻ, không hề có vẻ

không hài lòng vì bị đào thải.

Dù sao các cô đi làm đến mệt chết mệt sống, hầu hạ đàn ông một đêm, cũng chỉ

được mấy trăm một ngàn, không ngờ nay chỉ cần tự giới thiệu một đoạn đã có,

không vui vẻ mới là lạ!

A Khải nhìn ba người cuối cùng còn dư lại, nhỏ giọng nhắc nhở: "Lại chọn

nữasẽ hết sạch mất rồi."

Thẩm Loan nhìn thoáng qua phía sân nhảy, cười khẽ: "Thà thiếu chứ không ẩu."

"Hít... Đây đã là những cô gái tốt nhất rồi, cô còn không hài lòng sao?"

"Tôi thích người hơi lạnh lùng một chút."

A Khải khựng lại.

Thẩm Loan tiếp tục bổ sung: "Cái loại mà hơi thanh cao, không dễ dàng bị

chinh phục như vậy ấy."

A Khải trông như đang suy tư gì.

Thẩm Loan lại đốt thêm lửa: "Anh có đề cử không?"

"Có thì có...Nhưng..."

"Hửm?"

A Khải có vẻ rối rắm, Thẩm Loan tùy tay rút ra mấy tờ tiền, kẹp ở giữa ngón trỏ

và ngón giữa đưa sang: "Không đủ à?"

"Không... Tôi không có ý này!"

Thẩm Loan lại rút thêm một tờ.

"Ai... Tôi nói thẳng với cô đi, vị đầu bảng đoạt giải nhất bình chọn quý trước

chính là loại hình mà cô thích, nhưng chuyện này không dễ làm đâu, tôi khuyên

cô vẫn nên bỏ đi..."

Biểu cảm trên mặt Thẩm Loan hơi đổi, rất có hứng thú hỏi: "Sao lại không dễ

làm?"

"A Đàm, cũng chính là người đang ở vị trí đầu bảng, người ta có người phía trên

che chở, cô có tiền cũng không nên động vào."

"Phía trên có người? Người nào?"

A Khải nhìn xung quanh, nhỏ giọng: "Nghe nói là cán bộ cao cấp của Paris

Night, ít nhất cũng là cấp bậc giám đốc."