Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 197



"Cô ta đâu rồi?" Lục Thâm hỏi nhân viên cửa hàng.

"Thay quần áo xong đã đi rồi."

"Từ từ đã... Thay quần áo?"

"Đúng vậy, cô ấy đến toilet thay một bộ quần áo khác, sau đó ngồi xe taxi đi

rồi."

Lục Thâm nhíu mày: "Ban ngày ban mặt cô ta thay quần áo làm gì?"

"Chuyện này tôi cũng không biết." Nhân viên cửa hàng gãi gãi đầu: "Có lẽ là

tan làm muốn đến quán bar thả lỏng một chút..."

"Quán bar? Cái quái gì vậy?"

"Chuyện đó... Tôi cũng đoán mò thôi, nhìn quần áo trang điểm hẳn là đúng tám

chín phần rồi."

Lục Thâm như đang suy nghĩ gì đó: "Cô ta đi về phía nào?"

"Đường Đồng thau."

...

Paris Night.

Sàn nhảy ánh đèn lộng lẫy, nhiệt tình lắc lư cơ thể, tạo thành một bức tranh

nóng bỏng lại kiều diễm.

Quầy bar, A Khải đang cúi đầu pha rượu, chợt nghe một làn gió thơm dần dần

đến gần hơn, theo bản năng ngẩng đầu bèn thấy một cô gái cao gầy xinh đẹp

chậm rãi đi về phía anh ta, nâng mông vững vàng ngồi vào ghế cao.

"Hi." Cô nở một nụ cười: "Lại gặp mặt rồi."

A Khải thuận tay đẩy cho cô một ly Cocktail: "Độ rất thấp, không say đâu."

"Cảm ơn." Thẩm Loan nhận lấy rồi nếm một ngụm.

Sau khi A Khải pha chế xong ly rượu khách hàng yêu cầu thì mới tiến đến trước

mặt cô, tươi cười chế nhạo: "Tối hôm qua vui vẻ không? Liễu Liễu vui đến

hỏng rồi, còn nói cô rất hào phóng."

"Cũng được." Ngoài câu đó ra, im bặt không nhắc tới.

A Khải cũng không có hứng thú hỏi thăm việc riêng tư, nhanh chóng chuyển đề

tài khác.

Uống xong một ly Cocktail, Thẩm Loan đẩy qua: "Trả lại ly cho anh." Sau đó,

lấy từ trong túi ra hai xấp tiền mặt, nhẹ nhàng ném trên mặt bàn.

Cả người A Khải đều sửng sốt: "Cô..." Không phải như anh ta nghĩ chứ?

"Quy tắc cũ, đi gọi người đi."

"Cô... không hài lòng vì Liễu Liễu phục vụ sao?"

Thẩm Loan: "Không phải."

"Vậy sao cô còn... Hơn nữa, phí chọn người cũng quá cao." Có tiền cũng không

nên đập phá như vậy.

Thẩm Loan chỉ nói: "Tôi thích đồ mới mẻ."

"Vậy được rồi, tôi đi thông báo cho các cô ấy."

Có Liễu Liễu là người ăn cua đầu tiên ( người đầu tiên dám làm việc gì đó),

đêm nay oanh oanh yến yến tập trung đến quầy bar lại nhiều gấp đôi ngày hôm

qua.

Dựa theo quy trình lúc trước, Thẩm Loan yêu cầu cần tuyển chọn trước, hai đợt

tuyển chọn kia vẫn giữ lại, cho dù được chọn hay không đều có thể lấy được

một ngàn tệ.

...

Một góc đâu đó, ánh đèn thỉnh thoảng đảo qua nhưng vẫn quá mức tối tăm, đến

nỗi ai ngồi gần nhau cũng rất khó thấy rõ cảm xúc của đối phương.

Hai người dứt khoát nhìn thẳng phía trước, đúng lúc nhìn về phía quầy bar.

"Thật đúng là sôi độngt, lần này dường như nhiều người hơn đêm qua."

Vẻ mặt A Đàm không đổi: "Vũ trường vốn dĩ là nơi tìm hoan mua vui, ầm ĩ

cũng là bình thường."

Phi Yến nghe giọng điệu lạnh tanh của cô ta, hận không thể xông lên xé rách bộ

mặt ngụy trang của con khốn này, cô ta vội dừng hút điếu thuốc mới kiềm chế

sự bực bội trong lòng: "Tôi không tin một con dê béo như vậy ở trước mặt mà

cô sẽ không động lòng chút nào."

"Tôi động lòng hay không không quan trọng, quan trọng là tôi biết chị Yến cũng

rất đỏ mắt. Đáng tiếc, tuổi lớn rồi, lòng có thừa mà lực cũng không đủ."

"Xùy— cô cho rằng ai cũng ti tiện như cô sao? Vì tiền mà chuyện gì cũng làm

được?!"

Mặt A Đàm không cảm xúc: "Chị Yến nói gì thế, một câu tôi cũng không hiểu."

"À, suýt nữa đã quên, bây giờ cô là niềm vui mới của Cao Ninh rồi, anh ta

không chỉ giúp cô đẩy mấy khách quen trước kia, mà còn phái vệ sĩ trông chừng

24 giờ, nói mỹ miều thì gọi là bảo vệ, còn nói trắng ra cũng tương đương với

giám sát. Anh ta ấy, là vì yêu phải yêu tinh, sợ cô chạy ra đi quyến rũ đàn ông

khác!" Nói tới đây, Phi Yến cười duyên hai tiếng.