Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 204



Mỗi người một câu, lời nói hạ lưu và tiếng cười đáng khinh, sắc mặt Thẩm Loan

càng ngày càng lạnh.

Vừa ghê tởm vừa sợ hãi.

Đánh vào tâm lý cô hoàn toàn OK, nhưng đao thật kiếm thật thì cô phải thừa

nhận rằng bản thân không đủ khả năng.

"Nếu anh muốn tiền, tôi có thể đưa." Thẩm Loan muốn đàm phán.

Đáng tiếc -

"Anh đây không thiếu tiền, chỉ thiếu một cô bé thú vị, anh thấy em rất tốt." Tên

tóc vàng, răng vàng khè cầm gậy bóng chày vừa nói vừa lưu manh cởi thắt lưng,

lắc lư mãi một động tác đó.

Một tên khác vui vẻ thoải mái quất quất roi đôi, bụng bia lòi ra giống như muỗn

nứt toác, nghe thấy vậy, lập tức móc từ túi quần ra một tập tiền ném về phía

Thẩm Loan: "Còn không phải là tiền sao, anh trai có rất nhiều!"

Thẩm Loan biến sắc, nhìn về phía sau đối phương, ba người theo bản năng quay

đầu ——

Lúc này không chạy thì khi nào chạy?!

Lập tức cất bước chạy như điên, ba người thấy đằng sau không có gì, rất nhanh

biết là bị lừa.

"Con đàn bà thối, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Đuổi theo-"

"Phân công nhau hành động, chặn cô ta lại!" Tên tóc vàng nhanh chóng quyết

định, ra lệnh.

Thẩm Loan định chạy đến đường cái, thứ nhất nhiều người, thứ hai cũng gần,

nhưng tên tóc vàng đã chặn đầu, nếu cô chạy tới không khác gì chui đầu vào

lưới, cuối cùng bị buộc phải chạy đến một cái hẻm nhỏ.

Ánh đèn lờ mờ, con đường phía trước chật chội.

Là "Bảo địa" thích hợp nhất để tiền dâm hậu sát trên phim truyền hình

Chạy đến chỗ không có ánh sáng, không thấy cả năm ngón tay.

Thẩm Loan biết, càng chạy, một khi bị bắt rất có thể kêu trời trời không đáp kêu

đất đất không thưa, nhưng đằng sau có người đuổi theo, cô không có lựa chọn

nào khác, chỉ có thể chui đầu vào chỗ tối tăm kia.

Vì chạy vội mà tim đập thình thịch, dưới hoàn cảnh yên tĩnh, Thẩm Loan thậm

chí có thể nghe được tiếng thình thịch này.

Cô nhặt một cây gậy gỗ lên, sau đó ngồi xổm trong một góc, dùng sọt đồ ăn

chum bản thân lại.

Làm xong tất cả, ba người đàn ông vừa đuổi tới.

Yên tĩnh.

Chết cũng yên tĩnh như vậy.

Không có đèn, không có tiếng động, không khí cũng trở nên loãng hơn.

"Người đâu?"

"Hừ! Chạy trốn rồi!"

"Hai người các cậu đem điện thoại ra bật đèn lên, tôi không tin cô ta có thể chạy

trốn được!"

Đèn di động phát sáng, chiếu sáng cả một vùng nhỏ, thô sơ giản lược lướt qua,

cũng không thấy người phụ nữ đâu.

Tên tóc vàng giơ gậy bóng chày đặt trước ngực, một sự hưng phấn xưa nay

chưa từng có khiến cả người anh ta đổ mồ hôi, hai mắt tỏa ánh sáng: "Em gái,

anh biết em trốn ở đây, anh đã nhìn thấy em."

Đáp lại anh ta là một sự yên tĩnh.

Tên tóc vàng tiếp tục mở miệng: "Em cho rằng trốn được sao? Hoặc là tự ra, các

anh còn có thể nhẹ nhàng, nếu như bị các anh tìm được, đêm nay làm chết em!"

Vừa nói vừa đi về phía trước tìm kiếm.

Giờ phút này tên tóc vàng đã đi qua chỗ trốn Thẩm Loan, trong khi hai tên kia

chậm nửa bước.

Thẩm Loan chờ người thứ hai đi qua, kéo dãn khoảng cách với người thứ ba, cô

đột nhiên xốc sọt lên đứng dậy, gậy gỗ trong tay dùng sức vung lên.

Trong cơn hoảng loạn, cô cũng không biết bản thân đã đánh trúng chỗ nào,

nhưng lại nghe thấy tiếng hét thê thảm.

Hai người phía trước phản ứng lại, Thẩm Loan đã chạy tới đầu hẻm, tóc dài bay

bay trong gió đêm, đôi chân cô di chuyển đều đặn với tần suất cao. Lúc này, cô

đột nhiên biết ơn vì sự kiên trì trong những ngày qua.

"Đứng lại ——"

"Đừng chạy ——"

Một cảnh đuổi bắt lại diễn ra, nhưng không diễn ra lâu lắm, vì, khi Thẩm Loan

chạy tới đầu hẻm, đâm mạnh vào một cái ôm lạnh lẽo quen thuộc.