Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 207



Yên lặng mắng "hồ ly tinh", Lục Thâm hạ cửa sổ xe xuống: "Lục ca! Xe tới rồi --

- "

Hừ! Anh ta cũng không tin thính giác nhạy bén và sức quan sát của Quyền Hãn

Đình vậy mà không biết một chiếc xe Mercedes chạy đến, thừa nhận đi, anh chỉ

muốn ôm người ta nhiều hơn thôi.

Trái tim của Lục Thâm bỗng nhiên lạnh lẽo.

Anh ta muốn làm Khương Tử Nha trảm yêu trừ ma, bắt được yêu cơ họa quốc

Đát Kỷ, nhưng bất đắc dĩ người mà anh ta muốn dốc lòng bảo vệ lại là một

Thương Trụ Vương không biết cố gắng!

Quyền Hãn Đình khom người để Thẩm Loan vào trong xe, sau đó vòng đến bên

kia, kéo cửa xe ra ngồi vào.

"Tiểu thất, lái xe."

"... Vâng." Rau xanh mà, trong đất vàng mà...

Thẩm Loan nhìn cảnh vật đi ngược ngoài cửa sổ, lông mày bỗng nhiên nhăn lại:

"Đây không phải là đường đến bệnh viện."

Gần đây, chỉ có một phòng khám gấp, mà con đường này lại nối thẳng đến vùng

ngoại ô, đừng nói bệnh viện, dù là một tiệm thuốc cũng không có.

Quyền Hãn Đình: "Đến nơi nên đến."

Nói xong, lấy điện thoại ra, cúi đầu nhấn một dãy số: "Trâu tiên sinh, quấy rầy

rồi, ở chỗ tôi có một người bạn bị ngoại thương, phiền ông bây giờ đến sơn

trang. Vâng... Cảm ơn."

Chạy thẳng một đường, xe dừng ở trước cửa một tòa biệt thự ở trên núi vùng

ngoại ô.

Nói là "biệt thự", thì cũng không hẳn vậy, bởi vì từ vẻ ngoài là có thể nhìn thấy

khác biệt.

Cỏ cây thấp thoáng dưới phòng ở, phong cách kiến trúc càng theo hướng Trung

Quốc, hơi giống với sự kết hợp giữa phong cách hiện đại và tứ hợp viện, không

có nóc nhà nhòn nhọn và khung đình sang chảnh, bên trên bằng phẳng, từ xa

nhìn lại thì giống như là mái ngói màu đen.

Sau khi đi vào, Thẩm Loan mới nhận ra, mái ngói đúng thật là mái ngói, nhưng

lại không phải mái ngói bình thường.

Thứ này gọi là "ngói lưu ly", tên như nghĩa, vốn là trong suốt, qua cảm giác được

sự thay đổi của nhiệt độ tự động điều tiết màu sắc, tất nhiên cũng có thể căn cứ

theo sự lựa chọn của chủ nhân căn nhà.

Nếu cô nhớ không nhầm, sản phẩm này phải ba năm sau mới đi vào thị trường,

không nghĩ tới Quyền Hãn Đình đã dùng trước.

Quả nhiên, thế giới của kẻ có tiền mọi người không thể tưởng tượng được.

Điều này làm cho Thẩm Loan nhớ tới cánh cửa cảm ứng của tòa "cung điện

trong lòng đất" ở Sơn trang Ôn Tuyền kia, cũng là thành quả khoa học kỹ thuật

tương lai mới có.

"Đẹp không?" Quyền Hãn Đình thấy cô vẫn luôn ngửa đầu nhìn chằm chằm nóc

nhà, cố ý đùa cô.

Thẩm Loan gật đầu: "Cũng không tệ lắm."

"Em thích tôi có thể cho người đưa em mấy rương, đầy đủ, bao cả lắp đặt."

"Tiền đề là, tôi phải có một ngôi nhà như vậy. Đáng tiếc, tôi không có."

Quyền Hãn Đình mang cô ngồi ở trên sô pha, cúi đầu kiểm tra miệng vết

thương: "Dễ lắm, tôi tặng em một ngôi nhà."

Lục Thâm ở bên cạnh quả thực khoanh tay ngồi nhìn, trong lòng điên cuồng rít

gào ---

Một người lạnh nhạt không màng tình thân đâu rồi?

Trước kia em mở miệng muốn, mài mồm mép đến sắp mòn rồi cũng không thấy

anh đưa cho em một viên, bây giờ gặp được hồ ly tinh lại nhảy tới xum xoe?

Lục ca à, anh tỉnh lại đi! Còn như vậy nữa, sớm muộn gì anh cũng bị ép khô...

Thẩm Loan lắc đầu: "Không cần."

Lục Thâm thở phào một hơi, con hồ ly tinh này còn rất tự mình hiểu được,

nhưng giây tiếp theo ---

Quyền Hãn Đình: "Gia vui."

Đát Kỷ không muốn làm Đát Kỷ, nhưng không chịu nổi người nào đó cố tình

muốn chạy như điên trên con đường bạo quân.

Nhóc tiểu thất một lòng đau khổ: "..." Tôi còn có thể nói gì?

Thẩm Loan không hề tiếp xúc, vẫn có thể cảm nhận đước ánh nhìn chăm chú

nóng rực của người đàn ông bên cạnh.

Người này rốt cuộc làm sao vậy?

Không phải bị lừa đá rồi hỏng đầu chứ?

Sự yên tĩnh không duy trì lâu lắm, một ông lão tóc trắng mang theo hòm thuốc

vội vàng vào cửa: "Ai bị thương?"

Lục Thâm chỉ trên sô pha: "Cô ấy!"

Giọng nói có chút lớn, dẫn đến Trâu Liêm nhìn anh ta nhiều hơn một chút.

Quyền Hãn Đình đứng dậy nhường chỗ: "Trâu tiên sinh, ngồi bên này."

Người bệnh lớn nhất, Trâu Liêm cũng không khách khí, ngồi xuống trước Thẩm

Loan: "Lại đây, tôi xem miệng vết thương..."