Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 209



Sau khi khử trùng, là bôi thuốc và băng bó.

Đau là chắc chắn, việc này có thể thấy được từ sắc mặt trắng bệch và mấy hạt

mồ hôi lớn như hạt đậu trên trán cô gái.

Cũng vì vậy mà dáng vẻ yên tĩnh của Thẩm Loan mới khiến người khác vô

cùng đau lòng.

Yết hầu Quyền Hãn Đình lên xuống, dặn dò Lục Thâm: "Đi vắt khăn lông

nóng."

"?!?" Vắt khăn lông? Đây là việc ông đây làm á?!

Ánh mắt oán hận chạm đến vẻ mặt lạnh lẽo của Quyền Hãn Đình, chút bất mãn

trong lòng hoàn toàn bị dập tắt, Lục Thâm nhận lệnh đi đến phòng tắm, rất

nhanh, cầm một cái khăn lông nóng hổi về.

Quyền Hãn Đình duỗi tay nhận, giũ ra, lông mày hơi nhăn: "Quá nóng."

Lục Thâm: "..."

Đợi hơn mười giây, độ ấm hạ xuống, mới bắt đầu dùng khăn lông lau mồ hôi

cho Thẩm Loan

Ánh mắt chuyên chú, như đối xử với trân bảo quý hiếm.

Lục Thâm nhìn đến ê răng, lòng chua xót, đôi mắt cũng chua xót, tóm lại là vô

cùng chua xót.

Ngay cả Trâu Liêm chuyên tâm quấn băng gạc cũng không nhịn được nâng mắt,

ánh mắt băn khoăn nhìn hai người, như cảm khái, cuối cùng tất cả hóa thành vui

mừng.

Từ khi ông trở thành bác sĩ riêng của Quyền Hãn Đình đến giờ, đã qua 12 năm.

Có thể nói, ông nhìn đứa nhỏ này làm thế nào để đi từng bước đến ngày hôm

nay, nhưng đứng ở nơi quá cao, cũng không chắc là chuyện tốt.

Phong cảnh vô hạn trên ngọn núi cao hiểm trở, nhưng có ai rõ, người đứng trên

ngọn núi đó có bao nhiêu cô đơn và lạnh lẽo đâu?

Mà Quyền Hãn Đình lại là có tiếng không gần nữ sắc, Trâu Liêm vẫn luôn lo

lắng anh sẽ sống cô độc quãng đời còn lại.

Nhưng bây giờ...

Ánh mắt hòa nhã của ông rơi xuống trên mặt Thẩm Loan, ừm... Trang điểm quá

đậm, mảng mảng xanh đen, nhìn không rõ mặt mộc, nhưng từ biểu hiện vừa rồi

của cô cũng đủ để nhìn ra, đây là cô gái kiên cường dũng cảm.

Trâu Liêm gật gật đầu, rất tốt.

Dù sao, muốn ở bên Quyền Hãn Đình, không có sự mạnh mẽ chống đỡ, vậy

đúng là quá sức. Cô xem, thằng nhóc này một sẽ không nói lời âu yếm, hai là

không dỗ phụ nữ, ba không hiểu quanh co lòng vòng...

Nghe nói, con gái thời đại mới đều không thích thẳng nam cứng như sắt thép

này.

Trâu tiên sinh thở dài, chợt cảm thấy con đường phía trước của Quyền Hãn

Đình rất khó khăn.

"Có gì không ổn sao?" Thấy ông lúc thì lắc đầu, lúc lại thở dài, Quyền Hãn

Đình thu lại khăn lông, mở miệng dò hỏi, trong lời nói có vẻ lo lắng.

Trâu Liêm tạo hình băng gạc đẹp xong, sau khi nghe xong, vẫn chưa đáp lại, chỉ

dặn dò với Thẩm Loan: "Trước khi kết vảy đừng chạm vào nước, kỵ rượu kỵ

cay nóng, chú ý nghỉ ngơi. Miệng vết thương cũng không mấy nghiêm trọng, lát

nữa nấu thuốc đông y, nhớ kiên trì uống..."

Thẩm Loan ghi nhớ hết, sau đó mở miệng cảm ơn.

"Tính nhẫn nại của cô gái không tồi, về sau... Giao cho cô."

"?" Giao cho cô cái gì? Thẩm Loan không hiểu gì.

Trâu Liêm kín đáo liếc Quyền Hãn Đình một cái, mang theo vài phần trêu chọc,

vẻ mặt người sau không đổi, lỗ tai lại đỏ.

Lúc này, Sở Ngộ Giang từ phía trên xuống dưới.

Quyền Hãn Đình bảo anh ta ở đây chờ nấu thuốc xong, sau đó ngựa quen đường

cũ ôm ngang Thẩm Loan lên, vào thang máy.

Hai tay không được ảnh, anh bảo Thẩm Loan ấn thang máy.

"2."

Động tác của Thẩm Loan ngừng lại, mím môi, cuối cùng lựa chọn lầu 1.

Quyền Hãn Đình bình tĩnh nhắc nhở: "Lầu 1 là phòng khách."

"Cho nên?"

"Lầu 2 mới là nơi nghỉ ngơi."

Thẩm Loan thấp giọng lẩm bẩm: "Ai nói tôi muốn ở nghỉ ngơi?"

Người phụ nữ cúi thấp đầu, để lộ một phần cổ trắng tuyết, một độ cung tao nhã.

Mà Quyền Hãn Đình vừa lúc đối diện với nơi tuyết trắng đó, mùi hương nhàn

nhạt phả vào mũi, giống trái phật thủ tươi mát...

Cũng không biết sờ lên sẽ có cảm giác gì?

Có lẽ, hẳn là vừa ấm vừa mềm...

Ting ---

Thang máy đến lầu 1.

Lúc Thẩm Lan cho rằng anh sẽ không mở miệng, Quyền Hãn Đình bỗng nhiên

nói: "Tôi cho rằng, lúc em quyết định lên xe đi theo tôi, cũng đã cam chịu ở lại

qua đêm."