Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 219



"Tôi cảnh cáo cô, đừng có âm mưu với Lục ca. Anh ấy không phải người cô

muốn chọc vào là chọc!"

Thẩm Loan nhướng mày, lẳng lặng nhìn anh ta.

Lục Thâm bị nhìn chăm chú, trong lòng tự nhiên thấy nhột nhột, Một sự lúng

túng không thể tả nổi, giả vờ hung dữ: "Hừ! Nhìn cái cứt!"

"Ừm," Thẩm Loan cười gật đầu, hào phóng thừa nhận: "Đang nhìn cục cứt."

Lục Thâm: "..." Mẹ nó! Lại bị làm nhục!

Đột nhiên, Thẩm Loan nâng tay trái không bị thương lên, vỗ vỗ đầu vai anh ta,

cả người người đàn ông run lên, nhảy ra thật xa.

"Tôi cảnh cáo cô! Đừng động tay động chân, có tin gia đánh cô, đánh chết cô!"

Vẻ mặt phòng bị, giống như Thẩm Loan là hái hoa đạo tặc muốn ra tay với anh

ta, chỉ thiếu điều hai tay ôm trước ngực kêu to biến thái.

Thẩm Loan buồn cười rút tay, thầm mắng—— thiểu năng trí tuệ.

"Yên tâm, tôi không có hứng thú với Lục ca của anh."

"Nói dối! Không có hứng thú vậy mà tối hôm qua cô ngã vào lồng ngực anh

ấy?" Xì, rõ ràng nhào vào ngực, thối mặt!

"Nếu anh nói đến chuyện xảy ra trong hẻm ngày hôm qua, tôi chỉ có thể nói,

nếu lúc ấy người xuất hiện trong hẻm là anh, tôi cũng sẽ nhào vàò lòng anh,

hiểu ý tôi không?"

Chuyện khẩn cấp, cô lại không có năng lực phản kháng, bất cứ người xuất hiện

là ai, ăn xin cũng được, người qua đường cũng thế, vì bảo vệ mạng sống, cô sẽ

không chút do dự mở miệng cầu cứu, không chỉ với Quyền Hãn Đình.

Nhưng vào lỗ tai Lục Thâm thành ——

"Được! Có Lục ca còn chưa biết đủ, thế mà..." Anh ta nhấp nhấp môi mỏng, vẻ

mặt phụ nữ nhà lành bị đùa giỡn mà xấu hổ và giận dữ: "Còn muốn dụ dỗ tôi?!"

Ánh mắt Thẩm Loan hoàn toàn lạnh lẽo: "Ngu xuẩn!" Lời nói đều nghe không

hiểu.

"Cô đồ phụ nữ thối còn dám mắng tôi?" Lục Thâm khó thở, túm chặt tay cô,

không biết sao xui xẻo thế nào mà đúng vừa miệng vết thương.

Thẩm Loan kêu lên một tiếng, vẻ mặt đau đớn.

Lục Thâm vội không thu tay: "Tôi, tôi không cố ý..."

Hít sâu, ước chừng sau nửa phút, cô mới bình tĩnh lại: "Nói một lần cuối cùng,

dù là anh hay là Quyền Hãn Đình, tôi đều không có hứng thú, sau này đừng để

tôi nghe thấy " dụ dỗ ", " quyến rũ ", tôi nhất định sẽ xé cái miệng thối của anh

ra."

Sắc mặt Lục Thâm tối sầm.

"Không tin thử xem."

"Nhắc đến thi sao? Nếu cô không chột dạ, sẽ không mẫn cảm với mấy câu đó

như vậy. Còn xé miệng tôi, hừ... Cô đừng quên, tối hôm qua người cứu cô là tôi,

nhìn xem-" Lục Thâm chỉ vào xương gò má bị tụ máu: "Đây là bằng chứng! Cô

đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy?"

Lạnh lùng nhìn anh ta một cái, Thẩm Loan không nói hai lời, xoay người lên

lầu.

Lục Thâm: "?"

Không cãi lại anh ta, cho nên chạy trối chết?

"Hừ —— xem cô lần sau còn kiêu ngạo trước mặt gia không?"

Nhưng rất nhanh Lục Thâm đã biết được bản thân nghĩ sai rồi, vì Thẩm Loan

chạy lên lầu rồi lại chạy xuống, lại lần nữa đứng ở trước mặt anh ta, lạnh mặt

ném một thứ gì đó vào ngực anh ta.

Lục Thâm theo bản năng nắm được, mở lòng bàn tay ra, ánh mắt sững sờ.

Nghe thấy giọng nói châm chọc của người phụ nữ vang lên ——

"Mấy ngày nay anh như chó điên cắn không bỏ, hết xịt sơn, lại là bắt gian,

không phải vì muốn cái lắc tay này sao? Bây giờ tôi cho anh, miễn phí, không

lấy tiền, coi như thù lao trả cho anh tối hôm qua ra tay cứu giúp, từ nay về sau,

hai ta hòa nhau, anh không phạm tôi, tôi không phạm anh, cho nên, những trò

trẻ con đó và mấy câu xúc phạm đó đừng thốt ra nữa, tôi không nợ anh cái gì,

tất nhiên không có nghĩa vụ chịu đựng anh."

Nói xong, xoay người rời đi.

Cô sợ nhìn một đứa thiểu năng trí tuệ nhiều thì chỉ số thông minh bản thân cũng

sẽ bị giảm theo