Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 221



"Hai yêu cầu." Nếu đã nói đến mức này, Thẩm Loan cũng không khách sáo với

anh ta: "Thứ nhất, không được tìm tôi gây phiền phức; thứ hai, mong anh

nghiêm túc cẩn thận suy xét lời tôi nói vừa rồi."

Đối với điều thứ nhất, Lục Thâm cũng không ngạc nhiên. Người phụ nữ này coi

anh ta như kẹo mạch nha, hận không thể ném ra xa.

Nhưng điều thứ hai...

Lời vừa nói? Nói cái gì?

Lục Thâm nhíu mày, chợt nhớ lại——

"Đi điều tra xem gần đây Bất động sản Thiên Thủy đang làm gì, anh sẽ biết

nguyên nhân Thẩm Khiêm và anh đánh nhau. Không phải do chiếc lắc tay này,

càng không phải do tôi..."

Lời nói còn văng vẳng bên tai, hai tròng mắt người đàn ông híp lại: "Cô có ý

gì?"

"Ý trên mặt chữ."

"Được, tôi sẽ mau chóng đi điều tra. Sau đó thì sao? Cô có yêu cầu gì?"

"Không có."

Lục Thâm hơi kinh ngạc: "Cho nên, yêu cầu thứ hai của cô là kêu tôi đi điều tra

Thẩm Khiêm?"

"Có vấn đề gì sao?"

"Tôi không tin cô không có hậu chiêu." Trong mắt người đàn ông tràn ngập sự

đề phòng.

Thẩm Loan cười khẽ: "Anh chính là hậu chiêu của tôi, tiểu thất gia."

Lục Thâm sửng sốt.

Này này này... Sao nghe cứ như lời âu yếm?!

Hứ! Hồ ly tinh lại bắt đầu dụ dỗ người, không được, phải vững!

Thẩm Loan cũng không biết nội tâm phong phú của đối phương, nhẹ nhàng

bâng quơ ném xuống một câu nửa thật nửa giả, nhanh chóng rời đi ——

"Chờ anh điều tra rõ tiền căn hậu quả, tất nhiên biết nên làm như thế nào, không

cần tôi nhắc. Khi đó, điều anh muốn, là những gì tôi muốn."

Lục Thâm phát ngốc, nói cái gì với cái gì? Một chữ anh ta cũng nghe không

hiểu.

Đột nhiên di động vang lên.

Người đàn ông bực bội nhận máy, cũng không nhìn xem ai gọi: "Alô?"

"Chú Tiểu thất, chú ăn phải thuốc súng hả? Sáng sớm đã phát hỏa?"

"Hạ Hoài?" Lục Thâm bỏ điện thoại ra nhìn màn hình, đúng là thằng nhóc kia:

"Tìm chú có việc?"

"Hi hi..." Tròng mắt Hạ Hoài chuyển động: "Không có việc thì không thể tìm

chú?"

"Thôi đi! Có rắm mau thả, nếu không chú sẽ cúp điện thoại."

"Đừng... Cháu cứ nói thẳng đây."

Lục Thâm không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt căng thẳng: "Thanh minh trước

đó, cháu nói muốn mượn xe, thôi không bàn nữa."

Lần trước thằng nhóc thối này vì chở gái, năn nỉ ỉ ôi mượn anh ta chiếc

McLaren P1, lúc về thời trong xe nặc mùi nước hoa và mùi hoa hồng, hại anh ta

không thể không đem xem đến cửa hàng 4s để rửa sạch!

Cho nên, Lục Thâm thề không bao giờ đưa bảo bối của mình cho anh ta mượn

nữa.

"Bây giờ cháu có ở Ninh Thành đâu, còn mượn xe làm gì..." Đầu kia nhỏ giọng

lẩm bẩm, rõ rang rất tủi thân.

Lục Thâm nghĩ xe của anh ta không cần phải chịu tội nữa, lập tức thở phào:

"Tìm chú có chuyện gì? Đòi tiền hay là mượn thẻ? Muốn nhiều ít? Mượn mấy

cái?"

Hạ Hoài: "..."

Lúc này không nên hỏi hỏi vì sao anh ta không ở Ninh Thành sao? Không biết

quan tâm vãn bối gì hết, mệt anh ta còn gọi một tiếng "Chú Tiểu thất", lỗ chết!

"Này? Làm cái quỷ gì? Sao lại không nói lời nào, chú cúp..."

"Đừng mà..." Hạ Hoài cũng mặc kệ chút buồn bực trong lòng, vội vàng nói, sợ

anh ta cúp máy thật: "Cháu nghe nói, gần đây chú và A Khiêm đang có chuyện

..."

"Dừng lại! Chú chỉ biết cháu và Thẩm Khiêm là anh em tốt, nhưng nếu cháu

muốn nói giúp cho cậu ta, vẫn nên bớt hy vọng đi, chú sẽ không đồng ý."

"Cháu không nói giúp."

"Vậy cháu nhắc đến Thẩm Khiêm làm gì?"

"Cháu biết chuyện đến mức như vậy, chú chắc chắn muốn chỉnh A Khiêm,

chuyện này cháu không có ý kiến. Nhưng chú phải đồng ý với cháu, đừng đụng

vào người vô tội."

"Từ từ... Cái gì mà "chuyện đến mức như vậy"?"