Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 228



Ui ui——

Cái miệng thối này, rốt cuộc đang nói cái gì?!

"Chú theo dõi cô ấy?" Quyền Hãn Đình bước lên hai bước, mắt đen lạnh lùng.

Lục Thâm vẫn giữ nguyên động tác che miệng, liên tục lắc đầu.

"Nói!"

Không giấu được, muốn chết rồi... Do anh ta mở miệng trước, bây giờ chỉ muốn

chuồn.

Từ trò đùa dai xịt sơn, đến phòng điều khiển bị đánh, lại một trước một sau

cùng đến cửa hàng4S, cuối cùng anh ta nhất thời hứng khởi đi theo Thẩm Loan,

mới phát hiện cô vào Paris Night...

Lục Thâm vừa nói vừa nhìn trộm Quyền Hãn Đình, thấy vẻ mặt anh âm trầm,

nhưng vẫn kiềm chế, không tức giận, lập tức cảm động đến phát khóc.

Rốt cuộc vẫn niệm tình anh em.

Đột nhiên ——

"Chú viết gì trên xe?" Quyền Hãn Đình bất thình lình mở miệng.

Ách!

Ánh mắt Lục Thâm chợt lóe: "Không có gì... Chỉ tùy tiện vẽ hoa..."

"Cơ hội cuối cùng." Nheo mắt lại.

Thất gia túng quẫn, chỉ có thể ăn ngay nói thật.

Nhưng chữ "you" còn chưa nói ra, chỉ thấy đầu đau đau, nguóc mắt nhìn thấy

động tác thu tay lại của Quyền Hãn Đình, cho nên, anh ta bị gõ?

"Chú muốn chỉnh ai? Hửm?"

Đối với ánh mắt nguy hiểm, Lục Thâm nuốt nuốt nước miếng: "Em, em chỉnh

em không được sao?"

Ô... Tức giận rồi!

"Mấy tên lưu manh tối hôm qua kia có liên quan gì với chú không?"

Lục Thâm nghe vậy, nhất thời phát giận, ánh mắt Quyền Hãn Đình nhìn anh ta

như đang nhìn một thằng phụ bạc Trần Thế Mỹ: "Anh... Vậy mà anh nghi ngờ

em?!" Ánh mắt lên án, đôi môi run rẩy, rất giống với dáng vẻ bị vứt bỏ: "Lục ca,

anh thật nhẫn tâm——"

Khóe miệng Quyền Hãn Đình nhếch lên, nhẹ mắng: "Nói chuyện hẳn hoi."

"Anh chỉ biết dữ với em, dữ với em, có tin em dùng nắm đấm nhỏ với anh

không?"

"..."

Lục Thâm thấy chiêu này có tác dụng, lập tức biến thành diễn viên, uốn éo eo

nhỏ, dù sao ầm ĩ đến khi nào Quyền Hãn Đình thôi không còn suy nghĩ muốn

chỉnh anh ta nữa!

Chà, mình thật là thông minh!

Hiển nhiên, Lục Thâm như vậy Quyền Hãn Đình thật sự không đỡ nổi.

"Chỉ biết nghi oan cho người nhà, có thấy vết máu trên nền nhà không? Máu từ

trong lòng em chảy ra đó, anh chính thủ phạm khiến em đau lòng, phá hủy sự

phòng bị của em, lại còn áp tội danh kẻ đầu sỏ lên người em!"

"Có câu anh em như tay chân, bây giờ anh đang muốn tự hại mình sao?"

"... Cái gì mà đám lưu manh kia có liên quan đến em không? Sao em biết được

vừa đi đã đụng phải loại chuyện này? Thẩm Loan con nhóc thối kia gầy như cây

gậy trúc, chỉ có người đàn ông nào không có mắt mới thích......"

Ách! Nói đến đây, đột nhiên im bặt.

Lục Thâm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn anh ta với ánh mắt lạnh lẽo.

"Nói xong rồi?" Quyền Hãn Đình cười lạnh: "Chưa nói xong hả? Muốn nói tiếp

không?"

"..."

"Hít đất, chuẩn bị!"

Lục Thâm phản xạ có điều kiện nằm xuống.

"Bắt đầu-"

Chớp mắt, mười lăm phút trôi qua.

Người nào đó sớm đã thở hổn hển như trâu, mồ hôi chảy như tắm.

"Lục ca... Đã một trăm cái rồi."

"Anh nói một trăm cái sao?" Sắc mặt âm trầm: "Tiếp tục!"

Hai mươi phút sau.

"Đã hai trăm..." Cả người hết sức, hơi thở thoi thóp.

"Tiếp tục!"

Lục Thâm khóc không ra nước mắt, bởi vì tất cả đều hóa thành mồ hôi.

"Lục ca, anh buông, buông tha cho em đi... Em thật sự không được..."

Nói xong, đang muốn bỏ trốn, bị Quyền Hãn Đình dùng chân ngăn lại: "Bò một

lần thêm một trăm, trừ phi chú vĩnh viễn không đứng dậy, nghĩ kĩ chưa?"

Lục Thâm oa một chút, gào khóc, nhưng không dám bò tiếp, hai tay run run rẩy

rẩy chống đỡ trọng lượng toàn thân, còn đáng thương hơn cải thìa.