Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 24: Xảo Quyệt



Ngày hôm sau, cùng một khoảng thời gian, Thẩm Loan lại xuất hiện trong cửa hàng. Ngồi lại chỗ cũ, cô gọi: "Một ly latte, một crepe sầu riêng ngàn lớp."

Lần này cà phê cô chỉ ngửi qua, bánh crepe thì ăn được vài miếng. Phùng Sương Sương thu hết tất cả vào mắt, cố gắng nhẫn nhịn.

Liên tục trong một tuần, Thẩm Loan cứ như điểm danh đi làm, ngày nào cũng đúng giờ có mặt. Phùng Sương Sương càng lúc càng khó hiểu, theo lý mà nói, người không hề đụng đến những món ăn trên bàn, thậm chí có lúc không hề chạm vào cốc cà phê đã để sang một bên, hẳn là người không có hứng thú với cà phê và bánh ngọt của cửa tiệm.

Vậy người ấy đến vì điều gì?

Tiếng chuông di động kéo suy nghĩ đang bay xa của người phụ nữ trở về, Phùng Sương Sương cầm điện thoại, liếc mắt nhìn màn hình, ngay sau đó đáy mắt bỗng xuất hiện sự ngạc nhiên mừng rỡ.

"...Đúng, em đang ở trong cửa hàng...Sao? Anh muốn đến đây sao? Được, em sẽ tự tay làm..."

Kết thúc cuộc trò chuyện, từ khóe mắt đến đuôi mày của Phùng Sương Sương đều tràn ngập sự vui vẻ. Cô ta ra khỏi quầy, đi tới cạnh bàn của Thẩm Loan.

"Quý khách, thật xin lỗi, cửa tiệm chúng tôi sắp đóng cửa, có thể phiền cô rời đi sớm được không? Tất nhiên để bồi thường, những món cô đã gọi hôm nay đều miễn phí, tự tay tôi sẽ làm cho cô thêm một phần pudding xoài nữa, thật ngại quá..."

Nói một lúc, trừ bỏ lúc mở đầu hơi gượng gạo không thuận tai cho lắm thì tóm lại coi như đủ khách sáo. Khách hàng bình thường đều sẽ đồng ý, dù sao vừa được miễn phí vừa có quà mang về, sức hấp dẫn này không hề nhỏ.

Nhưng Thẩm Loan là ngoại lệ.

Bởi vì---cô vốn đến đây để quấy rối mà!

"Nếu tôi không nhìn nhầm, bây giờ là mười giờ năm mươi hai phút buổi sáng, từ lúc tôi bước vào đây đã qua ba mươi phút đồng hồ, cà phê còn chưa uống, bánh ngọt còn chưa ăn, cô đã bảo quán sắp đóng cửa? Cho dù cô có là bà chủ cũng đâu thể bắt nạt người khác được như thế? Cô nghĩ hiệp hội bảo vệ người tiêu dùng ngồi chơi xơi nước hả?"


Một tràng lời nói cực kỳ xảo quyệt được tuôn ra. Nụ cười trên mặt Phùng Sương Sương dần tắt: "Nếu cô đã biết tôi là bà chủ thì cũng phải hiểu rõ một điều, làm bà chủ nơi này, tôi có quyền đóng hay mở cửa quán."

"A, thế thì tôi đây chỉ còn cách gọi 12315 vậy..." Nói rồi, cô

rút điện thoại ra bắt đầu bấm số.

12315, số để người tiêu dùng đi khiếu nại.

Phùng Sương Sương cắn môi, cô không tin cô gái này dám gọi!

Nhưng Thẩm Loan không chỉ dám, cô còn mở hẳn loa ngoài, sau tiếng tút, cuộc gọi được chuyển tiếp ---


"Xin chào, đây là Cục quản lý công thương Ninh Thành, số điện thoại 12315 chuyên tiếp nhận lời khiếu nại của người tiêu dùng..."

Sắc mặt Phùng Thương Thương biến đổi, vươn tay gạt đi. Thẩm Loan đã sớm dự đoán được, cô nhấc cao tay, nhẹ giọng cười: "Bà chủ, giờ quán có còn đóng cửa nữa không?"

"...Không-đóng-nữa." Phùng Thương Thương nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này Thẩm Loan mới cúp máy, lên giọng dạy dỗ đầy triết lý: "Nếu đã mở cửa bán hàng thì phải có chút dáng vẻ của mở cửa bán hàng, nên hiểu một điều -- khách hàng là thượng đế, chân thành một chút, thân quen hơn một chút, thế giới sẽ tốt đẹp hơn nhiều."

Phùng Sương Sương nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc.

Thẩm Loan khẽ cười, không muốn gây gổ thêm: "Cũng chỉ có loại 'thượng đế' tính tình tốt như tôi đây mới có thể tha thứ cho dáng vẻ ngây ngô chậm chạp này của cô. Làm chuyện tốt mỗi ngày thật không dễ mà."

Phùng Sương Sương bỏ cuộc. Cô ta quyết định vẫn đóng cửa, treo biển closed ở bên ngoài, cùng lắm thì lưu cái ôn thần kia ở trong cửa hàng, có bản lĩnh thì cứ ở đó mà đợi đi!

Cô ta tức giận nghĩ, sau đó xoay người đi vào phòng làm bánh.

Thẩm Loan thảnh thơi ngồi trên ghế, hiếm khi uống được nửa cốc cà phê, lại ăn thêm vài muỗng bánh kem ngọt. Tuy rằng hương vị thật sự không ngon lắm nhưng ai bảo tâm trạng cô lúc này đang vui cơ chứ.

Hôm nay, ngày mười tám tháng sáu, phải chăng sắp có chuyện gì đó xảy ra?

Thẩm Loan mỉm cười.

Nửa tiếng sau, trong phòng bếp truyền ra mùi bánh thơm nức vừa ngào ngạt lại đậm đà. Đi theo tiếng chuông gió kêu leng keng, cánh cửa quán bị đẩy ra...