Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 243



Cài điện thoại ở chế độ yên lặng, Thẩm Loan nhắm mắt, ngồi luôn đến trạm

cuối, cuối cùng bị tài xế đánh thức.

"Cô gái..."

"Ưm?"

"Đến trạm rồi."

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đây là đâu?"

Tài xế nói địa chỉ.

"Hả, chưa từng nghe qua." Vẻ mặt bình tĩnh.

Chú tài xế: "..."

Thẩm Loan lấy ra đồng tiền xu đưa cho ông ta: "Phiền chú giúp, cháu ngồi trở

lại."

"Đằng trước còn có hai chiếc xe chưa đi, chú còn phải xếp hàng! Cháu muốn

ngồi trở lại, đến chiếc đằng trước kia." Tài xế kiên nhẫn giải thích cho cô.

Thẩm Loan nghĩ nghĩ: "Xe của chú sẽ quay lại đường cũ đúng không?"

"Nói như vậy không sai, nhưng..."

"Vậy được rồi, cháu không gấp, từ từ xếp hàng. Hì, phiền chú giúp cháu..."

Thẩm Loan đưa tiền xu cho ông ta.

Chú tài xế thông cảm nhìn cô, đó, lại là một cô gái vì thất tình mà đầu óc không

minh mẫn, quá đáng thương...

"Vậy được, chú bật điều hòa cho cháu, muốn ngủ thì ngủ đi, tuyệt đối đừng làm

gì ngốc nghếch nhé!"

Thẩm Loan: "?"

Trải nghiệm một lần ngồi xe bus, quay lại chỗ cô lên xe đã bốn giờ rưỡi.

Thẩm Loan không nhanh không chậm gọi một chiếc taxi, báo địa chỉ nhà cũ.

Trong lúc đó, di động có quá nhiều cuộc gọi, hết pin đã tự động tắt máy.

5 giờ rưỡi, xe taxi dừng trước cửa sắt, Thẩm Loan xuống xe, vẫn sớm hơn so

với giờ tan tầm bình thường 40 phút...

Không thú vị!

"Anh bảo em về nhà nhanh, em coi lời của anh là gió thoảng bên tai à?!"

Còn chưa kịp đổi giày, tay phải của Thẩm Loan đã có cảm giác bị người khác

túm mạnh, cũng may chưa đụng tới miệng vết thương, không cho cho thời gian

phản ứng, chất vấn đã đổ ập xuống đầu.

Người đàn ông túm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, không ngừng siết chặt,

hai tròng mắt vốn luôn dịu dàng bây giờ đã bị lửa giận thiêu đỏ, tuy đã cố gắng

khắc chế, nhưng vẫn không còn được bình tĩnh như mọi ngày.

"Anh trai." Thẩm Loan kéo kéo khóe miệng: "Bây giờ đến lượt em hỏi anh, còn

ngồi được sao?"

Người đàn ông cứng đờ.

Thẩm Loan cười, biểu cảm hoàn toàn lạnh lùng: "Buông tay."

Anh ta không nhúc nhích.

"Anh chạm vào miệng vết thương của em."

Người đàn ông nhíu mày, theo bản năng buông lỏng: "Miệng vết thương gì?"

Thẩm Loan rút tay ra, cởi áo khoác, xoay người treo vào giá, băng gạc ở dán

khuỷu tay lộ ra trước mắt người đàn ông.

"Sao lại thế này?"

"Bị ngã."

"Bác sĩ nói như thế nào?" Mày nhăn tít.

"Không chết được."

"... Bị khi nào?"

Thẩm Loan nhàn nhạt mở miệng: "Hai ngày trước."

Là đêm cô không về ngủ.

Thẩm Khiêm trầm mặc.

Thẩm Loan lướt qua anh ta đi về phía phòng khách: "Vì sao ra tay với Minh

Á?"

"Một công ty mấy năm liên tục lỗ vốn, tuyên bố phá sản rất hợp lý." Thẩm

Khiêm nhìn tay phải của cô, vết thương dưới lớp băng gạc không biết như thế

nào, nghiêm trọng hay không.

"Sớm không phá sản, muộn không phá sản, cố tình lúc em nhận chức thì phá

sản, anh muốn gì?"

Hai người đã tới phòng khách, mấy người làm đang quét tước, nghe thấy hai

anh em nói chuyện không vui vẻ lắm tò mò nhìn qua.

Sắc mặt Thẩm Khiêm trầm xuống: "Đi ra ngoài-"

Tất nhiên không phải bảo Thẩm Loan.

Mấy người làm phản ứng lại nối, đuôi nhau ra ngoài.

"Cậu cả làm sao vậy?"

"Rất ít khi thấy anh ấy nổi giận ở nhà..."

"Cô cả cũng phải sợ cậu cả, mọi người nói xem, cô ba sẽ khóc lóc chạy ra chứ?"

"Tôi vừa rồi nghe thấy "phá sản" gì đó, ai phá sản?"

"..."

Chỗ nào có người chỗ đó có tám chuyện, người làm cũng là người.

Nhìn sắc mặt cậu chủ, chỉ sợ cô ba sẽ bị lột da...