Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 269



Bác sĩ riêng vừa nhận được điện thoại, lập tức nhanh chóng đến nhà lớn nhà họ

Thẩm, còn có hai nữ y tá đi cùng.

Bày trận không hề nhỏ.

Sau một lúc lâu bận rộn, đến mười hai giờ đêm cuối cùng bệnh tình cũng ổn

định.

"Nhiệt độ đã hạ xuống rồi, nếu như không tăng lên nữa, thì qua đêm nay sẽ

không còn vấn đề gì đáng ngại."

Khuôn mặt Dương Lam tiều tụy, nghe vậy mới thở phào một hơi nhẹ nhõm,

cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.

"Ban ngày Tiểu Yên vẫn còn khỏe mạnh như thế, sao lại bỗng dưng phát sốt

chứ?"

"Có thể là do cảm cúm gây ra, cũng có thể là do những nguyên nhân khác, tạm

thời không có cách nào phán đoán. Tôi đề xuất bà có thể đợi sau khi cô hai tỉnh

lại rồi hỏi cô ấy."

Dương Lam gật đầu, gọi Chu quản gia đến: "Ông sắp xếp một chiếc xe đưa bác

sĩ Trương bọn họ về."

"Vâng. Mời ba vị đi bên này..."

Dương Lam xoay người đi lên tầng, nhìn thấy hai má đỏ ửng của con gái, môi

khô nứt nẻ, bà ta ngồi xuống bên mép giường, không nói tiếng nào rơi nước

mắt.

"Mẹ." Thẩm Khiêm đẩy cửa đi vào: "Tiểu Yên thế nào rồi?"

"Vừa mới hạ sốt."

"Mẹ cũng bận rộn lâu như vậy rồi, uống hụm nước đi." Anh ta đưa cốc nước

đến: "Sẽ không có chuyện gì đâu."

Lời nói ấm áp an ủi cùng với sự quan tâm của con trai làm Dương Lam cũng

cảm thấy ấm áp, nhưng giữa hai đầu lông mày vẫn không thấy giãn ra: "Con nói

xem, đang yên đang lành sao lại thành như thế này? Vừa nãy còn nói những lời

mê sảng, cái gì mà đừng có qua đây, rồi cút đi.... Tiểu Yên có phải bị thứ gì đó

làm cho sợ hãi không?"

Ánh mắt Thẩm Khiêm âm u lại: "Chỉ là nằm mơ mà thôi, mẹ đừng suy nghĩ quá

nhiều."

"Cũng phải... em gái con gây chuyện ầm ĩ quen rồi, lá gan cũng không nhỏ, lại

ở trong nhà mình, có bao nhiêu người giúp việc như vậy, có thể có thứ gì làm

con bé sợ?"

Thẩm Khiêm không tiếp lời bà ta, mà chuyển sang khuyên nhủ: "Mẹ, mẹ về

phòng nghi ngơi trước đi."

Dương Lam xua tay: "Ở đây không không thể không có người trông nom."

"Để con trông cho."

"Con?" Dương Lam vô cùng kinh ngạc, con trai là do bà ta sinh ra, bà ta rất

hiểu tính anh ta, vô cùng bình tĩnh giỏi kiềm chế, rất khó có ai hoặc chuyện gì

có thể tác động đến cảm xúc của anh ta, chuyện này sao lại có thể...

Biểu cảm của Thẩm Khiêm không thay đổi, ngữ khí bình thường: "Có vấn đề gì

sao?"

"Không có... chỉ là mẹ sợ con mệt, gần đây Thiên Thủy liên tiếp xảy ra tình

trạng không tốt, con chạy bôn ba khắp nơi, lại không muốn xin sự giúp đỡ của

ba mẹ, mẹ đều nhìn thấy hết. Cũng may, em gái con chỉ bị cảm, phát sốt, không

có đáng ngại gì lớn, một mình mẹ ở đây là được rồi."

Thẩm Khiêm vẫn muốn mở miệng nói, nhưng Dương Lam không hề quay đầu

lại, lấy bông thấm nước, thấm ướt môi cho Thẩm Yên.

"... Vâng, vậy con đi nghỉ ngơi trước."

"Ừm."

Nửa đêm, Thẩm Yên lại bắt đầu phát sốt, trán nóng hầm hập làm người khác sợ

hãi.

Dương Lam nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ Trương đến, đợi đến khi

người vội vàng đến nơi, cũng đã qua hai mươi phút.

Ba giờ sáng đèn đuốc nhà họ Thẩm sáng trưng, gà bay chó chạy.

Thẩm Loan đang chìm trong giấc mơ nghe thấy tiếng động, không rảnh để ý

đến, lại xoay người qua tiếp tục đi gặp chu công.

Sáng sớm, mọi chuyện ổn thỏa.

Bác sĩ Trương mới dắt theo hai người y tá, sương sớm bao phủ, cả khuôn mặt

mệt mỏi rời khỏi họ Thẩm.

Trong phòng ngủ trên tầng hai.

Thẩm Yên đã tỉnh lại, ngồi dựa vào đầu giường, tinh thần mệt mỏi suy nhược,

sắc mặt trắng bệch.

Dương Lam từ bên ngoài đi vào, trong tay bê một cốc nước: "Nào, uống một

chút đi..." Vừa nói, vừa đưa cốc đến bên miệng cô ta, chầm chậm nghiêng đi.

Thẩm Yên không cần động tay, chỉ cần há miệng.

"Đủ không?" Ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước đọng ở khóe miệng của Thẩm

Yên, Dương Lam dịu dàng hỏi thăm.

"Đủ rồi ạ."

"Vậy thì tốt...

"Mẹ." Thẩm Yên bỗng dưng mở miệng nói: "Con rất ghét Thẩm Loan."

"Mẹ biết..."

"Không! Mẹ làm sao có thể biết được?"

"Tiểu Yên, con, rốt cuộc là bị làm sao vậy? Đừng làm mẹ sợ!"

"Con muốn để cho Thẩm Loan đi chết đi!" Cô ta nắm chặt chăn bông, đáy mắt

cuồn cuộn nỗi hận khắc cốt ghi tâm.

Dương Lam bị phản ứng cho cô ta làm cho giật mình, đặt cốc xuống, vội vàng

nhoài về phía trước ôm cô ta vào trong lòng: "Có phải con gặp ác mộng không?

Đừng sợ đều là giả thôi, có mẹ ở đây rồi..."

Là giả?

Đồng tử Thẩm Yên thắt chặt, trong đầu bỗng nhiên vang lên một giọng nói—

"Ai sẽ tin đây? Có chứng cứ không? Nhưng tôi lại có đó, Kỳ Từ Thần chính mắt

nhìn thấy cô động tay động chân với tôi, cô nói xem, có cần mời anh ta đến làm

nhân chứng không?"

Giọng nói vọng lại, giống như ma chú.

"Mẹ, đến mẹ cũng không tin con sao?!" Cô ta đẩy vòng tay đang ôm của Dương

Lam ra, ánh mặt kinh ngạc, sợ hãi, ngữ khí sắc bén.

Dương Lam nhất thời ngây ra, lo lắng đến nỗi đôi mắt ngấn nước mắt: "Tất

nhiên mẹ tin con, con nói gì mẹ cũng tin."

"Thật sao?" Thẩm Yên trong nháy mắt bình tĩnh lại: "Vậy nếu như con nói,

Thẩm Loan là một đồ tiện nhân, mẹ có tin không?"

Ánh mắt Dương Lam hàm chứa căn cứ: "Có một người mẹ như thế, cô ta cũng

không phải thứ tốt đẹp gì! Con gái của tiện nhân, không phải là tiện nhân thì là

cái gì?"

"Cô ta quyến rũ anh Kỳ, còn nói muốn tìm người làm nhục con!"

Mặt Dương Lam biến sắc: "Mẹ lập tức đi tim cô ta!"

"Tiểu Yên, em biết em đang nói cái gì không?" Thẩm Khiêm đẩy cửa tiến vào,

ánh mắt trầm tĩnh.

"Anh?"

"Em vừa mới hạ sốt, đầu óc không được tỉnh táo, lẫn lộn giữa giấc mơ và hiện

thực, xét về tình thì cũng có thể hiểu."

Dương Lam do dự.

Thẩm Loan có gan lớn như vậy sao?

Cứ cho là có đi, loại chuyện này che giấu còn không kịp, sao lại có thể để Tiểu

Yên biết được?

Có phải trong lúc bệnh, ngủ không được an tĩnh, mơ mấy cơn ác mộng vẫn

chưa khôi phục lại đầu óc không?

Thẩm Yên nhìn sự do dự hoài nghi và chần chừ của Dương Lam, trong lòng

cảm thấy tuyệt vọng.

Ai sẽ tin đây?

Ai cũng không tin!

Ánh mắt lướt qua Dương Lam, dừng lại trên khuôn mặt của Thẩm Khiêm, đến

mẹ ruột và anh trai ruột cũng như vậy, những người khác thì sao?

Thẩm Yên đau thương cười nhẹ, dường như bị người khác rút sạch sức lực,

mềm nhũn dựa vào đầu giường.

Cô ta từ bỏ, cô ta nhận thua.

"Tiểu Yên!" Dương Lam nhào người qua, tinh thần hoảng loạn lo lắng, vừa

thăm dò nhiệt độ, vừa chỉnh lại chiếc gối đằng sau lưng cô ta: "Còn thấy chóng

mặt không? Có cần ngậm một viên thuốc hạ nhiệt không?"

Thẩm Yên không trả lời, ánh mắt đờ đẫn, rõ ràng người nhà ở bên cạnh, vậy mà

cô ta lại cảm thấy như một thân một mình, tứ cố vô thân...

Dương Lam gọi mấy câu, nhưng con gái đều không có bất cứ phản ứng gì, ánh

mắt bà ta hướng về phía Thẩm Khiêm cầu cứu: "Em gái con như thế này là bị

làm sao vậy?"

"Mẹ, mẹ đi rót cốc nước, để con một mình nói chuyện với Tiểu Yên"

"Chuyện này..."

"Mẹ đi đi, sẽ không có chuyện gì đâu." Thẩm Khiêm đưa cốc thủy tinh trống

không cho bà ta, động tác cương quyết không thể từ chối.

Dương Lam đón lấy chiếc cốc, cầm trong tay, cuối cùng vẫn là bước một bước

quay đầu ba cái rời đi.

"Tiểu Yên, em làm mẹ lo lắng rồi đó."

Cô ta không hề quay đầu, chỉ để lại cho Thẩm Khiêm một góc nghiêng lạnh

nhạt.

"Anh biết em tủi thân."

"Biết?" Thẩm Yên quay lại, lạnh lùng đối diện với anh ta: "Nói thì ai cũng có

thể nói được, nhưng chỉ là cho dễ nghe mà thôi."

"Anh từng khuyên em, đừng có đối đầu gay gắt với Thẩm Loan, cố gắng tránh

đi xung đột, sao em lại không nghe?"

"Anh nói những lời này chẳng qua chỉ là muốn bênh vực cho đồ tiện nhân kia

mà thôi." Một nụ cười chế giếu hiện trên khóe môi: "Thẩm Loan cũng thật là lợi

hại, anh Kỳ cũng vì cô ta mà ra mặt, anh cũng vì cô ta mà hao tâm tổn trí,

nhưng cô ta có biết không? Cô ta có cảm kích không? Hai người các anh chẳng

qua chỉ là công cụ tiện tay của mà cô ta thôi, đợi đến khi không còn giá trị lợi

dụng nữa, đều sẽ bị cô ta vứt đi không chút nể nang nào."

Sắc mặt Thẩm Khiêm hơi u ám lại: "Xem ra, bài học vẫn không đủ khắc sâu,

không thể khiến em học được cách ngoan ngoãn."

Thẩm Yên rụt cổ lại, nhớ lại cảnh tượng hôm qua bị Thẩm Loan túm tóc va

mạnh vào bàn, không kìm được mà ớn lạnh sau gáy.

Còn vẻ mặt Thẩm Khiêm nghiêm nghị, nói năng thận trọng nghiêm túc, như la

fconhj rơm cuối cùng để bám lấy.

Cô lấy hai tay ôm đầu, sụp đổ òa khóc: "Rõ ràng anh là anh đã đoán được,

Thẩm Loan chắc chắn đã làm gì đó với em, nhưng lại vẫn muốn giúp cô ta che

giấu. Dựa vào cái gì mà em không được đối đầu gay gắt với cô ta? Dựa vào cái

gì mà em phải tránh không xung đột với cô ta? Em mới là thiên kim tiểu thư

thật sự của nhà họ Thẩm! Cô ta là cái thá gì? Còn anh, anh là anh trai ruột của

em, bây giờ anh còn giúp cô ta!"

Người đàn ông trầm giọng: "Anh không hề biết chuyện gì đã xảy ra, cũng

không hề gỡ tội cho ai."

"Vậy được, nếu như anh đã không biết, vậy em sẽ nói tất cả mọi chuyện cho

anh nghe, Thẩm Loan dụ dỗ Kỳ Từ Thần, hai người trong nhà ăn hôn nhau thắm

thiết, bị em bắt gặp, cô ta còn uy hiếp dọa dẫm em, ra tay độc ác, bất cứ thủ

đoạn tồi tệ nào cũng dám dùng!"

Mí mắt Thẩm Khiêm giật giật mãnh liệt.

"Anh, anh thông minh như vậy, mỗi lần em nói dối đều không qua được mắt

anh, vậy bây giờ thì sao? Anh nói cho biết, những lời nói này, anh có tin hay

không tin?"

"Anh tin hay không, không quan trọng." Trong mắt người đàn ông dường như

ẩn giấu một cùng biển sâu, yên lặng không một tiếng động, u ám vô tận, tất cả

mọi chuyện tốt xấu, thiện ác, toàn bộ đều được anh ta chứa đựng trong đó:

"Quan trọng là, em chọc vào cô ta, nhưng lại không đấu lại cô ấy, một hai lần

mà vẫn không rút ra được bài học, không thông minh lên được."

Thẩm Yên mở to hai mắt, khó mà tin được: "Anh sớm đã biết?!"

"Biết thì như thế nào, không biết thì như thế nào?" Thẩm Khiêm đứng bên cạnh

giường, từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô ta, trong mắt toàn là là sự lạnh lùng:

"Trước khi học được cách khiêu khích, thì em trước tiên phải bảo đảm chắc

chắn bản thân đủ lớn mạnh, nếu không, bị bắt nạt cũng là đáng đời."

...

"A Khiêm?" Dương Lam bê cốc nước ấm đi lên trên tầng, đi được một nửa

đường thì gặp được Thẩm Khiêm.

"Mẹ, con đi đến công ty đây."

"Em con nó...."

"Đã không có chuyện gì nữa rồi."

Dương Lam chỉ coi là anh ta đang tự an ủi mình, gật đầu lấy lệ: "Vậy con đi đi,

mẹ lên tầng xem em thế nào."

"Vâng."

"Tiểu Yên, con... ổn không?"

Trên mặt Thẩm Yên lướt qua nhanh một tia u ám lạnh lẽo, những trong chớp

mắt lại thay thế bằng sự dịu dàng ngoan ngoãn: "Con xin lỗi, vừa nãy con quá

tùy hứng."

Vừa nói vừa cúi đầu xuống, vẻ mặt áy náy.

Dương Lam vui mừng đến phát khóc, đúng rồi, đây mới là con gái của bà ta.

"Con gái ngốc, trận ốm này của con suýt chút nữa dọa chết mẹ,... vừa nãy con

nói Thẩm Loan muốn tìm người...."

"Mẹ! Đầu óc con không được tỉnh táo, nói linh tinh, mẹ còn tin là thật sao?"

Thẩm Yên cắt ngang lời bà ta, giọng nói mềm mại, nhõng nhẽo, nhưng nếu

phân biệt kỹ càng, không khó để nghe ra sự miễn cưỡng cùng sự mất kiên nhẫn

trong đó.

Dương Lam thở một hơi nhẹ nhõm: "Mẹ nghĩ nó cũng không có cái gan đó..."

Thẩm Yên rúc mặt vào trong lòng bà ta, vốn dĩ là một tư thế làm nũng, nhưng

trong đáy mắt cô ta lại ngưng tụ một tầng sương mù lạnh giá.

Nói đến cùng, Dương Lam vẫn không tin tưởng cô ta...

"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn giống như một đứa trẻ vậy!"

"Mẹ" Thẩm Yên nhẹ giọng mở miệng: "Con thích Kỳ Từ Thần".

"Cái gì?" Dương Lam kinh ngạc.

Thẩm Yên từ trong lòng bà ta ngẩng đầu lên, nhấn mạnh từng chữ một: "Con

nói, con thích anh Kỳ. Mẹ có thể để con lấy anh ấy không?"

Con gái bà ta đối với con trai nhà họ Kỳ không tầm thường, ngày bình thường

gọi anh ngắn anh dài, Dương Lam ít nhiều gì cũng đoán ra được một chút,

nhưng to gan nói thẳng ra miệng như thế này, thì đây là lần đầu tiên.

Tất nhiên là Dương Lam là vô cùng kinh ngạc: "Sao lại bỗng dưng nhắc đến

chuyện này? Lúc trước con nói Thẩm dụ dỗ Kỳ Từ Thần, có phải là con lại bị

nó kích động, cho nên mới... chuyện chung thân đại sự, không thể vì nhất xốc

nổi mà quyết định bừa bãi."

"Mẹ, con thích anh Kỳ rất lâu rồi, không phải nhất thời xúc động, cũng không

phải có ý muốn giận dỗi ai. Cả đời này của con, nếu không phải anh ấy thì con

nhất định không lấy."

"Con..." Dương Lam nhìn đứa con gái mình nuông chiều nâng niu từ nhỏ đến

lớn, đột nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ, đến câu "không phải anh ấy thì nhất định

không lấy" mà cô ta cũng nói ra, rốt cuộc tình cảm này sâu đậm đến mức nào?

"Mẹ, bình thường quan hệ của mẹ và bác Kỳ rất tốt, mẹ có thể giúp con được

không?

Trong nháy mắt Dương Lam lấy lại bình tĩnh: "Con muốn mẹ giúp con thế

nào?"

"Hai nhà họ Thẩm và nhà họ Kỳ đều là nhà giàu sang quyền thế số một số hai ở

Ninh Thành, trong việc làm ăn cũng có nhất nhiều hợp tác và dây dưa, nếu như

có thể hai hợp tác giữa hai nhà lớn mạnh với nhau, ba và ông nội chắc chắn sẽ

không phản đối."

"Ý của con là, liên hôn thương mại?"

Thẩm Yên gật đầu, hai mắt sáng trong: "Có thể không?"

Dương Lam nhìn thấy ánh mắt ước ao của con gái, thiết nghĩ con gái vô cùng

thích con trai nhà họ Kỳ, nhưng—

"Kỳ Từ Thần có suy nghĩ đó với con không?"

Ánh mắt Thẩm Yên lóe lên, mím môi, không nói gì.

Dương Lam chau mày, trong mắt dần dần hiện lên sự không đồng ý. Hôn nhân

của bà ta cũng là liên hôn thương mại, trước khi kết hôn bà ta và Thẩm Xuân

Giang vốn dĩ không có tình cảm, đợi đến khi có tình cảm, thì mới phát hiện ông

ta nuôi mấy cô vợ nhỏ.

Người mà bạn yêu lại không yêu bạn, thậm chí còn phản bội bạn, cảm giác đau

khổ khoan tim thấu xương đó, Dương Lam không hy vọng con gái mình cũng

phải nếm thử một lần.

Thật sự vô cùng đau khổ.

Thẩm Yên: "Mặc dù anh Kỳ không thích con, nhưng anh ấy cũng không thích

người con gái khác. Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, chỉ cần bọn con kết hôn

rồi, ngày tháng dài lâu, con nhất định sẽ khiến anh ấy yêu con. Mẹ, từ trước đến

giờ con chưa bao giờ thích một người con trai nào như thế này, mẹ giúp con đi,

có được không?"

Biểu cảm của Dương Lam do dự.

"Mẹ, con cầu xin mẹ đó... có được không ạ?"

"Được rồi được rồi! Mẹ đồng ý với con là được chứ gì." Bà ta than thở nhẹ một

tiếng, trong mắt tràn đầy sự yêu mến và thương cảm: "Tiểu Yên, mẹ hy vọng

con có thể hạnh phúc."

"Nhất định. Con nhất định sẽ trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên thế

giới, chỉ cần có thể lấy anh Kỳ..."

Còn Thẩm Loan không biết bởi vì hiệu ứng bươm bướm này đã dẫn tới kích

động Thẩm Yên, cuối cùng lại đẩy nhanh tiến độ liên hôn của hai nhà họ Thẩm,

Kỳ.

Lúc này, cô đang ở trong phòng, đóng cửa lại tập plank.

Mồ hôi nhỏ giọt xuống từ chỗ tóc mai, thuận theo cổ và gáy chảy xuống, cuối

cùng ngấm vào trong bộ đồ tập luyện chất cotton.

Cánh tay run run do chống đỡ trọng lượng cơ thể trong một thời gian dài, nhưng

vẫn cắn răng cố gắng giữ nguyên cơ thể thẳng tắp.

Trước mặt để một chiếc máy bấm giờ chính xác đền từng mili giây, đã qua ba

phút, chống thêm hai phút nữa là đại công cáo thành.

"Hù..."

Đã đến giờ! Thẩm Loan thở dài một hơi thoải mái, đứng thẳng, hoạt động hai

chân.

Sau khi nghỉ ngơi một phút, bắt đầu tiến hàng động tác crunch.

Plank phối hợp với crunch, liên tục làm bốn lần, mới coi như thật sự kết thúc.

Cô uống một ngụm nước, đi ra ban công nhìn cây xương rồng, nuôi dưỡng mấy

tháng trời sao chẳng cảm thấy lớn một chút nào?

Tắm rửa xong đi ra, tóc vẫn chưa khô, điện thoại đã kêu lên.

"Alo."

"Cô Thẩm, là tôi Dịch Hoằng. Chuyện thu mua Minh Á thành công rồi!"

"Thành công rồi?" Phản ứng đầu tiên của Thẩm Loan không phải kinh ngạc vui

mừng, mà là kinh ngạc sửng sốt.

Mới có mấy ngày đã đàm phán ổn thỏa rồi?

Chưa kể còn có Thẩm Như, một đối thủ có sức cạnh trạnh rất lớn đang làm mưa

làm gió.

"Công ty lúc trước cạnh tranh với chúng ta không biết vì nguyên nhân gì mà tự

nhiên lại tuyên bố rút lui, vỗn dĩ Minh Đạt còn muốn nâng giá lên, nhưng nhìn

thấy bên kia rút đi, sợ chúng ta cũng học theo bọn họ làm như vậy, cũng không

đắn đo giá cả nữa, nhanh chóng đồng ý, cuối cùng đóng gói sang tay với giá

thấp hơn với 3% so với giá niêm yết." Giọng Dịch Hoằng không giấu nổi sự

phấn khích.

Anh ta cũng không ngờ rằng chuyện sẽ thuận lợi như thế, giống như... từ đó nói

như thế nào ấy nhỉ?

Giống như có thần linh giúp đỡ!

"Tuyên bố rút lui?" Thẩm Loan nhếch mày, đây không phải phong cách của

Thẩm Như: "Có biết nguyên nhân vì sao không?"

"Tạm thời thì vẫn chưa rõ."

Thẩm Loan cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Nhưng cuối cùng là

không đúng ở đâu, cô lại không nói ra được.

Cứ giống như hai con hổ cùng lúc đuổi bắt một con linh dương, cũng một tuyến

đường chạy, tình trạng thể lực không hơn kém nhau là bao nhiêu, trước mắt chỉ

kém nhau một cái vồ cuối cùng là có thể có được một bữa ăn thịnh soạn, nhưng

một trong hai con hổ lại bỗng dưng quay đầu lại, không tranh không giành nữa?

Bữa ăn ngon ở trước mặt, mặc dù Thẩm Loan tò mò vì sao đối phương lại dừng

lại nhanh như thế, bứt người rút lui, nhưng việc lấp đầy cái bụng vẫn quan trọng

hơn: "Nắm bắt thời gian ký hợp đồng luôn đi, đợi đến khi mọi thứ kết thúc, cho

dù đối phương hòa hoãn lại, muốn tiếp tục tranh giành, thì cũng phải chịu bó

tay."

"Yên tâm đi, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi."

Một tuần sau, Minh Á chính thức đổi chủ, thuộc quyền sở hữu của công ty

TNHH công nghệ Lâm Sang Bắc Hải.

Trong thời gian này, nhân viên công ty liên tiếp từ chức, từ hai mươi mấy người

ban đầu, biến thành mười mấy người, đến cuối cùng, chỉ còn lại Thái Vân, Miêu

Miêu, và Ứng Bân.

Ngày thứ hai sau khi hoàn thành việc thu mua, "Minh Á" chính thức đổi tên

thành "Hàng Á", bị cưỡng chế chuyển khỏi tòa cao ốc làm việc.

"Ây! Sao anh vẫn chưa từ chức?" Miêu Miêu ngồi ở bàn làm việc, hai chân thô

thô tùy ý buông thõng xuống, đung đưa trước sau, vừa ăn mì vừa nói chuyện

với người đàn ông ngồi ở vị trí bàn làm việc đối diện.

Hút mì sụt sụt.

Vốn dĩ Ứng Bân đã ăn sáng rồi, nhưng nghe thấy âm thanh đó dường như lại

thấy đói bụng...

Anh ta cố nén sự kích thích đó nuốt nước bọt, khó khăn để không mở mắt: "Tôi

không từ chức, đợi các người đuổi việc, nghe nói, như vậy bảo hiểm thất nghiệp

mới có tác dụng, có thể nhận thêm nửa năm tiền trợ cấp."

"Sụt ~ anh chỉ vì điều này thôi à?" Miêu Miêu lại hút một miếng, động tác

nhanh nhẹn thô kệch, không hề có chút gì giống một người phụ nữ, mà y như

một người đàn ông.

"Ờ! Chính là vì điều này!"

"Được thôi, vậy sau khi bị đuổi việc anh có dự định gì?"

Ứng Bân nhìn xung quanh, văn phòng làm việc quen thuộc sớm đã thay đổi

hoàn toàn, vị trí làm việc cũng trống không, trên sàn tung tóe giấy vụn, dường

như để là nổi bật lên tình cảnh thê thảm, vắng vẻ lạnh lẽo, ánh đèn cũng tối đi

không ít.

Chỗ ngồi rộng như vậy, bây giờ chỉ có hai người là anh ta và miêu miêu.

Ứng Bân nhất thời cảm thấy thương cảm, thờ dài một hơi: "Nếu như cô cô nói

về dự định công việc, tôi chuẩn bị đi làm bảo vệ."

"Khụ khụ khụ..." Miêu Miêu bị sặc, ho đến nỗi mặt đỏ bừng lên.

Ứng Bân bỗng dưng cảm thấy cô ta cũng khá là trắng, sao lúc trước lại không

phát hiện ra nhỉ?

"Anh, một người làm quảng cảo, chạy đi làm bảo vệ?" Miêu Miêu trợn tròn đôi

mắt nhỏ nhìn anh ta, không hề che giấu sự kinh ngạc của mình.

"Sao vậy, không được sao? Làm bảo vệ tốt như vậy, chỉ cần đứng yên một chỗ,

cũng có lương."

"...Ồ."

"Xì! Biểu cảm này của cô, chê bai ghét bỏ sao?"

"Đúng vậy, tôi đúng là đang ghét bỏ."

Ứng Bân: "..." Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ, anh ta nhịn!

"Nói đi, sao cô lại không từ chức? Tổng giám đốc Thẩm cũng đi rồi, cái chức

thư ký này của cô giữ lại để trang trí à? Hay là nói..." Anh ta híp híp mắt lại,

xoẹt qua một ý tứ một thâm sâu.

Miêu Miêu nhìn anh ta, ánh mắt lộ ra vẻ chờ đợi.

"Hay là nói cô giống tôi, cũng muốn lấy tiền bảo hiểm thất nghiệp?"

Miêu Miêu: "..." Quả nhiên, cô ta không nên ôm hy vọng với một người nhân

viên quảng cáo nhưng lại nuôi chí đi làm bảo vệ.

"Không đúng sao?"

"Sai hoàn toàn."

"Vậy thì là tại sao?"

Miêu Miêu uống một hụm canh, bỏ hộp mì và một đôi đũa gỗ dùng một lần

xuống, nghiêm nghị: "Bởi vì tôi có một tình yêu sâu lặng thầm kín với công ty

của chúng ta!"

"Ha ha ha..." Ứng Bân cười lớn: "Thôi đi, cô mau đối diện với sự thật đi, Minh

Á đã bị thu mua rồi, từ hôm nay trở đi chỉ có "Hàng Á"."

"Minh Á và Hàng Á đều là một."

"Cái gì?"

Miêu Miêu chống hai tay lên mặt bàn, cơ thể mũm mĩm linh hoạt chạm xuống

đất, sau đó đưa tay về phía anh ta: "ngài Ứng Bân, chào mừng anh gia nhập

Hàng Á."

Khuôn mặt của người đàn ông đờ ra.

"Ê, mau bắt tay đi!" Miêu Miêu giục anh ta.

Ứng Bân đơ đơ đưa tay ra.

Miêu Miêu bắt lấy tay anh ta: "Xin lỗi, dự định làm bảo vệ của anh tạm thời

phải bỏ lại rồi, ở lại trung thành làm một người làm quảng cáo của anh đi."

Nói xong, cô ta bỏ tay ra, xoay người rời khỏi.

"Không phải..." Ứng Bân đuổi theo: "Cô nói cái gì cùng với cái gì, sao tôi chẳng

hiểu câu nào hết?"

"Từ từ lĩnh ngộ đi!"

"..."

Ngày hôm sau, Minh Á, không, bây giờ nên gọi là công ty quảng cáo Hàng Á,

chính thức nhập chủ CBD tầng 18 của tòa cao ốc Dụ Long.

Lúc đó Ứng Bân mới tin rằng Miêu Miêu không trêu anh ta, còn bản thân cũng

không phải đang nằm mơ!

...

"Đáng hận!" Thẩm Như vừa mới xuống máy bay, vẫn chưa đi ra sân bay, thì

nhận được tin xấu Minh Á đã bị Công nghệ Lâm Sang thu mua, ngay lập tức

ném vali hành lý xuống.

lúc đó Lý Văn Cẩn nói cái gì, cô ta đều không nghe lọt tai một chữ nào: "Bây

giờ tôi lập tức về công ty ngay, gặp mặt rồi nói tiếp."

Nói xong, trực tiếp ngắt ngang điện thoại.

Nửa tiếng sau, Thẩm Như đến nơi.

Lý Văn Cẩn đã đợi sẵn ở cửa thang máy dưới hầm gửi xe, tiến lên phía trước

nhận lấy tay kéo vali trong tay người phụ nữ, đưa tay giúp cô ta ngăn cửa thang

máy lại.

Khuôn mặt Thẩm Như lạnh băng, giẫm giày cao gót bước vào trước tiên.

Dường như đã sớm quen với sự chăm sóc chu toàn của người đàn ông, nên

hưởng thụ mọi thứ này một cách theo lẽ thường.

Lý Văn Cẩn theo sau đi vào, ấn đóng cửa lại và số tầng.

Thang máy chầm chậm đi lên, hai người lại không hề trò chuyện với nhau,

Thẩm Như liếc mắt nhìn camera ở góc bên trái, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.

Đến văn phòng, Lý Văn Cẩn khóa cửa xong, vừa quay người lại thì nghe thấy

một tiếng loảng xoảng, cốc nước trên mặt bàn bị người phụ nữ trút giận hất hết

ra, đập xuống mặt đất.

Cũng may thảm đủ dày, chỉ phát ra một âm thanh trầm đục, không vỡ nát ra.

Người đàn ông đi lên phía trước, cúi người xuống nhặt chiếc cốc lên, đặt về vị

trí ban đầu, anh ta nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt đang tức giận của Thẩm

Như, cho dù có đang tức giận đi nữa, cũng vẫn xinh đẹp như cũ, không có gì có

thể sánh bằng.

"A Như..." Thở dài một tiếng.

Người phụ nữ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn anh ta: "Không phải anh nói là

không chút sai sót nào sao? Bây giờ giải thích thế nào đây? Anh có biết tổn thất

đi Minh Á, cuối cùng sẽ đồng nghĩa với điều gì không? Nếu như không tìm

được một công ty đã duy trì hoạt động kinh doanh bình thường trên năm năm

trở lên để làm bàn đạp, căn bản không có cách nào để thúc đẩy những kế hoạch

sau này!"

"Xin lỗi, là sơ suất của tôi..."

Thẩm Như tức giận đến toàn thân run rẩy, xin lỗi thì có tác dụng gì?! Xin lỗi có

thể biến Minh Á thành của cô ta sao?

Lý Văn Cẩn cũng không phản kháng, yên lặng đứng nguyên tại chỗ đợi cô ta

bớt giận,

Quả nhiên—

Không bao lâu, Thẩm Như đã bình tĩnh lại, hỏi anh ta: "Rốt cuộc xảy ra chuyện

gì?"

"Công ty ảo mà chúng ta chuẩn bị dùng để thu mua Minh Á bị người khác tố

cáo trốn thuế lậu thuế, trong vòng một ngày Cục thuế địa phương và Cục thuế

quốc gia đều đồng thời đến điều tra, lúc tôi nhận được điện thoại vội vàng chạy

đến thì đã muộn rồi..."

"Trốn thuế, lậu thuế? Sao lại có thể?" Thẩm Như nhíu chặt mày: "Công ty đó từ

trước đến nay đều không hoạt động kinh doanh, thu nhập kinh doanh chính vẫn

luôn được để dưới ngưỡng phải nộp thuế, sao lại có thể..."

Lời nói, bỗng dưng im bặt.

Thẩm Như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, sắc mặt hơi thay đổi: "Lẽ nào là khoản

tiền chuyển dời lúc trước đó..."

Lý Văn Cẩn gật đầu.

Thẩm Như đã lấy hơn 30 triệu tệ tiền hoa hồng của tất cả công trình trong quý

trước của Minh Đạt, nhưng do nguồn gốc bất chính, sổ sách không thể lộ ra bên

ngoài, chỉ có thể mượn công ty ảo rửa sạch số tiền đó, sau đó lại trở về trong tay

Thẩm Như.

Theo cách này mà nói, khoản mục của công ty ảo không tránh khỏi để lại dấu

vết, chỉ cần Cục thuế vụ điều tra một cái, ngay lập tức sẽ bị vạch trần.

Hoặc là thừa nhận là trốn thuế lậu thuế, hoặc là rửa tiền có dụng ý xấu.

Vế sau nghiêm trong hơn phía trước rất nhiều.

Hai sự tổn hại cùng đặt trước mắt, đương nhiên chỉ có thể lựa chọn sự tổn hại

nhẹ hơn, Lý Văn Cẩn chỉ có thể thừa nhận chuyện trốn thuế lậu thuế, có một vết

nhơ thì không thể tiếp tục thu mua.

Anh ta cũng từng nghĩ giấu nhẹm chuyện đó đi, nhưng đến cuối cùng lại phải

xét duyệt quan hệ tài vụ hai bên, vẫn sẽ bị lộ ra bộ mặt thật.

Dứt khoát trực tiếp rút lui, cũng miễn cho mọi chuyện khỏi tự bại lộ trong thời

gian ngắn.

Thẩm Như nghe anh ta giải thích xong, trầm mặc rất lâu.

Từ góc độ của Lý Văn Cẩn có thể nhìn thấy thói quen mỗi khi trầm tư đều sẽ

cụp mí mắt xuống của người phụ nữ, từng sợ lông mi rõ ràng, góc nghiêng

khuôn mặt hoàn mỹ, một chút lo âu tô điểm nhẹ giữa hai hàng lông mày, cho dù

là thất vọng, thậm chí còn có một chút một chút thất thần, nhưng sau lưng vẫn

thẳng tắp như cũ không hề khom xuống.

Cô vừa mềm dẻo lại vừa vững chắc, kiên trì.

"Kịp thời ngăn chặn tổn thất, anh làm rất đúng." Thẩm Như nhẹ giọng mở

miệng: "Chỉ là, đáng tiếc để mất Minh Á, gia đình nhà chú hai bọn họ lại được

hời."

"Không sao..." Lý Văn Cẩn bước lên phía trước, muốn nắm lấy tay cô ta, nhưng

cuối cùng vẫn dừng lại ở vị trí cách nửa bước chân, buông thõng tay xuống,

không dám vượt qua.

"Không có Minh Á, thì còn có những công ty khác."

Thẩm Như chau mày: "Cái giá này, nói thì dễ nhưng làm thì khó?"

"Yên tâm đi, giao cho tôi làm."

"Văn Cẩn..." Thẩm Như nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn anh ta: "Đừng để tôi thất

vọng lần nữa."

Trong lòng người đàn ông cảm thấy đau thương, cắn răng nói: "Sẽ không có

chuyện đó."

....

Thời gian giữa trưa, mặt trời lên đỉnh đầu chiếu ánh nắng chói chang, đến nỗi

đường cái cuồn cuộn hấp nóng lên dường như muốn làm tan chảy cả đế giày,

thiêu đốt lòng bàn chân.

Trong một quán cà phê cách một lớp cửa lại dư dật khí lạnh, giống như đầu

xuân.

Tiếng đàn piano chầm chậm thoải mái du dương uyển chuyển, hương thơm của

hạt cà phê lan tỏa tràn ngập trong không khí, cùng với hương thơm của một

bông hoa tulip được cắm trong bình, hương thơm dễ chịu.

Tại một vị trí ngồi gần cửa sổ, một người phụ nữ mặc chiếc váy dài màu đen

đang cầm một chiếc thìa màu bạc, nhẹ nhàng chậm rãi khuấy ly cà phê, tóc dài

xõa xuống vai, gáy và cánh tay lộ ra ngoài trắng đến mức có thể phản quang.

Bỗng nhiên, cô đặt chiếc thìa trong tay xuống, nhấc tách cà phê lên, chầm chậm

đưa lại gần môi, thuận theo động tác khẽ nâng cánh môi đỏ lên, không biết lại

khơi dậy tiếng lòng của ai.

"Khụ khụ!" Có một bàn có một phụ nữ đang ăn cơm cùng với đối tượng xem

mắt, nhưng ánh mắt của người đàn ông lại từ đầu đến cuối không hề đặt ở trên

người cô ta, mà ngược lại phiêu dạt đến một góc nào đó, cô ta thuận theo anh ta

nhìn sang, mặc dù chỉ nhìn thấy một góc nghiêng, nhưng khí chất thanh cao hờ

hững toàn thân đó lại làm cho một người hay khoe khoang điều kiện ngoại hình

như cô ta cũng không nhịn được mà tự mình thấy hổ thẹn không bằng. Ngay lập

tức, họ nhẹ biểu thị ý đồ lôi kéo tầm nhìn của người đàn ông ở đối diện lại.

"Xin lỗi, tôi..."

"Tôi có xinh không?" Người phụ nữ kia cười hỏi.

Người đàn ông ngừng lại một lát, nét mặt có chút lúng túng, nhưng ánh mắt lại

không hề có tia trốn tránh, cuối cùng anh ta gật đầu, nói ra ra lời thật thà:

"Xinh."

"Vậy tôi so với cô gái kia, ai xinh hơn?"

Vấn đề này, đâu đâu cũng là bẫy.

Người đàn ông do dự trong nháy mắt: "Không giống nhau."

"Không giống nhau chỗ nào?"

"Cô rất xinh đẹp, nhưng cô ta lại rất có khí chất."

Trong ánh mắt người phụ nữ lóe qua một tia hài lòng, cô ta thích một người

thẳng thắn vô tư và thành thật như vậy: "Tôi nghĩ chúng ta có thể add wechat,

tiện cho lần hẹn sau."

Người đàn ông mỉm cười: "Vô cùng vinh hạnh."

Thẩm Loan ngồi trong góc kia lại không hề biết chuyện gì, chưa hề nghĩ rằng

bản thân lại vô ý lại tác thành một mối lương duyên.

Cô đến đây là để đợi người.

Bỗng dưng có một bóng người phủ xuống: "Đợi lâu rồi hả? Thật sự xin lỗi, thật

sự xin lỗi..."

Chu Trì bỏ vali xuống, kéo chiếc ghế gỗ ra trực tiếp ngồi xuống, lúc này mới

cảm thấy mình được sống lại.

"Thời tiết ở Ninh Thành bị cái quái gì vậy, đã tháng tám rồi mà vẫn còn nóng

như thế này."

Thẩm Loan gọi nhân viên phục vụ đến: "Cho anh ta một cốc nước ngọt."

Chu Trì bổ sung thêm: "Tôi muốn nước lạnh!"

Nhân viên phục vụ gật đâu cười, rời đi.

Thẩm Loan đá đá chân vào vali bên cạnh: "Chuẩn bị trở về ở biệt thư?"

"Tôi lại nghĩ! Đáng tiếc, buổi chiều còn phải bay đến Kinh Bình."

"Làm cái gì?"

"Ở đó có tổ chức cuộc họp giao lưu mở rộng trò chơi di động, Khải Hàng nhận

được thư mời, nên tôi qua đó xem xem."

Mặc dù nói như vậy, nhưng có thể khiến cho Chu Trì bỏ hết công việc trong tay

đích thân qua đó, đủ để chứng minh mức độ nặng nhẹ của cuộc họp này.

"Khải Hàng đã phát triển đến mức có thể nhận được thư mời rồi sao?"

Có biết bao nhiêu văn phòng làm về mảng game như vậy, có thể nhận được thư

mời đều là những doanh nghiệp mũi nhọn, Khải Hàng mới thành lập, Thẩm

Loan có câu hỏi như vậy cũng là bình thường.

Chu Trì đón lấy cốc nước ngọt mà nhân viên phục vụ đưa đến, nói câu cảm ơn,

uống hai hụm lớn mới nói tiếp: "Lúc trước chúng tôi gửi đi một trò chơi nhỏ

tham gia thi đấu được Tấn Á nhìn trúng, có ý muốn mua lại, sau đó lần lượt có

công khác đến đàm phán, kết quả cứ như vậy được nhiều người biết đến."

Khuôn mặt anh ta có tràn đầy biểu cảm "tôi cũng rất phiền não", những khóe

miệng lại lén lén nhếch lên.

Thẩm Loan cũng cười theo: "Đồ đâu?"

"Tôi cũng suýt chút nữa thì quên mất!" Anh ta rút từ trong balo ra một tập tài

liệu, đẩy qua: "Hợp đồng thu mu lúc trước là tôi ký, bây giờ đã sắp xếp xong

xuôi hợp đồng chuyển nhượng rồi, cô ký tên xuống, tôi lại cầm đi đưa cho tổng

giám đốc Dịch, đội ngũ luật sư của anh ta sẽ giúp hoàn thành việc sửa đổi pháp

nhân và thay đổi cổ phần, quyền lợi."

Trong chuyện thu mua Minh Á này Chu Trì chỉ đảm nhiệm vai diễn cầu nối

trung gian, khai thông là do Dịch Hoằng và Thẩm Loan.

Cuối cùng cũng hoàn thành việc xác nhận quyền sở hữu Minh Á, anh ta có thể

về nghỉ ngơi.

Thẩm Loan đặt bút ký tên, quanh đi quẩn lại, Minh Á vẫn đến được tay cô.

"Sau khi trở về thay tôi cảm ơn tổng giám đốc Dịch, có cơ hội đi Bắc Hải sẽ

mời anh ta ăn cơm."

Chu Trì đặt tập văn kiện cẩn thận: "OK, nhất định sẽ chuyển lời nguyên vẹn.

Tôi vội đi máy bay, đi trước đây..."

Thẩm Loan: "Cùng đi."

Ra khỏi quán cà phê, Chu Trì ngồi taxi rời khỏi, Thẩm Loan cũng chuẩn bị đi

về, bỗng dưng điện thoại kêu lên.

Cô nhìn màn hình hiển thị, bất giác nhếch mày.

Quyền Hãn Đình