Đầu quả tim của ông đây, khóc lần thứ baQuyền Hãn Đình dùng sức, kéo mặt Thẩm Loan lại gần, hai người mặt đối mặt,mắt đối mắt, hơi thở hòa quyện.Dầy đặc, giằng co, ái muội."Định qua mặt ông đây hả? Em còn non lắm."Thẩm Loan nhìn sang chỗ khác, thở dài một tiếng, không phải phiền muộn,ngược lại mang theo vài phần trêu chọc—"Cũng không biết là ai, vừa rồi ở trong phòng buồn nôn chỉ cho em nhìn mìnhanh ấy, không được nhìn người khác?"Quyền Hãn Đình ngẩng đầu nhìn trời, nhưng trên thực tế, không có trời, chỉ cótrần xe."Ai hả? Sao anh lại không biết? Em biết không?" Lục gia giả ngu, giả vờ nhớ lạinhư thật.Thẩm Loan gật đầu: "Biết nha, một người đàn ông thối khẩu thị tâm phi thườngxuyên nổi nóng còn thích ăn giấm."Sắc mặt Quyền Hãn Đình tối sầm."Nhưng, mấu chốt là người đàn ông thối kiêu ngạo đáng yêu này luôn đối xử rấttốt với nàng dâu của mình."Tâm trạng thay đổi trong nháy mắt."Hừ! Thế còn được."Thẩm Loan bỗng nhiên tiến lại gần, bẹp một cái hôn vào cằm người đàn ông:"Chúa kiêu ngạo!""Kẻ lừa đảo!" Trở tay giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng vuốt ve."Không được gọi em như vậy." Vẻ mặt Thẩm Loan ghét bỏ."Thế gọi là gì? Đại bảo bối? Hay là bé đáng yêu?"Thẩm Loan run lên, nổi da gà.Nói lời chòng ghẹo không đáng sợ, đáng sợ chính là người đứng đắn nói lờichòng ghẹo, ví dụ như vị trước mắt này.Nếu như bị Sở Ngộ Giang và Lăng Vân nhìn thấy Lục gia anh minh thần võ, uynghiêm hiển hách nhà mình cười tủm tỉm, hình ảnh ngọt ngấy gọi cô là "Béđáng yêu", chắc là sẽ sụp đổ ngay tại chỗ.Thẩm Loan xụ mặt: "Nói tiếng người.""Được, bảo bảo ~"Nghịch ngơm như mọi khi.Sau khi đùa giỡn xong, lại quay về vấn đề ban đầu—"Sao lại biết Tống Cảnh? Hửm?" Âm cuối lên cao, mắt híp híp.Thẩm Loan kể lại đại khái chuyện một lượt của Chu Trì, giấu những cái khôngnên nói, giữ lại nội dung chính, hợp tình hợp lý."... Mọi chuyện là như vậy đó! Bây giờ có phải đến lượt em hỏi không?""Em?"Thẩm Loan nhướng mày: "Không được sao?""Được! Nhất định được!" Muốn sống sót chỉ có thể nói hết ra.Quyền Hãn Đình: "Muốn hỏi cái gì?"Thẩm Loan: "Anh và Tống Cảnh là thế nào? Không phải là anh em sao? Sao lạigiống như kẻ thì vậy?""Anh ấy cảm thấy do anh hại chết đại ca, mấy năm nay vẫn luôn canh cánhtrong lòng." Nói tới đây, không biết Quyền Hãn Đình nhớ tới cái gì, cảm xúcxuống thấp, gương mặt như ngưng tụ mây mù không tan, đen nghìn nghịt, trầmthấp."Cho nên là anh sao?" Thẩm Loan không hỏi "Đại ca" là ai, cũng không đề cậptới "Đại ca" chết như thế nào, chỉ bắt trúng trọng tâm, một kim thấy máu."Không phải.""Em biết rồi." Cô gật đầu, hình như đã ngộ ra."Biết cái gì?" Quyền Hãn Đình tò mò."Nhị gia làm đó!" Giọng điệu kinh người."...""Anh là người da trắng, ông ấy khăng khăng anh là người da đen, anh có đứngtrước mặt ông ấy, ông ấy sẽ giả làm người mù, bịt lỗ tai, tôi không nghe tôikhông nghe, người ta không nghe... Này không gọi "làm" thì gọi là gì?"Quyền Hãn Đình tưởng tượng ra cảnh Tống Cảnh bịt lỗ tai, giọng nói ngọtngào, thẹn thùng uốn éo cơ thể: "Tôi không nghe tôi không nghe, rồi người tadùng nắm đấm nhỏ đấm vào ngực anh..." Hình ảnh đó cảm giác thật là... thậtkinh khủng.Thẩm Loan nói không dễ nghe, nhưng không phải không có lý.Giải thích không tin, từ chối gặp mặt, lại còn hở tý dơ nắm đấm, cuối cùng cònlau súng cướp cò, náo loạn ngần ấy năm, Tống Cảnh còn không phải là "làm"sao?Tâm trạng Quyền Hãn Đình lập tức rất tốt.Thẩm Loan vươn ngón tay, chọc chọc khóe miệng đang nhếch lên của anh: "Rấtvui sao?""Vui lắm."Nhiều năm như vậy, cuối cùng có người mắng Tống Cảnh.Hồ Chí Bắc, Hạ Hồng Nghiệp, Thiệu An Hành mấy người đó vẫn luôn nhớ tớitình anh em giữa họ, sau này đường ai nấy đi cũng chưa bao giờ ác ngữ vớinhau, dù Tống Cảnh gây hấn bới lông tìm vết, cũng nhìn được thì nhịn, cho dùlà Quyền Hãn Đình cũng theo bản năng tránh mũi nhọn.Nhưng nghẹn khuất từ lâu lắm rồi khiến phiền chán chồng chất càng ngày càngcao, lúc nào cũng có khả năng bùng nổ.Không ai chịu đựng một người vô điều kiện trong thời gian dài như vậy.Quyền Hãn Đình sớm đã bất mãn nhưng ngại với tình cảm mấy năm, nhẫn nhịnkhông phát. Bây giờ Thẩm Loan dẫn đầu mắng, một câu một chữ "làm", nóithẳng ra những lời phàn nàn mà anh vẫn luôn muốn nói, tất nhiên Quyền HãnĐình cao hứng.Loại cảm giác "có nàng dâu giúp mình xả giận" quá tuyệt vời.Lục gia vô cùng sung sướng.Khóe miệng Thẩm Loan khẽ nhếch: "Trẻ con!""Vừa rồi cũng không biết là ai, ôm anh rồi bắt đầu rớt nước mắt, còn khó coihơn cả đứa trẻ tiểu học bị bắt nặt, em nói ai trẻ con hơn?" Người đàn ông dù bậnvẫn ung dung, ánh mắt chế nhạo.Lưng Thẩm Loan cứng đờ: "Ai khóc? Chắc chắn anh hoa mắt, không thấy rõ.""Áo sơ mi ướt, còn giả vờ cái gì?" Nói xong, chỉ chỉ ngực, đúng vị trí ThẩmLoan nhào vào vùi đầu vào ngực anh, đã bị nhăn nhúm, vô cùng chướng mắt.Thẩm Loan cắn môi, ánh mắt lập loè.Được thôi, thật mất mặt...Thật ra cô không thích khóc, bởi vì nước mắt ngoại trừ khiến bản thân thấy mặnthì không có bất cứ tác dụng gì.Có bản lĩnh còn không bằng ngẫm lại nên giải quyết vấn đề như thế nào.Nhưng khi cô thấy khóe miệng Quyền Hãn Đình chảy máu, có lẽ sẽ chết, ThẩmLoan không khống chế được bản thân, nước mắt tuôn trào.Hóa ra, trong lúc lơ đãng, người đàn ông này đã cắm rễ trong lòng cô, hóa thànhmột phần trong cơ thể cô.Thẩm Loan tự hỏi bản thân không phải người xúc động, nhưng trong lúc đó côchỉ nghĩ tới chuyện báo thù, chẳng sợ lấy trứng chọi đá, cũng không tiếc.Bây giờ bình tĩnh lại quay đầu nhìn lại, khi đó cô không chỉ xúc động, còn đặcbiệt ngu xuẩn.Ngu ngốc đến không nỡ nhìn thẳng.Nhưng Thẩm Loan cũng không hối hận.Ngu thì ngu, phụ nữ trong tình yêu phải làm mấy chuyện ngốc mới không uổngcông chân thành."Thẩm Loan, em hãy nghe cho kỹ" Quyền Hãn Đình đột nhiên nghiêm túc, đôitay đỡ lấy vai cô, mang theo vài phần trịnh trọng: "Cho dù anh có chết, em cũngkhông được phép dùng mạng trả thù, hiểu không?"Cảnh tượng cô và Tống Cảnh đối chọi gay gắt, Quyền Hãn Đình chứng kiến tấtcả, vừa đau lòng cũng vừa lo lắng.Thẩm Loan quá cực đoan, cũng quá tàn nhẫn, loại tàn nhẫn này không chỉ cóđối với người khác, còn đối với chính mình.Một khi đã là chuyện cô nhận định thì sẽ không quan tâm để hoàn thành, chẳngsợ thương tích đầy mình, cũng tuyệt không lùi bước.Quyền Hãn Đình không biết hoàn cảnh nào biến cô thành một người cứng cỏinhư thế, nhưng Thẩm Loan quật cường như vậy lại khiến anh chua xót."Nhớ kỹ — em là bảo bối của anh, kiếp này em là người quan trọng nhất củaanh, hận không thể đặt ở đầu quả tim để thương, đặt trong lòng bàn tay để cưngchiều."Thẩm Loan hung hăng ngẩn ra, theo bản năng ngừng thở.Quyền Hãn Đình nhìn vào mắt cô, gằn từng chữ một: "Không ai có tư cách chàđạp em, bao gồm chính em; cũng không có ai đáng giá để em phải vứt bỏ sinhmệnh, bao gồm cả anh."Cô mân mân môi, đôi mắt đen nhánh trong suốt nhìn thẳng vào đôi mắt sâuthẳm không thấy đáy của người đàn ông.Thẩm Loan nghĩ rằng bản thân chỉ là cỏ dại, nhưng người đàn ông này lại lấycoi cô như bảo bối.Trải qua cả hai đời, lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp chân chính.Không phải cơ thể ôm nhau sinh ra nhiệt mà dịu dàng từ tận đáy lòng."Anh... Sao đột nhiên lại lừa tình thế?" Cô cố nén lệ, nhưng giọng nói nghẹnngào vẫn lộ cảm xúc chân thật: "Đáng ghét!"Thẩm Loan không thích khóc thút thít, cảm thấy rất kinh, yếu đuối, không đủáv, cũng không khí phách.Nhưng tối nay là làm sao vậy?Năm lần bảy lượt, như đột nhiên mất khống chế."Đều tại anh —" cô trừng mắt kẻ đầu sỏ gây tội tàn nhẫn nào đó, hai lần đều làbởi vì anh, phiền muốn chết!"Lừa tình sao?" Người đàn ông cười nhạt, ôm cô càng chặt, thỏa mãn than thởmột tiếng: "Anh chỉ ăn ngay nói thật."Gặp được cô, giống như cuối cùng cũng tìm được khúc xương sườn thiếu hụttrên người, sinh mệnh từ đây trở nên viên mãn.Quyền Hãn Đình không dám tưởng tượng, nếu cả đời này không gặp được cô,bản thân sẽ biến thành dạng gì.Có lẽ sẽ là vật cách điện không thể yêu, không thể hận, không có thất tình lụcdục.Là Thẩm Loan lấp đầy linh hồn thiếu hụt của anh.Mà bây giờ Thẩm Loan làm xương sườn linh hồn được trân trọng đang có cảmgiác gì?Ừmmm...Tựa như đột nhiên ăn một miếng mật ong ngậm mồm, tư vị hạnh phúc chui vàoxương cốt, dung nhập trong máu — tốt đẹp nhưng cũng xa lạ.Quyền Hãn Đình lùi lại một chút, giữ mặt cô, hôn nhẹ vào đuôi mắt người phụnữ.Không ngạc nhiên nếm thấy vị mặn."Cô bé ngốc, đêm nay em đã khóc hai lần, đều là vì anh." Câu cuối cùng, sao lạinghe có vẻ đắc ý."Câm miệng, em không khóc!"Anh sửa lại: "Rõ ràng đã khóc... Ưm!"Thẩm Loan che miệng anh lại, không cho nói.Quyền Hãn Đình không nói, đổi thành cười.Tiếng cười sâu lắng phát ra từ khoang ngực, tạo ra âm thanh cộng hưởng từ, rõràng và sắc nét, tinh khiết và thơm ngát."Không được cười!" Thẩm Loan thẹn quá hóa giận, hai má thiêu đến đỏ bừngbừng.Không cho anh nói chuyện, chỉ có thể che miệng lại, nhưng phải làm sao anhmới không cười nữa?Đầu nóng lên, đưa tay xuống dưới, môi dán lên.Quả nhiên, Quyền Hãn Đình không cười.Sau đó đảo khách thành chủ, bắt đầu tấn công mạnh mẽ.Thẩm Loan trêu chọc trước, nhưng lại bị ngửa đầu ra sau, môi lưỡi dây dưa vớingười đàn ông: "Ưm..."Cô cho rằng mình là "Vương giả", không nghĩ tới trên chiến trường mới pháthiện bản thân chỉ là "Đồng thau".Quả thực mệt mỏi quá độ!Dù cô có đẩy anh như thế nào đi chăng nữa, thậm chí dùng tay đấm anh, ngườiđàn ông vẫn chấp nhận tất cả, nên hôn vẫn hôn, nên cắn vẫn cắn, kiên trì khôngbuông.Môi Thẩm Loan tê dại, hít thở khó khăn, thiếu Oxy, Quyền Hãn Đình mời kịpthời buông ra cô mới có thể hít thở làn không khì tươi mát, rất nhanh, lại quấntới: "Nghỉ đủ rồi? Chúng ta tiếp tục..."Tiếp tục cái rắm!Nhưng bị áp chế không có quyền lên tiếng, Thẩm Loan ngoại trừ phối hợp vớitiết tấu của anh, còn phải hết sức chăm chú.Nếu không, người nào đó sẽ kháng nghị —"Ngoan, chuyên tâm chút, người đàn ông của em còn chưa phục vụ đúng chỗhả?"Thẩm Loan: "..." Ôi, sao cô lại gặp phải kẻ ép mua ép bán "Bá vương độcchiếm" chứ.Sau khi hôn xong, Quyền Hãn Đình buông cô ra.Thẩm Loan dựa vào lưng ghế, đôi mắt mơ màng đầy sương mù, gương mặt ửngđỏ.Bẻ kính soi vào thấy miệng đã sưng mọng.Người đàn ông thò đầu qua, mặt hai người cùng xuất hiện trong gương.Một người thuần khiết và xinh đẹp, quyến rũ và tự nhiên; một người vô cùngtinh xảo, nam tính.Quyền Hãn Đình: "Chúng ta trời sinh nên thành một đôi.""Không biết xấu hổ.""Loan Loan, em là của anh, kiếp này đã sớm định."Thẩm Loan nghe thấy "kiếp này", trong lòng bỗng nhiên nhảy dựng, "Chẳng lẽanh còn nhớ rõ kiếp trước?""Không nhớ rõ. Nhưng anh có một loại dự cảm, dù là kiếp này hay kiếp trước,nếu không có em, anh sống trên đời không còn vui thú gì nữa."Lời nói buồn nôn, nhưng anh lại dùng giọng điệu tuyên thệ nghiêm trang nói ra.Thẩm Loan nhất thời hoảng hốt, kiếp trước...Cô và Quyền Hãn Đình đến cơ hội gặp gỡ cũng không có.Cô tới, anh đi; lúc cô đi, không biết anh đang ở nơi nào.Kiếp này là người yêu, kiếp trước có lẽ chỉ là người xa lạ, chạm mặt cũng chưatừng."Than thở cái gì?" Quyền Hãn Đình dùng đầu ngón tay vuốt ve gương mặtThẩm Loan, thật trắng, vừa mềm vừa mịn."Anh sẽ rời đi sao?"Dựa theo quỹ đạo của kiếp trước, trong tương lai ba năm tới, Quyền Hãn Đìnhvà cả tập đoàn Huy Đằng đang hưng thịnh đều biến mất ở Ninh Thành, khôngcó dấu vết."Rời đi?""Ừm, rời khỏi Ninh Thành.""Em không muốn ở đây nữa sao?" Quyền Hãn Đình bị vấn đề xảy ra thình lìnhnày trở tay không kịp, bây giờ vẫn đang trong trạng thái mộng mị.Thẩm Loan dùng gương mặt cọ cọ vào tay anh."Chẹp, chậm một chút, không nhẹ không nặng, trên tay đều là vết chai emkhông sợ đau sao." Anh rụt tay lại, một lần nữa khống chế tốt lực và góc độ.Thẩm Loan lắc đầu: "Không phải em, là anh."Quyền Hãn Đình nhíu mày: "Có ý gì?""Có thể có một ngày, anh định dẫn theo người bên cạnh mình không một tiếngđộng rời khỏi Ninh Thành không? Giống như thần thoại truyền thuyết, tới khikhông có tiếng tăm gì, oanh oanh liệt liệt, khi đi yên lặng không một tiếng động.Chờ một ngày nào đó, chỉ có thể từ miệng của người từng trải kể lại mới biếtanh có tồn tại?""Cô bé ngốc, em làm sao vậy? Đột nhiên hỏi loại vấn đề kỳ quái này?""Anh mới ngốc... Trả lời em trước.""Sẽ không. Em ở đâu, ông đây sẽ ở đó. Cho dù có rời đi, cũng muốn đưa emtheo cùng."Thẩm Loan bĩu môi: "Ai vui vẻ đi theo anh..." Ở góc độ người đàn ông khôngnhìn thấy, khóe mắt lại vô cùng vui vẻ."Không vui cũng phải vui, lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó.""Nếu em không đi?""Đánh xỉu, khiêng bao tải, ôm công chúa, tùy chọn."Thẩm Loan: "...""Dù sao, có thế nào em cũng trốn không thoát." Còn đắc ý.Cô không biết kiếp trước vì sao Quyền Hãn Đình hấp tấp rời đi, nửa giang sancũng chịu vứt bỏ, nhưng kiếp này mặc kệ là nguyên nhân gì, nếu hai người đã đicùng nhau, trở thành người yêu, Thẩm Loan nhất định sẽ bên cạnh anh, đồngcam cộng khổ.Cho dù là thuận cảnh hay nghịch cảnh, dù thắng hay thua....Trên chiếc xe phía sau, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân một người lái xe một ngườingổi trên ghế phụ.Bây giờ đều không hẹn mà cùng nhìn chiếc xe phía trước, mắt sáng như đuốc,mắt tựa radar.Sở Ngộ Giang: "Đã bao lâu rồi?"Lăng Vân nâng cổ tay xem đồng hồ: "27 phút 32 giây.""Khụ... Đủ làm việc sao?"Lăng Vân ghét bỏ nhìn anh ta một cái, cảm thấy kinh ngạc và thất vọng với vấnđề cấp thấp mà Sở Ngộ Giang đưa ra: "Với năng lực của gia chúng ta, hai mươiphút còn chưa đủ mở màn."Sở Ngộ Giang hừ lạnh: "Nói như cậu đã làm rồi không bằng." Gà mờ."Không ăn qua thịt heo, cũng gặp qua heo chạy.""Xùy — heo ở đâu ra?""Trong video."Sở Ngộ Giang nhíu mày, như phát hiện ra châu lục mới nhìn Lăng Vân từ trênxuống dưới đều đánh giá một lần: "Ồ— thế mà cậu dám xem trộm!"Vẻ mặt đầu nấm nhỏ bình tĩnh."Xong rồi xong rồi, cậu đã không còn là bảo bảo thuần khiết."Lăng Vân an ủi anh ta: "Bảo bảo cũng phải lớn lên."Sở Ngộ Giang: "..." Tức muốn chết."Anh chưa xem sao?" Vẻ mặt Lăng Vân đơn thuần nhìn anh ta chằm chằm, mắtchớp chớp, lông mi tinh xảo.Sở Ngộ Giang lập tức lắc đầu: "Chưa.""Tôi tìm thấy mấy thứ đó trên máy tính của anh, thế do ai tải xuống?""Đó là..." Từ từ!Sở Ngộ Giang đột nhiên phản ứng lại: "Cậu đụng vào máy tính của tôi lúcnào?!""Còn nói không có, giảo biện!""... Ai cho cậu đụng vào máy tính của tôi?!""Không phải chính anh sao?"Sở Ngộ Giang nhớ tới nửa tháng trước, Lăng Vân từ trường bắn đi lên, khi đingang qua phòng khách nói với anh ta: "Cho tôi mượn máy tính của anh dùngchút.""Tự lấy đi, không có mật mã khởi động.""Tên nhóc thối, cậu đào hố cho tôi nhảy?!" Sở Ngộ Giang cắn răng, "Khôngđúng, tôi đã cài chế độ giấu file, sao cậu lại tìm được?""Tùy tiện ấn lung tung thì tìm thấy.""Mật mã thì sao? Tôi cài mật mã!""1313413, tôi biết mà, mật mã của anh đều dùng cái này."Ai nói Lăng Vân phản ứng trì độn, tính trẻ con chưa lớn?Ra đây! Anh ta bảo đảm sẽ không đánh chết người đó!Hỏi cũng không hỏi đã đoán được mật mã, cái này mà là phản ứng trì độn?Tuổi còn nhỏ đi học người khác xem phim đen, cái này mà gọi là tính trẻ conchưa lớn?A... Quả thực là chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác!"Tôi cảnh cáo cậu, không được xem, tôi sẽ xóa hết, không được nói lung tung rangoài!""Vì sao phải xóa? Tôi còn chưa xem xong." Đơn thuần như đang hỏi — "Dựavào cái gì không cho tôi gắp đồ ăn? Tôi còn chưa ăn no."Vẻ mặt Sở Ngộ Giang như dẫm phải cứt chó."Còn nữa, chuyện đó anh chỉ nói bừa đúng không? Anh xem file lưu phim nàykhông đem ra tuyên truyền được sao?""Im, miệng!"Lăng Vân nhíu mày, nghi ngờ: "Tôi lại nói sai gì sao?"Nếu có thể, Sở Ngộ Giang thật sự rất muốn đập chết cậu ta, thật sự tức chết anhta mà!Lăng Vân vẫn không hiểu, nghĩ rồi nghĩ, cảm thấy bản thân nên hào phóng mộtchút, đặc biệt là đối với anh em kề vai chiến đấu—"Thế sau này khi nào tôi xem tôi gọi anh nhé?""..." Sở Ngộ Giang lựa chọn GO DIE (đi chết).Lại qua mười phút."Sao gia còn chưa xong?"Lăng Vân: "Xe còn chưa bắt đầu rung, gấp cái gì?"Sở Ngộ Giang: "Ha ha."Lăng Vân: "Anh ha cái gì? Tôi lại nói gì không đúng sao?" Anh ta nhíu mày, vẻmặt một lòng hiếu học.Cổ họng Sở Ngộ Giang Giang nghẹn ngào, cảm giác này thực sự mẹ nó rất tệ!Cuối cùng vẫn —"Động rồi động rồi!" Lăng Vân kinh ngạc kêu lên.Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy chuyện này ngoài đời thật, quả nhiên khônggiống trong phim.Quá kịch liệt rồi nha!Gia không hổ là gia, phương diện nào cũng xuất sắc."Ngu xuẩn! Đó là khởi động xe, đi rồi!"Lăng Vân: "?!"Quả nhiên, chiếc xe kia từ từ nhập vào làn chính, sau đó chạy với tốc độ bìnhthường.Sở Ngộ Giang theo sau, giữ khoảng cách thích hợp với chiếc xe phía trước, sauđó quay đầu, ném ánh mắt "Kim cương" nhìn "Đồng thau" cho Lăng Vân, tấtnhiên, vị trong xe phía trước kia mới là "Vương giả".Không, hai "Vương giả".Lăng Vân giống chú chim cút nhỏ ngồi trên ghế phụ, mày nhíu chặt, như đangtự hỏi một vấn đề triết học nghiêm túc.Sau một lúc lâu, lông mày của cậu ta mới dần dần giãn ra.Vẫn kinh nghiệm bản thân không đủ, mới có thể phán đoán sai lầm, không sao,trở về tìm thêm mấy video nữa để quan sát.Đầu nấm nhỏ âm thầm hạ quyết tâm!...Bóng đêm buông xuống, toàn bộ sơn trang Đông Li chìm trong yên tĩnh, dướiánh sao trời, bình yên ngủ say.Lầu hai, phòng ngủ chính.Cửa phòng tắm mở ra, Thẩm Loan quấn khăn tắm bước ra từ trong sương mù.Mái tóc ướt sũng xõa tung sau lưng, cổ áo tắm đan chéo trước ngực để lộ xươngquai xanh tinh xảo, dây áo thắt thành một chiếc nơ bên hông, phác hoạ ra vòngeo nhỏ tinh tế.Có lẽ vừa mới chạm vào nước ấm, da thịt trắng nõn phiếm màu phấn hồng đángyêu.Tầm mắt Quyền Hãn Đình đảo qua, lập tức tâm loạn như cào cào.Lấy khăn lông để trên đầu giường, trùm vào mái tóc đen: "Nói bao nhiêu lầnrồi, bảo em lau khô tóc rồi mời bỏ ra, mùa đông cũng không sợ bị cảm lạnh.""Bây giờ anh càng ngày càng giống người già.""Chê anh dông dài?"Thẩm Loan quay đầu, đôi mắt đen lấp lánh dưới ánh đền tường: "Không, emthích anh dong dài."Quyền Hãn Đình lập tức vừa lòng, quá trình lau và sấy tóc dịu dàng vừa phải."Dùng lực thế này được chưa?""Ừm ừm!""Có bị đau không?""Không đau.""Nóng thế này được chưa? Có bị nóng quá không?""Thích hợp.""Da đầu ngứa không?""Ngứa.""Chỗ này?""...""Chỗ này?""...""Hay là chỗ này?"Thẩm Loan: "Đều ngứa, anh dứt khoát gãi mỗi chỗ một cái đi?"Quyền Hãn Đình: "Được." Người đứng đầu sơn trang Đông Li, Tony, online.Người phụ nữ híp mắt, da đầu căng chặt, khóe mắt đuôi mày đều toát ra vẻ lườibiếng thoải mái.Giống như chú mèo Ba Tư cao ngạo rụt rè, hưởng thụ chủ nhân vuốt vuốt, gãigãi.Mười lăm phút sau.Thẩm Loan chớp mắt: "Tay anh không mỏi sao?""Hơi hơi.""Vậy không gãi nữa." Thẩm Loan kéo anh ngồi xuống bên cạnh, sau đó đứngdậy, vòng ra sau lưng người đàn ông, cầm máy sấy: "Tiếp theo để em phục vụngài."Vẻ mặt Quyền Hãn Đình bất đắc dĩ: "Đừng phá phách.""Em giúp anh sấy tóc nha ~""Sắp khô rồi."Thẩm Loan kéo đầu anh một cái: "Ai nói? Rõ ràng mới được một nửa. Đã nóirồi, anh thật sự không cần em phục vụ hả?" Nói xong, ngón tay không an phậntừ từ trườn qua vai người đàn ông, vuốt dọc xuống theo xương sống, hết sứcquyến rũ, sau đó hơi hơi cúi người, tiến đến gần tai người đàn ông —"Nghĩ kỹ đi, cơ hội khó có được, bỏ qua thôn này sẽ không còn cửa hàng khác."Sau lưng Quyền Hãn Đình theo bản năng thẳng tắp, chỉ cảm thấy có thứ gì đóthấm vào lỗ chân lông, hòa vào mạch máu truyền đến đầu quả tim, như có dòngđiện phóng ra khiến anh mềm oặt từ đầu đến chân."Thẩm, loan!" Ẩn ẩn khắc chế."Sao anh không gọi em là bảo bảo?""Em!""Đến đây, anh đã giúp em làm khô tóc, bây giờ đến lượt em giúp anh nha."Giọng điệu đơn thuần nhưng lại như một yêu tinh quyễn rũ đàn ông.Quyền Hãn Đình hít thở dồn dập, cả người khô nóng.Thẩm Loan bẹp miệng, tủi thân rũ mí mắt: "Có phải anh ghét bỏ em kỹ thuậtkhông tốt?"Kỹ thuật...Từ này, khiến anh không nhịn được hiểu sai.Buột miệng thốt ra: "Không sao, kỹ thuật gia tốt là được."Thẩm Loan không nhịn được cười ra tiếng, trừng anh một cái: "Anh nghĩ cái gìvậy?"Quyền Hãn Đình híp mắt, cười khẽ: "Em nghĩ gì, anh nghĩ cái đó."Khóe miệng Thẩm Loan khẽ nhếch: "Cuối cùng sấy hay không sấy?""Sấy!"Sau đó chỉ nghe thấy tiếng máy sấy kêu ù ù.Không đến hai phút sau.Thẩm Loan tắt máy sấy, chuẩn bị thu gọn.Quyền Hãn Đình đột nhiên mở miệng: "Từ từ.""Hả?""Không phải muốn phục vụ sao? Thế này là xong? Cận thận anh tìm ông chủcủa em khiếu nại."Thẩm Loan hơi ngây ra, trời, vẫn còn diễn.Cô thấy hứng thú, vui vẻ phối hợp, lập tức tỏ ra sợ hãi đáng thương: "Đại ca,anh còn yêu cầu gì khác sao? Tôi đều làm theo, đừng khiếu nại tôi, xin anh..."Khuôn mặt của Thẩm Loan trời sinh là đóa hoa nhỏ bé.Thanh nhã xinh đẹp, yếu đuối đáng thương.Càng xin tha càng khiến người khác muốn bắt nạt.Đáy mắt người đàn ông nóng rực: "Yêu cầu gì cũng được?"Thẩm Loan: "Chỉ, chỉ cần không quá phận...""Được, trước tiên mát xa vai cho anh."Cái này có thể chấp nhận, Thẩm Loan tận chức tận trách sắm vai nhân viênđáng thương trong tiệm."Thưa ông, dùng lực như thế này được chưa =?""Mạnh thêm chút.""Được.""Cô chưa ăn cơm sao? Mạnh nữa lên!""Ờ." Ngoài mặt Thẩm Loan phục tùng, nội tâm lại điên cuồng chửi bới, nhìn đạigia này khoe khoang, cái đuôi vểnh cao đến trời rồi!"Lên trước một chút."Lên trước? Trước vai là chỗ nào?Quyền Hãn Đình: "Tôi nói lên trước một chút!" Giọng điệu của kẻ hung ác, vẫncòn diễn.Thẩm Loan bĩu môi, tay di chuyển về phía trước, dừng ở vị trí xương quai xanh."Lại lên trước một chút."Thẩm Loan làm theo."Lại lên trước."Đứa ngốc cũng biết anh có ý gì.Bại hoại!"Thưa ông, dịch lên trước một chút nữa chính là ngực, ông xác định muốn xoachỗ này?""Xoa!""Được!" Thẩm Loan đột nhiên dùng lực."Xuýt — mưu sát chồng!" Quyền Hãn Đình thiếu chút nữa nhảy dựng lên.Cô đâu có xoa, rõ ràng véo!Vị trí đó là nơi yếu ớt nhất, đàn ông hay phụ nữ đều giống nhau."Không phải anh có cơ ngực sao? Gồng lên là được mà?"Quyền Hãn Đình: "Chỗ em véo, anh có giỏi đến thế sao, có thể luyện chỗ đó lêncơ?"Trong lòng Thẩm Loan lén lút cười trộm, xứng đáng, cho anh giở trò lưu manh!"Nếu không, em xoa thêm lần nữa?"Sắc mặt người đàn ông tối sầm, có quỷ mới tin cô!"Không xoa."Thẩm Loan chỉ mong có thế, còn tưởng rằng bản thân đã được giải thoát, khôngnghĩ tới —"Đấm chân cho ông đây."Nói xong, đôi chân dài gác lên chiếc ghế ở đối diện.Trọng tâm lùi ra sau, hai tay để sau lưng, dáng vẻ nằm hưởng thụ chờ ngườikhác phục vụ.Thẩm Loan càng nhìn càng không chịu nổi, đá vào cẳng chân anh: "Dựa vào cáigì? Coi em như nhân viên gội đầu sao? Không chơi nữa!""Hả —" Quyền Hãn Đình giữ chân cô lại, dùng sức một chút Thẩm Loan đãngồi vào lòng anh."Tức giận rồi?" Giọng nói trầm thấp, gợi cảm: "Không phải tự em trêu anhtrước mà?""Nói bậy, sao lại là em trêu chọc anh?""Nói phải phục vụ cho anh?""... Ý em là sấy tóc, không bao gồm cái khác.""Thế sao về sau lại phối hợp với anh?"Thẩm Loan lẩm bẩm: "Không phải đùa vui sao..." Ai biết, càng chơi càng tứcgiận."Được, anh xin lỗi.""?""Để bồi thường, bây giờ đến lượt anh hầu hạ em."Thẩm Loan biết, tên này nghẹn hỏng, nào có tốt như vậy!Giây tiếp theo, hai người ngã xuống giường, chuẩn bị nói Thẩm Loan bị đẩy.Quyền Hãn Đình kéo chăn: "Chuẩn bị tốt chưa?"Thẩm Loan giả chết, không nói lời nào."Không sao, sẽ có lúc em phải kêu."...Thẩm Loan bị anh làm phát khóc, một giọt nước trong suốt theo khóe mắt rơixuống.Quyền Hãn Đình ghé vào tai cô: "Hôm nay em đã khóc hai lần vì anh, đây là lầnthứ ba."Thẩm Loan: "Ừm...""Loan Loan, cảm ơn em."Cảm ơn cái gì?Cô muốn hỏi tới cùng, nhưng cả người cô vô cùng mệt mỏi, giật giật môi, cònchưa nói ra một câu hoàn chỉnh, đã chìm vào mộng đẹp.Trong lúc mơ màng, cô còn nghe thấy người đàn ông nói với cô cái gì đó.Đáng tiếc, không thể nghe rõ....Sáu rưỡi, Thẩm Loan tỉnh, đồng hồ sinh học còn đúng giờ hơn so với đồng hồbáo thức.Khi đến trời đông giá rét, ngoài cửa sổ chỉ còn một mảnh xám xịt, không thấyánh sáng.Cô trở mình, nằm nghiêng, lồng ngực ấm áp của người đàn ông dán vào, âmthanh khàn khàn khi tỉnh giấc: "Không ngủ thêm một lát sao? Hôm nay là thứbảy.""Tỉnh ngủ rồi.""Xem ra, tối hôm qua còn chưa lăn lộn em đủ.""Đồ lưu manh!" Dưới lớp chăn dầy, Thẩm Loan đá chân qua, đá vào khối cơbắp cứng như đá, không phải cẳng chân thì là đùi anh."Xuýt — Thiếu chút nữa! Em cẩn thận chút, đừng đá hỏng!"Ồ, hóa ra là đùi.Quyền Hãn Đình hôn cô, Thẩm Loan dùng gối đầu ngăn lại: "Mới sáng sớm,anh đủ rồi đấy!""Chính là vì sáng sớm, cho nên mới không đủ."Thẩm Loan: "..." Loại lý do này của anh thật mới mẻ, phục rồi.Tiếp đó, Quyền Hãn Đình lại lôi kéo cô điên cuồng một lần nữa."Loan Loan... Loan Loan..."Cô cắn răng: "Câm miệng!""Bảo bảo...""Anh đủ chưa?!""Lập tức...""Lập tức" của anh nửa giờ, sau khi chấm dứt, Thẩm Loan bọc chăn lăn ra xa.Lưu manh không thể trêu vào, người chịu tội là mình.Quyền Hãn Đình tùy tiện để trần, dựa ngồi ở đầu giường, thuận tay rút một điệuthuốc, lạch cạch —Bật lửa.Hít sâu một ngụm, tư vị quả thực như thần tiên."Em hỏi anh, chuyện Lưu Mạch Toàn là thế nào?""Hửm?""Tối hôm qua, trong quá trình tranh chấp với Tống Cảnh, đã nhắc đến cái tênnày. Nếu em nhớ không lầm, là một trong ba kẻ bắt cóc Kỳ Tử Nhan."Quyền Hãn Đình không tiếp lời, kẹp thuốc, thỉnh thoảng hít một ngụm."Anh nói, anh ta tự sát?""Ừm.""Vì sao?""Có lẽ... Vì tình yêu?" Anh nhớ Lưu Mạch Toàn quỳ gối trước mộ Giai Tuệ, cúinửa người, trong phút chốc, anh không nhịn được nghĩ nếu người chết là ThẩmLoan, anh sẽ làm cái gì?Nhưng rất nhanh, ý nghĩ đó đã bị Quyền Hãn Đình dằn xuống.Thẩm Loan sẽ không chết, anh cũng sẽ không.Họ sẽ sống rất tốt, sống lâu trăm tuổi, nắm tay đến già.