Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 385



Người phụ nữ nhíu mày, ngửi ngửi miệng anh ta, động tác này rất thân mật,

nhưng hai người tập mãi thành quen, vẫn chưa cảm thấy không ổn.

"Anh lại uống rượu?"

Thẩm Xuân Hàng không nói lời nào, trong mắt tràn đầy ý cười, khi anh ta nhìn

ai đó sẽ cho người đó cảm giác anh ta chỉ nhìn người đó không nhìn ai khác.

Bởi vì cặp mắt ôn hòa kia luôn tràn đầy thành ý và chân thành tha thiết.

Rất nhiều người lần đầu tiên gặp Thẩm Xuân Hàng, đều sẽ không cảm thấy anh

ta là người làm ăn, ngược lại giống như một giáo sư đại học, chính bởi cặp mắt

kia không có sự khôn khéo.

Giờ phút này, người phự nữ cũng không ngoại lệ.

Bị anh ta nhìn như vậy, biểu cảm lập tức mềm lại, giọng điệu cũng nhiễm ý

cười: "Thôi đi! Lại muốn lừa dối cho qua? Còn cần sức khỏe hay không?"

Người đàn ông vẫn yên lặng, tươi cười nho nhã.

Giọng điệu của người phụ nữ đã hòa hoãn, thua cuộc: "Được được, không cằn

nhằn anh nữa không lại chê em phiền."

Chợt, ánh mắt để ý thấy Miêu Miêu: "Vị này là?"

Thẩm Xuân Hàng: "Học sinh trong trường, đúng lúc gặp được, đưa anh đến

bệnh viện."

Miêu Miêu nở nụ cười với người phụ nữ: "Xin chào, tôi là Miêu Miêu."

"Xin chào." Người phụ nữ hơi hơi gật đầu, đang nhìn dáng dấp của Miêu Miêu,

phòng bị trong mắt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tươi cười và chân thành:

"Tôi là Diệp Toàn Chi, cảm ơn cô đã đưa anh ấy đến bệnh viện."

"Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn..." Miêu Miêu liên tục xua tay: "Việc

nên làm."

"Thật là một cô gái lương thiện. Anh nói đúng không, Xuân Hàng?"

Người đàn ông gật đầu: "Tâm địa rất tốt."

"Nếu đã nói chuyện xong, tôi hoàn thành xong nhiệm vụ, đi trước?" Miêu Miêu

chỉ chỉ về phía đường, làm bộ rời đi.

"Chờ một chút." Thẩm Xuân Hàng gọi cô ấy lại.

"?"

"Xe của cô chắc là vẫn ở cửa hàng lẩu? Toàn Chi, chúng ta đưa cô ấy đến đó

trước."

Người phụ nữ vui vẻ đồng ý: "Được thôi."

"Không cần phiền như vậy, từ đây đi đến đó có mấy bước, hai người nên trở về

sớm thì hơn."

Miêu Miêu nói xong, xoay người chạy đi, rất nhanh bóng dáng đã biến mất

trong bóng đêm...

Diệp Toàn Chi thu hồi tầm mắt, mở miệng trêu ghẹo: "Bây giờ quan hệ của hiệu

trưởng và học sinh đều tốt như vậy sao?"

Cô ta cũng không có ý gì khác, chỉ cảm thấy người làm thầy kẻ khác, tự cao

trang nghiêm giống như Thẩm Xuân Hàng mà cũng sẽ chấp nhận sự giúp đỡ

của học sinh?

Tuy sẽ không ảnh hưởng tới toàn cục, nhưng xét cho cùng cũng sẽ mất đi sự uy

nghiêm.

Diệp Toàn Chi theo anh ta lâu như vậy, tuy không hiểu người đàn ông này rõ

như lòng bàn tay, nhưng cũng coi như quen thuộc mấy phần.

Hiền hậu, nho nhã không giả, nhưng tự hạn chế, cẩn thận cũng là thật.

Đặc biệt trong cách đối xử với học sinh, nguyên tắc của Thẩm Xuân Hàng chưa

bao giờ bị đánh vỡ.

Trong đó cũng bao gồm duy trì sự uy nghiêm cao lớn của hình tượng hiệu

trưởng.

Nhưng, trước khi cô ta đến, có phải Thẩm Xuân Hàng đang nói chuyện phiếm

với cô gái mập kia không?

Diệp Toàn Chi cách quá xa, không nghe thấy hai người nói gì, nhưng cô ta lại

có thể thấy rất rõ ràng nụ cười mỉm dịu nhàng trên gương mặt của người đàn

ông.

Mới đầu, cô ta còn tưởng rằng đối phương là bạn bè của Thẩm Xuân Hàng, sau

lại nghe giới thiệu mới biết là học sinh của học viện Khởi Hàng.

Nhưng Diệp Toàn Chi cũng không nghĩ đến những cái khác, chủ yếu là do điều

kiện ngoại hình của Miêu Miêu rất khó khiến đồng loại cảm thấy bị uy hiếp.

Cho nên, cô ta thật sự chỉ thuận miệng nói.

Không ngờ Thẩm Xuân Hàng nghe xong, lại không nhịn được nhíu mày: "Ý của

em là hiệu trưởng và học sinh phải đứng hai bên đối lập mới bình thường?"

Nụ cười của người phụ nữ ngưng lại, phân biệt không rõ cảm xúc trong lời nói

của anh, cho nên không dám tùy tiện tiếp lời.

Chỉ lặng lẽ liếc khóe mắt đánh giá người đàn ông, muốn từ sắc mặt của anh ta

tìm đáp án.

Đáng tiếc, dù nhíu mày, trên mặt Thẩm Xuân Hàng cũng không thấy chút tức

giận nào, càng sẽ không để một người phụ nữ nhìn trộm ra được cảm xúc thật.

Nhưng Diệp Toàn Chi cũng không ngu, lập tức khoác chặt cánh tay người đàn

ông, dáng vẻ thân mật ngoan ngoãn: "Em nói giỡn, anh đừng cho là thật..."

Nhuyễn ngọc ôn hương*, lại ăn nói nhỏ nhẹ, cho dù là một người đàn ông có sự

tự chủ cao cũng không thể thờ ơ được đúng không?

Trong lòng người phụ nữ thấp thỏm, mồm ngậm chặt, không muốn nhiều lời

nữa.

Sau một lúc lâu, anh ta mới nói: "Anh không thích lấy học sinh ra nói giỡn, về

sau những lời này đừng nói nữa."

Diệp Toàn Chi nhẹ nhàng thở ra, nếu anh ta đã chịu nói chuyện, tuy giọng điệu

vẫn còn nặng nề nhưng ít ra chứng tỏ đã không còn tức giận nữa.

"Xin lỗi, em sẽ chú ý."

"Ừm, đi thôi."

Hai người lên xe, Diệp Toàn Chi lái xe rời đi.

Thẩm Xuân Hàng ngồi ở ghế phụ, sắc mặt trắng bệch.

Có lẽ do uống rượu, tay chân mềm nhũn, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ

ngời.

Diệp Toàn Chi khởi động xe, hỏi anh ta: "Đến chỗ em sao?"

Giọng điệu rất tùy ý, nhưng trong đó chất chứa sự thấp thỏm và chờ đợi, chỉ có

bản thân người phụ nữ biết.

Sau một hồi lâu yên lặng, người đàn ông khẽ ừ một tiếng, coi như đã đáp lại.

Trái tim lơ lửng của Diệp Toàn Chi dần dần hạ xuống: "... Được."

Phụ nữ lái xe thường không chắc tay lái như đàn ông, trước kia, Thẩm Xuân

Hàng không tin lắm.

Anh ta chưa bao giờ lấy giới tính phân chia thực lực.

Nhưng hôm nay ngồi trên xe Diệp Toàn Chi, bỗng nhiên anh ta cảm thấy những

lời này cũng không phải hoàn toàn không có lý.

Tâm lí của phụ nữ không vững nên tay lái cũng run run, phương hướng lệch rồi

lệch, vĩnh viễn không đều, điều không thể chịu đựng được nhất chính là cô ta

rất nhiều lần phanh gấp, nếu không có dây an toàn, chỉ sợ cả người đã bị bật bay

ra ngoài.

Bình thường hai người ra ngoài, đều là Thẩm Xuân Hàng lái xe, Diệp Toàn Chi

cơ bản không lái, cho nên, đây cũng là lần đầu tiên anh ta mới biết kỹ thuật lái

xe của cô ta kém như vậy.

Hơn nữa bệnh đau dạ dày của Thẩm Xuân Hàng lại tái phát, dù uống thuốc rồi,

nhưng vẫn không dễ chịu, lại xóc nảy như vậy, vẻ mặt lập tức càng khó nhìn.

Diệp Toàn Chi phát hiện tình trạng của anh không tốt, vừa nhìn đường vừa quan

tâm nói: "Còn đau sao? Muốn uống thuốc không?"

Người đàn ông cau mày: "Anh không sao, em cứ lái xe đi." Nửa câu sau mới là

trọng điểm.

Đáng tiếc, người phụ nữ không hiểu, còn tưởng rằng anh ta sợ cô ta lo lắng, cho

nên càng làm tới.

"Lại lừa người! Có đau hay không chẳng lẽ em còn không nhìn ra?"

Thẩm Xuân Hàng không nói.

Nói đúng ra là lười nói.

Diệp Toàn Chi lại cho rằng anh ta cam chịu, lại bắt đầu "dịu dàng" nhắc đi nhắc

lại, nhưng vừa nói chuyện vừa lái xe, khó tránh khỏi lơ đãng, bởi vậy phương

hướng còn lệch kinh khủng hơn lúc trước, càng phanh càng gấp.

"... Thân thể là của mình, bây giờ không quý trọng, sau này có tuổi rồi..."

"Được rồi" Thẩm Xuân Hàng bất đắc dĩ thở dài, thậm chí có chút buồn cười:

"Em lái xe đi, đừng phanh gấp nhiều lần như vậy nữa, anh đã cám ơn trời đất

rồi."

Anh ta trời sinh sẽ không làm người khác khó xử, lời xấu hổ như vậy nói ra từ

trong miệng anh ta, vẫn hiền hòa như vậy.

Người phụ nữ hơi ngây ra.

Sau một lúc lâu mới phản ứng lại, anh ta đang chê cô ta lái xe không tốt sao.

Ánh mắt lập tức vừa thẹn vừa bực: "Không phải anh không biết, em cảm nhận

phương hướng kém..."

"Tay chân cũng không phối hợp."

"Anh!" Người phụ nữ cắn môi, càng tức điên: "Đáng ghét."

Nhưng tiếp đó Diệp Toàn Chi không nói nữa tránh để bản thân phân tâm, chủ

yếu đau lòng người đàn ông, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt chuyên chú,

ùm, cuối cùng cũng đã giống một người tài xế chính thức.

Nhưng, kỹ thuật vẫn như vậy, không thể yêu cầu quá cao, tuy phương hướng

vẫn là không ngừng lệch, nhưng tốt xấu gì cũng không phanh gấp them mấy cái

nữa.

Đi ngang qua hàng lẩu, Thẩm Xuân Hàng không nhịn được nhìn thoáng qua ra

ngoài cửa sổ.

Không có bóng dáng của Miêu Miêu.

Anh ta nhìn Diệp Toàn Chi đang căng thẳng và cố hết sức ở bên cạnh, không

nhịn được nhớ tới Miêu Miêu đã lái xe đưa anh ta đến bệnh viện, thân xe rất

bình, phương hướng rất ổn, lúc đó anh ta còn không có cảm giác gì, bây giờ có

sự trái ngược mới phát hiện Miêu Miêu lái xe tốt như thế nào.

Cho nên, câu nói kia cũng không phải hoàn toàn chính xác.

Phụ nữ với phụ nữ cũng không phải hoàn toàn giống nhau.

...

Miêu Miêu ra cửa bệnh viện, cũng chưa đi ngay lập tức, mà đứng ở góc hẻo

lánh đèn đường không chiếu tới, nhìn theo hai người lái xe đi xa mới thu hồi

tầm mắt, quay về đường cũ.

Ánh đèn đường mờ nhạt kéo dài bóng dàng người phụ nữ, trở nên tinh tế, thon

thả.

Miêu Miêu nhìn thất thần, không nhịn được nhớ tới thân hình cao gầy xinh đẹp

của Diệp Toàn Chi, tự tin mỉm cười.

Dù cô ấy chưa bao giờ ôm hy vọng, cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn chiếm

hữu Thẩm Xuân Hàng, nhưng khoẳng khắc đó, cô ấy buộc phải thừa nhần rằng

bản thân rất hâm mộ Diệp Toàn Chi.

Mà loại này hâm mộ còn kèm theo tự ti.

Nhưng rất nhanh cô ấy đã điều chỉnh lại được tâm trạng.

Đây một vai diễn, cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới muốn lên sân khấu, cho dù có lên

thì cũng chính là một diễn viên chính rất xấu, trang phục giá rẻ, không cần để ý,

bởi vì ngoài bản thân sẽ không có ai ngó ngàng đến.

Miêu Miêu rất thích loại mãn nguyện này.

Đó là bí mật của một mình cô ấy, tâm trí hướng về một người.

Thậm chí không cần nam chính tham dự vào, bởi vì cô ấy không muốn nổi.

Miêu Miêu ngửa đầu, nở nụ cười thoái mái đón gió đêm, nam chính của cô ấy

không cần xuất hiện, chỉ cần tỏa sang trên sân khấu của người khác là được rồi.

Anh ta xứng đáng được mọi người vỗ tay và hoa tươi, tất cả ca ngợi và vinh

quang.

Cô ấy sẽ yên lặng nhìn, yên lặng chúc phúc, trong thính phòng, trong đám

người, reo hò vỗ tay, hò hét chói tai cho anh ta.

Chớp mắt đã đến thứ hai.

Khi Thẩm Loan dừng xe thì gặp Miêu Miêu, hai người cùng nhau đi vào phòng

học.

"Miệng làm sao vậy?"

Miêu Miêu liếm liếm, khóe miệng có vết bỏng rộp lên, cô ấy cũng không để ý:

"Không nhịn được đi ăn lẩu, sau đó buổi sáng ngủ dạy đã thành như vậy."

"Không phải muốn giảm béo sao?" Còn đi ăn lẩu...

"Ăn no mới có sức lực giảm mà." Đúng lý hợp tình.

Khóe miệng Thẩm Loan khẽ nhếch.

Miêu Miêu không lắm để ý phất phất tay: "Làm người phải Phật hệ* một chút,

vui vẻ là tốt rồi."

*Phật hệ: thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh

cướp, xem nhẹ tất thảy, coi mọi việc thế nào cũng được

Hình như cũng có lý.

Thời khóa biểu buổi sáng là《Sáp nhập và mua lại công ty》, đây là môn mới

trong chương trình học.

Thời gian chỉ có một tuần, hôm nay là buổi đầu tiên, nghe nói có giáo sư mời

tới giảng, vẫn là một doanh nhân xuất sắc được mời từ ngoài về.

Cụ thể là ai mọi người vẫn bàn tán.

Học viện cũng chưa bao giờ công bố trước, bởi vậy càng thần bí.

Càng che, mọi người càng tò mò, nghe nói còn tổ chức cá cược xem khả năng

cao nhất là ai.

Thẩm Loan không hỏi thăm, không tham dự, nhưng không chịu nổi mỗi ngày có

người nói bên tai.

"Tổng giám đốc Thẩm, sao cô không cược thử? Hôm qua tôi vào web, phát hiện

hơn 50% đều đoán Đường Trung, 20% đoán Từ Vi Châu, còn lại dải rác mỗi

người một chút."

Đường Trung góp một phần không nhỏ giúp Hoa Viễn Kinh Bình mua lại Hoa

Sang Hongkong, danh tiếng đình đám một thời gian, là trường hợp kinh điển có

chiều sâu phân tích trong sách giáo khoa cho đến nay.

Mà Từ Vi Châu đã thành công đưa Bình Ninh lên sàn giao dịch của ngành công

nghiệp hóa dầu, trở thành khuôn mẫu cho những doanh nghiệp nhà nước lớn

muốn chuyển đổi hình thức.

Hai người này, bất kể là ai đều có tư cách trở thành giáo sư được mời về giảng

dạy môn học này.

Thẩm Loan: "Cô cá cược hả?"

Miêu Miêu gật đầu.

"Đặt ai?"

"Hi hi... Từ Vi Châu."

"Vì sao hi hi?" Thẩm Loan nghi ngờ nhìn cô ấy.

"Bởi vì tổng giám đốc Từ tuổi trẻ tổng giám đốc Đường."

"Cho nên?"

"Tôi thích anh trai nhỏ, không thích lão già."

Thẩm Loan: "..."

Chuông vào lớp vang lên, phòng học ầm ĩ lập tức yên tĩnh.

Bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân, trong cái nhìn chăm chú mong

mỏi chờ đợi của mọi người, người đàn ông mặc áo khoác màu đen đi lên bục

giảng.

Ánh mắt Thẩm Loan cứng lại.

Nghe thấy người trên bục giảng đã bắt đầu tự giới thiệu: "Tôi là Hạ Hồng

Nghiệp..."

Không cần các loại danh hiệu lắm lời: "Hạ Hồng Nghiệp" ba chữ đã thể hiện tất

cả.

Bạn có thể chưa từng nghe đến điện tử Hoa Lăng, nhưng nhất định bạn đã từng

sử dụng chip FP.

Là một trong mười công ty điện tử hàng đầu của Trung Quốc, "chip lưu trữ FP"

do Hoa Lăng sản xuất độc quyền hiện được sử dụng rộng rãi trong các sản

phẩm điện tử khác nhau.

Mà nhà họ Hạ là một trong bốn gia đình giàu có bậc nhất Ninh Thành, Hạ Hồng

Nghiệp thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí truyền thông.

Tất nhiên, điều đó không đủ để khiến ông ấy trở thành "nhà công nghiệp" được

nhân dân cả nước chú ý đến như thế.

Nguyên nhân mấu chốt nhất là ông ấy có một đứa con trai vô cùng nổi tiếng.

Hạ Hoài, hay còn gọi là Hạ nhị thiếu, không có thể thăng hoa trên bản đồ sự

nghiệp của ba đã khai phá, nhưng lại mở mang bờ cõi trên Weibo, trở thành

nhóm "Con nhà giàu nổi tiếng" đầu tiên.

Lấy tiêu chí "Không sợ chuyện gì, yêu thích gây chuyện, dỗi thiên dỗi địa dỗi

không khí" để nổi tiếng, có được gần hai mươi triệu fans, được dân mạng gọi là

"ăn chơi trác táng quốc dân".

Tất nhiên, nếu Hạ Hoài chỉ là một người chơi bời lêu lổng, không phải công tử

con nhà giàu không có tài cán gì, chỉ dựa vào gương mặt đẹp trai và thân phận

người thừa kế, chỉ sợ không có được nhiều fans hâm mộ trung thành như vậy.

Là chủ sở hữu đằng sau của câu lạc bộ thể thao điện tử Seek, đã thử một vài dự

án, kết quả đạt được phong phú bất ngờ.

Anh ta không chỉ ăn chơi trác táng còn là "Thật tinh mắt, có thực lực"... khụ...

ăn chơi trác táng.

Con trai nổi danh, người ba cũng được nổi tiếng lây.

Bởi vậy, mức độ cú ý của nhân dân cả nước với Hạ Hồng Nghiệp không thấp,

mười ngày nửa tháng đi theo con trai lên hot search, cảm giác này... nói như thế

nào nhỉ?

Hình như không tồi.

Mới đầu, mọi người chỉ cảm thấy người này hơi quen mặt, còn chưa phản ứng

lại đã nghe thấy Hạ Hồng Nghiệp tự giới thiệu, phòng học yên tĩnh nháy mắt nổ

tung.

"Thế mà lại là ông chủ Hạ! Học viện lợi hợi đến vậy sao? Vị này mà cũng có

thể mời đến..."

"Trước kia đều chỉ thấy trong video, không nghĩ tới hôm nay được gặp người

thật."

"Hi hi... Tôi đang nghĩ khi nào tan học có thể đến tìm ông ấy xin chụo ảnh cùng

không, đăng lên Weibo, quá trâu bò!"

"Nếu tôi nhớ không lầm, Hạ nhị thiếu ăn chơi trác táng quốc dân cũng đã học

cùng chúng ta một lần đúng không?"

"Đúng nhỉ! Lần mô phỏng thực tiễn trước cậu ta cùng một tổ với Thẩm Loan!"

"Mọi người cảm thấy có phải là con trai gây họa, ba già đuổi tới trường học để

xử lý không?"

"Đừng nói thế, có khi thế thật!"

"Nhưng gần đây Hạ nhị thiếu rất ngoan, không đăng loạn lên Weibo nữa mà

nhỉ?"

"..."

Hạ Hồng Nghiệp cho mọi người đủ thời gian để thảo luận, sau đó giơ một cánh

tay lên, một động tác đơn giản đã khiến cho không khí ồn ào lập tức yên tĩnh

như nước.

"Mọi người nói đủ chưa? Có phải nên cho tôi chút thời gian hay không? Nếu

không không thể bắt đầu tiết học rồi?"

Hài hước hài hước, tuy rằng đã qua tuổi 40, nhưng vẫn cuốn hút như thế.

"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ giảng dạy môn《Sáp nhập và mua lại công ty 》. Tin

rằng các vị đang ngồi đây đều không phải sinh viên mới ra đời, đã có một số

kinh nghiệm công tác nhất định, có tầm nhìn kinh doanh tương ứng, như vậy

đối với hai từ " thu mua " cùng " sáp nhập " này cũng sẽ không xa lạ."

Lời dạo đầu rất bình thường, khi mọi người còn cho rằng tiếp theo ông ta muốn

giảng "Cái gì là sáp nhập, cái gì là thu mua", Hạ Hồng Nghiệp lại chuyển đề tài



"Một khi đã như vậy, tôi sẽ không nhiều lời nữa. Dù sao, nói cũng vô dụng."

Mọi người ngây ngốc.

Hạ Hồng Nghiệp: "Nói một ngàn, nói một trăm, đều không thể bằng một lần

thực hành. Cho nên, sau khi đã trưng cầu ý kiến của chủ nhiệm lớp, tôi quyết

định trước tiên tiến hành lần mô phỏng thực tiễn thứ hai."

"Không phải chứ..." Có người như đưa đám.

"Vui mừng kinh ngạc đột nhiên tới không kịp đề phòng, đáng tiếc, lại là sợ hãi

kinh ngạc." Có người sợ.

"Lần trước thua, lúc này tổ chúng ta nhất định phải hòa một ván!" Cũng có

người xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử.

Tương tự, lần mô phỏng thực tiễn này cũng sẽ được đưa vào mục đánh giá điểm

làm việc theo nhóm được biểu thị bằng "1" trong mô hình đã thiết lập của bài

kiểm tra "1 + n".

Liên quan trực tiếp đến chuyện có thể tốt nghiệp hay không.

Nói không căng thẳng là giả.

Vẫn cứ ấn định phương thức hai lớp B, C hợp tác tiến hành, vì để cho tiện, tiếp

tục sử dụng lần phân tổ trước, nói cách khác, đám người Thẩm Loan vẫn cùng

một đội với Hạ Hoài, Kỳ Tử Thần.

Nhưng có người không làm.

"Thẩm Loan, tôi cũng muốn cùng đội với cô nữa ~" trải qua một đoạn thời gian

tĩnh dưỡng và điều trị, Kỳ Tử Nhan khôi phục rất khá, bây giờ lại có thể nhảy

nhót tung tăng.

Sự khác biệt duy nhất chính là, trước kia thái độ của cô ta với Thẩm Loan rất ác

liệt, bây giờ lại thay đổi 180 độ, không chỉ làm nũng, thế mà bây giờ còn cọ cọ.

Là cọ thật.

Bả vai với bả vai, tay kéo tay: "Tôi thật sự rất rất muốn cùng một tổ với cô, làm

ơn..."

Hạ Hoài đỏ mắt không nhìn nổi, người phụ này là ai thế?

Anh ta còn chưa từng được cọ đâu...

Kỳ Tử Thần không nhịn được ho nhẹ nhắc nhở em gái đừng quá phận.

Nhưng trong đầu lại nghĩ em gái thân mật với cô như vậy, nếu đổi lại là mình...

Miêu Miêu nhanh chóng xách người ra: "Ngại quá, tổ bảy chúng tôi đã đủ

người, cô ở đâu thì về chỗ đó đi." Nói xong, ánh mắt hướng về phía Tần Trạch

Ngôn.

Tần Trạch Ngôn rất muốn chửi bậy, sắc mặt đen đến dọa người.

Đồng đội muốn chạy trốn, chuyển sang nhà khác, còn chuyện gì đáng vả mặt

hơn chuyện này chứ?

Là đội trưởng Tần Trạch Ngôn tỏ vẻ: Không!

Mấu chốt nhất chính là, dáng vẻ của Kỳ Tử Nhan như đang làm một chuyện

theo lẽ thường, không hề áy náy càng khiến người ta thở không nổi.

Đầu óc cô ta là bã đậu sao?!

Quả thực đáng giận!

Kỳ Tử Nhan cảm thấy Miêu Miêu rất phiền, cô gái béo tròn như quả bóng này

dựa vào đâu mà ngày nào cũng đi theo Thẩm Loan vậy?

Cô ta còn không có đãi ngộ này đâu...

Thế mà bây giờ dám khoa tay múa chân, diễu võ dương oai với cô ta?!

Nhưng, Kỳ Tử Nhan rất đúng mực không làm loạn lên với cô gái béo tròn như

quả bóng này.

Bởi vì vớitính tình của Thẩm Loan, khẳng định cuối cùng sẽ đứng về phía Miêu

Miêu.

Cô ta không muốn tự tìm mất mặt, cho nên... nhịn, phải nhịn.

Kết quả của chuyện nhẫn nhịn chính là Kỳ Tử Nhan không để ý đến Miêu

Miêu, liên tiếp quấn lấy Thẩm Loan, mấy lời linh tinh nói ra vô cùng trôi chảy

"Cô rất lợi hại", "Dẫn tôi thành X, dẫn theo tôi bay lên", đôi mắt lập loè "mê

muội" sùng bái.

Thẩm Loan thiếu chút nữa cho rằng thấy Miêu Miêu thứ hai.

Mắt thấy thời gian chuẩn bị không còn nhiều lắm, Kỳ Tử Nhan vô cùng kiên trì,

cô ta không thể không tỏ thái độ.

"Vì sao muốn đến tổ của tôi?" Vấn đề thứ nhất.

Kỳ Tử Nhan: "Tôi muốn chơi với cô."

"Chơi? Cô phải rõ ràng, đây là thi đấu, là cạnh tranh."

Thẩm Loan nghiêm túc, ánh mắt mang theo cảm giác áp bách.

Bất luận là thi đấu hay là ván cờ thương giới chân chính, trước giờ cô không

bao giờ có thái độ chơi đùa.

Chém giết là chém giết, kể cả có thêm tiếng chiêng trống cũng không biến nó

thành điệu nhảy được.

Thẩm Loan: "Nếu cô chỉ ôm tâm thái chơi đùa, tôi kiến nghị cô vẫn nên quay về

đội cũ đi, chỗ tôi không chứa những người muốn chơi đùa, chỉ có đấu sĩ."

Lời này vừa nói ra, Hạ Hoài theo bản năng ưỡn thẳng ngực, đúng, anh ta là đấu

sĩ!

Tần Trạch Ngôn thấy thế, thầm mắng một tiếng "Buồn cười".

Cổ Thanh và Trương Dương, Tưởng Thạc Khải có chung vinh dự.

Tướng quân xuất sắc nhất sẽ có những đấu sĩ mạnh nhất.

Vốn nên như thế!

Kỳ Tử Nhan thu lại ý cười, buông ống tay Thẩm Loan ra, dần dần nghiêm túc

lại.

Thở dài trong lòng, xem ra chiêu làm nũng đáng yêu này không dùng được.

Cô ta nhấp nhấp cánh môi, nghĩ nghĩ, rồi sau đó ngẩng đầu đón ánh mắt đánh

giá của Thẩm Loan: "Tôi muốn thắng."

Lần trước vì Thẩm Yên, cô ta không làm một bái kiểm tra nhỏ, nếu bây giờ lại

thua, rất có thể không tốt nghiệp được, đến lúc đó thật sự quá mất mặt.

Thẩm Loan nghe được câu trả lời coi như vừa lòng, sắc mặt hơi hoãn, ánh mắt

cũng không sắc bén nữa.

Lại nói: "Tổ tôi không chứa người vô dụng."

Ngụ ý, cô là cái gì, cô có thể làm gì?

"Tôi học chuyên ngành tài sản và quản lý doanh nghiệp, với chuyên ngành tài

chính. Như vậy có thể chứ?" Vẻ mặt Kỳ Tử Nhan chờ đợi nhìn cô.

"Tôi hỏi năng lực?"

"Tôi đã tham gia rất nhiều buổi thi đấu thực tế, có..." Kỳ Tử Nhan thuận miệng

nói mấy cái, đều là những danh tiếng nhỏ.

Hạ Hoài nhân lúc mọi người không chú ý, chọc chọc cánh tay Kỳ Tử Thần:

"Em gái cậu lợi hại như vậy sao? Hay là chỉ thổi phồng, kết quả treo đầu dê bán

thịt chó."

Kỳ Tử Thần nhìn anh ta một cái, mang theo vài phần khinh bỉ: "Cậu cho rằng ai

cũng ăn chơi trác táng?"

"..." Mẹ nó! Ăn chơi trác táng làm sao? Ăn chơi trác táng ăn tiền nhà cậu? Fuck!

Bên kia, Thẩm Loan nghe xong, gật gật đầu: "Có thể."

Hai mắt Kỳ Tử Nhan tỏa sáng.

"Nhưng quy tắc là một tổ bảy người, bây giờ tôt của chúng ta đã đủ quân số,

nếu cô muốn vào, bắt buộc một người phải ra ngoài" Thẩm Loan giơ tay nhìn

đồng hồ: "Cho cô thời gian hai phút, xem ai đồng ý đổi chỗ cho cô."

Kỳ Tử Nhan nhìn về phía anh trai nhà mình, nhưng rất nhanh dời tầm mắt, nhìn

Hạ Hoài.

Người sau ngây ra, mắt lộ ra phòng bị: "Cô nhìn tôi làm gì?"

Kỳ Tử Nhan bĩu môi: "Dù sao cậu và Tần Trạch Ngôn cũng là anh em, đổi qua

đó quá hợp, tạo thành một đôi."

"Ai là một đôi với cậu ta?!"

"Tôi mới không cần cậu ta cùng một đôi!"

Hạ Hoài, Tần Trạch Ngôn cùng mở miệng, ánh mắt chạm nhau, lạnh giọng hừ,

rồi quay ngoắt đầu đi, nhìn nhau không vừa mắt.

Kỳ Tử Nhan còn muốn nói, Kỳ Tử Thần chủ động đứng ra: "Anh đổi cho em."

"Anh..." Cô chủ nhà họ Kỳ nước mắt lưng tròng: "Sau này em sẽ không bao giờ

nghi ngờ anh là nhặt được nữa."

Kỳ Tử Thần: "..."

Mọi người: "..."

Thời gian chuẩn bị kết thúc, các tổ tập hợp xong.

Từng người xếp thành hàng vào phòng học AI.

Thẩm Loan tới lần thứ hai đã không như ngạc nhiên lần đầu tiên, mắt nhìn

thẳng, vô cùng trầm ổn.

Lần trước Kỳ Tử Nhan cười nhạo cô là đồ quê mùa, lần này chuẩn bị giới thiệu

với Thẩm Loan, cũng coi như lấy công chuộc tội.

Nhưng Thẩm Loan không có một chút hứng thú, Kỳ Tử Nhan không dám tùy

tiện mở miệng, miễn cho có người nói cô ta khoe khoang.

Haizz...

Cô ta đường đường là cô chủ nhà giàu, bây giờ bị người ta ghét bỏ như cứt chó,

cảm giác này... nói không nên lời.

Nhưng kỳ lạ là Kỳ Tử Nhan thế mà không thấy tức giận.

Hạ Hồng Nghiệp là giáo sư giảng dạy môn này, tất nhiên đã chuẩn bị đầy đủ

cho buổi mô phỏng thực tiễn hôm nay, vừa bước lên đã gò bàn phím bùm bùm ở

bục chủ thao tác.

Mà các tổ cũng nhân thời gian này ngồi vào vị trí dán số từng người.

Năm phút sau, Hạ Hồng Nghiệp tuyên bố quy tắc mô phỏng.

"Tiếp theo mọi người phải tiến hành đấu một chọi một " trận chiến thu mua".

Mỗi tổ được phân đến một công ty, tất nhiên quy mô công ty và thực lực không

giống nhau, dựa theo trình tự đánh dấu chữ cái A đến K từ cao đến thấp, A là

thực lực mạnh nhất, K là thực lực yếu nhất."

"Hệ thống sẽ tùy cơ sắp xếp hai tổ tiến hành thu mua, cuối cùng ai có thể hoàn

thành thu mua, tổ đó là người thắng."

So với lần trước chỉ có một quán quân, người xấu hoành hành, nhiệm vụ lần này

càng cụ thể hơn — đánh bại một đối thủ là được, những đối thủ khác không cần

quan tâm.

Nói cách khác, 11 tổ, ít nhất cũng có năm người thắng cuộc.

Nhưng —

"Giáo sư Hạ, một chọi một, sẽ có một tổ bị lẻ, làm sao bây giờ?"

"Vậy cho qua, rút ra công ty F, nghĩa là hệ thống đội ở vị trí giữa sẽ không phù

hợp với đối thủ trong thời điểm hiện tại và sẽ trực tiếp PK với đội chiến thắng,

nói cách khác, một trong các đội sẽ tiến hành hai trận chiến mua lại. Nếu bạn

thắng, số điểm sẽ được nhân đôi."

Là cơ hội gặp gỡ, cũng là khiêu chiến.

Nếu thực sự có thực lực, điểm nhân đôi có trong tầm tay.

Nếu chỉ là tay mơ, không chỉ sẽ bị chết rất thảm, còn sẽ bị chết rất mất mặt.

Rất nhanh, cuộc chiến bắt đầu.

Thẩm Loan rút được công ty E, quy mô trung bình, thực lực trung bình, tài sản

trung bình, cái gì cũng trung bình, không kém, nhưng cũng tuyệt đối không xuất

sắc.

Bên Tần Trạch Ngôn vận khí tốt hơn, rút được công ty S, đúng lúc cao hơn

Thẩm Loan một bậc.

Hạ Hoài vừa xem xong tình hình kẻ địch, hệ thống đã nhảy ra kết quả ghép đội.

"Không phải chứ?"

"Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa..."

"Nói đúng ra, có lẽ là không phải oan gia không gặp nhau."

"Xem ra, hai bên chúng ta bắt buộc phải kết thù rồi."

Bên kia, Tần Trạch Ngôn đồng dạng không bình tĩnh.

"Sao lại là Thẩm Loan?" Quả thực to đầu.

Không phải anh ta sợ, mà là cảm giác người phụ nữ này đen tối thật sự, âm hồn

không tan.

Trước đoạt Hạ Hoài, lại câu Kỳ Tử Nhan, bây giờ hệ thống cũng không buông

tha họ, sẽ là một hồi ác chiến.

Nhưng anh ta còn coi như chiếm ưu thế, công ty rút được cấp bậc cao hơn Thẩm

Loan.

Xét thấy lần dạy dỗ trước, bây giờ Tần Trạch Ngôn không dám khinh địch, lập

tức chỉ huy.

Thẩm Loan vẫn bình tĩnh.

Đã sớm biết "Định luật Murphy" có ảnh hưởng ghê gớm, cho nên cô đã chuẩn

bị tâm lý thật tốt, khi chuyện phát sinh, cô vẫn thản nhiên như cũ.

Kỳ Tử Nhan nhìn chằm chằm cô, hai mắt tỏa sáng.

Cổ Thanh không nhịn được cười nói: "Đại tiểu thư, cô còn muốn nhìn tới khi

nào?"

"Hả?"

"Không biết còn tưởng rằng cô đang nhìn bạn trai." Đôi mắt nhỏ sùng bái kia

quả thực lóe mù mắt, tình cảm lộ ra ngoài quá rõ ràng.

"Khụ khụ..." Kỳ Tử Nhan ho nhẹ che dấu xấu hổ, sau đó quay đầu nhỏ giọng

nói với Cổ Thanh: "Không phải bạn trai, là nam thần."

Cổ Thanh quả thực phục cô ta.

Nhưng, cũng không thể không thừa nhận, Thẩm Loan xác thật vô cùng hấp dẫn.

"Buôn chuyện đủ rồi chứ?! Làm việc —"

Ừm, lúc hung dữ càng thấy vậy.

Cổ Thanh yên lặng gõ bàn phím, Kỳ Tử Nhan câm miệng, chính thức gia nhập

chiến đấu.

Hệ thống cho hai mươi phút để hai bên chuẩn bị.

Thẩm Loan: "Tư liệu công ty D."

Cổ thanh: "Đã gửi đến trang chủ."

Công ty D, một công ty rất có danh tiếng trong lĩnh vực thực phẩm chức năng

và đồ trang điểm...