Thẩm Loan không nói tiếp, bình tĩnh như cũ.Phương Nhã Cầm chống lại ánh mắt dò hỏi của Ngụy Uyển Ương, vẻ mặt dầndần xấu hổ: "Con... Mời cô ta tới?"Ngụy Uyển Ương gật đầu: "Loan Loan là bạn của con."Người cô ta mời không nhiều lắm, có thể đếm được trên mười ngón tay, màThẩm Loan chỉ là một trong số đó.Lúc ấy Phương Nhã Cầm chỉ hói số người, để giữ lại chỗ, còn như người nào,tên là gì cũng chưa tùng để bụng, dù sao, với vòng xã giao của Ngụy UyểnƯơng, cũng chỉ là mấy ngôi sao, đạo diễn các loại.Bây giờ mới lọt phải Thẩm Loan.Im lặng lan tràn, bầu không khí cứng ngắc.Phương Nhã Cầm tự biết mình đuối lý, đôi mắt hơi lộ ra một chút chột dạ. Tuybà ta không quá vừa lòng với gia thế bối cảnh của cô con dâu Ngụy Uyển Ươngnày, nhưng người do Tống Càn chọn, lại là mẹ đẻ của Hiểu Nhạc, nếu khôngcần thiết, Phương Nhã Cầm cũng không muốn trở mặt.Cho nên trong khoảng thời gian này, bà ta và Ngụy Uyển Ương đều giữ mộtloại trạng thái không can thiệp chuyện của nhau, tôn trọng lẫn nhau.Lúc này, Phương Nhã Cầm cũng không thể vì một Thẩm Loan mà làm mất mặtcon dâu trước mọi người, nhưng lời đã nói ra rồi, xin lỗi càng khó xử hơn, tronglúc này không tiến không lùi được.Người im lặng còn có Thẩm Loan, so với Phương Nhã Cầm không còn lời gì đểnói, cô vẫn cười nhạt như cũ.Giống như từ khi bắt đầu tranh chấp, đến giai đoạn gay cấn, đến cuối cùng là sựxuất của Ngụy Uyển Ương, toàn bộ quá trình, cô đều không kiêu ngạo khôngnóng nảy, bĩnh tình như nước.Ngụy Uyển Ương bị kẹp ở giữa hai người, một bên là cấp trên, ân nhân kiêmbạn bè, bên kia là mẹ chồng tương lai, cô ta nhịn không được nhíu mày.Đúng lúc này, một giọng nam trầm ấm đã phá vỡ tình thế căng thẳng ---"Loan Loan?"Quay đầu lại theo tiếng kêu, thấy người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, đangđi thẳng đến bên này.Nụ cười dịu dàng, biểu cảm nho nhã.Thẩm Khiêm!Từ sau khi sống ở sơn trang Đông Li, đã một thời gian dài Thẩm Loan chưa gặpanh ta.Tuy rằng hai người đã xé rách mặt, nhưng đường sống vẫn phải giữ lại, huốngchi, còn có những người khác ở đây.Thẩm Loan nhàn nhạt mở miệng, gọi một tiếng: "Anh."Người đàn ông đi đến bên cạnh cô, ánh mắt lạnh lùng trong trẻo đảo qua TốngNguyên Sơn, cuối cùng rơi xuống người Phương Nhã Cầm: "Đang nói chuyệngì thế? Sao lại không đi vào?"Tròng mắt Ngụy Uyển Ương chuyển động, nhận lấy cái thang đúng lúc: "Đúngvậy, đừng đứng nữa, đều và thôi."Bây giờ Phương Nhã Cầm mới phản ứng kịp, thay một khuôn mặt nhiệt tình, tấtnhiên chủ yếu vẫn là xem mặt mũi của cậu cả nhà họ Thẩm là Thẩm Kiêm.Mấy người đi vào, Ngụy Uyển Ương chào hỏi qua, trực tiếp đưa Thẩm Loanđến phòng nghỉ.Thẩm Khiêm nhìn thấy cảnh natf không khỏi lộ ra vẻ trầm tư."A Khiêm, trong thời gian này cháu có bận không?" Phương Nhã Cầm lấygiọng bề trên nói lời quan tâm.Anh ta thu mắt lại: "Cũng ổn. Loan Loan quen với chị dâu à?"Tống Càn lớn hơn anh ta hai tuổi, mối quan hệ của hai nhà cũng không có trởngại gì, một tiếng "chị dâu" đã tỏ vẻ thân thiết, lại có vẻ lịch sự khiêm tốn.Phương Nhã Cầm rất hưởng thụ thái độ như vậy của anh ta: "Chắc là quen đấy,Uyển Ương còn đưa thiệp mời riêng cho cô nhóc... Dì cũng không rõ lắm."Thiệp mời riêng...Hai người kia thuộc về hai vòng khác nhau, theo lý thuyết thì không nên liênquan gì.Thẩm Khiêm nhịn không được liên tưởng đến giải trí Phi Dương đổi chủ, giữahai bên có liên quan gì sao?Nhưng nghĩ lại, sau khi Tống Lẫm chết, cổ phần của cậu ta được nhà họ Tốngkế thừa, mà Ngụy Uyển Ương lại tình cờ thuộc dòng này, cô ta tiếp nhận cũnghợp tình hợp lý.Dù thế nào đi nữa thì cũng không liên quan đến Thẩm Loan...Phòng nghỉ."... Cũng trách tôi trước đó không nói rõ ràng." Ngụy Uyển Ương ngồi để thợtrang điểm trang điểm thêm, mỉm cười xin lỗi với Thẩm Loan qua tấm gươngtrước mặt.Người sau chỉ xua xua tay, như vẫn chưa để ở trong lòng.Ánh mắt Ngụy Uyển Ương ánh mắt khẽ di chuyển: "Bạn... trai cô không đến?"Thẩm Loan: "Anh ấy có chuyện đột xuất.""... Không đến à?""Nếu kịp, sẽ đến."Đề tài này dừng đúng lúc, Ngụy Uyển Ương cũng không hỏi thêm nữa."... Xong rồi, cô Ngụy. Cô xem còn có chỗ nào cần điều chỉnh không?" Nhàthiết kế làm xong khâu cuối cùng, cung kính hỏi."Được rồi đó, các cô đi ra ngoài trước đi."Nhà thiết kế và thợ trang điểm rời đi.Phòng nghỉ lớn như vậy, chỉ còn hai người.Thẩm Loan: "Không có phù dâu?""Hai vị nhà họ Tống kia không thích người giới giải trí." Mà bạn bè của cô ta đasố đều ở trong vòng này."Vậy lát nữa ai đưa nhẫn cưới cho cô?""Hiểu Nhạc xung phong nhận việc."Thẩm Loan cười gật gật đầu: "Còn tốt hơn phù dâu."Trên mặt Ngụy Uyển Ương tràn đầy kiêu ngạo của người làm mẹ, lấy khôngthấy vui sướng và thẹn thùng khi làm cô dâu: "Có được hay không thì cũng chỉcó vậy."Thẩm Loan không nói tiếp nữa.Ngụy Uyển Ương lấy một xấp tài liệu từ ngăn kéo ra, đưa qua: "Đây là một sốbộ phim điện ảnh lớn mà công ty có dự định đầu tư vào năm tới, số tiền hàngtrăm triệu, tôi không có quyền hạn lớn như vậy, cần cô kí tên.""Bây giờ?" Thẩm Loan nhận lấy, lại không vội vàng mở ra."Nếu như cô có thời gian, thì tất nhiên là càng nhanh càng tốt..." Ở đây có mộtbộ phim hợp tác với đạo diễn Trang, đối phương yêu cầu một nhà đầu tư duynhất, cộng thêm danh tiếng, đã có không ít công ty ngo ngoe rục rịch.Ngụy Uyển Ương vì phương án này mà tăng ca suốt một tuần, quyết định càngsớm, tỷ lệ lấy được càng cao.Thẩm Loan dở khóc dở cười: "Làm việc ngay trong cả ngày kết hôn, tôi có nênthăng chức tăng lương cho cô không?""Thăng chức thì thôi, tăng lương thì được." Bây giờ cô ta đã là tổng giám đốcgiải trí Phi Dương, thăng chức, thăng đến đâu?"Thẩm Loan thấy vẻ mặt cô ta kiên trì, mở tài liệu ra, nhanh chóng xem.Mười lăm phút sau.Thẩm Loan: "Hai vấn đề."Ngụy Uyển Ương ngồi thẳng theo bản năng: "Cô nói đi.""Lợi nhuận đầu tư của bộ phim văn nghệ 《 Mộng Lạc Phồn Hoa 》 này quáthấp, nếu chất lượng kịch bản không đủ để đạt giải thưởng điện ảnh, đầu tưgiảm đi một nửa.""Được, tôi sẽ để người phía dưới kiểm tra kịch bản chặt chẽ.""Vấn đề thứ hai, bộ phim này của đạo diễn Trang muốn tìm một nhà đầu tư độcnhất, vậy một trong vai hai nam nữ chính phải là nghệ sĩ của công ty chúng ta."Ngụy Uyển Ương nhíu mày, như có chút khó xử."Điều kiện quan trọng nhất mà bên kia đưa ra là quyền tự do chọn vai diễn, hơnnữa Trang Nghiêm này..." Cô ta dừng một chút: "Từ những lần bàn bạc trướcđó, tính tình tỉ lệ thuận với độ nổi tiếng, muốn anh ta nhường bước, rất khó.""Không đồng ý thì không kí." Thẩm Loan nhẹ nhàng bâng quơ."Nhưng chất lượng của bộ phim này thật sự không tồi, tôi đã xem qua kịch bản,giá trị thương mại và giá trị nghệ thuật tồn tại hợp lý, không chỉ có phòng bánvé được bảo đảm, còn có hy vọng đánh vào các giải thưởng lớn của liên hoanphim nước ngoài.""Ất mà lại muốn ngồi lên đầu Giáp, hợp lý không?"Ngụy Uyển Ương dừng lại.Thẩm Loan đã ký tên lên những chỗ khác, chỉ bỏ qua trang của Trang Nghiêmkia, tạch ---Khép lại.Trả lại cho Ngụy Uyển Ương: "Đối phương xem chúng ta là máy rút tiền, rồi lạikhông thể đưa ra thành ý ngang nhau, đây không phải gọi là hợp tác, mà là chènép. Kịch bản tốt không chỉ có mỗi cái này, đạo diễn tốt cũng không phải là mộtmình anh ta. Cô phải nhớ kĩ --- có tiền, mãi mãi là cha."Câu cuối cùng được nói ra từ trong miệng Thẩm Loan rất có khí phách, nhưđánh một cái vào đầu, bỗng làm Ngụy Uyển Ương tỉnh táo."Tôi hiểu rồi."...12 giờ trưa, hôn lễ chính thức bắt đầu.Trong tiếng nhạc du dương, cô dâu bước lên thảm đỏ, nắm tay một bé trai hơnnăm tuổi từ từ đi đến chú rể đang mỉm cười chờ đợi ở cuối thảm đỏ."Đó là con trai của Tống Càn à? Mấy tuổi rồi?""Năm tuổi.""Mặc dù là lên xe trước mua vé bổ sung sau, nhưng đây cũng quá trắng trợnrồi.""Bà cho rằng một người phụ nữ như vậy dựa vào cái gì mà có thể gả vào nhàgiàu có làm thiếu phu nhân? Còn không phải là do con trai cả đời thứ ba củanhà họ Tống từ trong bụng cô ta ra sao!""..."Ngụy Hiểu Nhạc mặc tây trang, cơ thể nhỏ bé thẳng tắp như cây bạch dương,mà trên mặt là nghiêm túc không phù hợp với tuổi tác của cậu bé.Cậu bé nắm tay Ngụy Uyển Ương, mỗi một bước đều rất vững vàng.Cuối cùng hai mẹ con cũng đã đi đến cuối thảm đỏ, Tống Càn nhận lấy bàn taycủa ngụy Uyển Ương, khoác vào khuỷu tay.Cậu nhóc bẹp miệng, lưu luyến không rời lui sang một bên.Phương Nhã Cầm vội vàng kéo cậu bé vào trong ngực: "Hiểu Nhạc của chúngta thật thông minh, làm rất tốt!""Nhưng cháu đã gả mẹ cho người khác..." Giọng nói đáng yêu lộ ra vẻ uất ức.Lòng Phương Nhã Cầm như tan ra: "Ngốc lắm, đó không phải là người khác, làba của cháu. Từ nay về sau, chúng ta chính là người một nhà.""Vậy mẹ thì sao?"Phương Nhã Cầm ngừng lại, như nghĩ thông suốt điều gì, trên mặt hiện lên vẻnhẹ nhõm: "Tất nhiên cũng là người một nhà."Lúc này cậu bé mới nhếch môi, lộ ra nụ cười xán lạn.Thẩm Loan làm khách quý nhà gái mời, ngồi ở ghế đầu tiên bên tay phải, rấtgần với sân khấu, có thể thấy toàn bộ quá trình cô dâu chú rể thề thốt, trao nhẫn,ôm nhau, hôn môi.Có lẽ Ngụy Uyển Ương vẫn còn đang mơ màng về ý nghĩa của cuộc hôn nhânnày, nhưng Thẩm Loan đứng ở góc độ người ngoài cuộc lại chỉ nhìn thấy bênmôi cô ta không tự chủ nở nụ cười, lộ ra một chút ngọt ngào giấu kín.Một ngày nào đó trong tương lai, cô ấy cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận...."Anh, anh xem kìa! Thẩm Loan ở bên kia ---"Lông mày Kỳ Tử Thần chợt nhảy dựng, đè cái tay chỉ bậy bạ của cô ta xuống:"Bà cô nhỏ ơi, em không thể yên tĩnh chút à?"Kỳ Tử Nhan bĩu môi: "Lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú, xứng đáng cả đờiđộc thân!""...""Hừ! Xem anh có thể nhịn đến khi nào!" Người phụ nữ tức giận đến giậm chân.Kỳ Tử Thần lạnh lẽo nhìn cô ta một cái: "Cẩn thận mặt đất bị em đâm thủnggiờ.""Em vui đấy! Em thích đấy!"Được rồi! Xem như anh ta chưa nói gì cả.Kết thúc nghi lễ, tới lúc cô dâu ném hoa cưới.Không ít người trẻ tuổi vô góp vui ở dưới sân khấu ---"Cô dâu! Nhìn bên này!""Ném sang đây nè!""Anh Tống, em còn chưa kết hôn nữa, anh bảo chị dâu ném xa một chút ---"Mồm năm miệng mười, náo nhiệt.Kỳ Tử Nhan nhìn ông anh ruột bên cạnh một cái, lười kêu anh, dù sao kêu cũngkhông động đậy, chen mình vào trong đám người.Cô ta cũng muốn lấy được đóa đó...Không nghĩ tới Kỳ Tử Thần vạn năm không động đậy cũng đứng dậy theo."Anh, anh làm gì thế?""Cướp hoa cưới.""Không phải chứ..." Kỳ Tử Nhan nắm lấy cổ áo anh ta, vẻ mặt như gặp quỷ:"Anh cướp hoa cưới làm cái gì?""Em làm điều gì, anh làm điều đó."Kỳ Tử Nhan hơi mơ màng, cô ta làm cái gì?Tất nhiên là tới dính chút không khí vui mừng, kết thành lương duyên.Lúc cô ta còn đang rơi vào tình trạng sững sờ, cô dâu đã đưa lưng về phía mọingười, tung đóa hoa cưới trong tay ra, trong tiếng ồn ào, người may mắn duynhất bắt được.Kỳ Tử Thần cười giơ giơ bó hoa: "Các vị, cảm ơn."Lời tuy như vậy, nhưng biểu cảm dáng vẻ lại không có một chút ý khiêm tốn.Thẩm Loan không có đi góp vui, người đang ở đây, nhưng hồn lại bay đến nơikhác.Cô suy nghĩ đến lúc vừa ra khỏi cửa, rốt cuộc chuyện gì đã làm cho tam gialuôn luôn chững chạc lại lộ ra vẻ hoảng hốt, ngay cả trong mắt Quyền Hãn Đìnhcũng có sự khiếp sợ,Phải biết rằng, một thời gian trước người này còn lì lợm la liếm muốn mượnchuyện này tuyên bố thân phận bạn trai chính thức của anh.Xem ra, là buồn không phải vui...Đột nhiên, tiếng ồn trở nên lớn hơn, đợt này cao hơn đợ khác, hơn nữa còn dầndần đến gần bên Thẩm Loan.Chờ cô phục hồi tinh thần, Kỳ Tử Thần đã đứng ở trước mặt cô trong tay cầmmột đóa hoa cưới, xứng với một thân tây trang màu trắng kia, Thẩm Loan suýtchút nữa đã cho rằng người phải kết hôn là anh ta."Anh...""Thứ này, tôi cướp được." Kỳ Tử Thần quơ quơ đóa hoa cưới trong tay, vẻ mặtcó vài phần đắc ý.Thẩm Loan nhướng mày, đã hoàn toàn bình tĩnh lại: "Cho nên?" Muốn khenanh ta một câu giỏi quá sao?Người đàn ông nhìn hai tròng mắt đen nhánh trong trẻo của cô, nụ cười chậmrãi che giấu căng thẳng ở sâu trong lòng: "Bây giờ, tặng cho cô."Nói xong, cẩn thận đặt hoa cưới ở trong ngực cô.Vẻ mặt Thẩm Loan hơi kinh ngạc, chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị tiếngồn chợt nổi lên làm đau cả tai."Được đấy, cậu Kỳ!""Không nghĩ tới thằng nhóc cậu còn có một chiêu này.""Là ai nói cậu cả nhà họ Kỳ như một hòa thượng nhỏ không gần phụ nữ? Rađây, tôi đảm bảo sẽ không đánh chết người đó đâu!""Cái gì gọi là "mượn hoa hiến phật", hôm nay coi như là mở mang rồi! Trâu bò --- ""Hoa cũng đã tặng rồi, sao lại còn không thú nhận, thổ lộ tình yêu đi??!""Đúng! Thổ lộ --- thổ lộ ---"Từ các lời nói, cười đùa trêu ghẹo ban đầu, đến bây giờ khách khứa đều cùng hôlớn "thổ lộ", thậm chí ngay cả ánh mắt của một đôi mới trên sân khấu cũng bịhấp dẫn, hai má Kỳ Tử Thần đỏ ửng với tốc độ mắt thường có thể thấy được,nhưng cặp mắt kia lại càng thêm sáng ngời."Shh!" Sau khi Ngụy Uyển Ương biết rõ tình huống gì dưới sân khấu, nhịnkhông được hít một hơi."Này --- cô làm gì đấy?" Tống Càn kéo người về."Tất nhiên là làm cho bọn họ đừng náo loạn nữa.""Kết hôn thì phải náo nhiệt, nếu mọi người đều nguyệt ý, vì sao lại không náo?"Ngụy Uyển Ương khó tin nhìn anh ta chằm chằm: "Người khác thì không rõ,sau đến anh cũng giả điên rồi? Thẩm Loan cô ấy đã có bạn trai rồi!""Thì sao?" Người đàn ông nhún nhún vai, không cho là đúng.Quyền Hãn Đình không tới, đã nói lên sức nặng của Thẩm Loan ở trong cảmnhận của anh không quan trọng như bọn họ nghĩ.Không thể trách Tống Càn có loại suy nghĩ này.Nhìn khắp Ninh Thành, người muốn mượn cơn gió đông Quyền Hãn Đình nàyrất nhiều, mà Thẩm Loan chỉ là may mắn một chút, vừa vặn vào mắt vị kia.Nói đến cùng, cũng chỉ là giải trí mà thôi.Nhớ tới trước kia Quyền Hãn Đình sai Sở Ngộ Giang ép sát anh a từng bước,trong lòng Tống Càn không dễ chịu chút nào.Cứng rắn, anh ta không thể, nhưng khoang tay đứng nhìn người khác cạy góctường nhà Quyền Hãn Đình thì vẫn được."Anh buông tay ra." Ngụy Uyển Ương trợn mắt nhìn."Không buông." Anh ta bắt đầu chơi xấu: "Em đừng quên tiền đặt cược củachúng ta."Toàn thân người phụ nữ cứng đờ.Tống Càn thuận thế kéo cô vào trong lòng, siết chặt lại, đôi môi tiến tới vành taitrắng nõn xinh xắn của cô: "Đêm nay chờ cho tôi!""Lưu manh!""Quyền Hãn Đình không tới, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, chẳng lẽ..." Ngườiđàn ông nheo mắt lại: "Em muốn chơi xấu?"Ngụy Uyển Ương bị anh ta ôm, hơi thở của Tống Càn gần trong gang tấc, cô tachỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, hơi nóng cả người đều chạy lên trên mặt."Anh đừng như vậy..." Giọng nói run run, giọng điệu mềm mại đến chính cô tacòn cảm thấy xa lạ."Như thế nào?""... Ai, ai nói bạn trai của Loan Loan không đến? Anh ta chỉ là có việc gấp nêntrì hoãn thôi.""Chậc --- lấy cớ dỗ người như vậy mà em cũng tin?"Ngụy Uyển Ương lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Xem ra anh rất hiểu biết nhỉ?"Da đầu Tống tê dại, không biết nên làm ra vẻ mặt gì, chỉ cười gượng hai tính."A, đức hạnh!""Em đừng cố tình gây sự, rõ ràng là nói người khác, đừng có lôi lên người anh.""Nói dễ nghe lắm, vậy anh chột dạ cái gì?"Tống Càn ngừng lại: "... Tôi chột dạ lúc nào?""Kẻ lừa đảo! Cút ngay ---" Nói xong, dẫm gót giày một cái, trực tiếp đạp lên mubàn chân người đàn ông.Tống Càn ăn đau, bị ép phải buông tay.Ngụy Uyển Ương chạy tới hai bước, quay đầu lại cho anh ta một ánh mắt khinhthường cộng thêm khinh bỉ, sau đó không chút do dự chui vào nơi ồn ào nhấtgiữa sân khấu, muốn giúp Thẩm Loan giải vây.Đáng tiếc, không đợi cô ta chạy đến, một tiếng ồn lớn hơn phát ra, kèm theo đólà những tiếng huýt sáo phát ra không chê chuyện náo nhiệt.Nhiệt tình của quần chúng ăn dưa cao chưa từng thấy.Ngay cả một nhóm người cách xa hơn cũng dần dần bị hấp dẫn.Dương Lam: "Đã xảy ra chuyện gì? Tất cả mọi người đều đi đến hướng đó."Thẩm Xuân Giang thờ ơ.Thẩm Khiêm chỉ nhìn thoáng qua, liền nhịn không được nhíu mày.Nếu anh ta nhớ không lầm, Thẩm Loan ngồi ở bàn đó."Ơ -- A Khiêm, con làm gì thế?""Mẹ, chắc đã có chuyện xảy ra ở đó rồi, mẹ tốt nhất cứ báo tin cho chú Tống vàdì Tống, để cho họ phái người giải quyết."Dương Lam không ngừng gật đầu: "Mẹ đi ngay đây."Khi hỗn loạn xảy ra, Phương Nhã Cầm đã chú ý tới, hôm nay là hôn lễ của củacon trai bà ta, trước đó bà ta đã chuẩn bị rất nhiều, bây giờ đã sắp kết thúc, càngkhông thể xuất hiện chuyện ngoài ý muốn được.Bà ta và Tống Nguyên Sơn lập tức chạy tới trung tâm cả sự việc, nhìn thấynguồn gốc rối loạn đến từ Thẩm Loan, cả người bà ta đều không ốt."Sao chỗ nào cũng có cô ta?! Thật là đen đủi!"Tống Nguyên Sơn: "Được rồi, bây giờ không phải là lúc để nói những điều này,trước hết phải nghĩ cách giải quyết vấn đề đã!"Mà lúc này, Kỳ Tử Thần ấp ủ đã lâu rốt cuộc mở miệng ---"Thẩm Loan, thật ra tôi...""Loan Loan, đang làm gì đấy?" Một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo chặn ngang,mạnh mẽ lại ngang ngược.