Nừa giờ sau, xe dừng ở trước cửa quán bar.Miêu Miêu: "Tôi chờ ở bên ngoài..."Thẩm Xuân Hàng cũng không cho cô ta cơ hội nói hết lời: "Đi thôi.""... Vâng."Hai người đi vào, âm bass nặng nề kích thích mãng nhĩ, mỗi nhịp giống như câybúa đánh vào trong lòng, gây ra tiếng vang.Dưới chân người đàn ông như có gió, áo khoác màu xám không cài nút, theotừng bước chân, vạt áo hiện lên độ cung phóng khoáng.Miêu Miêu thở hồng hộc đi theo phía sau, hầu như toàn bộ hành trình đều chạychậm, thầm nghĩ: Chân dài cũng đừng ức hiếp người ta như vậy chứ.Ánh mắt Thẩm Xuân Hàng đảo qua, đổi bước chân đi đến quầy bar.Diệp Toàn Chi đã say, một tay nâng má, lười biếng chống ở trên mặt bàn, đôimắt hơi nheo lại, đẫm nước ướt át, kết hợp với chiếc váy nóng bỏng làm cô tacó loại phong tình và quyến rũ khác biệt.Hai chân thon dài chồng lên nhau, rũ xuống từ trên ghế cao.Tư thế như vậy, đừng nói là tạo ra được cảm giác đẹp đẽ, Miêu Miêu đoán mìnhmuốn ngồi lên cái ghế kia cũng khó khăn.Dù có ngồi lên được, cũng chưa chắc đã vừa được...Cô ta có chút hâm mộ nhìn Diệp Toàn Chi: "Thật đẹp..."Cũng chỉ có người phụ nữ như vậy mới xứng đôi với hiệu trưởng nhỉ?Thẩm Xuân Hàng tiến lên, cướp ly rượu trong tay cô ta.Người phụ nữ nâng mí mắt lên, mơ màng nhìn anh ta.Người pha chế bên cạnh thấy thế, nhịn không được mở miệng: "Anh...Thẩm Xuân Hàng nhàn nhạt giương mắt: "Vừa rồi là cậu gọi điện thoại?""Vâng? Anh chính là người bạn kia của cô ấy?!""Tôi mang người đi." Lúc nói chuyện cũng duỗi tay kéo cô ta.Diệp Toàn Chi lại ngượng nghịu, hơi dãy dụa: "Anh buông tôi ra... Tôi khôngđi."Lông mày người đàn ông mạnh mẽ nhíu lại."Tôi cũng không quen anh..."Thẩm Xuân Hành thua tay lại, người phụ nữ lại nằm úp sấp lên quầy bar, ngồixiêu xiêu vẹo vẹo.Người đàn ông tiến tới bên tai cô, nhẹ nhàng dỗ dành: "Em ngoan một chút,chúng ta về nhà.""Nhà? Mới không phải..." Cảm xúc cô ta kích động: "Không có nhà của anh ấy,khác gì khách sạn cao cấp đâu."Vẻ mặt Thẩm Xuân Hàng nhạt dần.Người phụ nữ còn không tự biết.Miêu Miêu đứng ở cách đó không xa, vừa vặn nghe được đối thoại của haingười, hơi cảm thấy xấu hổ.Diệp Toàn Chi đoạt lại ly rượu, phất tay với người pha chế: "Anh, qua đây...Qua đây đi!""Ôi... Cô gái này, cô đừng náo loạn nữa, nhanh về nhà đi.""Tôi có tiền! Anh... cho tôi thêm một ly nữa!"Người pha chế dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Thẩm Xuân Hàng, lại thấy khuôn mặtvốn nhạt nhẽo của người đàn ông, lúc này đã không còn cảm xúc.Diệp Toàn Chi không được đáp lại, có chút tức giận đánh lên quầy bar, giọngnói trách mắng mềm mại: "Anh cái người này thật là đáng ghét! Đã nói tôi cótiền, sao lại vẫn không tin?"Nói xong, để ly rượu xuống mở ví tiền, động tác bỗng dừng lại ---"Ơ? Điện thoại của tôi đâu? Sao lại không thấy? Có phải anh lấy không?"Người pha chế được nhắc nhở, không ngừng lấy chiếc điện thoại ở trong ngăncủa tủ rượu: "Ở đây, trước đó bị rượu vang đỏ đổ vào, tôi giúp rửa sạch mộtchút, sau đó thuận tay để trên giá để hơ khô..."Diệp Toàn Chi bình tĩnh nhìn, lại không đưa tay ra nhận: "Anh, giúp tôi mộtviệc."Nghe giọng, giống như đã bình thường hơn không ít."Hả?""Giúp tôi gọi điện thoại cho một người tên là Thẩm Xuân Hàng, nói là... nói tôibị người đàn ông khác đùa giỡn ở quán bar, bảo anh ấy nhanh đến đây cứu tôi."Cuộc đối thoại kiểu này còn xảy ra ở 40 phút trước, nhưng mà, lý do là uốngsay để Thẩm Xuân Hàng tới đón, bây giờ trực tiếp biến thành đùa giỡn.Phụ nữ đều nhàm chán như vậy sao?Gay vẫn tốt hơn.Người pha chế yên lặng nhổ nước bọt.Thẩm Xuân Hàng nhìn Diệp Toàn Chi chằm chằm một lúc lâu, mặc cho cô ta tựquyết định, trong đó người phụ nữ có nhắc đến tên họ anh ta nhiều lần, nhưngngười đàn ông lại thờ ơ.Người pha chế: "Vâng, đã gọi tới giúp cô rồi, đang ở bên cạnh cô."Diệp Toàn Chi sững sờ hai giây, mới ngửa đầu nhìn sang bên cạnh: "... XuânHàng?""Đi thôi, trở về." Đây là lần thứ ba Thẩm Xuân Hàng duỗi tay.Hiển nhiên, người phụ nữ uống say cũng không cảm kích.Hoặc là nói, cô ta đang cáu kỉnh, chơi tính tình."Không trở về!"Miêu Miêu nhịn không được lau mồ hôi thay cho cô gái đẹp này, bởi vì sắc mặthiệu trưởng đã nhạt đến cùng cực.Mà sự bình tĩnh này còn làm người khác sợ hãi hơn cả cuồng loạn."Hỏi một lần cuối cùng, em rốt cuộc có đi không?"Vô hình lộ ra sự cường thế, xen lẫn với uy hiếp mơ hồ.Có lẽ thái độ như vậy đã kích thích đế thần kinh mẫn cảm của người phụ nữ,Diệp Toàn Chi buột miệng thốt ra: "Không, đi!"Thẩm Xuân Hàng không có tức giận, ngược lại, từ khi tiến vào đến bây giờ, anhta vẫn luôn bình tĩnh.Nghe vậy, khẽ ừ một tiếng: "Em cứ từ từ uống, anh đi trước."Nói xong xoay người rời đi.Một bước ngoặc bất ngờ này này người pha chế phải ngạc nhiên, chẳng lẽ đâychính là "cao thủ trị kỹ nữ" trong truyền thuyết?Miêu Miêu cũng nhịn không được ngơ ngác, bỏ qua chuyện Thẩm Xuân Hàngrời đi mà ở lại khuyên bảo đại mỹ nữ đang không ngừng đung đưa.Cuối cùng, Thẩm Xuân Hàng quyết định thay cô ta ---"Ngẩn người ra làm gì? Đi nhanh."Miêu Miêu "a" một tiếng, sau đó mới phản ứng kịp đây là anh nói chuyện vớimình: "... Vâng."Không do dự nữa, cất bước đuổi kịp.Mà lúc này Diệp Toàn Chi vốn nên say đến trời đất u ám, không hề biết gì vớimọi thứ bên ngoài, không có phản ứng, vẻ mặt bỗng cứng đờ, tươi cười trì trệ.Không nháo cũng không ầm ĩ, cũng không la hét muốn tiếp tục uống rượu.Trời, phụ nữ...Ai cũng là diễn viên!Người pha chế đã tổng kết được sự chính xác sâu sắc này thành một chữ ---diễn!Khóe mắt liếc qua khuôn mặt đột nhiên trắng bệch, hoảng loạn trong mắt nhanhchóng dâng lên của người phụ nữ, anh ta cười trên nỗi đau của người khác mànghĩ: Lúc này chơi quá trớn rồi chứ gì?Diệp Toàn Chi thật sự say, nhưng cũng không say đến mức mê man không tỉnh.Cô ta biết người pha chế gọi điện thoại, cũng biết Thẩm Xuân Hàng đã tới,trong nháy mắt đó, cô ta đột nhiên rất muốn buông thả một lần.Có lẽ, chính mình ở trong cảm nhận của anh ta sẽ khác?Lần đầu tiên, Thẩm Xuân Hàng kiên nhẫn.Lần thứ hai, anh ta dịu dàng.Lần thứ ba, có chút nhạt.Lúc Diệp Toàn Chi cho rằng chính mình sắp thành công, vui sướng không chedấu được, lại không có lần thứ tư nữa.Anh ta bỏ lại cô ta, không chút do dự rời đi...Trực giác nói cho cô ta biết, lần này Thẩm Xuân Hàng đi, quan hệ của hai ngườirất có thể cũng dừng ở đây, điều này làm Diệp Toàn Chi như rơi vào hầm băng,tay chân lạnh lẽo.Không rảnh lo chuyện hình tượng bị hủy, giả say bị lộ, cô ta lảo đảo đuổi theo."Này --- cô còn chưa trả tiền!" Người pha chế gọi bảo vệ.Diệp Toàn chi bị chặn, trực tiếp lấy một xấp đỏ từ trong ví ra, ném vào ngực bảovệ: "Cút ---"Giọng nói sắc bén, ánh mắt không tốt.Lại cũng chỉ là ngoài mạnh trong yếu, không che dấu được khủng hoảng dướiđáy mắt cô ta."Xuân Hàng --- anh đợi em với ---"Đuổi tới dưới cây đèn đường bên ngoài cửa quán bar, Diệp Toàn Chi mới đuổikịp.Dưới chân người đàn ông dừng lại.Người phụ nữ liền nhân cơ hội vòng đến trước mặt anh ta, ngón tay trắng nõnmảnh khảnh nắm lấy cổ tay áo khoác của người đàn ông, đây là một động tácyếu thế.Miêu Miêu bình tĩnh lui về phía sau nửa bước, đây chưa bao giờ là chiến trườngcủa cô ta, lẳng lặng làm người đứng xem là được."Tỉnh rượu rồi?"Gió đêm thổi qua, Diệp Toàn Chi đột nhiên giật mình một cái, vẻ mặt khôngquá tự nhiên: "... Vâng.""Còn muốn uống mấy ly nữa không?"Người phụ nữ rũ mắt, chậm rãi lắc đầu: "Không."Hình ảnh như vậy vào trong mắt của Miêu Miêu, không biết vì sao, luôn cảmgiác có chút nhảy diễn.Giống như...Thầy chủ nhiệm đang khiển trách học sinh nghịch ngợm.Bị khí thế của Thẩm Xuân Hàng đè ép, đại mỹ nhân không khỏi lùn hơn mộtđầu.Loại "thấp" này không phải là nhụt chí, mà là... hèn mọn.Hồ Lan Thành đã đề cập đến đằng sau những bức ảnh mà Trương Ái Linh đưacho ông trong《 Đời Này Kiếp Này 》, có viết một câu như vậy ---"Thấy anh, cô trở nên rất thấp, rất thấp, thấp đến như hạt bụi, từ trong bụi bặmnở ra hoa."Có lẽ, yêu đến cùng cực, con người sẽ không tự chủ trở nên hèn mọn.Miêu Miêu rùng mình một cái, sau cổ lạnh lẽo.Mà bên kia, sau khi Thẩm Xuân Hàng và Diệp Toàn Chi nói mấy câu, lại rơivào một loại yên ắng kì lạ.Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt.Lòng người phụ nữ không yên.Cuối cùng ---Thẩm Xuân Hàng mở miệng, đánh vỡ sự yên lặng: "Nếu không say, thì gọi xevề nhà đi."Diệp Toàn Chi bỗng nhiên giương mắt, trong đó hiện lên vẻ đau lòng: "Anh...không định đưa em về?""Ừ, còn có chuyện khác." Anh ta vẫy vẫy tay với Miêu Miêu: "Lên xe."Ánh mắt sắc bén của Diệp Toàn Chi quét qua Miêu Miêu, mang theo thù địch rõràng, đến khi thấy rõ là ai, vẻ mặt cô ta lại bỗng thả lỏng, chợt chuyển sangbuồn bã, ánh mắt phức tạp: "Là cô à?"Nói xong, miễn cưỡng nở nụ cười.Tuy nói mỹ nhân say khướt, vẻ mặt có chút cứng đờ, nhưng hình dáng mi mắtcong cong vẫn đẹp như cũ.Miêu Miêu có chút xấu hổ gật gật đầu: "Cô Diệp, lại gặp mặt."Thẩm Xuân Hàng cũng không để ý tới hai người chào hỏi, lấy chìa khóa ra, lậptức đi đến chỗ đậu xe."Xuân Hàng, anh nói "chuyện khác" là đưa cô Miêu về sao?""Vấn đề của em quá nhiều." Mắt lạnh đảo qua, người phụ nữ hoảng sợ hạ mắtxuống: "Đi thôi."Miêu Miêu căng da đầu đuổi kịp, lúc đi thoáng qua Diệp Toàn Chi mắt cô tathoáng lộ sự có lỗi.Người sau lại một cái vẻ mặt qua loa lấy lệ cũng lười cho cô ta.Nói thật, Miêu Miêu cũng không để ý.Tính cách cô ta nhạy cảm không sai, lại không hy vọng loại "nhạy cảm" này sẽtrở thành thủ đoạn của người khác dùng để tổn thương chính mình.Chuyện duy nhất có thể làm, chính là không nghe, không thấy, không để ý tới,không quan tâm.Diệp Toàn Chi nhìn bóng dái hai người sóng vai đi xa, cảm xúc nhiều lần cuồncuộn, cuối cùng chỉ còn lại bất đắc dĩ.Cô ta không thể làm chủ Thẩm Xuân Hàng, cũng không có lập trường để giữlại, càng không thể ngăn cản cái gì.Đèn đường mờ nhạt kéo dài hình dáng người phụ nữ, lộ ra sự vắng lặng và côđơn vô hình...Cô ta muốn thăm dò địa vị của mình ở trong lòng Thẩm Xuân Hàng, muốn đạtđược quyền lợi bình đẳng, không còn là "tình nhân", mà là "bạn gái" danh chínhngôn thuận.Cho nên cô ta mượn rượu giả điên.Muốn giành lại lòng tự tôn trước mặt người đàn ông đó, nhưng kết quả là ngaycả "tự tôn" còn sót lại cũng vứt đi....Xe rẽ qua giao lộ, quẹo phải đi vào vòng xoay.Không ai nói chuyện.Không khí có chút nặng nề.Thẩm Xuân Hàng: "Vừa rồi dọa em rồi?"Miêu Miêu lắc đầu: "Không sao.""Bây giờ có cảm thấy cái từ "hiệu trưởng" này phù hợp loại mặt người dạ thúkhông?""Hiệu trưởng cũng là người."Là người thì có bệnh chung, cũng sẽ phạm sai lầm.Không liên quan đến loại nghề nghiệp "hiệu trưởng" này.Thẩm Xuân Hàng nở nụ cười, tuy rằng chỉ là cong cong môi rất nhẹ, nhưngkhông khí rõ ràng đã dịu xuống."Em rất biết tìm lý do cho người khác."Miêu Miêu nhếch miệng: "Kĩ năng cần thiết của thư ký tổng giám đốc, tìm hiểumột chút?""Tôi đây có thể hiểu thành vị tổng giám đốc thuê em là một "ông vua ngu dốt"không? Chỉ thích nghe lời hay?""Vậy tôi cũng có thể hiểu thành ngài đang vòng vo mắng cháu gái của mìnhkhông?""Loan Loan?" Thẩm Xuân Hàng nhướng mày."Đúng vậy, trước kia ở công ty quảng cáo Minh Á, tôi là thư kí của tổng giámđốc Thẩm đấy!""..."Người đàn ông không nói.Tâm trạng của Miêu Miêu tốt, không hề nhắc đến chuyện của Diệp Toàn Chivừa rồi.Không nên hỏi thì không hỏi, không nên nói thì câm miệng.Cô ta hiểu hết.Nửa giờ sau.Xe dừng ở cửa một khu nhà nhỏ: "Đến rồi."Miêu Miêu xuống xe đứng vững, nói lời cảm ơn cách của sổ.Thẩm Xuân Hàng: "Không cần khách sáo.""Hiệu trưởng, một phút, rất nhanh, xin ngài chờ một chút thôi." Nói xong, chạysang cửa hàng tiện lợi ở một bên.Người đàn ông mở miệng muốn nói gì đó, lại thấy bóng lưng chạy vội, hơi cóchút cồng kềnh.Thôi được rồi, nói cũng không nghe.Cô giống như vẫn luôn là pháp hành động, nói làm là làm, cũng không do dự,cũng không kéo dài...Sau khi Thẩm Xuân Hàng chờ không lâu, anh ta vừa mới xoay xoay đầu, duỗithẳng cơ thể, Miêu Miêu đã đi ra từ cửa hàng tiện lợi.Cách cửa sổ xe, đưa cho anh ta một bình sữa bò ấm áp."Cái này, tốt cho dạ dày."Thẩm Xuân Hàng nhướng mày, vẫn chưa lập tức duỗi tay nhận, mà dùng mộtloại ánh mắt dò xét và tỉ mỉ nhìn cô ta.Miêu Miêu chớp mắt, không dời mắt, trước sau vẫn thản nhiên mà chống đỡ:"Sao vậy? Ngài không thích?""Bạn học Miêu Miêu, có phải em quá tốt với hiệu trưởng rồi không?"Lời này, mang theo cảnh giác, lại đặc biệt chỉ ra tầng quan hệ "bạn học" và "hiệutrưởng" này.Nửa đùa nửa thật.Làm một người đàn ông đã nhìn quen Xuân Hoa, trải qua Thu Nguyệt, ThẩmXuân Hàng rất hiểu mánh khóe của mấy cô gái nhỏ, trước kia cũng không phảikhông có học sinh lấy lòng anh ta.Cái gì mà ngẫu nhiên gặp được, quan tâm, tặng đồ...Thấy nhiều không trách.Nhưng anh ta cũng có nguyên tắc của mình, không ra tay với học sinh, dù ngườiđó cô gái đó có là tiên nữ.Cho nên, hành vi của Miêu Miêu rất dễ dàng tác động đến phòng tuyến nhạycảm của anh ta.Dùng loại giọng điệu này để nói ra, vừa là nhắc nhở, cũng là một loại từ chối.Làm hai người không đến mức quá xấu hổ...Không nghĩ tới Miêu Miêu lại phụt một tiếng, bật cười."Hiệu trưởng, có phải ngài rất thiếu tình yêu không?"Thẩm Xuân Hàng: "?""Mời ngài uống bình sữa bò ấm đã gọi là đối tốt với ngài à? Yêu cầu cũng quáthấp rồi đó.""...""Lại nói hơn nửa đêm ngài lại phải chạy muốn chuyến, chỉ sợ tiền xăng cũngcao hơn giá của bình sữa này nhỉ? Nếu tôi tự mình gọi xe, cũng phải trả tiền xemà! Cho nên, mời ngài uống hộp sữa thật sự không thua thiệt."Thẩm Xuân Hàng ho nhẹ một tiếng, để che dấu xấu hổ.Được rồi, trong mắt cô nhóc này căn bản không tồn tại một chút tình cảm, lúcđối mặt với anh ta như người nhỏ với người lớn, sợ rằng ngay cả ám chỉ trongcâu nói kia của anh ta cũng không nghe hiểu.Cho nên, anh ta tự mình đa tình?"Thật ra, em có thể mua cho tôi gói thuốc lá." Hiệu trưởng Thẩm cảm thấychính mình cần phải lấy lại lòng tự tôn của mình."Thuốc lá? Cái đó không tốt với cơ thể, mua sữa bò thì tôi cũng tiện tay.""Tiện tay?" Âm điệu người đàn ông khẽ cao lên."Đúng vậy," Miêu Miêu nâng túi mua hàng trong tay lên, lắc với cửa sổ xe:"Lúc đầu tôi cũng đã định mua rồi."Khá lắm, bên trong là bảy tám bình, bởi vì là thủy tinh, theo động tác lắc lắc củacô ta, vang lách cách.Thẩm Xuân Hàng: "...""Hiệu trưởng, uống sữa bò lúc còn nóng, tôi đi trước. Cảm ơn ngài đã đưa tôitrở về, bye bye!"Nói xong, hấp tấp rời đi.Người đàn ông ngồi ở trong xe, một tay cầm bình sữa bò ấm áp, một tay sờ sờmũi, có chút ngượng ngùng....Miêu Miêu bước vào tòa nhà, nụ cười trên mặt sụp xuống trong nháy mắt, bị sựnặng nề thay thế.Ý đồ trong lòng cô ta rõ ràng như vậy sao?May mà đã lừa gạt được rồi.Nhưng điều này cũng cho cô ta một lời nhắc nhở, sau này phải chú ý một chút,đỡ bị người khác nhìn thấu.Lấy chìa khóa ra, mở cửa vào nhà.Rửa mặt xong, Miêu Miêu nằm ở trên giường, nhịn không được tự hỏi cảm giáccủa mình với Thâm Xuân Hàng rốt cuộc là gì?Sùng bái?Có.Kính trọng?Cũng có.Thích?Ừm.Thật ra, cô ta đã rất thỏa mãn, nhìn người đã từng được mình gửi gắm giấc mơở khoảng cách không gần không xa, còn có gì hoàn mỹ hơn với cuộc sống bâygiờ chứ?Miêu Miêu cười vùi vào trong gối đầu, dùng chăn bông bọc mình lại thành mộtcon nhộng.Cho tới bây giờ cô ấy chưa từng nghĩ sẽ quấy rầy Thẩm Xuân Hàng.Anh ta có thể kết giao với bạn gái xinh đẹp, cũng có thể dạo chơi nhân gian, haylà kết hôn sinh con.Chuyện đó Miêu Miêu đều không thèm để ý, cô ta chỉ muốn lẳng lặng nhìn.Nhìn anh ta hạnh phúc mãn.Miêu Miêu cười tiến vào giấc mơ, khóe miệng từ đầu tới cuối đều giữ độ congnhư vậy.Mà bên kia, căn hộ của Diệp Toàn Chi.Cô ta ngồi ở trong bóng tối, như một con rối gỗ không có sinh mệnh, mặc đồngủ mỏng manh, nhìn ánh trăng sáng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, mong đợi người kiacó thể xuất hiện ở trước mắt cô ta, dịu dàng hỏi một câu ---"Toàn Chi, sao lại còn chưa ngủ?"Đáng tiếc, lúc kim giờ chỉ vào số 0, bắt đầu một ngày mới, người cô ta trôngchờ vẫn chưa từng trở về.Một trận khủng hoảng bóp chặt trái tim.Trong đầu hiện lên dáng vẻ mặt không cảm xúc của Thẩm Xuân Hàng, cảm giáclạnh lẽo lan tràn đến tứ chi, người phụ nữ rốt cuộc không kìm nén được nữa, lấyđiện thoại ra gọi cho số của người kia.Bíp --- bíp ---Mỗi một tiếng đều rất dài."Xin lỗi, số máy bạn gọi tạm thời không ai nhấc máy..."Cô ta chưa từ bỏ ý định, tiếp tục gọi.Được câu trả lời tương tự.Cho đến, lần thứ năm, hay là thứ sáu, hai là thứ bảy?Chính cô ta cũng không nhớ rõ.Đầu kia rốt cuộc truyền đến giọng nói trầm thấp hơi lạnh lùng của người đànông ---"Toàn Chi..."Như thở dài mà không phải thở dài, cũng không phải là bất lực.Nước mắt rốt cuộc nhịn không được nữa, tràn mi mà ra."Xuân Hàng, anh ở đâu?" Người phụ nữ đè nén khóc nức nở, không muốn đểmình lộ ra một chút yếu ớt: "... Khi nào về? Em đang đợi anh."