Sự ung dung thản nhiên trên mặt người đàn ông, không hợp với hoàn cảnh khắcnghiệt xung quanh.Vương giả trời sinh, mặc dù bản thân đang trong cảnh khốn khó, cũng có thểlàm chủ mọi thứ.Sở Ngộ Giang nghĩ đến rất nhiều người có thể nhờ cậy, ví dụ như đám anh emdưới cờ Huy Đằng, lại ví như, nhà ngoại của gia --- gia tộc họ An chỉ tồn tại qualời truyền miệng của người lớn, giống như ẩn dật...Lại chưa từng nghĩ đến sẽ gửi gắm hy vọng lên một người phụ nữ.Nhưng Quyền Hãn Đình không cho là như vậy.Cô sẽ đến...Không hề chần chừ, cũng không chút do dự.Tin tưởng như vậy, không cần nói miệng, không biểu hiện qua con chữ, mà trựctiếp gửi gắm sự an toàn, giao phó tính mạng!Không chỉ có Sở Ngộ Giang kinh ngạc, mà còn cả Lăng Vân, nhưng cậu ta luônluôn ít nói, vẻ mặt lại không chút thay đổi cho nên để lộ ra bất cứ thứ gì."Gia, chúng ta vẫn tính toán lại đi..." Sở Ngộ Giang nghĩ nghĩ, cẩn thận nói.Không phải anh ta xem thường Thẩm Loan, mà là tình huống trước mắt thật sựkhông thể lạc quan mù quáng nữa.Không nói đến thể lực của một người phụ nữ có thể xuyên qua khu rừng, tìmđược bọn họ không, chỉ lên được hòn đảo đã là một vấn đề khó.Ngoại trừ máy bay trực thăng, không còn con đường khác.Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Loan lấy máy bay trực thăng ở đâu?Lùi lại một vạn bước mà nói, dù cô có lấy được, biết lái không?Từng vấn đề thực tế đặt ra ở trước mắt, Sở Ngộ Giang không thể không tínhtoán đến tình huống xấu nhất.Quyền Hãn Đình thản nhiên nhìn anh ta một cái, không giải thích nhiều.Sau cổ Sở Ngộ Giang lạnh lẽo.Đúng lúc này, Lăng Vân bỗng mở miệng: "Nghe ---"Ba người đồng thời đề phòng.Sở Ngộ Giang che chắn cho Quyền Hãn Đình ở phía sau theo thói quen, LăngVân chống đỡ đứng dậy khỏi mặt đất."Tiếng bước chân... Có người?""Cũng có thể là thú dữ."Liếc nhau, không mở miệng nữa, hết sức đề phòng.Đột nhiên, một bóng dáng màu đen từ bên cạnh nhảy ra, lao thẳng tới QuyềnHãn Đình."Gia.""Cẩn thận ---"Khóe mắt Sở Ngộ Giang muốn nứt ra, hai mắt Lăng Vân cũng đỏ bừng.Bọn họ hết sức đề phòng phía trước, lại không nghĩ đến bên cạnh sẽ có nguyhiểm.Thế ngàn cân treo sợi tóc, Quyền Hãn Đình không những không né, ngược lạicòn nghiêng người giang hai tay ra, lấy tư thế chào đón ôm "nguy hiểm" vàotrong lòng.Mọi người bối rối, choáng váng, giật mình, sửng sốt.Chỉ có hai người ôm chặt lấy nhau không hề chịu ảnh hưởng từ bên ngoài.Thẩm Loan trực tiếp nhảy lên người Quyền Hãn Đình, hai tay siết chặt cổ ngườiđàn ông, bình tĩnh như cô vào lúc này cũng hơi run rẩy.Mà cánh tay tráng kiện của người đàn ông thì siết chặt eo thon của người phụnữ, sức lực mạnh mẽ, như muốn hòa cô vào máu, hợp hai thành một."Em đã đến rồi." Giọng điệu không thể bình thường, giống như anh chỉ đangđợi cô để xem một bộ phim, ăn bữa tối, mà không phải là tới cứu mạng.Thẩm Loan cười khẽ ừ một tiếng: "Đúng vậy, em tới đón anh về nhà."...A Chiêu nhìn đôi nam nữ ôm nhau thân mật, sống sót sau đại nạn, cũng nhếchmiệng cười theo.Thì ra, cô ấy là tới tìm người yêu của mình.Sở Ngộ Giang đến giờ vẫn còn sững sờ.Phản ứng đầu tiên khi thấy Thẩm Loan: Có lẽ anh ta xuất hiện ảo giác rồi.Phản ứng thứ hai: Thú dữ trong rừng này thành tinh à?Phải mất 30 giây sau, Sở Ngộ Giang mới đột ngột tỉnh táo lại dưới cú huýchkhuỷu tay không chút khách sáo của Lăng Vân."Đờ mờ --- Cô ta thật sự đến?""Người sống bằng xương bằng thịt, anh nghĩ sao?" Lăng Vân khinh bỉ.Sở Ngộ Giang chép chép miệng, nhìn Thẩm Loan từ trên xuống dưới như nhìnngười ngoài hành tinh.Lăng Vân thấy thế, ở một bên lạnh giọng mở miệng: "Nhìn nữa, cẩn thận giamóc mắt anh ra."Sở Ngộ Giang như bị bỏng, lập tức thu hồi ánh nhìn.Rất nhanh, sự chú ý lại bị A Chiêu thu hút."Anh em à, cậu là ai thế?"A Chiêu không thích giọng điệu nói chuyện của đối phương, ý cười chợt giấuđi, không để ý tới."Cậu và Thẩm..." Anh ta dừng một chút, để đề phòng, vẫn chưa nói ra tên ThẩmLoan: "Cùng đến?""Nếu không?" A Chiêu cười mỉa.Chậc! Thằng nhóc thối này còn rất có cá tính!Thẩm Loan và Quyền Hãn Đình không quá dính nhau, việc gấp rút lúc này làthừa dịp trời còn chưa tối, nhanh chóng rời khỏi khu rừng.Một hàng năm người trở về theo con đường Thẩm Loan tới lúc trước, trênđường lại có cơn mưa như trút nước.Vùng nhiệt đới, bốn phía đảo nhỏ đều là biển, thời tiết thay đổi thất thường."Cẩn thận..."Thẩm Loan trượt chân, suýt không đứng vững, may mà Quyền Hãn Đình taymắt lanh lẹ, đỡ lại.Cô cười xoa bóp gan bàn tay ấm áp của người đàn ông: "Không sao đâu.""Lạnh không?"Thẩm Loan lắc đầu, khí hậu này, chỉ có nóng chứ sao mà lạnh được?"Anh thấy sắc mặt em có hơi tái...""Chắc là mắc mưa... Không sao..."Ánh mắt sâu xa của người đàn ông nhìn xuống cánh tay quấn băng gạc của cô:"Để anh xem..."Thẩm Loan tránh đi: "Không cần, tháo ra phiền phức, không có thuốc và bănggạc thì sao mà băng bó lại được?""Cho nên, là bị thương trước khi lên đảo?"Gừng càng già càng cay.Mặc dù thân ở cảnh khốn khó, sự nhạy bén của người đàn ông cũng không giảmchút nào."Vâng." Thẩm Loan không cách nào nói dối, chỉ có thể thừa nhận.Ánh mắt Quyền Hãn Đình hơi tối: "Sao lại bị thương?""Chờ sau khi đi ra ngoài sẽ nói cho anh." Thẩm Loan cũng bình tĩnh."Trừ cái đó ra thì sao?""Cái gì?" Cô chớp mắt, nước mưa làm ướt hàng mi cong vút, tự dưng toát lên vẻyếu đuối, làm người khác muốn ôm cô vào lòng, dùng mạng che chở.Quyền Hãn Đình chạm vào ngón tay, nhịn không được.Bởi vì, còn có những khoản chưa được tính toán rõ ràng."Không định giải thích một cách ăn mặc này của em sao?" Giọng nói mang ýcười, nhưng bên trong đôi mắt đen sâu thẳm lại không có một chút ý cười.Tức giận.Thẩm Loan cúi đầu, lúc này mới giật mình hiểu ra chính mình có bao nhiêu thêthảm.Váy dài bị xé đến đầu gối, phần còn lại vẫn ôm chặt lấy thân thể, mà cách ănmặc này cũng không tiện cho việc đi lại, nhất là đi sâu vào rừng.Chân nhỏ lộ ở bên ngoài tuy được làn váy rách nát bao bọc lại, nhưng vẫn cónhiều chỗ không bọc được kín, để hở ra, lộ ra da thịt trắng như tuyết.Mu bàn chân và mắt cá chân càng vô cùng thê thảm, lớn lớn bé bé, vết trầynông sâu, có mới có cũ.Lúc đầu Quyền Hãn Đình vẫn chưa nhìn thấy, sự vui sướng khi nhìn thấy ngườiyêu làm anh mất đi năng lực quan sát.Bây giờ phản ứng lại, trái tim như bị ngâm ở trong nước muối, vừa chua xót lạivừa sưng tấy, đau đớn nhè nhẹ.Thẩm Loan giữ mặt anh, nâng lên.Không cho anh tiếp tục nhìn.Gằn từng chữ một: "Chúng ta còn sống, thế là đủ rồi.""... Được." Sau một lúc lâu, khi Thẩm Loan cho rằng anh sẽ không nói gì,Quyền Hãn Đình đột nhiên mở miệng.Hai người nhìn nhau cười.Chẳng qua đoạn đường kế tiếp, Thẩm Loan cảm giác rõ ràng được bàn tay lớnnắm tay cô chặt hơn ba phần.Không phải không để ý, chỉ là không nói ngoài miệng mà thôi.Thẩm Loan nhẹ nhàng nắm lại, giống như nói cho anh nghe, lại giống như cổ vũchính mình: "Sẽ không sao đâu...""Gia, mưa càng lúc càng lớn, chúng ta tìm chỗ tránh một chút."Mưa ướt đẫm, bùn đất trơn mềm, không cẩn thận một chút có thể sẽ bước hụt."Ừ."A Chiêu: "Bên kia hang động!""Qua nhìn xem..."Hang động thông gió, đi vào đã cảm giác được mát mẻ, xua tan một chút nóngbức"A ---"Một tiếng thét kinh hãi, Thẩm Loan không ngờ rằng bên dưới cành cây lại cómột cái lỗ.Quyền Hãn Đình phản ứng nhanh nhất, vươn tay kéo Thẩm Loan, nhưng lực rơiquá lớn, anh cũng bị kéo tới phía trước hai bước.Kết quả, hai người cùng ngã xuống...Mười lăm phút sau.Rào ---Quyền Hãn Đình vọt lên khỏi mặt nước, trong lòng ôm Thẩm Loan đã rơi vàotrạng thái hôn mê.Bọn họ rơi xuống một hồ nước cách hang động phía trên mấy chục mét.Mưa xối xả làm mực nước dâng lên, mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt, chỉtrong chớp mắt, hai người đã bị cuốn đi.Trước mắt lại là một hang động khác.Quyền Hãn Đình thử kêu hai tiếng, trừ tiếng vọng lại, vẫn chưa được đám ngườiSở Ngộ Giang trả lời.Như đã dự đoán.Xem ra, bọn họ đã bị dãn ra một khoảng cách.Đặt Thẩm Loan lên trên tảng đá, Quyền Hãn Đình lập tức tiến hành cấp cứu, cứba mươi lần lần nén phổi, xen kẽ hai lần hô hấp nhân tạo."Loan Loan, đừng ngủ!""Thẩm Loan! Chúng ta còn phải sống sót ra ngoài, là chính em nó vậyi!""Tỉnh lại!" Giọng nói ra lệnh, nhưng giây tiếp theo, lại mềm mại đến không khótin: "Xin em..."Khoảng chừng nửa phút sau: "Khụ khụ khụ!"Người phụ nữ sặc ra đống nước lúc trước uống vào, yếu ớt tỉnh lại.Thở hổn hển hai cái, sau khi từ từ tỉnh lại, khuôn mặt tái nhợt của cô mang theomột chút ý cười yếu ớt: "Sao, sợ chết à?""Câm miệng!" Ánh mắt hung dữ, nghiến răng nghiến lợi.Thẩm Loan lại chỉ nhìn thấy khóe mắt đỏ ửng của anh: "Quyền Hãn Đình, emnghe thấy hết rồi.""... Nghe thấy gì?""Vừa rồi anh xin em."Người đàn ông dời mắt: "Nằm mơ gì vậy?"Thẩm Loan nâng cái tay không bị thương lên, chọc chọc gương mặt anh, lại xoaxoa vành tai người đàn ông: "Muốn đổi ý hả? Được thôi, vậy lần sau anh gọiem, em sẽ không tỉnh nữa.""Em!" Anh tức giận đến hai mắt tóe lửa, cuối cùng quay đầu lại, im lặng giằngco với Thẩm Loan.Bốn mắt nhìn nhau ---Ánh mắt người phụ nữ mềm mại, lộ ý cười; ánh mắt người đàn ông tóe lửa,mang theo tàn nhẫn.Nhưng tách khỏi vẻ ngoài thì tình cảm giành cho nhau lại là độc nhất vô nhị."... Anh sẽ không để em phải ngủ nữa." Anh vô cùng trịnh trọng, chợt chợt congcong môi: "Cho nên, em không có cơ hội "không tỉnh".""Nhưng lỡ thì sao?""Không có lỡ!"Thẩm Loan chớp mắt: "Em nói nếu...""Anh xin em."Người phụ nữ sững sờ.Quyền Hãn Đình: "Xin em, nhất định phải tỉnh lại."Thẩm Loan ngồi dậy, ôm lấy anh: "Được, em đồng ý với anh!"Người đàn ông ôm chặt đáp lại.Bởi vì ngâm dưới nước quá lâu, hai người có mức độ mất sức khác nhau, QuyềnHãn Đình còn ổn, nhưng Thẩm Loan đã mềm như bùn, chỉ có thể dựa vào tảngđá để nghỉ ngơi.Không biết có phải vì ngâm nước hay không, cô cảm giác miệng vết thương nơicánh tay càng ngày càng ngứa.Quyền Hãn Đình hỏi, cô không nói, cười lắc lắc đầu, ý bảo không sao."Trước tiên nghỉ ngơi một chút." Anh cởi áo sơ mi trên người ra, ở trần, sau đótự tay cởi váy Thẩm Loan.Thẩm Loan không ngạc nhiên sợ hãi hay xấu hổ ngượng nghịu như mấy côbánh bèo.Trong tình huống như vậy, cô rất rõ bản thân mình không thể mặc quần áo ướtnữa, nếu không sẽ chỉ làm tình trạng cơ thể trở nên tồi tệ hơn."Anh đã khô?" Nếu không, thay cho cô cũng như không.Quyền Hãn Đình: "Khô rồi."Thẩm Loan nhướng mày: "Nhanh vậy sao?" Nói xong, duỗi tay sờ sờ áo sơ mitrong tay anh, tuy rằng có hơi ẩm, nhưng thật sự đã khô.Lúc này, cô mới phát hiện hai người người ở trong hang động, hình như so vớicái trước... không giống nhau lắm.Độ ấm không giống.Hang động phía trước đón gió lạnh, mà ở đây, hình như có hơi nóng.Ngoan ngoãn phối hợp với Quyền Hãn Đình, cởi váy ra, sau đó thay áo sơ mi.Toàn bộ quá trình người phụ nữ vô cùng ngoan ngoãn, giống như con búp bê đểmặc người đùa nghịch.Quyền Hãn Đình cúi đầu, cài cúc áo từ dưới lên trên cho cô."Nếu như bình thường, em cũng có thể nghe lời giống như bây giờ, vậy gia...""Như thế nào?"Anh dừng một chút, động tác trên tay cũng không ngừng, rõ ràng mang vẻ mặtvô cùng đứng đắn, lời nói ra lại rất cợt nhả: "Gia sẽ rất tính phúc."Khóe miệng Thẩm Loan run rẩy: "Bây giờ mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn...""Không phải đùa giỡn, là kháng nghị."Cô giả ngu, chỉ coi như nghe không hiểu.Quyền Hãn Đình cài chặt cúc áo cuối cùng cho cô: "Yêu cầu của gia không cao,chỉ một chuyện như vậy thôi, chẳng lẽ không đáng được thỏa mãn sao?""Một chuyện? Nói đơn giản quá."Nếu như cô nghe lời, vậy thì phải nói gì nghe nấy, tùy anh làm bậy, có lẽ yêucầu trong quá trình này sẽ không chỉ một chuyện."Cục cưng, có lần nào gia không làm em thoải mái?""..." Được rồi, Thẩm Loan thật sự không thể bác bỏ điểm này.Bởi vì, sự thật như thế.Cô ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: "Chúng ta ra ngoài như thế nào?""Không ra.""!""Người xưa có câu --- sống cùng chăn, chết cùng mộ. Nếu em không muốnngoan ngoãn hơn trên giường. Chúng ta sẽ ở trong động làm một đôi vợ chồngsung sướng."Thẩm Loan: "Ngây thơ!"Quyền Hãn Đình: "Lời thật lòng."Dù có chết, cũng muốn chết cùng một chỗ với em."A Đình, đừng quậy nữa được không? Chúng ta nói chuyện nghiêm túc..." Cônắm lấy bàn tay của người đàn ông, quơ quơ, dáng vẻ làm nũng hơi yếu thế.Tất nhiên là người đàn ông khá hưởng thụ.Cũng không khỏi nghiêm túc hơn: "Anh đã xem xét xung quanh, nơi này và nơilúc trước chúng ta rơi xuống được nối với nhau nhờ hồ nước, nhưng lại khôngthể về theo đường cũ.""Vì sao?"Quyền Hãn Đình: "Lúc ở dưới đáy nước, anh nhận ra mạch nước ngầm khôngchỉ thông với hai nơi."Thẩm Loan nhíu mày: "Nói cách khác, cái hồ nước này không chỉ nối mỗi haihang động, có lẽ còn có nơi khác, thậm chí..." Thông với mọi hướng!Mặc dù bây giờ lặn về lại, cũng không thể đảm bảo nơi bọn họ lên bờ sẽ là cáihang động mà bọn họ rơi xuống.Lao loạn xạ như con ruồi đứt đầu, chỉ sẽ càng lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.Cho nên...Thẩm Loan: "Chúng ta chỉ có thể chờ?""Hai nơi không xa nhau, Sở Ngộ Giang và Lăng Vân hẳn có thể sớm tìm tới."Nhưng mà sự thật lại là, khi ánh sáng trong hang động dần dần tối, màn đêmbuôn xuống, vẫn không ai tìm ra bọn họ.Từ từ, nhiệt độ trong hang động bắt đầu giảm xuống.Ngay từ đầu Thẩm Loan đã ôm lấy hai tay, sao đó lại cuộn tròn mình lại thànhmột quả bóng, sau đó ngã vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông."Loan Loan, em đang phát run...""Vâng, em, có hơi lạnh."Quyền Hãn Đình nhận thấy không bình thường, ra vẻ kiểm tra trán cô, bị ThẩmLoan lùi ra tránh đi.Người phụ nữ mở mắt, mắt đen sáng ngời, sau đó bật cười: "Anh ôm thì ôm,đừng có sờ bậy nhá.""Thẩm Loan, đừng xem anh là thằng ngốc!" Nói xong, ánh mắt tối xuống, áplòng bàn tay mình lên trán cô không cho phép chống cự.Mạnh mẽ, độc đoán, thậm chí còn có một chút ép buộc.Không cho người phụ nữ cơ hội lui ra, trốn tránh."Em, đang, phát, sốt!" Quyền Hãn Đình sắp tức điên rồi, người phụ nữ ngốcnghếch này!"Em không có miệng à? Khó chịu cũng không biết nói một tiếng hả?!"Thẩm Loan bị anh mắng đến choáng váng."Anh... quát em?"Có lẽ là quá uất ức, hoặc là, cơ thể không thoải mái nên đã trực tiếp phản ứng,mắt nói đỏ là đỏ, nước mắt tích tụ lại, lúc nào cũng có thể khóc.Quyền Hãn Đình vừa lo lắng, lại buồn bực.Lo lắng cho Thẩm Loan.Mà bực lại là chính anh."Anh không có quát em...""Rõ ràng đã quát lên.""Được rồi, anh không quát nữa, sau này cũng không quát nữa."Thẩm Loan không nói, rũ mắt xuống, khuôn mặt nhỏ tái nhợt như đồ sứ mỏngmanh, chỉ chạm nhẹ một cái đã vỡ tan.Lòng Quyền Hãn Đình mềm như một cục bông.Ôm cô vào lòng, nói "xin lỗi" hết lần này đến lần khác, tự trách như muốn chônvùi anh."... Loan Loan, anh chỉ là, lo cho em.""Em biết." Cô rốt cuộc mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn: "Nói cho anhbiết, sau đó thì sao? Ngoại trừ càng thêm lo lắng cũng không có bất kỳ tác dụnggì, khụ khụ... Ở đây không có bác sĩ, cũng không có thuốc thang. Anh lo choem, nhưng em cũng không muốn để anh phải lo lắng..."Thẩm Loan càng sợ trở thành gánh nặng của anh hơn.Với bản lĩnh và thể chất của anh, một cái hang động nho nhỏ căn bản không giữđược anh.Nhưng bây giờ, anh lại không thể không từ bỏ việc tự cứu mình, ở lại đây, vìsao?Vì cô.Thẩm Loan chưa bao giờ tỉnh táo ý thức được sự yếu đuối và bất lực của chínhmình như bây giờ.Có một trái tim mạnh mẽ, lại không có bản lĩnh mạnh mẽ, như vậy, chuyện duynhất mà cô có thể làm, hơn nữa có thể làm rất tốt, cũng chỉ có ---Chịu đựng!"Em không khó chịu mà!" Vừa nói, vừa nở nụ cười.Quyền Hãn Đình thật sự không thể nhìn ra bất kỳ sự miễn cưỡng nào trên khuônmặt tươi cười của cô, nhưng anh biết, cô đang gắng gượng, đang giả vờ!Siết chặt hơn, hai người xích lại gần nhau, anh hận không thể truyền hết độ ấmtoàn thân cho cô: "Còn lạnh không?""Không lạnh...""Ừ.""A Đình, em đã bao giờ nói rằng anh rất ấm áp chưa?""Chưa.""Rõ ràng em đã nói rồi, vào trận tuyết rơi đầu tiên ở Ninh Thành, chúng ta rúc ởtrong chăn, em để chân lên bụng anh... Còn nhớ không? Anh chê em quá lạnh,né tránh, em đã nói, bởi vì anh ấm mà, cho nên em muốn tới gần một chút..."Kết quả, anh dùng một cách càng khắc sâu hơn để làm cô đổ mồ hôi đầm đìa."Ừ, nhớ rồi.""Lần này trở về, anh vẫn phải làm ấm chân giúp em.""Ấm! Chỗ nào cũng làm ấm cho em."Thẩm Loan: "Thật chứ?""Ừ."Đừng nói là "ấm chân", dù là muốn mạng anh, chỉ sợ Quyền Hãn Đình cũng sẽcho không chút do dự."Này." Thẩm Loan duỗi tay đến trước mặt anh."?""Bây giờ không tiện làm ấm chân, vậy anh làm ấm tay em trước, được không?""Được." Bàn tay lớn ấm áp bao lấy đôi tay còn mang vết máu và hơi bẩn củangười phụ nữ, đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng hà hơi.Thẩm Loan sợ chạm phải môi người đàn ông, hơi giật lại về phía sau.Giây tiếp theo, bị anh đè lại, mạnh mẽ kéo về: "Nghe lời.""Nhưng, tay bẩn..."Quyền Hãn Đình nâng mắt: "Anh cũng không chê, em sợ cái gì?""..."Sau đó, vừa hà hơi vừa xoa, giống như xoa sợi mì: "Ấm không?""Có." Thẩm Loan gật đầu, nhìn anh chăm chú, khóe miệng hơi mỉm cười....Thời gian trôi qua từng giây từng phút, màn đêm càng tối, nhiệt độ tronghangcũng càng ngày càng thấp.Đối với người đang bị sốt mà nói, không khác nào họa vô đơn chí*.*Họa vô đơn chí: Ám chỉ sự xui xẻo đến bất ngờ và liên tục.Thẩm Loan cuộn người thành hình con tôm vùi vào lòng Quyền Hãn Đình, rõràng lạnh đến run hết cả người, nhưng mặt lại đỏ ửng bất thường."Lạnh không?" Quyền Hãn Đình không biết đã hỏi lần thứ mấy rồi.Đáp án lại trước sau như một: "Không lạnh."Trái tim người đàn ông tan nát, chỉ có thể ôm cô chặt hơn."Khụ khụ khụ... Thả lỏng một chút, anh muốn siết chết em sao?"Quyền Hãn Đình thu lực một chút."A Đình, em muốn ngủ một lát...""Được, anh trông chừng em."Thẩm Loan cười cười, nhắm mắt, rơi vào mộng đẹp.Giấc ngủ này cũng không ngon, cảnh mơ kỳ lạ làm cô không phân biệt đượcđâu là hiện thực, cuối cùng sau khi rung mình, bỗng bừng tỉnh.Theo bản năng muốn bắt lấy cái gì đó, rất nhanh đã có một vật ấm áp chủ độngdính tới --- là tay của Quyền Hãn Đình.Lông mày bỗng ấm áp do anh cúi đầu hôn nhẹ."Đừng sợ, có anh ở đây."Tron nháy mắt đó, tất cả hoang mang và sợ hãi, tất cả lo sợ và bất an như thủytriều rút đi, chưa có giây phút nào Thẩm Loan lại bình tĩnh thản nhiên như bâygiờ.Cô chậm rãi mở mắt, ánh mắt trong trẻo: "Vâng, em không sợ."Quyền Hãn Đình cười: "Có muốn ngủ tiếp một chút nữa không?" Nói xong, sờsờ trán cô.Vẫn sốt, nhưng không còn nóng như lúc trước.Thở phào nhẹ nhõm, khó mà nhận ra.Thẩm Loan lắc đầu: "Không ngủ được. Anh nói chuyện với em."Quyền Hãn Đình: "Nói gì?""Chuyện thú vị.""Ví dụ?"Tròng mắt Thẩm Loan chuyển động: "Anh kể truyện ma cho em nghe.""Bây giờ?""Vâng!"Người phụ nữ kiên trì, cuối cùng người đàn ông thỏa hiệp.Quyền Hãn Đình nghĩ nghĩ: "Thuở xưa, có một đạo sĩ..."Mỗi ngày khi đạo sĩ đi từ trong nhà đến chợ để bày quán đều sẽ đi ngang quamột ngôi làng, xảy ra một chuyện rất kỳ quái.Có một gia đình, treo băng trắng trước cửa nhà đã nửa năm rồi vẫn không cất đi.Ông ta tò mò gọi một thôn dân lại hỏi thăm, thôn dân nói, gia đình kia có ngườiqua đời liên tục cả nửa năm, từ ông Trương, bà Trương lớn tuổi nhất, đến mấyđứa cháu lớn phía dưới, không lâu trước đây đứa con trai trung niên chính trựcTrương Xuân Vượng của ông Trương, bà Trương cũng mất, người một nhà nàynhư sủi cảo bên dưới, một người theo một người báo danh dưới đất.Bây giờ, chỉ còn vợ của Xuân Vượng và đứa con trai lớn khi cô ta tái hôn đãmang đến đây là còn sống.Nhưng mà, vợ của Xuân Vượng cũng suốt ngày triền miên trên giường bệnh, rõràng trên người không có một vết sẹo nào, lại nói có người hất nước nóng vàongười cô ta, gào khóc thảm thiết cả ngày, chắc cũng cách cái chết không xa.Người duy nhất không bị bệnh tật không tai nạn là đứa con trai được đưa vàonhà họ Trương sau khi tái giá, theo họ Diệp của người ba đã mất.Thằng nhóc họ Diệp vừa chăm sóc mẹ, vừa phải sắp xếp tang sự người nhà họTrương, chỉ mới mười hai mười ba tuổi đã bị ép làm những thứ này, thật sựkhông dễ.Mấy thôn dân thấy cậu nhóc còn nhỏ, không đành lòng, có thể giúp thì giúp.Đặc biệt là lúc đưa vào quan tài.Nhưng kỳ lạ là, mấy người đi giúp đỡ thì vài ngày sau không phải bị bệnh, cũnglà ngã, tóm lại là đủ kiểu xui xẻo.Lâu ngày, các thôn dân đều nói, nhà họ Trương trúng tà, xui xẻo, không có ai tớicửa nữa.Thằng nhóc họ Diệp chỉ có thể miễn cưỡng treo một cái băng rôn trắng trướccửa nhà tỏ vẻ tưởng nhớ.Lúc này mới có cảnh tượng mà đạo sĩ đi ngang qua thấy được.Mà quỷ quái và hoang đường như vậy, không ngoài ý muốn đã kích thích sự tòmò và lòng nghiên cứu của đạo sĩ, hôm nay, ông ta không đến chợ bày quán, màbước vào sân nhà họ Trương.Vợ của Xuân Vượng ngây người ở trên giường vừa thấy đạo bào màu vàng óngkia của ông ta, đột nhiên trấn tĩnh, trực tiếp lăn từ trên giường xuống đất, haichân khuỵu xuống, dứt khoát quỳ xuống.Mở miệng đã gọi "ngài đạo sĩ", xin cứu mạng.Lòng đạo sĩ không đành lòng, khẽ cắn môi, đồng ý thay cô ta đuổi tai họa trongnhà họ Trương này.Thẩm Loan nghe đến hứng thú, đầu cũng không ngủ, cơ thể cũng không run lên:"Thật sự có ma à?""Không phải em muốn nghe truyện ma sao?""... Ồ."Xem ra thật sự có ma, ít ra, trong chuyện xưa có."Anh tiếp tục đi."Mắt Quyền Hãn Đình lộ vẻ bất đắc dĩ, duỗi tay vuốt mái tóc dài tán loạn củangười phụ nữ: "Sau đó..."Sau khi đạo sĩ dò hỏi thôn dân thì phát hiện nửa tháng trước khi ông Trươngmất đã từng trượt chân rơi vào hồ nước, mà mấy năm trước, một đôi gian phudâm phụ yêu đương vụng trộm đã chết chìm ở trong cái hồ đó.Dìm lồng heo.Mà người chủ trì lúc đó không phải là ai khác, chính là ông Trương!Dù sao cũng hại hai mạng người, chột dạ trong lòng, sau đó, ông Trương cũngkhông bao giờ đến cái hồ nước này nữa, đều đi đường vòng.Cũng không biết vì sao, nửa tháng trước khi chết lại bỗng rơi vào bên trong,suýt nữa là chết đuối.May mà Trương Xuân Vượng phát hiện sớm, cứu ba anh ta lên, nếu không đãsớm mất mạng.Đạo sĩ nói, người nhà này đã trêu chọc phải ma nước, hơn nữa còn là hai con.Ông ta bắt đầu bắt tay vào làm, vợ Xuân Vượng triền miên trên giường bệnh,suýt nữa đã chết lại khôi phục sức sống như kỳ tích, nhưng một tháng sau, độtnhiên lăn đùng ra chết, thất khiếu* đổ máu.*Thất khiếu: Gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.Đạo sĩ kinh ngạc, trong lòng không ngừng tự hỏi: Sao có thể...Mà lúc này, thằng nhóc họ Diệp đột nhiên tìm tới cửa, khóc hết nước mắt nướcmũi, xin đạo sĩ cứu mạng cậu nhóc.Người nhà liên tiếp mất đi, lúc đầu cậu nhóc còn có thể cố gắng bình tĩnh, bâygiờ phòng tuyến tâm lý đã sụp đổ, dù sao vẫn chỉ là đứa trẻ choai choai, sợ hãivà hoảng hốt cũng hợp tình hợp lý.Đạo sĩ quyết định đến nhà họ Trương tìm tòi lần nữa.Lần này, ông ta không chỉ xem mỗi một góc ở nhà chính mà còn đi đến phòngbếp phía sau.Cuối cùng, đỏ mắt đi ra, mắng vài câu "súc sinh".Quyền Hãn Đình: "Đoán xem, ông ta phát hiện ra điều gì?"Mắt Thẩm Loan chuyển động: "Chẳng lẽ ma nước không ở hồ nước, mà trốn ởtrong phòng bếp?""Không phải ma nước?""Hả?""Là đứa con gái nhỏ vừa tròn một tuổi của vợ chồng Trương Xuân Vượng."Thì ra, nhà họ Trương còn có một đứa cháu gái nhỏ, là một bé gái xinh đẹp, môihồng răng trắng, trắng trẻo đáng yêu.Nhưng có một ngày bỗng nhiên biến mất, nói là ngủ say trở mình, ngã từ trêngiường đập đầu xuống nền đất cứng, chết tại chỗ.Nhưng sự thật lại là, bà Trương không thích cháu gái, lúc trông cũng không chúý.Ngày đó, bà ta vốn ở nhà chính, nhưng đứa cháu trai thứ hai tám tuổi kêu đói,bà ta nhanh chóng xuống bếp lấy một ít mì không còn bao nhiêu để vào bát chocháu trai đỡ thèm, nhưng trong tay bà ta còn ôm cháu gái, để thuận tiện làmviệc, liền thuận tay đặt cô bé ở bên mép bếp.Bà Trương xoay người lấy mì, kết quả trọng tâm của cô bé không vững, bỗnglao vào trong cái nồi sắt đang mở nắp, mà bên trong, đang nấu nước sôi.Bà Trương sợ đến mức thét chói tai, chấn động những người khác trong nhà.Bao gồm ông Trương, ba mẹ đứa bé với ba đứa cháu, ngoại trừ thằng nhóc họDiệp còn đang làm việc ngoài ruộng, đều đến đông đủ.Vợ Xuân Vượng đau lòng khóc lớn, đó là con gái của cô ta mà!Nhưng vẻ mặt của ba đứa cháu trai lại thèm thuồng nhìn cái bếp chằm chằm,mùi thịt đó thật sự quá thơm...Ông Trương và bà Trương cũng nhịn không được nuốt nước miếng, đã mấytháng rồi bọn họ chưa được ăn đồ mặn?Đã lâu lắm rồi, không còn nhớ rõ.Trương Xuân Vượng cũng lung lay ngay sau đó, dù sao con gái cũng đã chết, sovới chôn như vậy, thà...Chỉ còn một mình vợ Xuân Vượng là phản đối.Nhưng cô ta chỉ là một quả phụ tái giá, ở trong nhà này không có bất kỳ quyềnlên tiếng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn, cuối cùng, cô ta cũng không nhịn được...Chờ khi thằng nhóc họ Diệp đi làm ở đồng về, nhạy cảm ngửi được một mùithịt, nhưng không chờ cậu nhóc mở miệng hỏi han thì tin em gái bất ngờ quađời ập đến...Tối hôm đó, cậu nhóc không ăn cơm, một mình ngồi ở trong phòng lau nướcngay, ngay cả miếng canh cũng không uống.Những người khác đã sớm ngủ, thờ ơ không giống như mất người thân.Ngày hôm sau, lúc thằng nhóc họ Diệp ra ngoài làm việc, dẫm phải một vậtcứng nên suýt chút nữa đã trượt chân, cậu nhóc cẩn thận nhặt lên, phát hiện thứnày có hơi giống xương cốt, nhưng lại không giống, bởi vì mảnh nhỏ như vậy,đâu có con heo nào nhỏ như vậy đâu...Cậu nhóc thuận tay chôn cái xương đó xuống một cái hố, lại rắc thêm hai lớpđất ở bên trên mới xoay người rời đi.Thẩm Loan: "Cho nên, cuối cùng chỉ có một mình thằng nhóc họ Diệp là cònsống?""Ừ.""Đạo sĩ thì sao?""Ông ta siêu độ bé gái đó, đi du ngoạn khắp bốn bể."Thẩm Loan không khỏi thổn thức: "Thằng nhóc họ Diệp biết được chân tướngtrong lòng chắc chắn rất khó chịu, em gái đã chết, người nhà thân cận nhất thìkhông bằng cầm thú, cuối cùng chỉ còn cậu nhóc lẻ loi một mình..."Quyền Hãn Đình vuốt nhẹ cái lưng mảnh khảnh của cô, giống như nỉ non:"Muốn nghe kết cục thật sự không?"Thẩm Loan không vội trả lời, hỏi lại: "Là vui hay buồn?""... Dùng buồn vui để định nghĩa thì không chính xác, đâu vào đấy thôi.""Em muốn nghe.""Thằng nhóc họ Diệp có thể thấy được thứ mà người thường không nhìn thấyđược, gọi là mắt Âm Dương. Cái đêm em gái mất, cậu ta gặp được cô bé, cũngbiết được chuyện đã xảy ra, khúc xương đó cũng không phải là tình cờ nhặtđược, mà là cậu nhóc đào từ trong đất ra, sau đó đổi nơi chôn thành nơi cóphong thủy cực ác, mới khiến bé gái hóa thành oan hồn, báo thù với cả nhà."Đến khi mọi vấn đề lắng xuống, kẻ ác bị trừng phạt, oán khí của bé gái cũngdần tiêu tán, luân hồi đầu thai.Nhưng thằng nhóc họ Diệp lại vì vậy mà dính phải "nghiệp quả", hoàn toàn ảnhhướng đến quỹ đạo cuộc sống ban đầu của cậu nhóc.Đạo sĩ thương cậu nhóc lẻ loi một mình, nghiệp chướng quấn thân, lại thiên phúdị bẩm có được một đôi mắt Âm Dương tinh tường, sau đó đã nhận cậu nhócvào làm đồ đệ, từ đây vào được môn đạo.Thẩm Loan thử: "Anh biết thằng nhóc họ Diệp?"Chuyện này không giống như chuyện xưa, tỉ mỉ rõ ràng như vậy, giống như mởbức tranh cuộn tròn ra, tất cả cảnh tượng hiện lên trước mắt."Biết." Quyền Hãn Đình nói: "Tính ra, anh còn hẳn phải gọi ông ấy một tiếng...ông tổ."Mà thằng nhóc họ Diệp cũng sửa lại họ, "Diệp" thành "Dạ", tên đầy đủ là ---Dạ Cơ Sơn!Thẩm Loan nghe rất nghiêm túc, lại không hỏi dồn.Cô vẫn luôn có linh cảm rất mãnh liệt, thân phận của Quyền Hãn Đình khôngtầm thường, nhưng không tầm thường đến mức nào, lại không biết được.Không thể nghi ngờ, cô tò mò.Nhưng người đàn ông này không nói, cô cũng sẽ không ép hỏi.Đây là tôn trọng, đây là khoảng cách nên có giữa những người yêu nhau.Lúc này, Quyền Hãn Đình chủ động nhắc đến, tất nhiên là không có gì tốt hơn.Tóm lại là chính anh cam tâm tình nguyện mở miệng, mà chuyện Thẩm Loancần phải làm, chỉ là im lặng làm một người nghe."Ông tổ luyện đạo pháp từ khi còn nhỏ, trình độ thâm sâu, thông thạo thuật âmdương, coi bói phong thủy, thiên phú cực cao. Sau khi ông ấy xuất sư, ngay lúcđó đã có thanh danh hiển hách ngay trong nước và Hồng Kông, nhưng lúc ởđỉnh cao, lại giã từ sự nghiệp khi đang đứng trên đỉnh vinh quang, từ đó lui về ởẩn khỏi thành thị, nhận nuôi mười mấy anh chị em trong đó có cả bà ngoại anh.""Còn bà ngoại anh, lại là một truyền kì khác. Mà nói, em hẳn cũng không xa lạgì với bà ấy.""?""Bà tên là Dạ Cô Tinh."Shh...Thẩm Loan hít vào một hơi.Dạ Cô Tinh, người quốc nội đầu tiên đi vào Hollywood, đến nay còn chưa cóngười nào vượt qua được kì tích của bà trong giới điện ảnh, là diễn viên "cấp bậcquốc bảo" chân chính, "ảnh hậu ngũ kim" danh xứng với thực!Bà ấy vậy mà lại là bà ngoại của Quyền Hãn Đình?!Mấy thập niên gần đây, hầu như đã không nghe được tin tức có liên quan đếnbà, có người suy đoán, Dạ Athena đã không còn ở nhân gian nữa, nhưng khôngcó một nhà truyền thông nào dám nói ra điều này.Quyền Hãn Đình cười khẽ: "Đừng suy nghĩ vớ vẩn, sức khỏe của bà rất tốt, tấtcả đều tốt."Thẩm Loan chơi xấu: "Em không có nghĩ vớ vẩn. Vậy... mẹ anh thì sao?"Nghe nói, ảnh hậu Dạ có một cô con gái cưng chiều như vật báu, vẫn luôn bảovệ rất tốt, chưa bao giờ lộ diện trước mặt truyền thông..."An An, tên mẹ anh. Bà ấy là người phụ nữ dịu dàng, đoan trang, nghe bà ngoạinói, từ nhỏ mẹ đã sống như một công chúa, sau khi lớn lên cũng không chútthay đổi. Một lần phản nghịch duy nhất trong đời, chính là kết duyên với baanh. Nhưng mà, tất cả cực khổ đều đã qua, bây giờ bọn họ sống rất hạnh phúc.""Còn nữa." Quyền Hãn Đình áp sát vào, cắn lỗ tai cô, nhẹ giọng nói: "Ba anh họDịch, tên là Dịch Phong Tước."Thẩm Loan phản ứng rất nhanh: "Vậy vì sao anh lại...""Họ Quyền?" Anh bổ sung nghi vấn còn dư lại thay cô."Khi còn nhỏ anh rất hay sinh bệnh, chú Nguyệt, chú ấy là đại đệ tử của ông tổ,bói một quẻ cho anh, trên quẻ nói, mạng của anh quá nặng, tên bình thườngkhông đè ép được, nhất định phải có một cái họ khí thế khắp thiên hạ mới được,cuối cùng, dùng chữ "Quyền"."Thử hỏi trong thiên hạ, còn có số mệnh nào lớn hơn "quyền lực", "quyền thế"?Thẩm Loan tò mò: "Trừ ra cái này, trên quẻ còn nói gì?""Còn nói..." Anh tạm dừng trong chớp mắt.Người phụ nữ mở to đôi mắt đen nhánh, trong như nước nhìn anh.Quyền Hãn Đình lập tức đầu hàng nhận thua: "Người phụ nữ có thể kết duyênvới anh, có thể sẽ xuất hiện, cũng có thể vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện. Nếukhông xuất hiện, dù có dùng hết sức lực, cũng không tìm được, cho nên, chỉ cóthể tùy duyên."Thẩm Loan sửng sốt một lúc.Dù có dùng hết sức lực, cũng không tìm được --- vì sao?Giọng điệu như vậy cũng quá chắc chắn rồi.Trừ khi, người kia căn bản không ở trên cõi đời này!Cô nghĩ tới kiếp trước của mình.Lúc cô trở về nhà họ Thẩm, Quyền Hãn Đình và tập đoàn Huy Đằng của anh đãhoàn toàn biến mất, trở thành truyền thuyết.Đời trước, bọn họ bỏ lỡ, cho nên, mới có cơ hội sống lại đền bù?Thẩm Loan không tin quỷ thần, nhưng cô tin tưởng duyên phận."Loan Loan, anh rất may mắn, ở trong biển người mênh mông, tìm được em."Cô cười dịu dàng: "Cho nên, muốn kết duyên sao?""Đương nhiên."Nhìn nhau cười.Đêm ngày càng tối, sắp đến sáng.Nhiệt độ trong hang động càng lúc càng lạnh, làm Quyền Hãn Đình, cũng bắtđầu cảm thấy khó nhọc.Một trận gió lạnh thổi qua, Thẩm Loan không nhịn được run rẩy: "Sao, sao lạilạnh như vậy...""Bà ngoại nói, hang động khi lạnh khi nóng có một cái tên, gọi là --- động ÂmDương. Mà động Âm Dương có một truyền thuyết, người yêu nhau chỉ cần điqua động này sẽ hạnh phúc lâu dài. Em xem, chúng ta không chỉ cùng đi qua,còn đợi lâu như vậy, cho nên, chắc chắn sẽ đầu bạc răng long.""... Vâng."Thẩm Loan dừng bước, xoay người lại, ánh mắt thâm trầm.Lệ Hiểu Đàm: "Tôi cũng là nghe người khác nói thôi, mấy ngày này Nhị giađều ở Hoan Lạc Thiên Địa..."Hoan Lạc Thiên Địa, nằm trong top ba sòng bạc ngầm của Ninh Thành.Văn phòng làm việc ở tầng cao nhất, Tống Cảnh đang cắt tỉa cho cây phát tàitrên bàn làm việc.Cốc cốc cốc—"Vào đi.""Nhị gia.""A Li, đến rất đúng lúc, qua đây giúp tôi xem xem."Người phụ nữ mặc đồ màu đen, dáng người đầy đặn vòng qua bàn làm việc, điđến bên cạnh người đàn ông: "Lại cắt tỉa nó.""Chịu khó cắt tỉa thì mới đẹp được."A Li mím môi, cụp mắt nhìn cây nhỏ trong chậu, tóc uốn xoăn rủ xuống vai,đem theo hương thơm riêng biệt của thiếu nữ."Thật ra, rất nhiều người sẽ không cắt tỉa cây phát tát, vì họ cảm thấy chuyện đókhông tốt."Mỹ sắc trước mặt, biểu cảm của Tống Cảnh cũng không có gì thay đổi, đến cảánh mắt cũng chưa từng có một chút dao động."Người khác không cắt, là bởi vì những cành lá nhỏ bé trên cây của họ vốn dĩđã ít, không thể cắt được, chỉ có thể để nó tự sinh trưởng. Tôi cắt, là bởi vì nóquá tươi tốt, mọc lên rất nhiều những nhánh không cần thiết, cắt tỉa gọn gàngmới không ảnh hưởng đến sự phát triển của những cành chính.""Vâng, ngài nói đều có đạo lý."Tống Cảnh hơi cười: "Đúng rồi, tìm tôi có việc gì?"Ánh mắt A Li hơi lóe lên: "Có một người muốn gặp ngài.""Ồ? Ai mà có bản lĩnh có thể khiến cô tự mình qua đây để chuyển lời như thếnày?" Trong mắt người đàn ông xoẹt qua một tia thú vị.A Li: "... Thẩm Loan.""Người phụ nữ của lão Lục? Cô ta đến làm gì?" Tống Cảnh khẽ lầm bẩm, ngaylập tức ý cười lại hiện trên khóe môi: "Thú vị.""Có gặp không ạ?" A Li hỏi.