Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 414



Từ trước đến nay Quyền Hãn Đình luôn không giỏi nói chuyện, thái độ không

trầm mặc giống bình thường, không ngừng nói gì đó là muốn dùng cách này để

cô giữ sự tỉnh táo.

Thẩm Loan rất cố gắng lắng nghe, cũng rất cố gắng tìm hiểu ý của mỗi từ,

nhưng từ từ, cô chỉ có thể thấy môi người đàn ông đang mấp máy, âm thanh lại

dần dần đi xa, cho đến khi bị một trận ong ong ù tai thay thế.

Lạnh, chiếm hầu hết các giác quan.

Cô theo bản năng nhích lại gần nơi ấm áp hơn, nhưng rất nhanh, nhiệt độ cơ thể

người đàn ông cũng bắt đầu giảm xuống.

Ngoại trừ cái hang ngầm trong hồ nước, cao mấy chục mét trên đỉnh đầu họ còn

có một cái miệng hang thông ra ngoài, ánh trăng chiếu nghiêng xuống.

Lúc này, tiếng gió rít từng cơn.

Mỗi khi thổi qua, nhiệt độ trong động lại bị mang đi một chút.

Quyền Hãn Đình biết cứ tiếp tục như thể, chỉ sợ không kịp đợi người tới, bọn

họ đã bị đông cứng rồi.

Phải nghĩ cách để cho cả hai người đều ấm áp.

Nhưng cái nơi quỷ quái này một không có củi đốt, hai không có mồi lửa, căn

bản không thể dựa vào vật ngoài.

Vậy chỉ có thể...

Quyền Hãn Đình đang chuẩn bị buông Thẩm Loan ra, giây tiếp theo đã bị ngón

tay lạnh lẽo của cô nắm lấy, chút sức lực này, yếu đến mức có thể bỏ qua không

tính, anh chỉ cần thoáng tránh qua, là có thể thoát khỏi.

Nhưng Quyền Hãn Đình không như vậy, anh luyến tiếc, càng không đành lòng.

Theo động tác của Thẩm Loan, người đàn ông cúi đầu, dịu dàng an ủi: "Đừng

sợ, anh không đi."

Thẩm Loan há miệng thở dốc, cô muốn nói: Anh có thể đi, không cần phải lo

cho em, đi tìm người tới, em ở đây chờ anh.

Nhưng đối diện với ánh mắt dịu dàng yên ắng của anh, cô mới phát hiện, bản

than vốn không mở miệng nổi.

Cô không vĩ đại như vậy, thậm chí có thể nói là ích kỷ.

Cô không muốn một mình, càng sợ bị vứt bỏ hơn...

Áy náy và tự trách đan xen nhau, có lẽ ánh mắt của người đàn ông quá mức bao

dung, cũng có thể chỉ là phản ứng sinh lý bình thường, một giọt nước trong suốt

chảy từ khóe mắt xuống, cuối cùng hòa vào bên tóc mai, biến mất.

"Có ngốc không? Khóc cái gì?"

Thẩm Loan không nói lời nào, quyến luyến nhìn anh.

Lòng người đàn ông mềm nhũn: "Ngoan, gia không nỡ bỏ em lại."

Cô mím môi, Quyền Hãn Đình trải chiếc váy đã khô lúc trước cô đã thay ra, đỡ

Thẩm Loan nằm vào.

Sau đó ở trần bắt đầu chạy bộ.

Tầm mười lăm phút sau, mới dừng lại.

Mà lúc này, anh đã ra một tầng mồ hôi mỏng, cả người tỏa ra hơi nóng đi đến

chỗ Thẩm Loan, ôm cô vào trong lòng.

"Ấm không?" Người đàn ông cười hỏi.

"Mồ hôi."

"Sao, còn chê à?"

Thẩm Loan nhếch miệng: "Lời còn chưa nói xong, gấp cái gì?"

Quyền Hãn Đình nhướng mày.

"Mặc dù cả người đầy mồ hôi, em cũng yêu."

Anh cười.

Nhưng cách như vậy, độ ấm có thể giữ cũng không dài, trừ khi Thẩm Loan cũng

có thể sinh ra nhiệt lượng qua cách vận động giống như Quyền Hãn Đình, nếu

không, cũng chỉ như muối bỏ biển.

Nhưng tình trạng cơ thể trước mắt của Thẩm Loan lại không cho phép.

Đừng nói là chạy bộ, dù xuống đất cũng hơi khó, chỉ có thể nằm.

Nằm... Vận động... Nhiệt lượng...

Lông mày Quyền Hãn Đình hơi nhúc nhích.

"Loan Loan... " Anh ghé sát đến bên tai người phụ nữ, phả hơi nóng, giọng nói

trầm thấp, tỏa ra một loại cám dỗ vô hình.

Thẩm Loan chỉ cảm thấy ngứa, theo bản năng rụt về phía sau.

Nhưng bên tai lại ửng, khác với màu đỏ bệnh trạng của hai bên má, màu đỏ này

hiển nhiên là do nhiệt lượng, càng lộ vẻ xấu hổ.

"Anh làm gì đấy?" Thẩm Loan đẩy anh, nhạy bén nhận ra được cảm xúc của

Quyền Hãn Đình không bình thường.

"Còn nhớ lần đó, ở trên giường, anh làm ấm chân giúp em như thế nào không?"

"..."

"Xem ra là không quên, cũng đã khá lâu rồi, hay là chúng ta ôn tập lại một lần

đi?"

"Anh điên à?! Khụ khụ khụ..." Thẩn Loan vì kích động mà ho dữ dội.

Nhưng rất nhanh, cô đã nhận ra, ý đồ xấu của Quyền Hãn Đình hình như là cách

khả thi duy nhất lúc này.

Bốn mắt nhìn nhau.

"Anh/em..."

Hai người đồng thời mở miệng.

Quyền Hãn Đình biết, cô đồng ý.

Trong tình huống như vậy, vì mạng sống, dù hai người không phải là người yêu

cũng có thể sẽ ra hạ sách này, huống chi, hai người còn là quan hệ người yêu

hàng thật giá thật?

Ánh mắt va chạm ở giữa không trung, như có tia lửa bùng lên, giây tiếp theo,

Quyền Hãn Đình đã mạnh mẽ ôm cô vào lòng ngực.

Đảm bảo: "Anh sẽ nhẹ một chút..."

Bây giờ cô vẫn còn hơi sốt, chính là lúc cô còn yếu, không chịu lăn lộn nhiều

được.

Thẩm Loan cười khẽ, có chút không tin tưởng: "Đến lúc đó, anh khống chế nổi

sao?"

Tiếp theo, Quyền Hãn Đình trực tiếp dùng hành động thực tế để chứng minh với

cô --- gia khống chế được.

Ở trong ấn tượng của Thẩm Loan, người đàn ông này vẫn luôn rất độc đoán, đặc

biệt là ở trên giường, cô lui một bước, anh liền tiến thêm một bước, mang theo

khí thế chinh phục, hết sức cuồng loạn, có động tác gần như thô bạo.

Thẩm Loan bị anh chọc giận rất nhiều lần, cắn răng phản kháng, anh lại càng

hăng hái.

Bởi vì, cướp đoạt mới là bản tính của sói.

Nhưng lúc này, Thẩm Loan lại cảm nhận được sự dịu dàng chưa bao giờ có,

giống như tàu lượn siêu tốc cố tình rơi chậm lại, hoặc là bị người khác ép chậm

lại.

Khe nhỏ sông dài tuy lãng mạn, nhưng tần suất không đánh sâu vào lại không

phải là thứ Thẩm Loan theo đuổi.

Cô thích kích thích.

Đặc biệt là, trong hoàn cảnh như vậy...

Trời là chăn, đất là giường.

Giống như toàn thế giới chỉ có hai người bọn họ, có thể thỏa sức hoang lạc,

không kiêng nể gì...

Quyền Hãn Đình thấp giọng cười: "... Đây chính là chính em muốn, lát nữa

khóc cũng đừng có xin anh! Cắn răng chống đỡ cho anh!"

Kế tiếp, là một trận mưa rền gió dữ, mà Thẩm Loan giống như một con thuyền

đung đưa như chiếc lá, chỉ có thể bị làn sóng đưa lên đưa xuống, chìm chìm nổi

nổi.

...

Lúc Sở Ngộ Giang và Lăng Vân tìm tới, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Hết mưa rồi, trời quang mây tạnh, ánh mắt trời chiếu xuống từ đỉnh động, làm

tất cả bừng sáng lên.

Mà nhiệt độ trong hang đã lên cao đến mức có thể làm cho người ngồi không

nhúc nhích đổ mồ hôi đầm đìa.

Động Âm Dương, cái tên này thật sự không gọi sai.

Sau trận vận dộng dữ dội chấn động lòng người tối qua, Thẩm Loan đã ngủ,

ngày hôm sau dậy, nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục bình thường, nhưng sắc mặt

vẫn vô cùng tái nhợt, môi cũng khô nứt thấy máu.

Quyền Hãn Đình: "Anh làm trơn giúp em..."

Nói còn chưa dứt lời, một nụ hôn sâu đã rơi xuống môi Thẩm Loan.

Ào ---

Tiếng nước bắn tung tóe.

Sở Ngộ Giang và Lăng Vân mới nổi lên từ hồ nước, còn chưa kịp lên bờ đã bị

một cảnh tượng trước mắt làm sặc nước, suýt nữa đã nghẹt thở.

Chùm sáng vàng tên đỉnh hang động bao phủ lấy hai người đang hôn nhau.

Trên người phụ nữ mặc áo sơ mi của người đàn ông, nhếch nhắc, cũng quyến

rũ.

Người đàn ông ở trần, cơ bắp cân xứng, mỗi một múi đều ẩn chứa sức mạnh

kinh người như dã thú.

Không bị tình trạng khó khăn đánh ngã, cũng không vì tình huống của mình mà

bối rối, giống như một đôi người yêu đi dã ngoại, không phải tới để chịu khổ,

mà là tới để đi nghỉ.

"Khụ khụ khụ khụ..."

Sở Ngộ Giang thật bị sặc, không có một chút ý tứ nhắc nhở quấy rầy.

Quyền Hãn Đình lui ra, chạm trán người phụ nữ, nhẹ nhàng mở miệng: "Gia nói

rồi, chúng ta đều sẽ ổn thôi."

Thẩm Loan cũng phát hiện hai viện binh trôi nổi giữa hồ nước: "Ừ, anh đã nói

rồi."

"Đã như vậy, vậy sau này ngoan ngoãn nghe lời."

Cô lại cười mà không nói.

"Đi ra ngoài rồi chúng ta lại thảo luận vấn đề này kĩ càng."

Thẩm Loan: "..."

Ngoài Sở Ngộ Giang và Lăng vân đến, còn mang công cụ theo.

Suy nghĩ đến sức khỏe của Thẩm Loan, Quyền Hãn Đình không lựa chọn quay

về từ hồ nước, mà trực tiếp đi ra bằng đường đỉnh hang động nhờ dây thừng.

Sau khi mấy người đi lên, tụ họp với A Chiêu bên ngoài, lại tiếp tục xuyên qua

khu rừng.

Cuối cùng vào lúc xế chiều cũng thấy được bờ biển.

Chiếc trực thăng lúc tới vẫn còn ở đó, chẳng qua người điều khiển đã biến thành

Lăng Vân.

A Chiêu bị Sở Ngộ Giang the dõi chặt chẽ, đề phòng anh ta liên hệ với Tống

Cảnh.

Mà Thẩm Loan từ lúc lên máy bay chỉ nghiêng đầu ngủ.

Ngay cả tiếng ồn của cánh quạt cũng không thể làm cô bừng tỉnh.

Lòng tò mò của Sở Ngộ Giang đã dâng lên tận trời, đọng lại thắc mắc đầy bụng,

đáng tiếc, cũng không có cách để hỏi ra miệng.

Hỏi, cũng không ai trả lời.

Cái người này vẫn còn khò khò ngủ say sao?

Vò đầu bứt tai, ngứa lòng khó nhịn.

Quyền Hãn Đình cũng muốn biết sao cô lại có quan hệ với Tống Cảnh, lại làm

thế nào để thuyết phục anh ta cho mượn trực thăng và phi công, ánh mắt lại rơi

xuống cánh tay đang bị băng bó của cô, mặt mày nặng nề.

Một giờ sau, chiếc trực thăng đáp xuống sân bay tư nhân của thành phố Nam.

Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành dẫn theo mội đội nhân viên y tế vội vàng chạy

đến, vẻ mặt lạnh lẽo.

Mười lăm phút sau, Thẩm Loan nhìn như ngủ, thật ra đã rơi vào hôn mê được

đưa vào bệnh viện để tiến hành cấp cứu.

Hành lang bệnh viện, ánh đèn ảm đạm chiếu lên sườn mặt người đàn ông,

đường nét có vẻ thêm sâu sắc hơn, nhưng giờ phút này, một đôi mắt đen nhánh

sâu thẳm của anh như mất đi tiêu cự, trở nên đờ đẫn ảm đạm.

Một loạt tiếng bước chân truyền đến, là Hồ Chí Bắc sau khi đã giải quyết xong

mọi chuyện.

"Người phi công tên là A Chiêu kia tạm thời đã bị khống chế, lão ngũ tự mình

trông coi, sẽ không để cậu ta chạy thoát. Mặt khác, chiếu trực thăng đó quả thực

là dưới danh nghĩa của nhị... Tống Cảnh."

Quyền Hãn Đình không nhìn anh ta, giương mắt, nhìn chằm chằm cánh cửa

phẫu thuật cách đó không xa không biết khi nào mới có thể mở ra: "Mở miệng

không? Tên phi công đó."

"Cậu ta cũng không rõ giữa Thẩm Loan và Tống Cảnh đã nói gì, chỉ là đột

nhiên nhận được lệnh, bảo cậu ta đưa trực thăng đến sân bay trên tầng cao nhất

của sòng bạc."

"Em biết rồi."

Hồ Chí Bắc cân nhắc trong chớp mắt, biết rõ không phải là lúc thích hợp, vẫn

không nhịn được, mở miệng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao mấy chú lại bị

kẹt ở trên hoang đảo."

Quyền Hãn Đình không nói lời nào, chỉ nhìn cánh cửa chằm chằm.

Trong lòng Hồ Chí Bắc nôn nóng.

Vẫn là Sở Ngộ Giang gọi anh ta sang một bên, nhỏ giọng kể lại chuyện đã xảy

ra.

Thì ra khi bọn họ tiến vào khu rừng nhiệt đới ở phía tây thành phố Nam, tìm

kiếm một lúc cũng không phát hiện tung tích của "Cá Mập".

Lúc đó, ba người đã tiến sâu vào bên trong, cũng may có tín hiệu có thể liên hệ

với bên ngoài, Sở Ngộ Giang trực tiếp sắp xếp một chiếc trực thăng tới đón.

Đang trong quá trình chờ đợi, bọn họ bị "Cá Mập" đánh úp.

Hiển nhiên đối phương đã phát hiện ra khi họ vào rừng không lâu, vì vậy đã tìm

một nơi bí ẩn để trốn đi, đợi thể lực của ba người đã tiêu hao mới bắt đầu ra tay.

Cũng may trực thăng chạy tới đúng lúc, sau khi ba người lên trực thăng, đối

phương không cam lòng, dùng vũ khí hạng nặng bắn hai phát vào đuôi máy bay.

Máy bay trực thăng là loại máy bay không người lái mới nhất do Thiệu An

Hành nghiên cứu phát minh, mặc dù là hệ thống trí năng, linh kiện bên trong

vẫn còn chỗ cần cải tiến, kết quả, một phát này không biết hư hại chỗ nào, trực

tiếp khởi động cảnh báo nhảy dù khẩn cấp.

Cứ như vậy, ba người Quyền Hãn Đình bay tới hòn đảo nhỏ cách thành phố

Nam mấy trăm cây số, mà nơi hạ cánh lại xui xẻo rơi ngay giữa rừng.

"... Nếu không có Thẩm Loan, bây giờ chúng tôi còn bị kẹt ở trên đảo."

Hồ Chí Bắc thở dài: "Tôi cùng tiểu ngũ đều bị vướng, không nhận được điện

thoại cầu cứu của cô ấy, ai mà biết cô ấy lại trực tiếp tìm tới lão nhị... Đó cũng

không phải là loại người lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui, nhất là

chuyện liên quan đến sống chết của lão lục, càng không thể nhả ra được, rốt

cuộc sao Thẩm Loan lại làm được?"

Sở Ngộ Giang cũng muốn biết, chẳng qua cũng chỉ có thể chờ Thẩm Loan tỉnh

lại rồi nói.

Đột nhiên, cửa phòng cấp cứu, mở...

Thẩm Loan có một giấc mơ rất dài.

Mộng xuân.

Mà nhân vật chính là cô và Quyền hãn Đình.

Mỗi vị trí, các loại tư thể, cô bỗng nóng lên, bỗng nhiên, một trận núi lở đất

mòn, cô cúi đầu, mới phát hiện cơ thể của mình ở trên mặt băng, mà băng đang

nứt ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được...

Bỗng nhiên trợn mắt, lọt vào trong tầm mắt là trần nhà trắng như tuyết, mùi

thuốc sát trùng còn quanh quẩn ở mũi.

Đại não Thẩm Loan trống rỗng năm giây, mới phản ứng được ---

Đây là... Bệnh viện?

"Tỉnh rồi?"

Ánh mắt dời sang bên trái, khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông đập vào mắt,

lại lộ ra vài phần mỏi mệt mơ hồ.

"Em..." Vừa mở miệng, giọng nói lại khô khốc.

Quyền Hãn Đình đỡ cô ngồi dậy, sau đó lấy ly thủy tinh, đi đến trước máy lọc

nước rót ra hơn nửa ly, cắm ống hút vào, đưa tới bên miệng Thẩm Loan.

Cô giơ tay theo bản năng, bị người đàn ông đè lại: "Để anh."

Giọng nói nặng nề.

Cô há mồm, nhẹ nhàng hút một cái, chất lỏng ấm áp làm dịu cổ họng, chảy

xuống theo thực quản.

"Còn muốn uống nữa không?"

Thẩm Loan lắc đầu.

Anh buông ly xuống, ngồi lại bên mép giường.

"Em ngủ bao lâu?"

"... Hai ngày."

Thẩm Loan nhìn cánh tay không được băng bó của mình, tuy rằng có chút sưng

đỏ, nhưng cũng không tính là sâu, đã bắt đầu kết vảy, chỉ là...

Nhìn có vẻ rất xấu.

Giống như một con rết lớn...

"Có để lại sẹo không?" Cô ngơ ngác ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt lạnh

thấu xương của người đàn ông, bỗng sửng sốt.

Thẩm Loan: "Anh... làm sao vậy?"

Mặt Quyền Hãn Đình không cảm xúc: "Bây giờ mới bắt đầu sợ để sẹo, sao lúc

đầu còn làm?"

Cô phản ứng lại, ánh mắt hơi trầm xuống.

Lấy việc không nói lời nào để biểu thị phản kháng, tức giận!

"Thẩm, Loan!" Anh bỗng cao giọng: "Nhìn cái chuyện em làm đi!"

"Em làm cái gì? Em chỉ là mạo hiểm tính mạng đi cứu anh, không có gì, không

quan trọng, căn bản không đáng nhắc tới, như vậy được chưa? Anh hài lòng

chưa?"

"Em!"

Giây tiếp theo, trong mắt người phụ nữ bắt đầu tích tụ nước, trong suốt: "Quyền

Hãn Đình, anh là cái đồ vô lương tâm! Đồ vong ân bội nghĩa!"

Sở Ngộ Giang mới vừa đi đến cửa phòng bệnh, liền nghe thấy một giọng nói

như vậy, sợ tới mức lập tức dừng bước.

Lúc này mà xông vào, anh ta chắc chắn sẽ biến thành bia đỡ đạn, suy nghĩ cho

cái mạng nhỏ của mình, vẫn nên rút lui trước, đi đến phòng bệnh sát vách thăm

nấm nhỏ...

Chân bị thương mà còn gắng gượng vào hồ nước, thật là hay!

Haizz, người này đến người khác đều không bớt lo.

Sở Ngộ Giang vẫn còn cảm khái.

Trong phòng bệnh, bốn mắt nhìn nhau, tình yêu thì không có, tất cả đều là tia

lửa.

"Anh nói rõ ràng đi, em có lỗi với anh ở chỗ nào? Mới vừa tỉnh lại đã bị anh

cho cái vẻ mặt này, buông lời tàn nhẫn, Quyền Hãn Đình anh có phải trong lúc

em hôn mê coi trọng cô y tá nhỏ nào trong bệnh viện rồi, mới làm như thế buộc

em nói chia tay?!"

Người đàn ông choáng váng.

Chuyện này là sao?

"Em đừng suy nghĩ lung tung, đâu có y tá nhỏ nào..."

"Được lắm! Thì ra anh coi trọng nữ bác sĩ!"

"..." Anh còn oan hơn cả Đậu Nga.

"Loan Loan." Ánh mắt Quyền Hãn Đình hơi tối, giữa mày hiện sự phức tạp và

nặng nề: "Em không hề có lỗi với anh, em nên xin lỗi với chính em." Nói xong,

ánh mắt lại rơi xuống tay cô.

Thẩm Loan mím môi, theo bản năng rút về.

Bị bàn tay lớn ấm áp của người đàn ông nhẹ nhàng đè lại: "Em bị thương vì

anh, còn sợ anh nhìn thấy?"

"Anh biết rồi?"

Quyền Hãn Đình quay đầu đi, Thẩm Loan thấy đuôi mắt anh phiếm hồng,

nhưng lúc quay đầu lại khôi phục bình tĩnh: "Anh không cần em làm những thứ

này."

Gằn từng chữ một.

"Thật ra miệng vết thương không sâu, không hề đau, lúc em xuống tay đã khống

chế sức lực và góc độ, chỉ nhìn có vẻ đáng sợ mà thôi..."

"Đủ rồi!" Toàn thân người đàn ông phát run.

Thẩm Loan thấy anh như vậy trong lòng vừa chua xót lại mềm mại: "Quyền

Hãn Đình, anh nghe cho kỹ, đây là em cam tâm tình nguyện..."

"Cam tâm tình nguyện cũng không được!" Anh mở miệng cắt đứt, cắn chặt quai

hàm, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dao động: "Mạng của anh, không cần em

dùng cách này để đổi."

"Nhưng anh biết em chắc chắn sẽ đến, không phải sao?" Thẩm Loan bình tĩnh

nhìn anh: "Anh có thể không rời bỏ khi em rơi vào trong hang động, tại sao em

lại không thể đứng ra khi anh gặp nạn?"

Quyền Hãn Đình bị hỏi đến không trả lời được.

Thẩm Loan: "Em là người yêu của anh, tương lai thậm chí có khả năng trở

thành vợ anh, mà không phải là thú cưng nuôi trong nhà hay đóa hoa trong nhà

kính."

Thú cưng cần chủ nhân chăm sóc, đóa hoa cần người làm vườn tưới.

Dù là thú cưng, hay là hoa, đều chỉ là một thứ để chủ nhân chơi đùa cười vui,

mà thứ Thẩm Loan muốn không phải là Quyền Hãn Đình chăm sóc hay chơi

đùa, mà là cùng nhau sát cánh, gánh chung gian khổ.

"Nếu, chút dũng khí này mà em cũng không có, sao có thể làm người phụ nữ

của Quyền Hãn Đình anh"

Lúc nói ra những lời này, trong mắt người phụ nữ như có ánh sáng, lộ ra vẻ

cứng cỏi, là bất khuất thấm vào linh hồn.

Anh kiêu ngạo, sao cô lại không?

Anh bằng lòng vì cô mà đánh đổi mạng sống, sao cô lại không thể?

"Tình yêu của chúng ta, cho tới bây giờ đều là bình đẳng. Anh có thể làm vì em,

em cũng có thể làm vì anh." Thẩm Loan cười khẽ

Tống Cảnh không trực tiếp biểu hiện thái độ, mà còn hỏi ngược lại: "Cô cảm

thấy sao?"

Người phụ nữ do dự trong nháy mắt: "... Vẫn nên gặp một chút đi."

Lần này Tống Cảnh thật sự kinh ngạc.

Theo lý mà nói, lần trước xảy ra chuyện như vậy, con bé Thẩm Loan điên cuồng

kia không chỉ dùng chai rượu đánh ngất A Hướng, còn làm cánh tay anh ta bị

thương.

Với tính cách của A Li, không làm khó Thẩm Loan đã là kỳ tích rồi, sao lại có

thể chuyển lời thay cô?

Lần này Tống Cảnh lại có thấy có chút hứng thú.

"Nói thử xem, cô ta hối lộ cô cái gì rồi."

A Li hơi ngây ra: "Không có."

"Không có? Vậy tại sao cô lại ra tay giúp cô ta?"

Ánh mắt người phụ nữ hiện lên một tia do dự, cũng không biết nghĩ ra cái gì,

lông mày cũng dần dần nhíu lại.

Trong mắt Tống Cảnh hiện lên sự ngạc nhiên, rốt cuộc Thẩm Loan đã làm cái gì

lại có thể làm cho A Li có biểu cảm đó?

"... Ngài đi xem thử thì biết."

"Được, vậy đi thôi." Người đàn ông bỏ cây kéo xuống, cây phát tài đơn độc ở

giữa, những cành cây được cắt bỏ nằm rải rác bốn phía trên mặt bàn.

Giọng điệu và động tác không khác gì đi xem một bộ phim.

Thuần túy, đầy hứng thú.

....

Thẩm Loan ngồi trên ghế sô pha kiểu Âu trong phòng khách ở tầng hai, đưa mắt

nhìn xung quanh, đã mười phút kể từ lúc A Li đồng ý chuyển lời giúp cô ta.

Cô đứng dậy, đi đến chỗ lan can bên ngoài.

Cúi đầu nhìn xuống sảnh đánh bạc ở dưới tầng một, cả sòng bạc có bố cục rất

đặc biệt.

Nghe nói, tín đồ thành thạo cờ bạc, mỗi lần trước khi ra tay, đều sẽ vái "ngũ

quỷ" hoặc là "thần tài", để cầu may mắn.

Mặc dù kỹ thuật đánh bài là bản lĩnh, nhưng may mắn cũng rất quan trọng, mọi

thứ đều đã sẵn sàng, thì gió đông bắc sẽ trở thành nhân tố mang tính quyết định!

Bố cục trước mặt, Thẩm Loan đừng nhìn thấy trong một quyển sách giảng giải

về kỳ môn độn giáp, bày trận phong thủy, cái gọi là "ngũ quỷ vận tài".

Nước là của cải, thuộc về âm, vì thế mà vái quỷ.

Ngũ quỷ, tức là chỉ sao Liêm trinh trong chín ngôi sao.

Lấy vị trí làm sơn long, hướng làm thủy long, sơn long và thủy long mỗi nơi

đứng là một quẻ, xem bói theo lệ, thanh lọc âm dương kết hợp với ba quẻ nạp

giáp theo nguyên lý đưa vào hai mươi tư ngọn núi, đặt sơn long vào vị trí trên

Liêm trinh, thoát nước trong tương lai hướng về vị trí cửa lớn. Trong nhà ở trên

trần gian, dùng Liêm trinh sơn long làm vị trí mở cửa, cửa sổ và các cửa thông

gió, dùng thủy long làm có nước ở vị trí cửa lớn, đây chính là "ngũ quỷ vận tài".

Xem ra, Tống Cảnh là cao thủ trong cao thủ.

Độ khó của lần này lại tăng lên rồi.

Thẩm Loan cưởi khổ...

Người phụ nữ đứng ở trước lan can, chiếc váy dài màu đen bao bọc cơ thể uyển

chuyển, eo nhỏ mảnh khảnh, chân dài, da trắng như tuyết. Đang cúi nhìn xuống

bên dưới, góc nghiêng lạnh nhạt mà sâu xa.

Từ góc độ của Tống Cảnh vừa đúng có thể nhìn thấy hàng lông mi cong dài của

cô, hơi rung theo động tác chớp mắt.

Trán, chóp mũi, cằm, cổ, nối liền thành một đường cong đẹp đẽ.

Cây bỉ ngạn, nở ra hoa giống như cây anh túc— cho dù bề ngoài đẹp đẽ như thế

nào, cũng không thể thay đổi được bản chất có độc của mình.

Vì thế, sự ngạc nhiên bởi vẻ đẹp đó của người đàn ông chỉ xuất hiện trong nháy

mắt, rất nhanh chóng đã bị sự bình tĩnh thay thế.

Nếu như là người hiểu biết về Tống Cảnh sẽ biết, vẻ mặt bình tĩnh như thế này

là trạng thái đã phòng bị.

"Tìm tôi có việc gì?" Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng, biểu cảm cười như

trêu đùa một con thú cưng.

Thẩm Loan xoay người lại đối diện với anh ta.

Lúc này một cánh tay còn lại của cô buông thõng xuống, không tránh khỏi lộ ra

trước mắt người con trai.

Chỉ thấy trên làn da trắng như tuyết có một vết thương đỏ tươi kéo dài từ khuỷu

tay ngoằn nghèo xuống đến tận gần chỗ cổ tay, đánh giá kỹ cũng phải tầm mười

cm.

Giống như bị một vật sắc nhọn quẹt vào, bây giờ vẫn đang rỉ máu.

Còn Thẩm Loan thì dường như không cảm thấy đau, khuôn mặt lạnh nhạt, ánh

mắt trầm tĩnh, cứ như vậy nhìn thẳng vào Tống Cảnh, không buồn không vui.

Người đàn ông hơi nhíu mày: "Tay của cô..."

Thẩm Loan: "Tự mình quẹt phải."

A Li đứng ở một bên nhỏ tiếng: "Tôi cũng ở hiện trường."

Tống Cảnh đã hiểu, nghĩ lại vết thương bị cô rạch trên tay mình, cho dù là vị trí,

hay là độ dài đều gần giống với vết thương hiện tại của Thẩm Loan.

Vậy thì chuyện vì sao A Li lại chuyển lời giúp cô, không hề khó đoán.

Cô gái này đang tự dùng mình chứng minh.

Để làm A Li bớt tức giận, đồng thời cũng tranh thủ sự đồng tình.

Tống Cảnh nhìn lướt qua vết máu đỏ tươi trên cánh tay cô, có lẽ làn da quá đỗi

trắng trẻo làm vết thương của cô nhìn đáng sợ hơn rất nhiều.

Giống như trên một bức tranh vải màu trắng, bị người khác cố tình vẽ nguệch

ngoạc một đường.

Ha ha...

Tự mình gây ra?

Cũng thua cô, vậy mà cô lại có thể ra tay nổi!

"A Li, học hỏi một chút." Sắc mặt Tống Cảnh lạnh đi vài phần.

Người phụ nữ cụp mắt xuống.

"Tàn nhẫn với bản thân, mới là thật sự tàn nhẫn. Chuyện này sinh động hơn bài

học huấn luyện năm đó của cô rất nhiều."

"Vâng."

Nghe hết cuộc nói chuyện của hai người nhưng Thẩm Loan lại không hề thấy

tức giận do bị xúc phạm hay là xấu hổ.

Cô giống một vùng biển sâu, sâu thẳm không gợn sóng.

Tống Cảnh chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm mà anh ta muốn nhìn thấy trên mặt

cô, chợt cảm thấy có chút thất vọng.

Nhưng điều sắp tới đây lại làm cho anh ta càng cảm thấy hứng thú, muốn khám

phá: "Đi thôi, vào trong nói."

Ba ngươi vào trong phòng khách.

Tống Cảnh ngồi trên ghế sô pha, A Li yên tĩnh đứng sau anh ta, trong tư thế sẵn

sàng bảo vệ.

Thẩm Loan đứng trong phòng khách.

Hai đối một, ưu thế rất rõ ràng.

Cho dù là như vậy, Thẩm Loan cũng không hề có một chút sợ sệt nào, cằm hơi

nhếch lên, lưng thẳng tắp.

"Tìm tôi có chuyện gì?" Tống Cảnh trầm trầm mở miệng, cho dù là tư thế ngồi,

hay là tinh thần, trạng thái, đều hiện ra một nhàn hạ thờ ơ.

"Tôi muốn hỏi mượn Nhị gia một chút đồ."

"Đồ gì?"

"Một chiếc máy bay trực thăng và một phi công có kinh nghiệm."

Người đàn ông nhếch mày, biểu cảm hơi kinh ngạc: "Cô muốn mượn mấy thứ

này làm gì?"

"Có tác dụng."

Cụ thể là "có tác dụng" như thế nào thì lại không hề nhắc đến.

Tống Cảnh: "Cô chắc chắn không phải đang nói đùa với tôi chứ?"

Thẩm Loan: "Ngài nhìn tôi giống như đang nói đùa sao?"

Ánh mắt người đàn ông lại mạnh mẽ nhìn lướt qua cánh tay đang bị thương của

cô: "... Không giống. Nhưng dựa vào cái gì mà tôi phải đồng ý với cô?"

"Tôi không mượn không."

Tống Cảnh không quá hứng thú, lười biếng mở miệng: "Những thứ cô cần, bất

cứ lúc nào lão Lục cũng có thể cho cô, cần gì phải tìm đến tôi?"

Thẩm Loan cười nhẹ: "Nếu như Quyền Hãn Đình gật đầu, ngài cảm thấy tôi còn

phải xuất hiện ở đây không?"

"Nói như vậy, lão Lục từ chối cô rồi?"

Thẩm Loan mím chặt môi, không nói gì, trong mắt dường như hiện lên một tia

khó xử.

Tống Cảnh vừa vặn nhìn thấy hết những cảm xúc đó của cô: "Cãi nhau rồi?"

Thẩm Loan càng mím chặt môi.

"Nói thử xem, cô cần mấy thứ này là đang định làm cái gì?"

"Tôi nói rồi ngài sẽ cho mượn?"

"Xem tâm trạng. Nhưng không nói thì nhất định không cho mượn. Mặc dù Tống

Cảnh tôi không thiếu gì một chiếc máy bay đó, nhưng cũng không phải công tử

bạc liêu. Ai mà biết được cô mượn mấy thứ này của tôi để đi làm mấy chuyện

tồi tệ gì? Nhỡ đâu xảy ra tai nạn, ai là người gánh vác?"

Thẩm Loan sớm đã biết sẽ không được thuận lợi như vậy.

Cô cắn môi, tỏ ra nét mặt phù hợp: "Quyền Hãn Đình mua một hòn đảo ở Nam

Hải, lấy tên là Leica. Mấy lần tôi đề nghị muốn lên đảo xem, anh ấy đều mượn

đủ lý do để né tránh. Một lần ngẫu nhiên tôi nghe người khác nói, trên đó giấu

một động tiêu tiền, là hậu cung của anh ấy, chiêu nạp người đẹp ở các vùng

khác nhau trên thế giới..."

Quyền Hãn Đình chiêu nạp mỹ nhân?

Phản ứng đầu tiên của Tống Cảnh là: Làm sao có thể?

Trong ấn tưởng của anh ta Quyền Hãn Đình luôn là cây gậy gỗ cứng nhắc. Đến

cả kim loại cũng không cứng bằng anh!

Đừng nói là có hậu cung, trước khi ở bên Thẩm Loan, dường như Quyền Hãn

Đình còn chưa đụng vào phụ nữ bao giờ!

Đợi đã...

Đảo Leica?

Tống Cảnh cụp mắt xuống, thu lại sự nghiêm nghị trong mắt lại, nếu như cái

động tiêu tiền trong lời Thẩm Loan nói không phải là hậu cung chiêu nạp người

đẹp trên thế giới, vậy có khi nào là kho cất giấu nguyên liệu quan trọng nào đó

không?

Khoảng thời gian trước, anh ta có một lô hàng vận chuyển bằng đường thủy

không hiểu vì sao lại mất tích, không phải là chưa từng nghi ngờ Quyền Hãn

Đình, mà là một chút dấu vết còn sót lại để chỉ hướng cho anh ta cũng không

điều tra được.

Hơn nữa chỗ hàng đó đều được xếp hết trong một container đựng hàng cỡ lớn,

nếu như bị cướp hoặc là bị giành mất, theo lý mà nói chỉ cần đưa lên bờ, tiến

hành chuyển sang vận chuyển bằng đường bộ, vậy thì camera giám sát ít nhiều

gì cũng sẽ quay lại được một chút.

Nhưng thực tế không hề có dấu hiệu gì cả.

Lô hàng đó cứ như bị biến mất ở trên biển vậy.

Trước đây Tống Cảnh nghĩ thế nào cũng không ra, đồ thật rành rành như vậy

nói không thấy là không thấy, nhưng nếu như nó hoàn toàn không rời khỏi khu

vực biển, hơn nữa còn bị giấu trên đảo...

Nắm đấm vô thức nắm chặt lại, hay cho cái tên Quyền Hãn Đình này, mấy năm

không gặp ngày càng tiến bộ rồi, lại có thể chơi chiêu "dưới chân đèn thì tối"!

Hay lắm!

Tống Cảnh vô cùng bực mình, nhưng trong khoảnh khắc ngước mắt lên, mọi

thứ đều trở lại bình tĩnh, làm người khác không thể nhận ra bất cứ manh mối

nào.

"Nói kế hoạch của cô ra thử xem."

Thẩm Loan kìm nén sự tức giận: "Tôi định giấu Quyền Hãn Đình lên hòn đảo

đó một chuyến tìm hiểu thực hư, nếu như anh ta thật sự cắm sừng tôi, tôi sẽ..."

Người đàn ông nhếch mày: "Sẽ thế nào?"

Ánh mắt cô tàn nhẫn: "Đá anh ta, đi tìm một con chó khác!"

"Ha ha ha..." Tống Cảnh cười lớn: "Được! Đồ có thể cho cô mượn, nhưng từ

trước đến giờ tôi vẫn không phải một nhà từ thiện."

Thẩm Loan nhếch mày, yên lặng chờ anh ta nói tiếp.

"Thuê thì phải trả tiền, đi vay thì phải trả lãi."

Đây là đang đàm phán điều kiện, đòi thù lao.

Sắc mặt thỏa đáng của một thương nhân.

Thẩm Loan dứt khoát hởi thẳng anh ta: "Nhị gia muốn điều gì?"

Tống Cảnh đưa mắt nhìn xung quanh, anh mắt phiêu dạt dừng lại trên một bàn

đánh bạc: "Biết chơi bài poker của Đức không?"

"Biết một chút."

"Vậy thì chắc cô cũng biết cái gì gọi là bluff chứ."

Thẩm Loan gật đầu.

Bluff,.

"Dựa vào linh cảm của bluff, chúng ta thử chơi theo một cách mới, tên là...

infinite – Bluff!"

Rất rõ ràng, cái tên này là anh ta vừa mới nghĩ ra.

Thẩm Loan: "Nhị gia muốn đánh cược với tôi?"

"Đúng vậy." Tống Cảnh gật đầu: "Thắng rồi, tôi sẽ cho cô mượn đồ; thua thì tôi

muốn cô."

"Ý ngài là gì?" Thẩm Loan nở nụ cười.

Biểu cảm của A Li lúc đó cũng cứng đờ.

Muốn cô...

Nhị gia với Thẩm Loan?

Tống Cảnh cười nhẹ: "Rất đơn giản, cô thua rồi, thì phải giúp tôi làm ba chuyện

vô điều kiện, ví dụ..." Anh ta suy nghĩ một chút: "Giết chết Quyền Hãn Đình,

hoặc là lấy trộm tài liệu cơ mật... đương nhiên là tôi chỉ đang lấy ví dụ. Thế nào,

có dám cược không?"

Đồng tử Thẩm Loan hơi co lại, sau đó đôi môi đỏ mỏng nở một nụ cười nhẹ:

"Được thôi, cược thì cược."

Infinitr – Bluff, phô trương thanh thế của sự đe dọa vô hạn, cách chơi rất đơn

giản, trộn bảy bộ bài poker lại với nhau, mỗi người lần lượt rút một lần, bắt đầu

từ quân thứ hai họ có thể chọn tăng xu (đồng xu hoặc là thẻ đánh bài) của mình

theo độ lớn của quân bài, hoặc là nhận thua rút lui.

Có hai cách kết thúc ván bài, cách thứ nhất là một bên tự nhận bài của mình nhỏ

hơn đối phương, để tránh tổn thất lớn hơn, thua hết số xu tích lũy ở vòng trước,

tự động rút lui; cách còn lại là sau khi hai bên rút đủ năm quân, ngả bài và kết

thúc.

Ngoại trừ vòng cuối cùng, trong cả ván bài, không có bất cứ quy trình ra bài

hoặc ngả bài nào, hơn nữa bảy bộ bài, cơ số quá lớn, nhớ bài, tính điểm đều vô

dụng, hai yếu tố có tác dụng duy nhất, một là vận may, cái còn lại chính là tố

chất tâm lý!

Bình thường mà nói, trong mấy trăm quân bài tùy cơ rút ra một quân, cũng là

tùy cơ trộn bài, đến vòng cuối cùng chính là đánh liều điểm số của bài. Trong

quá trình chơi, người chơi phải giả như bài của mình rất to, phá vỡ tâm lý phòng

bị của đối phương, ép đối phương rút lui trước.

Cách chơi này đã hạ trình độ "kỹ thuật đánh bài" đối với sự ảnh hưởng của kết

quả xuống mức thấp nhất, thông thường trò này được quyết định bởi vận may

và tố chất tâm lý của một người.

Tống Cảnh: "Có đem theo xu không? Có cần tôi cho cô mượn trước không?"

Thẩm Loan lấy trong túi xách ra một quyển chi phiếu, dày bịch một tập: "Chỗ

này có đủ không?"

"Xem ra, lão Lục cũng rất hào phóng với cô. Không thì... mắt nhắm mắt mở,

đừng quan tâm cái gì mà đảo Leica, cái gì động tiêu tiền, an phận làm chim

hoàng yến trong lồng của nó, gối cao không lo, không phải tốt hơn sao?"

Thẩm Loan cười lạnh trong lòng.

Rõ ràng Tống Cảnh mong sao cô đến làm kẻ mở đường, lên đảo thăm dò trước

một bước, nhưng trên miệng lại còn ra vẻ khuyên nhủ cô.

Hoặc có thể nói là một kiểu kích tướng?

Xem ra, mọi người đều rất thông minh, chủ yếu phải phụ thuộc vào việc xem ai

diễn giỏi hơn thôi.

"Ngài thì hiểu cái gì chứ? Ngài cũng không phải là tôi!" Cô cười lạnh đáp trả,

vừa đúng là một mặt mà Tống Cảnh muốn xem.

"Nếu như cô đã suy nghĩ kỹ rồi, vậy tôi cũng không có gì để nói. A Li, đi gọi

người."

Mười phút sau, croupier xuất hiện.

Tống Cảnh và Thẩm Loan ngăn cách ở hai đầu của chiếc bàn dài, thể hiện rõ sự

đối đầu.

Người đàn ông cười lạnh: "Chia bài."

Croupier bắt đầu động tác, rất nhanh quân bài đầu tiên được chia đến trước mặt

hai người.

Thẩm Loan nhìn một cái, vẻt mặ không thay đổi.

Tống Cảnh nhếch mày, không nhìn ra điều gì trên mặt cô, đưa tay lật bài của

mình, liếc nhìn một cái, giống như trong tư thế đã tính trước kỹ càng.

Cách chơi bluff chính là "dọa dẫm".

Càng tỏ ra thoải mái không có gì, thì sẽ cho đối phương áp lực càng lớn.

Tống Cảnh dơ tay: "Người đến đều là khách, cô trước."

Thẩm Loan cũng không đưa đẩy trực tiếp đưa ra một con số: "Một triệu..."

Ý cười trên khóe môi người đàn ông càng sâu hơn, dường như đang cười vì sự

keo kiệt của cô.

Ngay lập tức, lại nghe cô tiếp tục nói: "Đô la."

Một triệu đô la!

Mí mắt của người đàn ông giật mạnh một cái, Tống Cảnh không nhịn được

nhếch mày, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt nhàn nhạt dường như không nhìn ra

bất cứ cảm xúc nào kia của cô.

Người phụ nữ của lão Lục, đúng thật là...

Càng ngày càng thú vị!

Tống Cảnh: "Theo!"

Croupier chia quân bài thứ hai.

Thẩm Loan hơi cụp mắt xuống: "Hai triệu". Lần này cô không hề nhìn bài.

Tất nhiên Tống Cảnh theo cô đến cùng.

Anh ta lại coi trọng cô hơn một phần, con bé này tám mặt đều thấy gió, nhưng

vẫn sừng sững bất động, tố chất tâm lý đúng là rất tốt.

Tiếp đến là quân thứ ba, quân thứ tư, đều là cược bằng tiền đô, đồng thời mỗi

lần đều đặt nhiều hơn.

Bốn lá bài hiện tại trong tay Tống Cảnh lần lượt là hai quân K, hai quân A, đều

là quân bích.

Quân bài cuối cùng, Thẩm Loan nhắm mắt, sắc mặt có hơi tái nhợt: "Năm mươi

triệu."

Tống Cảnh chau mày: "A Li, đi thấy hộp thuốc đến đây."

Người phụ nữ hơi ngây ra, đưa mắt nhìn sang Thẩm Loan, đối phương lại không

hề nhìn lại một cái, cánh tay bị thương kia được cô để ở dưới bàn, nếu như chỉ

quan sát thái độ hoàn toàn không nhìn ra một chút đau đớn nào trên khuôn mặt

cô.

Đôi mắt A Li tối hơn: "Vâng."

Sau đó, cô ra khỏi phòng khách.

Tống Cảnh cụp mắt nhìn bài, ông ta cầm là quân một quân K bích, cộng với bốn

quân trước, một đôi A, ba quân K đã là bài rất đẹp rồi, ông ta không tin bài của

Thẩm Loan còn to hơn của mình!

Xem ra, ván này muốn thua cũng khó!

"Theo!" Đánh cược cũng có quy tắc của đánh cược, mặc dù Tống Cảnh để cô

xung phong đi đầu, nhưng nên thắng thì anh ta cũng tuyệt đối không mềm tay.

Đây là một kiểu... thái độ.

Hoặc là nói, thành kính.

Croupier: "Bây giờ mời hai vị mở bài."

Tống Cảnh cầm mấy quân bài trước mặt lên, vứt vào giữa bàn.

Toàn là quân bích, một đôi A ba quân K!

Thẩm Loan nhìn, không nhanh không chậm lật năm quân bài ở trước mặt lên.

Thật trùng hợp, cũng toàn là quân bích một đôi K và ba quân A.

Thắng quá hiểm!

Tống Cảnh sững người, nhưng lại dần dần nở nụ cười, không hề có một chút

bực bội nào sau khi thua bài, nhàn nhạt nói: "Cô thắng rồi."

Thẩm Loan: "Đã nhường."

"Máy bay trực thăng đã chuẩn bị sẵn sàng, đúng lúc trên sân thượng của tòa nhà

này có đỗ một chiếc."

Thẩm Loan thở phào một hơi, cả người dường như bị rút hết sức lực lẫn tinh

thần, mềm nhũn tựa vào ghế.

Lúc này cô mới cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến từ cánh tay.

Tống Cảnh tiến lên trước, đưa chi phiếu cho cô.

Thẩm Loan lắc đầu: "Để đó đi, một lát nữa tôi sẽ lấy."

Lúc đó, A Li đem hộp thuốc vào: "Cậu chủ."

Tống Cảnh lùi lại: "Cô băng bó cho cô ta đi."

Nói xong bước nhanh rời đi.

A Li ngồi xổm xuống, mở hộp thuốc ra, Thẩm Loan nhìn thấy động tác thuần

thục của cô: "Thường xuyên xử lý vết thương giúp người khác?"

"Ừm. Giúp người, cũng là tự giúp mình."

"Đi theo Tống... Nhị gia, thường hay bị thương sao?"

"Lúc trước tôi vẫn chưa đủ mạnh, bây giờ sẽ không."

Thẩm Loan cũng không hỏi nhiểu.

"Được rồi."

"Cảm ơn."

"Miệng vết thương của cô không sâu, có thể không cần khâu, nhưng rất dài, rất

dễ bị nhiễm trùng, vì thế không được dính nước, cô tự mình chú ý một chút."

A Li nói xong, thu dọn hộp thuốc đứng dậy.

"Cô là người đầu tiên thắng Nhị gia."

"Vậy sao?" Thẩm Loan cười nhẹ.

"Rất đắc ý?"

Dường như cô không để ý đến sự cố ý trong mắt đối phương, nụ cười không

thay đổi: "Nếu như cô đã nói tôi là người đầu tiên thắng Nhị gia, cho dù có đắc

ý hơn nữa cũng là chuyện bình thường."

A Li hừ lạnh: "Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang dùng khổ nhục kế với

tôi."

Cô ta đang chỉ chuyện Thẩm Loan tự mình rạch một vết trên tay mình trước mặt

cô ta.

"Cô biết nhưng cô vẫn đồng ý giúp tôi."

A Li chau mày.

Thẩm Loan nhìn cô ta, cười nhẹ: "Cô gái có trái tim mềm mỏng, đều rất lương

thiện."

Không biết vì sao, A Li nhìn khuôn mặt đang cười này thuận mắt hơn trước rất

nhiều, nhưng không phải là quá lạm dụng tình cảm: "Vậy người phụ nữ tàn

nhẫn thì sao?"

Thẩm Loan suy nghĩ một lát: "Bọn họ tàn nhẫn với một số người là vì muốn

lương thiện với một số người khác."

A Li: "Còn già mồm!"

"Làm phiền cô, giục máy bay trực thăng nhanh nhanh giúp tôi một chút."

"Rất vội?"

Thẩm Loan như cười như không: "Bắt gian, cô nói xem có vội không?"

"Ha ha, gan của cô cũng lớn thật."

"Cảm ơn, tôi coi như cô đang khen tôi."

A Li: "..." Cô ta gặp qua rất nhiều người mặt dày, nhưng chưa có ai dày như

vậy!

Cô ta hừ lạnh một tiếng, nhanh chân rời khỏi!

Cả phòng khách rộng như vậy, bây giờ chỉ còn lại một mình Thẩm Loan.

Trong lòng Thẩm Loan thầm cầu nguyện: Cố gắng kiên trì, nhất định phải đợi

em đến....

Khoảng chừng năm phút sau.

A Li quay trở lại.

Thẩm Loan nghe thấy tiếng bước chân, đang nhắm bắt bỗng dưng mở ra, đang

ngồi trên ghế đứng bật dậy: "Có phải máy bay trực thăng đến rồi không?"

A Li lắc đầu, đem cốc nước đường nho nhét vào trong tay cô: "Uống đi."

Thẩm Loan bình tĩnh lại, cụp mắt nhìn cốc nước trong tay.

"Yên tâm, không có thuốc."

Đúng lúc đó, có người đến báo: "Chị Ly, máy bay trực thăng đã sẵn sàng đợi

lệnh trên sân thượng."

Thẩm Loan nghiêng đầu, uống hết cốc nước, sau đó đặt cốc xuống, nhanh chân

đi về phía người vừa báo tin.

Ba phút sau, máy bay cất cánh.

A Li nhìn bóng Thẩm Loan dần dần đi xa, cuối cùng trở thành một chấm đen

nhỏ trên ở chỗ sâu nhất trên tầng mây, cuối cùng biến mất hẳn.

Cô ta thu lại tầm mắt, đi đến phòng làm việc của Tống Cảnh.

"Cậu chủ".

Người đàn ông cầm chiếc kéo nhỏ trong tay, tiếp tục cắt tỉa cây phát tài: "Đi

rồi?"

"Vâng."

"Cô có cách nhìn nào khác về chuyện này?"

"Thẩm Loan làm như vậy, có khi nào sẽ chọc giận Quyền Hãn Đình, sau đó

giận cá chém thớt, đổ lên người chúng ta?"

Tống Cảnh không hề ngước mắt lên, chuyên tâm chăm chú nhìn làm việc trong

tay mình: "Còn nữa?"

"Còn gì nữa sao?" Ánh mắt A Li hiện lên sự ngạc nhiên, nghi ngờ.

"Cô thật sự tin vào lý do "lên đảo bắt gian" kia của Thẩm Loan?"

"... Cậu chủ, ngài nói cô ta đang nói dối!"

Lạch cạch một tiếng!

Tống Cảnh bỏ cây kéo xuống, lực không được coi là nhẹ, nhưng cũng không

phải mạnh.

"Cô ta tốn bao nhiêu công sức, thậm chí không ngại làm mình bị thương, lẽ nào

chỉ vì muốn chứng thực chuyện Quyền Hãn Đình kim ốc tàng kiều, tin vào mấy

tin đồn không thật này sao?"

"Vậy thì là vì cái gì?"

Tống Cảnh lắc đầu: "Chuyện này phải hỏi Thẩm Loan mới rõ được."

"Nếu như ngài đã có nghi ngờ, sao lại còn đồng ý cho cô ấy mượn đồ?"

"Cô ta thắng rồi."

A Li hơi ngây ra trong nháy mắt: "Croupier là người của chúng ta..."

Cô ta tưởng rằng, chuyện thắng thua chỉ cần dựa vào một câu nói của Tống

Cảnh là xong.

Thẩm Loan thắng rồi, là vì Tống Cảnh muốn để cô thắng, chứ không phải Tống

Cảnh thật sự thua.

Nhưng bây giờ...

Tống Cảnh: "Tôi không bảo croupier động chân động tay, đổi cách nói khác là

cô ta thắng được tôi một cách quang minh chính đại."

"Cậu chủ, tôi không hiểu."

"Nể tình vận may của cô ta không tồi, tôi chơi cùng cô ta một ván thì đã sao?"

Dù sao, anh ta còn có tay sau, cũng không sợ Thẩm Loan chơi trò lừa đảo.

Cốc cốc cốc—

Tống Cảnh: "Vào đi."

A Hướng đẩy cửa bước vào, thân hình cao to, đứng ở đó như một bức tường

thịt, dường như cả không gian đều biến thành chật chội mà kìm nén.

"Cậu chủ, tra ra rồi."

"Nói đi."

"Quyền Hãn Đình thực sự có mua một hòn đảo dưới danh nghĩa của anh ta, mua

từ hai năm trước, vị trí cụ thể là ở gần khu vực vùng biển Nam Hải."

A Li: "Thẩm Loan không nói dối."

Tống Cảnh hừm một tiếng trầm trầm, cười xua xua tay: "Bây giờ kết luận vẫn

còn quá sớm."

...

Lại nói đến Thẩm Loan đã lên máy bay, từ lúc ngồi xuống chưa hề mở miệng

nói câu nào, trực tiếp nhắm mắt ngả người ra nghỉ ngơi.

Làm cho người phi công không ngừng ngoảnh lại nhìn cô.

Khoảng chừng mười năm phút sau, cô mới mở mắt ra.

Sắc mặt vốn dĩ trắng bệch của cô sau khi nghỉ ngơi một lát đã khôi phục lại rất

nhiều, trở lên hồng hào hơn.

Thẩm Loan: "Hiện tại đi đến đâu rồi?"

Người phi công: "Còn hai phút nữa sẽ tiến vào khu vực thành phố Nam."

"Rất tốt."

Người phi công kia không hiểu hai từ này của cô là có ý gì, vô thức quay đầu lại

quan sát vẻ mặt của cô, đáng tiếc không đợi đến khi anh ta quay lại, một vật

lành lẽo đã nhẹ nhàng dí lên thái dương của anh ta.

"Đừng có động đậy, món đồ chơi này đã lên nòng, nếu như anh không muốn

biến thành một thi thể, tốt nhất hay ngoan ngoãn nghe lời cho tôi.

"Này, cô gái này, có phải cô có hiểu lầm gì ở đây không?"

"Ồ?" Thẩm Loan nhếch mày: "Anh cảm thấy tôi có hiểu nhầm gì?"

"Nhị gia bảo tôi đến để đưa cô lên đảo, bây giờ cô lại dùng súng dí vào đầu tôi,

sợ là không được thỏa đáng lắm nhỉ?"

"Đưa tôi lên đảo, sau đó nhân cơ hội giám sát tôi?"

Ánh mắt người phi công hơi lóe lên, rõ ràng là đã bị Thẩm Loan nói trúng.

"Tôi đoán, trên người anh nhất định có mấy thứ giống như máy truyền tín hiệu,

đúng không?"

"Cô!"

"Xem ra bị tôi đoán trúng rồi." Thẩm Loan lại càng dí chặt súng vào thái dương

anh ta, ý định đe dọa uy hiếp không cần quá rõ ràng: "Giao ra đây!"

Người đàn ông chậm chạp dơ tay ra, móc trong túi ra một máy dò điện tử, Thẩm

Loan đưa tay cầm lấy nhìn một lượt.

Ha ha...

Nên nói là sự phòng bị của người này với cô quá thấp, hay là trời sinh ra cô đã

có một khuôn mặt vô hại?

Lại đi không mở ra.

"Tôi lại để cho anh xem thường vậy sao?" Cô cười nhẹ.

Người phi công tự biết mình đã thất sách, trong lòng có chút bực mình.

Thật ra cũng trách anh ta quá sơ ý, thật sự Thẩm Loan vừa lên máy bay đã nhắm

mắt ngủ, anh ta vừa không chú ý liền đánh mất sự cảnh giác.

Nếu như...

"Còn nữa?"

"Hết... hết rồi..."

"Vậy sao?" Thẩm Loan tiện tay vứt máy dò điện tử vứt ra ngoài cửa sổ, đồ vật

nhỏ rơi vào trong tầng mây, không biết rơi đến ngóc ngách nào.

Ngươi phi công toát mồ hôi lạnh, cảm giác được sự lạnh lẽo từ chỗ tiếp xúc với

miệng súng, toàn thân anh ta không nhịn được hơi run rẩy.

"Thật sự hết rồi...." Giọng nói cũng hơi đang run rẩy.

Thẩm Loan cười lạnh, đưa nắm lấy đầu anh ta, mũ rơi xuống, làm lộ ra một máy

cảm ứng nhỏ được đeo trên đầu.

"Tự cho mình là thông minh!"

Nói xong ánh mắt trở lên sắc bén hơn, đưa tay cầm súng đập mạnh vào trán anh

ta một cái.

Người phi công chỉ cảm thấy những ngôi sao nhỏ đang vây quanh đầu anh ta,

đầu truyền đến một cơn đau nhức, hai mắt trắng dã, dường như muốn ngất đi

ngay lập tức.

Ngay vào lúc đó, giọng nói cứng rắn của nữ ác ma lọt vào trong tai anh ta, cô

nói: "Nếu như anh dám ngất đi, tôi sẽ ném anh ra ngoài, cho thịt nát xương tan."

"Cô... không dám. Không có tôi, ai sẽ điều khiển máy bay trực thăng?"

"Còn có hệ thống điều khiển tự động, sợ cái gì?"

"Lúc đáp xuống thì sao? Không có chế độ tự điều khiển."

Thẩm Loan chỉ vào vị trí ghế ngồi: "Còn có nhảy dù, mạng của tôi chắc chắn

giữ được, nhưng mạng của anh thì chưa chắc."

Chuyển đầu tiên cô làm sau khi lên máy bay chính là tìm dù.

Người phi công cứng họng, hoàn toàn tịt ngỏm.

"Còn có thể nói chuyện, lô gic rõ ràng, chắc là không muốn ngất nữa nhỉ?" Như

cười như không.

Người phi công: "... Không ngất nữa."

"Rất tốt. Bây giờ lập tức thay đổi đưởng bay, bay theo vị trí này." Thẩm Loan

đưa tờ giấy ghi chép kinh độ và vĩ độ cụ thể đến trước mặt anh ta: "Nhìn rõ

chưa?"

"Cô không lên đảo Leica sao?!" Anh ta ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.

Thẩm Loan cười lạnh: "Tôi nói đi đảo Leica lúc nào?"

"Rõ ràng Nhị gia dặn dò—" Nói được một nửa, bỗng nhiên im bặt.

"Dặn dò cái gì?" Lực trên tay Thẩm Loan không hề giảm đi: "Bảo anh giám sát

tôi, nhân tiện thăm dò địa hình trên đảo?"

"Cô... biết hết tất cả?"

"Là tôi tự mình chỉ dẫn Tống Cảnh, để anh ta từng bước từng bước một suy

nghĩ theo phương hướng này, anh nói xem tôi có thể không biết sao?"

"Hèn hạ! Người lừa gạt Nhị gia sẽ không có kết cục tốt đẹp!" Người đàn ông

tức giận nói.

"Đừng nhiều lời." Thẩm Loan cười híp híp mắt: "Làm theo những điều tôi nói!"

Người đàn ông hết cách, chỉ có thể cưỡng ép thay đổi đường bay...

Nói "thay đổi" hướng đi, thật ra cũng không chính xác.

Đúng ra mà nói, chỉ là hơi điều chỉnh quỹ đạo lệch khỏi đường hàng không đã

định sẵn.

Bởi vì, đảo Laika cách hòn đảo mà Thẩm Loan cung cấp vị trí cũng không quá

xa.

"...Cô đặt nó trên đầu tôi như vậy, tôi không thể thao tác được." Phi công trầm

giọng nói.

Thẩm Loan ồ một tiếng: "Hóa ra anh điều khiển máy bay trực thăng bằng đầu

chứ không phải bằng tay à?"

Người đàn ông không nói lời nào.

"Tôi biết Tống Cảnh giao nhiệm vụ cho anh, nghe nói, thuộc hạ của nhị gia mà

muốn bò lên trên chỉ có một con đường, đó là lập công. Nhưng tiền đề là anh

phải còn sống đã. Người chết như đèn tắt, cho dù tiếc thương cũng là xong hết

mọi chuyện, có thể vớt được cái gì tốt chứ?"

Ánh mắt anh ta hơi lóe.

Thẩm Loan: "Nếu tôi là anh, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, chỉ cần tính mạng còn

thì không lo không có cơ hội lập công."

Giọng điệu nhàn nhạt, không hề có vẻ uy hiếp đe dọa, nhưng trên lưng người

đàn ông lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhanh chóng bị quần áo thấm mất, trừ

chính anh ta ra cũng chưa có ai nhận ra.

Đoạn hành trình kế tiếp, người đàn ông trở nên thành thật, không hề giở trò.

Khoảng nửa giờ sau: "Chính là nơi này, chuẩn bị hạ cánh."

...

Cùng lúc đó.

Trong văn phòng, cây phát tài sau khi được chăm sóc thì được đặt ở một bên,

lẳng lặng sắm vai vật trang trí.

Màn hình máy tính tinh thể lỏng trước mặt Tống Cảnh sáng lên, nhưng lại

không thấy có bất kì hình ảnh gì được truyền lại.

A Li nhíu mày: "Cô ta phát hiện rồi sao?"

"Xem ra cũng chỉ có khả năng này."

"Thẩm Loan, thật là không đơn giản..."

Tống Cảnh cười khẽ, tay phải gảy hạt Phật: "Nếu cô ta đơn giản thì đã không lọt

vào nổi mắt Quyền Hãn Đình."

Loại quan hệ cân bằng và ổn định nhất giữa đàn ông và phụ nữ chính là.

Tò mò, tràn ngập mong muốn được tìm tòi nghiên cứu lẫn nhau, hơn nữa thế

lực ngang nhau.

A Li: "Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?"

"Không vội, tôi lại muốn nhìn, đến cùng cô ta muốn làm cái gì." Lạch cạch một

tiếng, Tống Cảnh thả chuỗi hạt Phật xuống, ánh mắt hơi lạnh.

...

Máy bay trực thăng hạ xuống một mảnh bãi bùn gần biển.

Thẩm Loan: "Xuống."

Phi công: "Tôi không cần đi cùng chứ?"

"Hai lựa chọn, đi cùng hay là tôi trói cứng anh lại ở đây?"

"Vì sao phải trói lại?"

"Không trói, chẳng lẽ để anh có cơ hội dùng trực thăng chạy trốn? Tôi đếm đến

ba phải đưa ra đáp án, một hai..."

"Tôi đi theo cô!"

Thẩm Loan lấy thiết bị từ trong lồng ngực ra, trên màn hình có một điểm đỏ

cách cô chỉ có mấy km.

Không sai, chính là nơi này!

"Anh, mang nước và lương khô đi."

"Ơ? Nước và lương khô ở đâu ra?" Người đàn ông mờ mịt.

Thẩm Loan cười lạnh, nâng bước tới gần anh ta: "Có chắc là không có không?"

Ánh mắt người đàn ông lập loè, cuối cùng bại trận, vòng đến chỗ để đồ dự trữ

trên thân máy bay, lấy ra một cái ba lô phình phình.

"Đây là hai phần ba lượng đồ dự trữ, một phần ba còn để chuẩn bị cho tình

huống bất ngờ."

Thẩm Loan ừ nhẹ một tiếng.

Xem như đồng ý với cách làm này.

Không thể đặt tất cả trứng gà trong cùng một cái rổ, cô hiểu.

Người đàn ông nhìn thoáng qua tay cô: "Cô đến đây tìm người à?"

Điểm đỏ kia đại diện cho cái gì, không cần nói cũng biết.

Thẩm Loan không phản bác, cũng không định giải thích.

Người đàn ông: "Vừa rồi tôi quan sát trên không trung, hòn đảo này không lớn,

nhưng gần ba phần tư đều đã bị rừng mưa nguyên thủy bao trùm lấy. Nếu là tìm

người, có lẽ sẽ có những khó khăn nhất định..."

So với bờ cát có tầm nhìn không bị ngăn cản, vừa nhìn đã thẩy hết, hiển nhiên

rừng rậm cất giấu nhiều nguy hiểm hơn, trừ điều kiện sinh tồn ác liệt, còn có

khả năng gặp rắn độc sâu độc linh tinh.

Tóm lại, không hề lạc quan!

Thẩm Loan: "Tôi biết."

"Biết mà cô còn dám đến một mình?!"

"Ai nói là một mình? Không phải còn có anh à?"

Người đàn ông đờ ra: Hoá ra, anh ta chỉ đi theo cùng chịu chết?

"Tôi tên là Thẩm Loan, anh tên là gì?"

Phi công sửng sốt: "...A Chiêu."

Lúc này Thẩm Loan mới từ từ đánh giá anh ta, người đàn ông không quá cao,

khoảng chừng 1m75, làn da ngăm đen, có lẽ là di chứng của các cuộc huấn

luyện để lại.

Thân thể coi như không đến mức cường tráng, so với cái tên giống ngựa đầu

gấu bên người Tống Cảnh kia, hình như... tên là "A Hướng" gì đó, hai người căn

bản là không cùng một cấp bậc.

Cũng nhờ vậy mà Thẩm Loan mới có thể nhẹ nhàng khống chế anh ta trong tình

huống cánh tay vẫn còn bị thương.

Nếu đổi thành một tên như A Hướng, căn bản là cô không dám hành động thiếu

suy nghĩ.

Muốn nói toàn thân người đàn ông này có gì liên quan đến cái tên "A Chiêu"

này cũng chỉ có thể là mỗi cặp mắt kia thôi.

Sáng ngời, trong trẻo có thần, lộ ra vẻ kiên nghị và kiên cường dẻo dai không

hợp với dáng người anh ta.

"Dao, đưa tôi mượn dùng."

A Chiêu lấy từ túi quần ra đưa cho cô.

Thẩm Loan nhận lấy, cầm thưởng thức ở trong tay, cười như không cười nói:

"Thật sự có dao à?"

Người đàn ông: "..."

Cô cúi đầu nhìn váy dài vướng víu trên người, dùng dao cắt ra một đường nhỏ ở

bên dưới, sau đó dùng tay xé.

Chỉ nghe xoạt một tiếng, váy dài chạm mắt cá chân biến thành váy ngắn trên

đầu gối, lộ ra cẳng chân thon dài trắng như tuyết của người phụ nữ, không có

một chút thịt thừa nào.

A Chiêu dường bị làm bỏng mắt, nhanh chóng dời tầm mắt đi.

Thẩm Loan âm thầm theo dõi phản ứng của anh ta, trong lòng thoáng thở phào.

Dù sao cũng là người của Tống Cảnh, tuy rằng tạm thời cô đã khống chế đối

phương, nhưng ai có thể bảo đảm lúc sau anh ta sẽ không nhân cơ hội phản

kháng, hoặc là sinh ra ác ý?

Từ góc độ an toàn mà nói, Thẩm Loan nên trói người lại, ném lại trên máy bay

trực thăng, không để anh ta đi theo, nhưng tình huống trước mắt, thêm một

người là có thêm một phần bảo đảm, nếu gặp nguy hiểm còn có thể có người

giúp đỡ.

Không giúp cũng có thể quăng ra ngoài làm kẻ chết thay.

Tổng hợp mọi mặt mà suy xét, Thẩm Loan vẫn quyết định mạo hiểm đánh cược

một phen.

Cũng may, trước mắt có thể thấy người này không phải hạng người cùng hung

cực ác, tạm thời dùng được, nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác!

Thẩm Loan cất dao đi, dùng băng dính cố định súng ở trên đùi.

A Chiêu còn muốn Thẩm Loan trả dao cho anh ta, thấy thế chỉ có thể hậm hực

câm miệng.

"Hiện tại đi về hướng nào?"

Thẩm Loan: "Tây." Cô lấy la bàn ra.

Người đàn ông bĩu môi: "Đừng nhìn, là bên kia." Anh ta duỗi một ngón tay, vừa

lúc cùng phía với hướng mà la bàn biểu thị.

Thẩm Loan nhướng mày, đúng rồi, người này là phi công.

Hai người xuất phát.

Nửa giờ sau tiến vào rừng mưa.

A Chiêu lấy thuốc đuổi côn trùng từ ba lô ra, hỏi Thẩm Loan: "Cô cần không?"

Cô cũng không ngại, nhận lấy, đổ lên trên người một ít, sau đó lại dùng làn váy

lúc trước xé xuống bọc lấy cẳng chân đang lộ ở bên ngoài.

Người đàn ông nhìn thấy hành động của cô, ngạc nhiên hỏi: "Cô từng được

huấn luyện sao?"

"Anh muốn hỏi huấn luyện gì?"

"Sinh tồn nơi dã ngoại."

Thẩm Loan: "Không."

"Nhưng tôi thấy cô có vẻ như rất có kinh nghiệm..."

Người phụ nữ không trả lời.

Đó là bởi vì bình tĩnh.

Càng sốt ruột càng cần bình tĩnh, bất kể là đã từng được huấn luyện hay chưa,

mọi việc chỉ cần thử dùng đầu óc, kết hợp với kiến thức thông thường, đều sẽ

không quá tệ.

"Đi thôi." Thẩm Loan trả thuốc bột cho anh ta, cất bước dẫn đầu vào chỗ sâu

trong khu rừng.

A Chiêu nhét đồ đạc vào lại ba lô, theo sát phía sau.

Không phải là không muốn nhân lúc Thẩm Loan chưa chuẩn bị, xuống tay bắt

lấy cô, nhưng dọc cả một đường, người phụ nữ này cảnh giác đến kỳ lạ, căn bản

là anh ta không dám ra tay.

Một khi tiến vào rừng, anh ta sẽ phải cố kỵ càng nhiều.

Đầu tiên, mình có thể thừa nhận hậu quả của việc phản kháng không thành

không, điểm này A Chiêu cần phải suy nghĩ cặn kẽ, một khi thất bại, rất có thể

sẽ phải chết ở chỗ này.

Tiếp theo, nếu anh ta thật sự xử lý Thẩm Loan, vậy chỉ dựa vào chính mình có

thể đi ra khỏi khu rừng này không?

Hai người đi vào càng sâu, A Chiêu biết, tỷ lệ anh ta phản kháng được sẽ càng

ngày càng thấp.

Đến khi mặt trời chiều ngả về phía tây, màn đêm buông xuống, anh ta đã không

có lựa chọn nào khác, chỉ có thể nghe theo Thẩm Loan.

Hiển nhiên, Thẩm Loan cũng hiểu được điều này, rốt cuộc cũng có thể thả lỏng

một chút, không cần trăm phương ngàn kế phòng bị A Chiêu nữa.

"Trời đã tối rồi, chúng ta còn đi nữa à?"

Thẩm Loan nhíu mày, lấy màn hình nhìn vị trí điểm đỏ, còn cách 3 km...

Nếu cố đuổi...

A Chiêu thấy cô lộ vẻ do dự: "Đừng nói cho tôi, cô muốn đi tiếp. Trong rừng

buổi đêm nguy hiểm gấp mấy lần so với ban ngày, phải đi thì cô đi một mình,

cho dù hiện tại muốn mạng của tôi, tôi cũng sẽ không đi tiếp!"

So với việc trở thành cơm trong bụng rắn độc thú dữ, còn không bằng một viên

đạn, chết cho dứt khoát.

Nói xong, trực tiếp ngồi xuống một thân cây đổ ngang.

Thẩm Loan cũng chỉ có suy nghĩ chợt lóe qua mà thôi, dưới tình huống điều

kiện ở hiện thực không cho phép, cô còn chưa ngốc đến mức thật sự không

màng đến an toàn.

Nếu xảy ra chuyện, không chỉ không cứu được Quyền Hãn Đình, còn sẽ hy sinh

chính mình.

"Tìm một cái hang để qua đêm."

Nói xong, cầm đèn pin tránh ra.

A Chiêu nhẹ nhàng thở ra, lấy ba lô đi theo phía sau.

Đi lên phía trước mấy trăm mét, dựa vào ánh sáng đèn pin, hai người phát hiện

một cửa động thấp thoáng trong bụi cỏ.

Thẩm Loan duỗi tay muốn vén ra.

Lại bị A Chiêu ngăn lại: "Không được."

"?"

"Động này có chủ rồi." Sợ Thẩm Loan không tin, anh ta chỉ chỉ mấy dấu chân

mờ mờ bên bụi cỏ.

Giống chó...

"Hẳn là sói."

Thẩm Loan giật mình, nhưng cũng không quá mức hoảng loạn.

A Chiêu thật sự phục người phụ nữ này.

Muốn nói cô đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt nào, bất kể là cách nói năng

cử chỉ, hay là một số kỹ năng chuyên nghiệp, nhìn đều không giống.

Nhưng nếu là người thường, ai có thể có sự bình tĩnh gặp nguy không loạn này

của cô?

Hai người lặng yên không tiếng động mà lùi khỏi cửa động.

Tiếp tục đi về phía trước, rốt cuộc cũng tìm được một cái động nhìn như không

có chủ.

Thẩm Loan lùi lại.

"Cô làm cái gì vậy?" A Chiêu ngẩn người.

"Đi vào, dò đường."

"Vì sao lại là tôi đi trước?" Nhỡ đâu phán đoán sai, bên trong thực sự có cái gì,

vậy người thứ nhất đi vào chắc chắn xong đời.

Thẩm Loan sờ sờ súng đang buộc vào trên đùi: "Chỉ bằng cái này."

A Chiêu: "..."

Được! Cô có vũ khí, cô ghê gớm!

Anh ta nhận mệnh bò vào, sau khoảng hai ba phút mới đi ra: "Không gian bên

trong rất rộng, cũng không có dấu vết hoạt động của động vật, vào đi."

Trong động duỗi tay không thấy năm ngón tay, hai người dựa vào một bên,

chuẩn bị nghỉ ngơi.

Chỉ nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, A Chiêu đang lật ba lô.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Loan thấy người đàn ông tới gần, bắt đầu cẩn thận đề

phòng.

"Đừng căng thẳng, tôi sẽ không làm gì cô." Ít nhất hiện tại sẽ không, anh ta yên

lặng bổ sung một câu.

Thẩm Loan vẫn không nhịn được nhíu mày: "Tránh xa tôi ra một chút."

A Chiêu lùi ra một khoảng cách, sau đó đưa một bao bánh nén khô qua: "Từ

giữa trưa đến giờ, cô vẫn chưa ăn cái gì."

"Chết đói, không tốt à?"

"Tốt cái gì?" A Chiêu trầm giọng: "Hiện tại chúng ta đã vào đến giữa rừng,

thêm một người là thêm một phần hy vọng sống, cô mà chết, tôi chưa có thể

sống sót đi ra ngoài."

Thẩm Loan gật đầu: "Anh hiểu là tốt rồi."

Nói xong, nhận lấy bánh từ trong tay anh ta, xé mở, nhét vào trong miệng.

Nói thật, hương vị không ngon lắm, rất cứng, còn nghẹn họng.

Uống nước xong mới dễ chịu hơn một chút.

Nhưng dù khó ăn, cũng phải ăn cho xong.

Không có sức, ngày mai tìm người thế nào?

Thẩm Loan cảm thấy miệng vết thương trên cánh tay hơi ngứa, cô đoán có thể

đã nhiễm trùng.

Nhưng lại không nói gì, vẻ mặt cũng không hề lộ ra gì.

Ăn bánh quy xong, hai người nhắm mắt lại trong bóng đêm, nhưng chưa ngủ.

"Này, hỏi cô cái này." A Chiêu đột nhiên mở miệng.

Thẩm Loan không nói gì.

Anh ta vẫn nói chuyện một mình: "Cô đến tìm ai?"

"..." Đáp lại anh ta, là một sự im lặng kéo dài.

"Hoang đảo thế này vốn không thể có người, huống hồ, dọc theo đường đi tôi

cũng không phát hiện dấu vết của ai để lại, có phải cô..." Nghĩ sai rồi?

"Câm miệng!"

A Chiêu không mở miệng nữa.

Đêm còn dài, côn trùng kêu vang.

Ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên xuất hiện xua tan bóng tối và chiếu sáng

trời đất, Thẩm Loan đã tỉnh.

Mí mắt rất nặng, cổ họng cũng rất rát, phản ứng đầu tiên của cô là duỗi tay sờ

trán.

Cũng may, không sốt...

A Chiêu cũng nhanh chóng tỉnh lại.

Hai người ăn bánh nén khô rồi tiếp tục xuất phát.

Sáng sớm, sương còn rất mù.

Đi trong chốc lát đã ướt hết giày.

Trên chân Thẩm Loan vẫn là đôi giày cao gót kia, chẳng qua cô đã bẻ gãy gót

giày, ngược lại cũng tiện đi đường.

Nhưng mu bàn chân và mắt cá chân bị lộ ra lại không che lại được, bị cành khô

trên mặt đất cào ra vài vết máu.

A Chiêu nhìn cũng cảm thấy khó chịu, cô lại như thể không cảm thấy đau.

Người phụ nữ này thật đúng là...

Đột nhiên, Thẩm Loan dừng lại, vô cùng cảnh giác đánh giá bốn phía.

A Chiêu nuốt nuốt nước bọt: "Sao..."

"Suỵt!" Cô ra dấu cho anh im lặng.

Lúc này, A Chiêu mới nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, giống như có thứ gì ở

trong bụi cỏ...bò?

"Ngẩn người cái gì?!" Thẩm Loan nghiến răng nghiến lợi: "Lấy phấn đuổi côn

trùng ngày hôm qua dùng ra!"

A Chiêu không dám chậm trễ, nhanh chóng phất qua vài cái lên người mình

trước, sau đó ném cho Thẩm Loan.

Sau khoảng hai ba phút, tiếng sột sột soạt soạt biến mất.

Nhưng hai người vẫn đứng im tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Sau vài phút nữa, xác định không có nguy hiểm, A Chiêu mới đi đến chỗ phát ra

tiếng động lúc nãy, vén bụi cỏ ra.

Thẩm Loan đi qua: "Là cái gì?"

"... Mãng xà."

Lộ trình kế tiếp, hai người càng thêm cẩn thận.

Rốt cuộc đến khoảng hai giờ chiều, chỉ còn 500m cuối cùng cách chỗ điểm đỏ.

A Chiêu nhìn thoáng qua: "Thật sự có người à?"

Thẩm Loan miệng khô lưỡi khô, chân mềm nhũn, vốn nên mỏi mệt không chịu

được, nhưng cả người cô lại tràn ngập sức mạnh, không khỏi bước đi nhanh

hơn.

A Chiêu đường đường là một người đàn ông cao lớn, đi phía sau cũng có chút

cố hết sức.

...

Ba người Quyền Hãn Đình nhảy xuống từ từ trên máy bay trực thăng, tranh thủ

trước khi bị nổ tung, cơ bản không kịp đến rìa biển, cho nên rơi vào trong rừng.

Hơn nữa, lại là chỗ sâu trong rừng.

Bọn họ không có vật tư, rơi từ trên cao xuống còn bị thương ở chân, không dám

tùy tiện đi lại trong rừng.

Cho nên, việc có thể làm cũng chỉ có chờ!

"Gia, tín hiệu đã phát ra nhưng tam gia và ngũ gia đều không hồi âm."

Đây là hôm sau ngày bọn họ bị nhốt, Sở Ngộ Giang dùng máy phát tín hiệu tùy

thân với ý đồ liên hệ bên ngoài, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

"Tôi phát lại một lần..."

"Không có tác dụng đâu." Quyền Hãn Đình trầm giọng mở miệng.

Hòn đảo này chưa từng được khai phá, hoàn toàn ở trong trạng thái bị phong

kín: "Tín hiệu bình thường không liên hệ được ai, chỉ có tín hiệu vệ tinh mới có

thể."

Tín hiệu vệ tinh...

Trong mắt Sở Ngộ Giang có vẻ suy sụp, trong tay bọn họ không có thiết bị gì,

làm thế nào để kết nối vệ tinh?

"Có, Lolita."

"Gia, ý ngài là?!"

Đáy mắt Quyền Hãn Đình hiện ra ý cười nhợt nhạt: "Cô ấy sẽ đến."