Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 419



Bởi vì cô thay đổi quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Loan không thể

nhận ra cô ta.

Cho đến khi, A Li quay đầu lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, rồi sau đó, mỉm cười thăm hỏi.

"Đi dạo phố sao?"

"Ừm. Cùng đi không?"

"Được."

Phụ nữ xinh đẹp từ trước đến nay không thiếu ánh mắt nhìn ngắm theo, huống

chi, tận hai người.

Thẩm Loan phối áo sơ mi với quần skinny jeans, một đôi giày nude bệt để lộ

mắt cá chân tinh xảo ra ngoài, mu bàn chân trắng đến bắt mắt.

A Li mặc một chiếc váy liền màu đen, dây lưng là sợi xích nhỏ khiến cho vòng

eo của cô ta càng trở nên thon thả, thậm chí độ cong bó sát ở bắp chân cũng

khiến người ta nao lòng.

Cùng là dáng người cao gầy, khí chất lỗi lạc, tuổi tác xấp xỉ, thanh xuân lộng

lẫy.

Không cần làm gì, chỉ cần đi cùng một chỗ đã tạo nên một phong cảnh tuyệt

đẹp

Hai người đến trung tâm thương mại, vào một cửa hàng bách hóa.

"Cái nào đẹp hơn?" Thẩm Loan cầm hai chiếc khăn quàng cổ hỏi A Li, màu

xám nhạt bên trái, màu cà phê nhạt bên phải.

"Mua cho Lục gia?"

"Ừm."

"Bên trái."

Nụ cười của Thẩm Loan càng tươi: "Tôi cũng cảm thấy màu xám hợp với anh

ấy hơn." Sau đó gọi nhân viên đến gói lại.

A Li nhận chiếc còn lại trên tay cô, màu này... thật ra rất hợp với Tống Cảnh.

Nhưng chắc chắn anh ta sẽ không quý trọng.

Người phụ nữ tự giễu cong cong khóe miệng, chuẩn bị đặt khăn quàng cổ trở lại

chỗ cũ, lại bị Thẩm Loan giơ tay ngăn lại: "Không mua cho nhị gia?"

"... Anh ấy có."

"Không giống nhau, đây là cô mua."

A Li cười khổ: "Tôi sợ không dám tặng."

"Thử cũng chưa thử qua, sao biết được kết quả?" Thẩm Loan cười nhạt, trong

mắt lóe lên tia sáng.

A Li chớp mắt ngơ ngẩn: "Thật sự nên... thử sao?"

"Tự cô quyết định." Bóng cao su lại đá về.

A Li trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên giương mắt, bên môi nở một nụ cười như

trút được gánh nặng, nói với nhân viên phục vụ: "Tôi mua cái này, phiền cô gói

chiếc này lại."

Nụ cười của Thẩm Loan không giảm.

Hai người quẹt thẻ, xách theo túi hàng đi ra ngoài.

Đột nhiên, một cơn chấn động phát ra từ hành lang đối diện và quét về phía hai

người với tốc độ rất nhanh.

Rất nhanh, cả tầng lầu rất rối loạn.

Đám người hốt hoảng chạy trốn, tiếng bước chân hỗn độn, tiếng thét chói tai,

giống như đàn kiến bị người ta phá vỡ đội hình, từng người bỏ chạy.

"Sao lại thế này?" A Li túm tay một người đàn ông trung niên.

Sức cô ta lớn, đối phương muốn tránh thoát vài lần nhưng đều tốn công vô ích.

"Cô buông ra! Đám lưu manh kia muốn đuổi đến đây, trong tay họ đều có vũ

khí..."

Thẩm Ánh mắt Loan trầm xuống.

A Li buông lỏng tay, đối phương thấy thế, hung hăng đẩy cô ta một cái, chạy

còn nhanh hơn thỏ.

Thẩm Loan đỡ lưng cô ta, giữ người ổn định lại: "Không sao chứ?"

"Không sao." Cô ta nhanh chóng đứng thẳng, mở trạng thái đề phòng.

Thẩm Loan lấy di động, mới phát hiện thời điểm mấu chốt thế này mà hết pin!

Cô không nhịn được rủa thầm một tiếng.

"Dùng của tôi, cô muốn làm gì?" A Li lấy điện thoại ra.

Thẩm Loan: "Báo nguy."

A Li làm theo.

Sau đó Thẩm Loan đọc một dãy số, chờ cô đọc xong, A Li cũng đã bấm xong,

điện thoại vang lên hai tiếng tút tút, đầu kia truyền đến giọng nói trầm khàn

nghiêm túc của người đàn ông —

"Loan Loan?"

"Là em." Thẩm Loan không nhiều lời, nhanh chóng báo vị trí cho Quyền Hãn

Đình.

"... Muộn nhất là mười lăm phút, chờ anh."

Thẩm Loan nhướng mày: "Anh đã xuất phát?"

"Ừm. Tình huống bây giờ bên em thế nào rồi?"

"Hiện trường đã bắt đầu rối loạn" cô dừng lại một lát: "Nhằm vào em?"

Quyền Hãn Đình tránh vấn đề này, nhưng giấu đầu lòi đuôi coi như một loại

cam chịu.

"Thật đúng là mất công..." Thẩm Loan không nhịn được cười nhạt.

"Đừng sợ, anh sẽ không để em gặp chuyện."

Thẩm Loan kéo A Li lui vào cửa hàng, nấp cẩn thận, cô khẽ ừ một tiếng với

điện thoại: "Em biết rồi."

"Đừng tùy tiện ra hiện trường, trước tiên tìm một chỗ kín nấp đi đã."

"Một vấn đề cuối cùng." Thẩm Loan bỗng nhiên trầm giọng.

Đầu kia trì trệ: "... Em nói đi."

"Có phải đối phương đang trên đường đúng không?"

"... Ừm."

Trong lòng Thẩm Loan đã rơi xuống đáy cốc.

Nên nghĩ tới sớm hơn, Quyền Hãn Đình đột nhiên rời Ninh Thành đi về phía

nam, rồi phát sinh chuyện ngoài ý muốn rơi xuống đảo hoang, từng việc từng

việc, đều không giống thủ đoạn của người thường.

Cô cúp điện thoại, đưa di động cho A Li, nói đại khái cụ thể tình huống một lần.

A Li đoán được vài phần, một cái tên hiện lên trong đầu hay nói đúng hơn là

biệt hiệu.

"... Đi!"

Thẩm Loan túm cô ấy trở về: "Cô làm cái gì?"

"Bây giờ không nhân lúc hỗn loạn chạy đi, định ở lại làm baba trong rọ sao?"

Thẩm Loan lại có suy tính khác: "Nếu, bên ngoài chỉ là cái bẫy thì sao?"

A Li ngơ ngẩn: "Cô nói..."

"Tin hay không tùy cô, tất cả các cửa của trung tâm thương mại đều được kiểm

tra nghiêm ngặt, sắp xếp trò thả một người bắt một người thả, bây giờ vội vàng

hoang mang trốn ra ngoài, ngược lại chính là dâng mỡ đến miệng mèo."

"Vậy bây giờ phải làm sao đây?"

"Chờ."

Thẩm Loan nhìn quanh bốn phía, cửa hàng to như vậy, bây giờ ngoài hai người

họ thì không còn một bóng người.

Khách hàng nóng lòng chạy trốn, nhân viên cửa hàng cũng chạy toán loạn.

A Li: "Tôi đóng cửa cửa hàng lại."

"Không được."

"?"

"Cô nhìn xung quanh xem, có cửa hàng nào đóng không?"

Sinh mạng bị uy hiếp, phản ứng đầu tiên của mọi người là chạy trốn, ai còn

quản cửa hàng đã đóng cửa hay chưa, tủ đựng tiền đã khóa chưa?

Cửa hàng khác cửa mở toang, chỉ chỗ này đóng cửa, không phải lạy ông tôi ở

bụi này sao?

Thẩm Loan: "Bây giờ đổi chỗ khác chắc chắn không còn kịp rồi, chỉ cần ngoi

đầu ra sẽ bị theo dõi bất cứ lúc nào. Đi ra kho hàng đằng sau."

Hai người cất bước chạy trốn.

Trên đường, bởi vì đi giày cao gót A Li thật sự không tiện, tháo ra, trực tiếp thay

một đôi giày đế bằng, dù sao cửa hàng có rất nhiều.

Cô ta chạy hai bước, phát hiện cực kỳ vừa chân.

Không hổ là tài cửa hàng xa xỉ, không chỉ có diện tích bán hàng rộng rãi mà cả

kho hàng cũng không nhỏ.

Thẩm Loan chạy phía trước, A Li đi theo phía sau, sau khi vào, tiện tay khóa

trái cửa kho hàng.

Cả hai trốn sau đống tạp nham trong cùng, dùng vài hộp các tông che người lại.

Bởi vì chạy vội, hai người không ngừng thở dốc.

Tầm mắt đối nhau, giây tiếp theo, đều không nhịn được cười rộ lên.

"Chúng ta có được tính là bỏ mạng nơi xa xôi không?" A Li gảy gảy mái tóc dài

rớt loạn.

"Bỏ mạng ở cửa hàng cũng vậy mà thôi."

"Những người đó, đến vì Lục gia?"

Thẩm Loan không nói, chấp nhận.

A Li than nhẹ, trêu chọc: "Làm người phụ nữ của đại lão cũng không dễ dàng

gì?"

Cô khẽ mỉm cười: "Nhưng cũng kích thích."

"Cô không sợ sẽ mất mạng nhỏ sao?"

"Trước kia có lẽ sẽ sợ..." Đối với người đã từng chết một lần mà nói, không có

gì quý hơn mạng sống, Thẩm Loan vẫn luôn cho là vậy, nhưng lần này Quyền

Hãn Đình xảy ra chuyện, khiến cô có cách nghĩ khác.

"Bây giờ thì sao?" A Li không khỏi tò mò: "Cô không sợ?"

"Sợ chết, nhưng càng sợ thấy anh ấy chết."

A Li nhất thời ngơ ngẩn.

Ban đầu khi cô ta làm bảo vệ của Tống Cảnh còn chưa thành niên, bản thân mới

chỉ là một đứa trẻ choai choai nhưng luôn muốn được bảo vệ anh ta.

Rất lâu sau, A Li đều nghĩ rằng đó là vì - báo ơn.

Tống Cảnh cứu cô ta, cho cô ta cơm ăn, cho cô ta áo mặc, còn mời giáo viên

chuyên nghiệp tói huấn luyện cho cô ta.

A Li nóng nảy muốn làm chút gì đó cho anh ta, nhưng tất cả của cô ta đều là do

Tống Cảnh cho, nghĩ tới nghĩ lui, cô ta chỉ có quyền từ chủ duy nhất với cơ thể

này.

Mỗi lần lưỡi dao nhuốm máu, chiến đấu với số mệnh, sợ sao?

Tất nhiên sợ, lần đầu tiên cô ta đối mặt với nguy hiểm, thậm chí còn bị dọa phát

khóc.

Nhưng so với chuyện bản thân đối mặt với cái chết, cô ta càng sợ Tống Cảnh bị

thương.

Tại thời điểm không đúng lúc như vậy, thế mà A Li có loại xúc động muốn thổ

lộ, không vì cái gì khác, chỉ vì sự đồng cảm của bản thân.

Nhưng không đợi cô ta mở miệng, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn

loạn.

Hai người liếc nhau, thần kinh căng chặt.

"Camera ghi được nơi cuối cùng Thẩm Loan xuất hiện chính là nơi này!"

Một đám người mang khăn trùm đầu, tụ lại cửa hàng.

Chỉ cách kho hàng một bức tường.

"Lục soát cho tôi!"

Rất nhanh, âm thanh lục tung truyền đến.

Thẩm Loan nghe ra giọng phụ nữ, thế mà lại là phụ nữ?!

Xì, Quyền Hãn Đình rước lấy phiền toái ở đâu vậy?

"A, đằng sau có một kho hàng, nhưng bị khóa lại từ bên trong."

"Xem ra, người chúng ta muốn tìm ở đây. Phụ nữ của Quyền Hãn Đình? Ha, thú

vị." Giây tiếp theo, âm sắc sắc bén: "Phá cửa cho tôi!"

"Vâng."

Thẩm Loan biết, bây giờ không thể ngồi chờ chết.

Hiển nhiên, A Li cũng ăn ý.

Hai người bắt đầu nhanh chóng tìm vũ khí, cuối cùng phát hiện gậy sắt ở một

góc, và hai chiếc kéo cắt may.

Thử thử lưỡi kéo khá sắc.

Hai người trao đổi ánh mắt, nghiêng người nấp sau cửa kho hàng.

Lúc cửa bị phá là cơ hội cho hai cô tấn công.

Rầm — Bốp —

Mỗi lần vang lên tiếng va đập lớn là cánh cửa lại rung mạnh.

Dần dần, khóa bắt đầu bị nới lỏng.

Cuối cùng, không chịu nổi gắng nặng, lung lay sắp đổ.

Hai người đếm bốn, ba, hai...

Một!

Hết sức nghìn cân treo sợi tóc, hai người xuất hiện, nghênh địch chính diện.

Đối phương không ngờ một người phụ nữ như Thẩm Loan không chỉ không

trốn, thế mà còn dũng cảm phản kích, càng không ngờ được bên cạnh cô còn A

Li có thân thủ cực tốt.

Biến cố tới đột nhiên không kịp đề phòng, mấy người mặc đồ đen cũng không

kịp phản ứng, cho phép Thẩm Loan và A Li giết không kịp đề phòng, cố gắng

tìm đường thoát thân.

Hai người chạy nhanh ra khỏi cửa hàng, chạy về phía cầu thang bộ.

A Li: "Lầu mấy?"

Thẩm Loan đã có lựa chọn.

Hai người chạy như điên về hướng tầng chót.

Năm phút sau.

"Người đâu?"

"Tạm thời không thấy."

"Ngu xuẩn! Vừa rồi cơ hội tốt như vậy, thế mà để cô ta chạy mất!"

"A, người phụ kia thân thủ cũng không tồi, chắc là có tập luyện."

"Hừ! Quyền Hãn Đình cho rằng phái vệ sĩ đi theo là có thể bảo vệ người phụ nữ

của mình sao? Lão đại có thể làm anh ta ăn mệt một lần thì chắc chắn có thể có

lần hai! Theo kế hoạch mà làm, không thể sai sót nữa!"

"Vâng."

Sau vòi nước chữa cháy, Thẩm Loan nín thở, cuối cùng đám người đó cũng đi

rồi, cô mới lơi lỏng chút, khôi phục lại tần suất hít thở bình thường.

Trò chơi "Anh đuổi tôi trốn" này giằng co suốt hai mươi phút.

Đối phương đang thu hẹp phạm vi tìm kiếm một cách có chủ đích, nếu cứ tiếp

tục như vậy, hai người bọn cô sẽ như hai con cá không chỗ trốn tránh trong hồ

nước khô cạn, cho dù linh hoạt, cũng không thoát khỏi vận mệnh bị bắt.

A Li: "Không được, không thể chạy."

Thẩm Loan cũng dừng lại, nhẹ giọng nỉ non: "Là không thể chạy."

Cách thời gian Quyền Hãn Đình hứa hẹn còn mười lăm phút, đã trôi qua năm

phút.

Anh ấy chắc cũng gặp phải cản trở.

"Xin lỗi" Thẩm Loan quay đầu nhìn A Li: "Khiến cô bị liên lụy chịu tội với tôi."

"Là phúc không phải họa, là họa không tránh được."

Hai cô tìm một chỗ ngồi xuống, thần kinh căng chặt ngược lại đã thả lỏng được

chút.

Thẩm Loan: "Cô tìn vào số mệnh?"

A Li lắc đầu rồi lại gật đầu.

"Có ý gì?"

"Tin cũng không tin. Số mệnh rất mạnh, điểm này không thể nghi ngờ, nhưng

ngoài điều này, con người cũng có thể làm cái gì đó, không nhất định phải thay

đổi kết quả, nhưng ít ra đã từng cố gắng."

Thẩm Loan cười khẽ: "Tôi không tin."

A Li thấy trong mắt cô có tia kích động, giấu giếm bừng bừng dã tâm, trong chỗ

sâu nhất là một linh hồn mạnh mẽ và xơ xác tiêu điều.

Cô ta nhớ tới đánh giá về Thẩm Loan của Tống Cảnh —

"Cô gái nhỏ này, rất ghê gớm."

"Họ ở đây! Nhanh —"

Hai người một tay côn sắt, một tay kéo, đứng lên, bày ra tư thế nghênh chiến

không sợ, sẵn sàng chiến đấu lần cuối.

Đúng lúc này, cánh cửa đang đóng chặt được mở ra lần nữa.

Thẩm Loan và A Li cùng giương mắt, thấy Quyền Hãn Đình và Tống Cảnh

chìm trong ánh sáng giống như hai pho tượng hoàn mỹ, đắm chìm trong ánh

mặt trời ban trưa, giống như thần phật từ trên trời giáng xuống.

"Cá mập đã tự do quá lâu, xem ra chán sống rồi." Quyền Hãn Đình lạnh lùng

mở miệng, sự lạnh lẽo trong giọng nói đó khiến người ta rét run.

Tống Cảnh cười khẽ như một tia sáng trong động băng, thanh đạm ôn nhã:

"Vốn tôi không định lội vào vũng nước đục này, các người có thể giết chết

Quyền Hãn Đình là tốt nhất, nhưng ngàn không nên vạn không nên, không nên

đụng đến người của Tống Cảnh tôi!"

Tống Cảnh?!

Mấy người trong bang kia nghe thấy thế, sắc mặt biến đổi.

Một Quyền Hãn Đình họ đã dự liệu được, suy cho cùng, kế hoạch của Ma Ba

Tuần đã suy xét đến điều này, nhưng không thể hiểu được sao lại xuất hiện thêm

một Tống nhị, chuyện này hơi khó giải quyết...

"A, người của chúng ta ở tầng một đã bị diệt sạch."

"Còn cửa sau cũng không giữ được..."

Người tên là "A" là người đứng đầu tuy mang khăn trùm đầu mặt nạ bảo vệ,

nhưng cặp mắt lộ ra kia lại vô cùng lạnh lẽo.

Tức muốn hộc máu.

Mà hai bên hết sức giằng co, Thẩm Loan và A Li đã tách ra chạy về phía người

đàn ông của mình.

Quyền Hãn Đình ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, anh đến

muộn..."

Sau đó vứt cây côn sắt trong tay cô, lấy lại cây kéo.

Thẩm Loan chưa nói gì, chỉ lẳng lặng dựa vào ngực người đàn ông, tinh thần

yên bình như một chiếc thuyền nhỏ đã cập được cảng.

A Li thu hồi ánh mắt, cũng che dấu đi sự hâm mộ trong lòng.

Tống Cảnh lẳng lặng bảo vệ cô phía sau, quay đầu nói nhỏ với A Hướng.

Rất nhanh, một đội khăn đen vội vàng cấp báo cho A, ánh mắt đối phương trở

nên hung ác, lộ ra sự ảo não kiếm củi ba năm thiêu một giờ, cuối cùng không

thể không hạ lệnh: "Lui!"

Sự nguy hiểm bị đáng tan một cách vô hình.

Sau đó truyền đến tiếng chuông cảnh báo...

Mà tất cả những điều này không liên quan gì đến Thẩm Loan và A Li.

Một người được Quyền Hãn Đình nửa ôm ra khỏi trung tâm, một người được

Tống Cảnh dắt tay lên xe.

Khi rời đi, hai người đàn ông cùng quay đầu lại, ánh mắt chạm nhau giữa không

trung vẫn giương cung bạt kiếm như cũ, nhưng vô hình trung lại có vài thứ

không còn như trước...

Đêm đó, chuyện phát sinh trong trung tâm đã được phong tỏa, không ai được

nhắc đến, cũng không thấy bất cứ báo đài nào đưa tin.

Camera bị hỏng, phía chính phủ cũng không lên tiếng.

Tựa như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh như ban đầu, yên ổn như cũ.

Ngày hôm sau, Quyền Hãn Đình đưa Thẩm Loan và sáu người ngồi phi cơ riêng

rời phía nam.

Hai giờ 32 phút chiều về đến Ninh Thành.

Ba ngày sau, Tống Cảnh về.

A Li và A Hướng vào hàng ngũ, còn phi công A Chiêu âm thầm theo sau.

"Trở về đi." Tống Cảnh nhàn nhạt xua tay: "Tiếp tục huấn luyện."

A Chiêu sững sờ tại chỗ: "Nhị gia, tôi..."

Tống Cảnh đã đi mất.

A Hướng vỗ vỗ bả vai anh ta: "Thằng nhóc cậu vận khí không tồi, ngoài kỹ

thuật lái máy bay, thân thủ cũng luyện lên tay nha..."

Bị một người phụ nữ bắt cóc, xì, mất mặt!