Tưởng Thạc Khải cười nhạo một tiếng: "Không sai, đúng là tôi uy hiếp ôngđấy, thế nào?"Người đàn ông tức giận đến cả người phát run."Nói đi - mục đích của cậu!"Tưởng Thạc Khải cuối cùng cũng coi trọng liếc mắt một cái: "Hóa ra quản lýTrương cũng là một người hiểu chuyện, một khi đã như vậy thì lúc đầu cũngđừng nên không hiểu mà giả bộ hồ đồ chứ, như vậy rất dễ làm người ta hiểulầm."Thở phì phò, dạ dày đau, gan đau, thận đau, nơi nào cũng đau!Tưởng Thạc Khải cất đi vẻ bất cần đời, bỗng chốc ngồi thẳng, trong mắt xẹt quamột tia sáng: "Tiến cử tôi cho Từ Kính Sinh.""Cậu muốn làm gì?""Nói chút chuyện với ông ta""?""Miếng đất số 0019 kia.""Hizzz..." Trương Tuyền hít ngược một hơi khí lạnh, nghĩ đến người phụ nữđiên tìm tới cửa ngày hôm qua, còn người thanh niên khốn nạn trước mặt này:"Các người là một lũ?!""Bây giờ mới nhìn ra à? Đáng tiếc đã chậm rồi.""...""Quản lý Trương, chạy nhanh đi thôi, trốn cũng không xong đâu."Hai mắt Trương Tuyền ngẩn ra: "Đi, đi đâu?""Tất nhiên là tới văn phòng tổng giám đốc nói cho Từ Kính Sinh biết Minh Đạtchúng tôi muốn mảnh đất trong tay ông ta!" Nói xong, lắc đầu, dáng vẻ cực kìtiếc nuối, như đang nói người nào đó quá đần."Nói đi nói lại cũng chỉ vì một miếng đất, các người đúng là mất công! Vừa đedọa vừa dụ dỗ, dùng bất cứ thủ đoạn nào!""Ngài đúng là nói đúng rồi, đúng là chúng tôi tới vì miếng đất kia."Trương Tuyền bị trình độ vô sỉ của anh ta làm cho sợ rồi, vậy mà đương sự vẫngiữ dáng vẻ vân đạm phong khinh."Một câu thôi, làm hay không làm.""... Làm!"Cao ốc Cạnh Lâm đối diện Ninh Giang, mà văn phòng tổng giám đốc nằm trêntầng cao nhất, tầm nhìn rộng rãi.Từ cửa sổ trông ra, chỉ thấy sông Ninh Giang mênh mông, hơi nước bao phủ.Cốc cốc cốc...Tiếng đập cửa truyền đến."Mời vào." Giọng nói người đàn ông trầm thấp, có chút khàn khàn.Trương Tuyền đẩy cửa đi vào: "Tổng giám đốc Từ.""Có việc gì." Sau bàn làm việc, người đàn ông xẹt xẹt ký tên t, thu dọn folder đểsang một bên, sau đó lấy một phần khác bắt đầu lật xem, cả quá trình chưa từngngẩng đầu.Trương Tuyền không hiểu sao lại cảm nhận được một sự áp lực, giống như sứcnặng nghìn vàng đổ xuống đầu vai."Tổng, Từ...""Có việc thì nói đi"."Bên phía Minh Đạt phái người lại đây, nói, nói muốn bàn chuyện làm ăn vớiông."Giữa mày Từ Kính Sinh nhíu lại: "Minh Đạt?""Vâng.""Chuyện làm ăn gì?"Trương Tuyền cắn răng, giống như đang cố lấy hết dũng khí: "Về miếng đất0019 kia..."Động tác của người đàn ông cứng lại, đầu bút trôi chảy cũng theo đó tạm dừnglại, không khí trở nên căng thẳng ủ dột.Mồ hôi như hạt đậu trượt xuống theo gò má của người đàn ông.Trương Tuyền vài lần muốn há mồm nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnhthấu xương của Từ Kính Sinh, gã ta cũng tự giác cứng họng.Sau một lúc lâu: "Miếng đất kia, tôi nói muốn bán lúc nào?"Trương Tuyền giống bị người bóp chặt cổ, hơi thở khó khăn."Còn nữa, sao Minh Đạt biết mảnh đất này do Cạnh Lâm đứng tên?" Đột nhiên,ánh mắt trầm xuống: "Ông để lộ tin tức?""Không không không... Một chữ tôi cũng chưa nói!" Trương Tuyền vội khôngngừng phủ nhận.Cái nồi này, gã không cõng nổi!"Vậy à?" Giọng điệu cao hơn, mang theo không chút để ý, nhưng ánh mắt cườinhư không cười dường như đã hiểu rõ tất cả."Tổng giám đốc Từ! Anh phải tin tưởng tôi!"Người đàn ông kéo khóe miệng, độ cong lạnh lùng nghiêm nghị bao hàm ý tứkhắc nghiệt: "Vậy lạ nhỉ, không phải anh, cũng không phải tôi, còn ai vào đây?""Người biết chuyện này, không phải chỉ một mình tôi!"Từ Kính Sinh nhướng mày.Trương Tuyền vội vàng ném nồi: "Quản lí của bộ phận khác, còn có nhữngngười tham gia đấu thầu lúc ấy...""Được rồi, để cậu ta tiến vào, tôi tự mình hỏi."Mọi chuyện đều trong dự kiến của Tưởng Thạc Khải, Trương Tuyền thỏa hiệp,Từ Kính Sinh hứng thú, bất kì điểm nào cũng đều làm cho anh thuận lợi đạtđược mục đích trong chuyến đi này.Người duy nhất có khả năng vượt qua dự tính, là Từ Kính Sinh."Ai nói cho cậu mảnh đất này ở trên tay tôi?" Đơn giản rõ ràng nói tóm tắt, đithẳng vào vấn đề.Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Thạc Khải đã biết — người đàn ông nàykhông đơn giản."Điều tra cộng thêm suy luận.""Ồ? Nói nghe một chút."Đầu tiên anh ta trình bày phương pháp loại trừ của Cổ Thanh và Trương Dương,sau đó lại kể ra những gì mình nghe được ở công trường."... Hai cái kết hợp, đáp án vừa xem là hiểu ngay.""Các người mất công như vậy, cũng không sợ phiền toái nhỉ." Tựa như khen tựanhư châm biếm, ý tứ sâu xa."Vì miếng cơm ăn thôi, ngài quá khen."Lúc này mắt của Từ Kính Sinh mới nhìn về phía anh ta: "Cậu nói cậu đại diệncho tập đoàn Minh Đạt?""Đúng.""Có gì phải làm sao?""Mua đất."...Hai giờ chiều, Tưởng Thạc Khải rời khỏi cao ốc Cạnh Lâm.Thời gian anh ta đi vào, chưa đến hai tiếng.So với lúc đi vào hăng hái khí phách, nắm chắc thắng lợi, thì lúc rời đi giữa màyngười đàn ông nhíu chặt, vẻ mặt u ám.Cũng không đến mức thất bại nản lòng, nhưng ánh mắt lại không biết giải quyếtthế nào.Giống như bị một vấn đề nan giải quấn lấy, nghĩ trăm lần cũng không ra..."Đúng là cậu ta trực tiếp đến đó..." Bên trong phòng thuê trên lầu hai, MiêuMiêu đứng phía trước cửa sổ, đối diện trước cửa cao ốc Cạnh Lâm, tất nhiêncũng thấy được Tưởng Thạc Khải rõ ràng trạng thái không đúng lắm đi ra từbên trong."Có đi hay không?" Trương Dương đi tới, giây tiếp theo đã trừng lớn mắt: "Cậuta...""Đánh cược đi." Miêu Miêu bỗng nhiên mở miệng.Lúc này, Cổ Thanh cũng chạy lên, thấy thế, rất có hứng thú nhướng mày: "Đánhcược gì thế?""Đánh cược cậu ta có nhìn thấy chính chủ không."Chính chủ là ai?Từ Kính Sinh.Nổi danh cùng với truyền kỳ gây dựng sự nghiệp của ông ta đó là cảm giác thầnbí.Người này rất ít khi lộ mặt trước màn ảnh, chưa từng nhận phỏng vấn trêntruyền thông, mặc dù có lúc cũng có ngoại lệ, nhưng lại tiến hành trên điệnthoại.Sau khi Cạnh Lâm đi vào quỹ đạo (phát triển), ông ta cũng bắt đầu ru rú trongnhà, trong những trường hợp cần xã giao cũng không nhìn thấy bóng dáng ôngta, phần lớn đều do phó tổng giám đốc Cạnh Lâm làm thay.Cho nên, Từ Kính Sinh trông như thế nào, tài liệu điều tra cũng không rõ.Ngày hôm qua bọn họ đã tiến hành cẩn thận phân tích kế hoạch công lược bịthất bại của Miêu Miêu, cuối cùng nhất trí đưa ra kết luận —Điểm mấu chốt không phải ở Trương Tuyền, mà là ở bản thân Từ Kính Sinh!Điểm này, Tưởng Thạc Khải cũng đồng ý.Không có bất ngờ gì xảy ra, hôm nay hẳn là anh ta định đi gặp vị trùm địa ốcnày trong truyền thuyết một lần.Nhưng Từ Kính Sinh đã ít xuất hiện đếm mức ngay cả truyền thông tạp chícũng không muốn lên, sao có thể gặp người xa lạ chứ?Không nhìn được, còn nói gì đến hợp tác?Trương Dương lấy hai trăm khối chụp ở trên bàn trà, tiền này đều do vừa rồichơi bài thắng, bây giờ lấy ra toàn bộ làm tiền đặt cược: "Tôi đánh cược cậu tathành công."Cổ Thanh cũng lấy ra hai trăm khối để bên khác, dùng hành động thực tế bày tỏthái độ và quan điểm tương phản của mình: "Tôi đánh cược anh ta khôngthành.""Vợ à, em cần gì phải thế?" Sự nghi ngờ của cô ta về Tưởng Thạc Khải đều viếthết trên mặt, Trương Dương cảm thấy cùng sống trong một đội, thì như vậykhông tốt, nhưng lại không chắc có thể nói được cô ta."Sao, anh cho rằng em sẽ thua?""Năng lực của Tưởng Thạc Khải rõ như ban ngày.""Hizzz... Mới kết hôn chưa đến hai ngày đã bắt đầu phản bác em? Chắc mộtthời gian nữa, có phải sẽ ngồi lên đầu luôn phải không?"Trương Dương: "..." Mấy ông chồng trên đời này có phải cũng uất ức với sợ hãinhư anh ta không?Không thể trêu vào, chỉ có thể im lặng.Cũng may Cổ Thanh không ép buộc anh ta sửa đáp án.Miêu Miêu cũng lấy ra hai trăm ném trên bàn trà: "Tôi và Trương Dương cócùng một ý kiến."Hai phút sau, Tưởng Thạc Khải đẩy cửa đi vào.Kéo cà vạt xuống, kệ nó lỏng lẻo treo trên cổ, cởi áo khoác ném trên sô pha.Người nào người nấy cũng thấy được tâm trạng của Tưởng Thạc Khải rất kém.Cổ Thanh hất cằm, dường như có thể thấy được dáng vẻ của mình lúc lấy tiềncược."Vất vả rồi, uống ngụm trà nào." Trương Dương khen ngược, đưa qua.Tưởng Thạc Khải nhận lấy, trầm giọng nói cảm ơn.Sau khi Trương Dương đặt ly về, mới bắt đầu đi vào vấn đề chính: "Khụ... Hômnay thu hoạch như thế nào?"Tưởng Thạc Khải đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên nhận ra hai cô gái MiêuMiêu và Cổ Thanh dùng một loại ánh mắt cực kỳ nóng rực nhìn chằm chằm anhta, tựa như đang nhìn chằm chằm miếng thịt ba chỉ trên vỉ nướng, chỉ ngóngtrông đến lúc chín tới, bỏ vào trong miệng... Ăn luôn!Trương Dương nháy mắt, ý bảo hai người tém tém lại, đừng để người ta pháthiện.Tưởng Thạc Khải: "?" Không thể hiểu được."Tôi gặp Từ Kính Sinh..."Lời này vừa nói ra, Trương Dương và Miêu Miêu vừa lòng cười, chỉ có mặt CổThanh lập tức đen thui.Tưởng Thạc Khải: "?"600 đồng, chia thành hai nửa, 300 cho Miêu Miêu, 300 cho Trương Dương, haimắt Cổ Thanh trông mong nhìn, đột nhiên, Trương Dương cướp lấy bỏ vàotrong túi mình."Trước khi kết hôn anh đã nói rồi, để em quản tiền."Trương Dương: "..."Anh ta có thể làm gì bây giờ?Tất nhiên là phải chiều theo!Miêu Miêu: "?" Còn có thể làm vậy sao?Tưởng Thạc Khải: "..." Đây có lẽ là một nhóm người thiểu năng trí tuệ!Chuyện đánh cược, thắng thua đã định, nên bỏ qua vậy.Trương Dương: "Nhìn thấy Từ Kính Sinh, rồi sau đó thì sao? Các người nói nhưthế nào?""Ông ta không đồng ý.""Vì sao?"Tưởng Thạc Khải dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt đột nhiên phứctạp hơn, có nghi ngờ, cũng có mờ mịt, giống hệt như lúc Miêu Miêu đúng nơicửa sổ thấy anh ta đi ra từ cao ốc.Trương Dương: "Rốt cuộc là vì sao, cậu nói đi..." Gấp chết người."Từ Kính Sinh nói... Miếng đất kia ông ta phải dùng để xây nhà.""Chuyện này có gì kỳ lạ đâu?" Cổ Thanh trợn mắt: "Ông ta vốn là người kinhdoanh bất động sản, đất không dùng để xây nhà, chẳng lẽ còn dùng để làm vườnrau sao?""Không phải xây để bán hay cho thuê, mà là để ở.""?""Cái quái gì vậy?""Nhà của mình sao?"Tưởng Thạc Khải gật đầu: "Nhà của ông ta, chính ông ta ở."Bên trong phòng im lặng lạ thường."Miếng đất kia cũng đủ để xây một tiểu khu, ông ta nói, ông ta muốn ở mộtmình sao?" Trương Dương líu lưỡi.Cổ Thanh nhíu mày: "Lấy cớ cũng không tìm cho tử tế một chút, lừa quỷ sao?"Miêu Miêu cũng không tin, nhưng cô ta hỏi Tưởng Thạc Khải trước: "Cậu cảmthấy thế nào?""... Tôi không nhìn ra được rốt cuộc là thật hay giả."Bởi vì khi Từ Kính Sinh nói ra những lời này, vẻ mặt cẩn thận, ánh mắt sángngời như thế, giống như thấy được ánh sáng.Nếu ông ta chỉ muốn tìm một lí do lấy lệ, cũng không cần phải lấy lí do thoáithác khiến người ta nghi ngờ như thế, ông ta có thể mượn cớ dùng đất để xâydựng một cửa hàng, rạp chiếu phim, một trung tâm công nghiệp, hoặc là ông takhông nghĩ đến chuyện bán, hoặc không muốn bán nó.Bất kì một lý do nào cũng thực tế hay đáng tin cậy hơn lí do mà ông ta đưa ra.Nhưng Từ Kính Sinh lại không thế.Cách nói kì lạ của ông ta thành công làm rối loạn nhịp điệu của Tưởng ThạcKhải, làm anh ta chìm sâu trong sương mù, muốn nhìn trộm toàn cảnh, lại pháthiện phía trước là sự mù mịt.Rời khỏi phòng trà, Miêu Miêu báo cáo tình huống hôm nay cho Thẩm Loantheo thường lệ.Cô ta cũng rất tò mò lý do Từ Kính Sinh dùng để thoái thác rốt cuộc là thật haygiả, nên nhịn không được mở miệng dò hỏi.Thẩm Loan chỉ cho cô ta một câu —"Họ Từ không đơn giản."...Ngày thứ ba, đến lượt Cổ Thanh.Cô ta cũng không làm khác, chỉ yêu cầu được gặp Từ Kính Sinh.Nhân viên lễ tân nhíu mày đánh giá cô ta một lượt: "... Xin lỗi, không có hẹntrước thì không thể đi lên.""Ngày hôm qua đồng nghiệp của tôi đã hoàn thành việc bàn bạc sơ bộ với tổnggiám đốc Từ rồi, hôm nay tôi tiếp nhận công việc của anh ta cô không tin cóthể gọi điện thoại hỏi."Nhân viên lễ tân thấy cô ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, ánh mắt hơi dao động:"Tôi gọi điện thoại trước..."Cổ Thanh hơi gật đầu: "Được."Cô ta cũng không biết ngày hôm qua Tưởng Thạc Khải dùng cách mới có thểgặp mặt Từ Kính Sinh, còn tưởng rằng cầu đã xây xong, chẳng qua chuyện bànbạc xảy ra chút vấn đề, cô ta nắm chắc 95% có thể thuyết phục được đốiphương.Nhân viên lễ tân: "Xin chào, thư kí Lương, dưới lầu có cô gái tự xưng họ Cổ tớitìm tổng giám đốc Từ, cô ấy nói ngày hôm qua đồng nghiệp đã tới... Vâng,đúng, tập đoàn Minh Đạt... Thật xin lỗi, là tôi thất trách... Vâng, tôi đã biết, xinlỗi, tôi sẽ lập tức xử lý... Vâng, Tạm biệt."Cuộc trò chuyện kết thúc.Nụ cười còn sót lại trên mặt nhân viên lễ tân đã không thấy nữa, ánh mắt nhìnvề phía Cổ Thanh lộ ra một chút oán trách: "Cô gáinày không thành thật chútnào, miệng đầy dối trá, hại tôi tin là thật nên đã báo lên, bị mắng đến mức máuchó phun đầy đầu!""Nói dối?" Cổ Thanh nhíu mày, đột nhiên sinh ra dự cảm không lành, rất nhanhmột giây sau đã được chứng thực."Tổng giám đốc Từ nói, vốn dĩ ông ấy chưa từng gặp qua người đồng nghiệp đócủa cô, cũng không hợp tác hay lui tới với tập đoàn Minh Đạt, cô là kẻ lừa đảo!"Cổ Thanh trợn mắt há mồm: "Không thể nào! Tại sao lại như vậy?""Trước khi tôi chưa gọi bảo vệ đến thì chạy nhanh đi, nhìn qua thì giống ngườiđứng đắn, không ngờ lại là kẻ điên!"Cổ Thanh mím môi, tiếp tục ở lại cũng không thay đổi được gì, sau khi cô tabình tĩnh phân tích tình cảnh lúc này của mình, dẫm lên giày cao gót, xoayngười rời đi.Sau lưng truyền đến giọng nói oán giận của nhân viên lễ tân."Đây là ai thế? Mặc âu phục thì dám tìm tổng giám đốc Từ bàn chuyện côngviệc, ai cho cô ta thể diện lớn như vậy chưa? Cũng may tôi gọi điện thoại kiểmtra, nếu không thì đúng là bị cô ta lừa cho xoay mòng mòng..."Cổ Thanh tức giận nắm thật chặt tay.Nhịn thôi!Đi đến suối phun nước bên ngoài quảng trường của cao ốc, cô ta lấy điện thoạira, lập tức gọi cho Tưởng Thạc Khải:"Rốt cuộc ngày hôm qua cậu đã làm cái gì thê?!"Giọng nói bén nhọn của người phụ nữ thét chói tai, cảm giác đang muốn tứchộc máu, anh ta buông gạch trong tay ra, tìm đến một nơi yên tĩnh: "Tôi nói này,có phải cô bị điên rồi không?"Cổ Thanh vừa nghe đã giận không thể át: "Cậu mới điên rồi, cả nhà cậu đềuđiên rồi!"Cả nhà...Giữa mày Tưởng Thạc Khải đột nhiên nhíu chặt, giọng nói cũng lạnh hơn mấyđộ: "Cổ Thanh, có thể nói tiếng người không? Vậy thì nói."Đầu bên kia thở sâu, bình tĩnh lại: "... Xin lỗi, tâm trạng tôi không ổn lắm.""Ừ.""Hôm qua cậu làm sao gặp được Từ Kính Sinh thế?""Uy hiếp Trương Tuyền, để ông ta đưa vào." Đối với chuyện này, anh ta cũngkhông có gì phải giấu giếm.Cổ Thanh cắn răng, khó trách..."Cậu biết không, hôm nay tôi tới tìm Từ Kính Sinh, ông ta nói ông ta căn bảnkhông biết người của Minh Đạt đến đây, cũng phủ nhận chuyện gặp mặt của haingười ngày hôm qua.""Bình thường.""Cậu nói cái gì?""Rất bình thường. Ngày hôm qua tôi đã bại lộ mục đích, nếu ông ta không muốnbán lại đất, tất nhiên cũng sẽ không gặp cô."Ngày hôm qua anh ta có thể nhìn thấy Từ Kính Sinh, thứ nhất là nhờ tác dụngcủa Trương Tuyền, thứ hai là trong lòng bị trùm tài chính này có một tia tò mò.Mà hai điểm này, lúc Cổ Thanh tới cửa thì đã không còn ý nghĩa nữa.Từ Kính Sinh lại càng không có lý do gì để gặp cô ta."...Bây giờ làm sao đây?" Cổ Thanh cầm điện thoại cũng theo bản năng nắmchặt lại, đầu ngón tay nổi gân xanh."Nghĩ cách để ông ta không thể không gặp cô."Không thể không gặp...Trước mắt Cổ Thanh sáng ngời: "Cậu biết biển số xe của Từ Kính Sinh không?""Ninh A66666.""À, đúng là ông ta à...""Cô hỏi cái này làm gì... Alo? Cổ Thanh?!" Tưởng Thạc Khải nhìn màn hìnhđiện thoại đen thui, đột nhiên, mí mắt nhảy lên.Cô ta muốn làm thật sao?Không hiểu sao có loại cảm giác không tốt lắm.Nghĩ nghĩ, anh ta gọi điện thoại cho Trương Dương...Mười lăm phút sau, Cổ Thanh lái xe chạy đến suối phun trên quảng trường rồidừng lại.Hai bảo vệ thấy thế, xúm lại đây: "Cô gáu này, ở đây không cho dừng xe, cô cóthể đến gara ngầm.""Tôi không phải tới đậu xe.""?""Tôi tới để yêu cầu được giải thích.""Giải thích gì?""À, tổng giám đốc của các người đụng xe của tôi, gây chuyện bỏ trốn, khôngmuốn chịu trách nhiệm.""Không phải... Cô rốt cuộc đang nói gì thế? Ai đụng xe cô?""Từ Kính Sinh, biển số xe ninh A66666, không sai chứ?"Hai bảo vệ liếc nhau, hơi ngẩn ra."Tôi cũng không phải loại người không nói đạo lý, để tổng giám đốc của cácngười tự mình giải thích, nếu không...""Xin lỗi, ngài nói chuyện này, chúng ta tạm thời còn không biết thật hay giả,cần phải xin chỉ thị phía trên.""Dược, xin chỉ thị đi."Mười phút sau."Cô này, xin hỏi có phải cô họ Cổ không?""Đúng." Cổ Thanh gật đầu.Hai bảo vệ liếc nhau, thái độ bỗng nhiên cứng rắn hơn: "Xin lỗi, chúng tôi sẽkhông nương tay với mấy người gây chuyện, bây giờ mời cô lập tức rời khỏiđây, nếu không, chúng tôi sẽ phải dùng vũ lực!""Dùng vũ lực?" Người phụ nữ nhướng mày, cũng không hề sợ hãi, trái lại lại cóloại trêu chọc hài hước, hơi lộ ra chút châm chọc."Đúng!""Đầu năm nay người làm sai chuyện còn dám kiêu ngạo như vậy sao? Xe tôi bịxước rồi, các người đã làm sai trước mà còn muốn dùng vũ lực sao?""Cô Cổ, chuyện này cứ lặp đi rồi lại giả bộ thì lại đúng là nhàm chán, đúngkhông? Cô muốn gặp tổng giám đốc Từ, vừa rồi ở phía trước quầy lễ tân bịngăn lại, bây giờ lại muốn dùng cách ăn vạ để hấp dẫn sự chú ý, muốn nói vềkiêu ngạo, sợ là cô càng hơn chúng tôi đấy!""Ăn vạ?" Sắc mặt Cổ Thanh lạnh xuống: "Trợn to đôi mắt của anh cho rõ đây,cửa xe của tôi có phải có điều vết xước không!""Đúng là có vết xước, nhưng ai biết có phải tự cô làm không?"Hai tròng mắt Cổ Thanh híp lại: "Nói vậy, tổng giám đốc Từ muốn quỵt nợ à?"Bảo vệ hừ lạnh: "Người bây giờ chơi xấu cô!""Nếu các người không tin, vì sao không xem lại video giám sát? Tôi nói thể cóthể giả, nhưng là video sẽ không gạt người."Hai bảo vệ nhìn lẫn nhau một cái, đều đã nhận ra có gì đó không ổn.Nếu cô gái này muốn ăn vạ, vậy thì cũng quá hùng hồn rồi, cả quá trình TổThanh không nhấp nháy, ánh mắt cũng không chớp."Nếu cô lại quấy rối, chúng tôi sẽ phải gọi điện thoại báo cảnh sát!""Được, để cảnh sát đến xem đường đường là giám đốc công ty niêm yết thế màlại là cái xe móc không thừa nhận, lại còn muốn dùng bạo lực đuổi cổ nạn nhânđi!"Haizzzz...Hai người bảo vệ lại nhìn nhau lần nữa.A: Mẹ nó! Người phụ nữ này cứng quá, không giống như đến gây chuyện.B: Ngay cả báo cảnh sát cũng không sợ, trong này có khả năng thật sự có gì đómờ ám.A: Bây giờ làm gì tiếp theo?B: Trước tiên đi xem camera theo dõi.Lần này rời đi khoảng chừng hai mươi phút mới quay về.Cổ Thanh gác tay lên cửa sổ, cười giả tạo: " Thế nào rồi, đã kiểm tra xongchưa?""Xin lỗi cô Cổ, chúng tôi đã xem lại video giám sát, vừa nãy là do chúng tôihiểu lầm, dùng lời lẽ không phù hợp, mong cô đừng chê trách." Khom lưng cúiđầu, thái độ quay ngoắt 180 độ."Còn cần gọi cảnh sát đến giải quyết không?""Không cần không cần... loại chuyện nhỏ này, chúng ta có thể tự thương lương,không cần lãng phí tài nguyên lực lượng nhà nước."Cổ Thanh: "Vừa nãy tôi đã quay lại toàn bộ quá trình xảy ra."Hai người bảo vệ kinh hãi.Cô mới chậm rãi mở miệng: "Tôi muốn gặp tổng giám đốc Từ của các anh."Haizz...Hai người bảo vệ lại nhìn nhau lần nữa.A: Mẹ nó! Người phụ nữ này cứng quá, không giống như đến gây chuyện.B: Ngay cả báo cảnh sát cũng không sợ, trong này có khả năng thật sự có gì đómờ ám.A: Bây giờ làm gì tiếp theo?B: Trước tiên đi xem camera theo dõi.Lần này rời đi khoảng chừng hai mươi phút mới quay về.Cổ Thanh gác tay lên cửa sổ, cười giả tạo: " Thế nào rồi, đã kiểm tra xongchưa?""Xin lỗi cô Cổ, chúng tôi đã xem lại video giám sát, vừa nãy là do chúng tôihiểu lầm, dùng lời lẽ không phù hợp, mong cô đừng chê trách." Khom lưng cúiđầu, thái độ quay ngoắt 180 độ."Còn cần gọi cảnh sát đến giải quyết không?""Không cần không cần... loại chuyện nhỏ này, chúng ta có thể tự thương lương,không cần lãng phí tài nguyên lực lượng nhà nước."Cổ Thanh: "Vừa nãy tôi đã quay lại toàn bộ quá trình xảy ra."Hai người bảo vệ kinh hãi.Cô mới chậm rãi mở miệng: "Tôi muốn gặp tổng giám đốc Từ của các anh."Cổ Thanh không nói dối, xe của cô lúc nãy bị một chiếc xe Bentley mang biểnsố "Ninh A66666" quẹt xước sơn.Lúc đó cô vừa mới đỗ xe xong, ngồi xuống đằng sau thay quần áo, lúc đó cómột chiếc xe Bentley đang di chuyển vào trong hầm, bởi vì không kịp giảm ga,nên cọ vào cửa xe cô.Cổ Thanh ban đầu cũng không để ý, nhưng đến khi cô thay xong quần áo bướcxuống xe, mới phát hiện ra chỗ cánh cửa ghế lái bị rạch ra một vết xước nhỏmàu trắng.Không nhìn kỹ đúng thật là không phát hiện ra.Đối phương là siêu xe, lại có biển số xe đẹp hoành tráng, cô đang vội vã tranhthủ thời gian, không định tranh cãi, dù sao vết xước cũng không rõ ràng, lần saumang xe đến cửa hàng 4S bảo dưỡng, tiện thể phun tí sơn là xong việc.Không ngờ rằng, chiếc Bentley này lại là xe của Từ Kính Sinh...Nếu ông trời đã dâng cơ hội đến trước mặt cô, không tận dụng thật tốt thì cóphải là phí hoài không?Bởi vì sự việc tồn tại, cho nên Cổ Thanh mới dám không sợ.Mười lăm phút sau, cô như ý nguyện được đứng trong văn phòng tổng giám đốccủa Cạnh Lâm, không dấu vết đánh giá ông trùm bất động sản trẻ tuổi sau bànlàm việc.Cảm giác thứ nhất, rất đẹp trai.Cảm giác thứ hai, rất lạnh lùng.Tóm lại là không đơn giản.Bốn mắt nhìn nhau, Cổ Thanh giường như không khó hiểu được vì sao ngàyhôm qua trên gương mặt của Tưởng Thạc Khải lại xuất hiện biểu cảm thẫn thờđến mức sắp nản lòng.Chỉ vì, đối thủ quá mạnh mẽ, người tự phụ như anh ta, cảm giác thất bại cũngphóng đại vô hạn lên."Cô Cổ?" Trầm thấp, lạnh lùng, phô bày ra một loại lý trí vầ trầm ổn.Không thể nghi ngờ, đây là một người đàn ông rất có sức hấp dẫn, ngay cảgiọng nói cũng được ông trời ưu ái."Xin chào chủ tịch Từ." Cổ Thanh chịu đựng áp lực, mỉm cười gật đầu."Tôi đã xem video giám sát, tài xế lúc di chuyển đã cọ vào xe của cô, tráchnhiệm hoàn toàn thuộc về chúng tôi. Đối với chuyện này, tôi rất xin lỗi cô, nênbồi thường thiệt hại như thế nào chúng tôi sẽ làm theo quy trình, sẽ không trốntránh trách nhiệm, điều này cô có thể yên tâm.""Giống người quyền cao chức trọng như tổng giám đốc Từ đây, tất nhiên sẽkhông quỵt nợ một nhân vật nhỏ bé như tôi, cho nên tôi rất yên tâm." Ngànxuyên vạn xuyên, mông ngựa không xuyên.** Ý nghĩa: nịnh nọt lúc nào cũng có tác dụng."Thật ra hôm nay tôi đến đây còn có một chuyện khác...""Nếu vẫn đề bồi thường đã thương lượng thỏa đáng, cô Cổ cũng không còn điềugì dị nghị, vậy tôi cũng không làm phiền giữ cô lại đây nữa, mời đi —"Thế mà lại trực tiếp hạ lệnh tiễn khách!Cổ Thanh tạm ngừng: "Tổng giám đốc Từ, mảnh đất kia..."Người đàn ông bỗng ngước mắt, hiện lên vẻ tàn khốc: "Gặp cô là để thươnglượng chuyện bồi thường, không nói chuyện khác.""Dù sao thì cũng đã gặp mặt, hay là nên tận dụng hết mức?"Gương mặt Từ Kính Sinh lạnh lẽo, không có một chút nào gọi là có thể thươnglượng thêm: "Tiểu Lương, tiễn khách —"Thư ký nghe tiếng, đẩy cửa bước vào: "Cô Cổ, xin mời cô."...Trong phòng trà.Tưởng Thạc Khải không đến, chỉ có Miêu Miêu và Trương Dương còn đang đợitin tức."Ra rồi."Trương Dương tiến lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.Miêu Miêu hỏi: "Có nhìn thấy cái gì không?"Người đàn ông trầm ngâm trong giây lát: "... Không quá lạc quan."Năm phút sau, Cổ Thanh bước vào.Vứt túi xách, cả người ngồi phịch xuống sofa, xem dáng vẻ có lẽ đã bị đả kíchkhông nhẹ."Bà xã à?" Trương Dương nơm nớp lo sợ gọi cô, chỉ sợ bị sét đánh."Đừng hỏi, không thành công."Trương Dương: "...Ừm."Miêu Miêu đưa cho cô một chai nước khoáng: "Nói đi, tình huống cụ thể nhưthế nào?"...Ngày thứ tư là sân nhà của Trương Dương.Anh ta không trực tiếp tìm đến cửa, mà chỉ lặng lẽ ngồi canh dưới bãi đỗ xe ôtô.Sau khi Miêu Miêu biết ý định của anh ta, không giống mấy hôm trước thuê hẳnmột phòng nhỏ trong quán trà ngồi đợi.Ngay cả Cổ Thanh, có vẻ như vẫn chưa lấy lại tinh thần sau thất bại ngày hômqua, cả người nằm trong trạng thái lơ lửng trong không trung, không quan tâmvạn vật, mặc cho Trương Dương tùy tiện lung lay.Sáu giờ chiều, hoàng hôn nhanh chóng buông xuống, bầu trời bắt đầu trở nênxám xịt, nhiệt độ trong bãi đỗ xe dưới tầng ngầm cũng dần hạ thấp.Trương Dương lần thứ N quấn chặt áo khoác trên người mình, từ lúc hai giờchiều đến bây giờ, anh ta đã đợi gần bốn tiếng.Trong thời gian chờ đợi, không ăn cơm, không uống nước, cũng không đi toilet.Bảy giờ, nhân viên trong Cạnh Lâm đã tan làm gần hết, lại vẫn chưa thấy TừSinh Kính rời đi.Tám giờ, vẫn như cũ, không có.Chín giờ, nhưng thật ra lại thấy được phó tổng giám đốc của Cạnh Lâm.Đến tận chín giờ bốn mươi lăm phút...Ting!Cửa thang máy mở ra."... Sáng ngày mai tôi có thời gian rảnh, tôi sẽ tự mình đi qua đó một chuyến,mặt sau không ổn định, chúng ta ở đầu tuyến sẽ lỗ vốn." Từ Kính Sinh bước rangoài thang máy, vóc dáng cao lớn chân dài, khí thế kinh người.Thư ký Lương gật đầu: "Tôi sẽ gọi điện thông báo trước cho bên kia một tiếng.""Ừm.""Nếu anh không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin đi trước?"Từ Kính Sinh gật đầu, thư ký tìm được xe của mình, lái xe rời đi.Từ Kính Sinh lấy chìa khóa ra, mở khóa, chiếc xe Bentley màu đen kêu "tích"một tiếng.Ngay lúc anh ta mở của xe ra, chuẩn bị ngồi vào, một bóng đen bỗng xông đếnchỗ anh ta, phanh gấp, rồi dừng lại trước mặt anh ta."Tổng giám đốc Từ, tôi là Trương Dương, xin phép ngài hai phút."Một câu, tự xưng tên tuổi, bày tỏ ý muốn.Không cho Từ Kính Sinh có cơ hội từ chối, anh ta đã nhanh chóng nói liênthanh: "Tôi biết, lô đất kia ngài đã có ý định sử dụng, hoặc chỉ là do khôngmuốn bán, hoặc là không muốn bán cho Minh Đạt... chuyện đó là quyền củaanh, dù sao thì đất cũng nằm trong tay anh, tuy rằng trong lòng chúng tôi nóngnhư lửa đốt mà cũng không thể trách móc điều gì.""Nhưng chúng tôi vẫn muốn cố gắng tranh thủ như cũ, đây cũng là quyền lợicủa chúng tôi. Tôi rất xin lỗi đã làm phiền anh khiến anh cảm thấy khó khăn,nhưng mong anh tin rằng, mỗi người chúng tôi đến đây đều thật sự chân thànhmuốn bàn chuyện làm ăn với anh.""Thủ đoạn có hơi quyết liệt, phương thức cũng có chút sai lầm, nhưng trái tim làthật.""Tôi muốn nói chính là những điều đó, xin lỗi đã làm phiền anh ra về." Nóixong, nghiêng người tránh sang một bên, nhường đường cho anh ta.Từ Kính Sinh thu hồi ánh mắt đang dừng lại trên đồng hồ: "Hai phút, vừa đúnglúc."Ánh mắt Trương Dương sáng quắc nhìn anh ta, che giấu một tia mong đợi.Đáng tiếc —"Nói rất hay, nhưng hành động của các người xin phép cho tôi không thể chấpnhận."Nói xong, lập tức đóng cửa xe, nổ máy.Dưới ánh mắt nhìn chăm chăm của Trương Dương, chiếc xe Bentley màu đennghênh ngang rời đi, rất nhanh, đuôi xe cũng biến mất khỏi tầm mắt.Khẽ than thở, Trương Dương thu hồi tầm mắt, quay người ngồi vào trong xe.Cổ Thanh giường như canh chuẩn thời gian gọi điện đến."Ông xã, không đợi được à?" Trời đã tối om rồi, vừa tối vừa rét, cô thừa nhậnmình có chút đau lòng."Đợi được rồi.""... Thế nảo?""Đối phương không thả ra."Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát: "Không sao cả, nằm trong dự kiến.""Từ Kính Sinh này..." Trương Dương ngừng một lúc, giường như đang đắn đonên dùng từ ngữ như thế nào, lại có đôi chút không nói rõ được."Anh ta làm sao cơ?""Đúng là không đơn giản.""Anh mau về đi, đợi ngày mai tổng giám đốc Thẩm đi nói chuyện, em cảm thấycó lẽ cô ấy sẽ có cách.""Ừ."...Thẩm Loan là người cuối cùng, không phải do rút thăm quyết định, mà là domọi người mạnh mẽ yêu cầu, bị xắp xếp thành như thế.Theo lời của Miêu Miêu thì là: Tuyển thủ nặng ký nhất tất nhiên phải lên sâncuối cùng.Mấy ngày nay, khi đám Miêu Miêu, Trương Dương lần lượt thay phiên nhau ratrận công phá Từ Kính Sinh, Thẩm Loan vẫn luôn không xuất hiện, thậm chíngay cả điện thoại gọi đến cũng rất ít.Bởi vì, cô đang điều tra Từ Kính Sinh.Từ những chuyện đơn giản như thói quen sinh hoạt, sở thích hằng ngày đến cánhân, các mối quan hệ, dần dần đi sâu vào, gần như đến trình độ bới lông tìmvết.Sở Ngộ Giang đưa từng tập tài liệu vào trong phòng làm việc, Thẩm Loannghiên cứu ông trùm địa ốc này giống như nghiên cứu một đề tài.Ban đầu, ấn tượng của cô về Từ Kính Sinh chỉ dừng lại ở danh hiệu "đối thủ củaThẩm Khiêm" kiếp trước, về sau, theo dòng nghiên cứu không ngừng, hình hàinhân vật cũng dần dần trở nên hoàn thiện, đầy đủ.Thậm chí Thẩm Loan còn phân tích từng quyết định và những dự án lớn củaCạnh Lâm trong vòng năm năm gần đây nhất, từ đó suy ra tính cách và phongcách làm việc của người ra quyết định.Cô phát hiện ra, mặc dù Từ Kính Sinh xuất thân không tốt, nhưng lại là mộtngười có tiềm lực phát triển mạnh mẽ.Từ mới lạ đến lão luyện thuần thục, chỉ trong vòng năm năm ngắn ngủi, anh tathậm chí còn làm tốt hơn so với những kẻ khác làm cả đời.Theo lý thuyết, anh ta là con nhà nông, lớn lên ở nông thôn, cho dù có đọcnhiều sách đi chăng nữa, nhưng cái gọi là tầm nhìn này không phải một ngàyhai ngày là có thể sinh ra, nhưng mà anh ta dường như sinh ra đã không bị giớihạn trong đó.Có chút quyết định trong thời điểm đó thậm chí có thể coi là vớ vẩn không phùhợp, nhưng theo thời gian trôi qua, giá trị của nó cũng dần dần hiện ra, thậm chícó ảnh hưởng quan trọng không thể xóa bỏ đối với phát triển của Cạnh Lâm.Đầu óc suy đoán và sự đoán như vậy khiến người ta sửng sốt!Ngoại trừ những điều kể trên, Thẩm Loan còn phát hiện ra một bí mật...Về cuộc sống hôn nhân, một nửa kia của anh ta..."Vẫn chưa xem xong à?" Ngón tay thon dài của người đàn ông đè lên trên vănkiện, giọng nói có vài phần bất đắc dĩ.Thẩm Loan giương mắt, đối mặt với ánh mắt không hài lòng của Quyền HãnĐình, hơi ngơ ngẩn.Cô vẫn luôn xem tài liệu, hẳn là không làm gì chọc anh đi?"Vẫn còn ba mươi trang nữa."Giọng nói người đàn ông hơi lạnh: "Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?"Thẩm Loan khẽ lướt qua đồng hồ treo trên tường.11 giờ 45 phút.Lạch cạch —Quyền Hãn Đình không khoan nhượng đóng tệp tài liệu lại: "Đừng xem nữa,ngủ.""Ngày mai phải đi gặp Từ Kính Sinh rồi, em sợ không chuẩn bị kỹ. Cho emthêm bốn mươi phút nữa đi, không, nửa tiếng thôi, rất nhanh là xem xong..."Thẩm Loan chớp mắt, giả vờ làm nũng.Trái tim người đàn ông nóng lên, bị dáng vẻ nũng nịu của cô mê hoặc.Nhưng lời nói ra, vẫn cương quyết như cũ, rất cứng rắn—"Không được."Thẩm Loan: "..."Lãng phí biểu cảm của cô, lập tức không nũng nịu cũng không dịu dàng nữa,quay về vẻ bình tĩnh nghiêm túc như ngày thường.Trong mắt Quyền Hãn Đình hiện lên một tia dịu đi, lại có chút tiếc nuối."Em xem anh ta suốt bốn ngày không thấy chán à?" Giọng điệu âm u, cộngthêm đôi chút u oán không dễ nhận ra.Chán?Thẩm Loan đang chuẩn bị lắc đầu, bỗng nhiên phản ứng lại: "Anh... có phải làanh đang ghen không?"Hừ lạnh một tiếng.Ừm, đúng là bình giấm chua rồi.Vì dỗ dành vị nào đó đang sặc mùi dấm chua, Thẩm Loan buông tài liệu xuống,ngoan ngoan trở về phòng ngủ chính.Lại là một đêm lăn đi lộn lại, mồ hôi chảy như mưa và tiếng thở dốc.Sau khi chấm dứt, Quyền Hãn Đình nghiêng ngựa tựa vào đầu giường, trên lồngngực còn có vết cào của Thẩm Loan lúc hưng phấn."Ngày mai đi gặp Từ Kính Sinh à?""Ừ." Hai má người phụ nữ ửng hồng, rúc trong chăn, trên cần cổ lấm tấm mộttầng mồ hôi mỏng.Quyền Hãn Đình: "Phía trước bốn ngươi kia đã đắc tội người ta quá mức rồi,nếu như em muốn gặp chỉ sợ rằng hơi khó."Trong đầu Thẩm Loan bỗng lóe sáng, thái độ khiêm tốn xin anh chỉ bảo: "Vậyem nên làm thế nào?""Không khó.""Ừm?""Gia nói một câu."Thẩm Loan lập tức nhấc chăn, bổ nhào lên, hôn bép một cái lên môi anh."Thật hiểu chuyện!""Hừ, thói xấu! Nhưng mà có thể thuyết phục được anh ta hay không còn phảixem bản lĩnh của em. Tên Từ Kính Sinh này không dễ dàng lay động."Cũng không thể dùng chiêu vừa dụ dỗ vừa đe dọa, người ta sau lưng còn cóTống Cảnh che chở.Cho dù là Quyền Hãn Đình cũng phải dè chừng vài phần.Thẩm Loan: "Yên tâm, em hiểu rõ.""Nghe có vẻ dường như em đã tìm ra cách rồi?"Người phụ nữ cong môi khẽ cười: "Chỉ cần là người, chắc chắn sẽ có điểm yếu,chỉ cần tóm được, tất nhiên mọi việc đều thuận lợi.""Điểm yếu?" Quyền Hãn Đình nhướng mày.Thẩm Loan: "Vợ anh ta... Không phải nói là vợ cũ.""Từ Kính Sinh đã kết hôn rồi? Khi nào?""Anh ta không chỉ kết hôn rồi, hơn nữa người phụ nữ kia anh cũng biết.""Anh sao?""Đúng hừ.""Ai thế?""Tạm thời giữ bí mật." Ánh mắt Thẩm Loan lộ ra vẻ giảo hoạt.Điều này, trong tài liệu không hề có, là do cô tự suy đoán ra.Còn chuyện thật hay giả, ngày mai gặp mặt, thử một lần là biết!Quyền Hãn Đình cũng không truy hỏi, hoặc là nói, đối với phụ nữ sự quan tâmcủa anh chỉ giới hạn với Thẩm Loan, còn những cái khác, đều không quantrọng, tất cả chỉ là mây bay..."Lúc nãy em nói, cảm ơn anh hả?" giọng nói hơi khàn.Thẩm Loan gật đầu: "Em có một kế hoạch không tồi, nhưng nếu như không gặpđược Từ Kính Sinh thì tất cả đều uổng phí, may mà có tên tuổi của Quyền Lụcgia của anh đi đầu mở lối."Chẳng sợ Quyền Hãn Đình không thân với Từ Kính Sinh, cũng không muốnđến, nhưng cố kỵ hai chữ "Lục gia" ở thành phố Ninh này có ý nghĩa như thế nàovà quan hệ của anh ta với Tống Cảnh, thì cũng phải đi một chuyến.Đây gọi là "mặt mũi"."Cảm ơn như thế nào?" Điều người đàn ông chú ý là cái này.Thẩm Loan chớp mắt: "Không phải em đã cảm ơn rồi à?""Một nụ hôn thôi sao?""Nếu không thì?"Khóe môi người đàn ông nhếch lên một nụ cười đầy tà mị: "Lại làm một lần.""Anh... ưm..."Đêm dài từ từ, kiều diễm vô biên.Ngày thứ hai, bất động sản Cạnh Lâm, văn phòng tổng giám đốc."Tiểu Lương, vé máy bay lúc mấy giờ?""Tổng giám đốc Từ, hành trình hôm nay của anh có lẽ phải tạm thời lùi lại."Khuôn mặt thư ký thận trọng báo cáo."Nói rõ ràng.""Tổng giám đốc tập đoàn Huy Đằng mời ngài uống trà chiều."Huy Đằng?Quyền Hãn Đình?Tại sao anh ta lại hẹn gặp mặt?Nghi ngờ chỉ trong nháy mắt, rất nhanh, anh ta bình tĩnh lại, thản nhiên mởmiệng: "Cậu trả lời đối phương, tôi sẽ đến đúng giờ. Còn nữa, hôm nay đừngthả mấy con ruồi bọ của Minh Đạt lên đây, bãi đỗ xe cũng dặn dò bảo vệ kiểmtra một lần.""Vâng."Bởi vì Quyền Hãn Đình đột ngột mời hẹn, hành trình của Từ Kính Sinh bị quấyrầy, vốn dĩ phải đi công tác khảo sát ở nơi khác, lại thành ở công ty cả một buổisáng.Chuyện anh ta lo lắng cũng không xảy ra, bởi vì đến tận ba giờ chiều tan tầm,đều không có người đến kiếm chuyện, cũng không có người chờ ở tiền sảnh náoloạn muốn gặp anh ta.Xa luân chiến không có tác dụng nên bên phía Minh Đạt từ bỏ rồi?Như thế càng tốt.Anh ta tuyệt đối không bán đất!