Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 441



Thẩm Loan lại không tránh không né, tùy anh ta đánh giá.

"Cánh cứng rồi, muốn bay?" Thẩm Khiêm cắn răng, gằn từng chữ một.

"Dù là như vậy, anh ngăn cản được sao?" Cô cười nhạt.

"Vào Minh Đạt, ngồi lên vị trí giám đốc, em cho rằng sau này là có thể thuận

buồm xuôi gió?"

Thẩm Loan nghe vậy, híp hai mắt lại: "Uy hiếp em?"

"Ha ha..." Anh ta hạ giọng bật cười: "Loan Loan, không phải ai cũng nhân từ

như anh..." Không nỡ xuống tay với em.

Cô nghe ra vài phần thâm ý, nhịn không được nhíu mày.

Thẩm Khiêm: "Đừng xem thường vị trí giám đốc dự án, em đã động vào bánh

kem lợi ích của người nào đó, dù anh không so đo, người khác cũng sẽ ra tay

trước chiếm lợi thế."

"Em không sợ."

Nhìn cô thật sâu một cái, người đàn ông nở nụ cười lạnh lẽo sắc bén: "Phải

không? Chỉ mong em nói được thì làm được."

Nói xong, nâng bước rời đi.

Thẩm Loan nhìn bóng lưng đi xa của anh ta, lông mày dần nhìu lại, trên mặt lộ

ra vẻ trầm tư.

Cho nên, Thẩm Khiêm nói nhiều như vậy để nhắc nhở có người muốn gây sự

với cô?

Có người...

Ai?

Động đến bánh kem lợi ích...

Chứng tỏ là cấp cao trong công ty.

Trong đầu Thẩm Loan nháy mắt đã hiện lên mấy gương mặt, nhưng cuối cùng

đều loại bỏ hết.

Nhưng lời khuyên này cô vẫn đặt ở trong lòng.

Bất kể Thẩm Khiêm xuất phát từ mục đích gì mà mở miệng nhắc nhở cô, Thẩm

Loan thà rằng tin là có, không thể không tin.

...

Bởi vì Thẩm Loan ở nhà, Dương Lam không muốn nhìn thấy cô, cho nên

khoảng thời gian này ngày nào cũng đến bệnh viện thăm Thẩm Yên, hoặc là hẹn

mấy bà nhà giàu đi ra ngoài đánh bài.

Mà Thẩm Loan dựa vào nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một

chuyện, cũng cố gắng tránh Dương Lam.

Chiều hôm nay, sau khi Thẩm Loan chạy xong thì đi bộ vòng quanh vườn hoa

để thỏa lỏng cơ bắp chân.

Bác Đinh mặc áo bông dày, đang cẩn thận chăm sóc giống hoa hồng ông vừa

đưa vào, thấy thế, hơi hơi gật đầu, kêu một tiếng: "Cô ba."

"Lại đang với đất à?"

"Không khí mấy ngày nay quá ẩm ướt, tôi sợ thối cây nên đào ra phơi cho khô."

Thẩm Loan gật đầu: "Hoa quý cần phải chăm sóc cẩn thận."

"Vậy cô đi dạo trước, tôi đi trộn một ít đất khô vào."

"Vâng."

Bên ngoài vườn hoa được cắt tỉa thành hình vòng vòng cung, đầu tiên là cây, rồi

hoa, cao thấp kết hợp, đan xen đẹp mắt.

Lúc này, cửa lớn truyền đến tiếng động cơ ô tô, rất nhanh, Dương Lam bước

xuống xe đi vào nhà.

Đi ngang qua vườn hoa, liếc mắt một cái đã thấy Thẩm Loan.

Mặc dù mặc cái áo khoác bông, thân hình cô vẫn yểu điệu tinh tế như cũ.

Đứng ở giữa cây cối xanh tươi, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt trắng nõn, so với

lúc vừa về nhà họ Thẩm thì xinh đẹp hơn gấp mấy trăm lần.

Trái lại hai đứa con gái của Dương Lam --- Thẩm Như thua chạy đến tỉnh Việt,

bây giờ chỉ có thể khiêm tốn ở ẩn; Thẩm Yên không biết sống chết còn nằm trên

giường bệnh, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

Nhưng Thẩm Loan lại yên tâm thoải mái chiếm đoạt hết thảy.

Vị trí giám đốc hạng mục, thân phận thiên kim tiểu thư nhà họ Thẩm, ông cụ và

Thẩm Xuân Giang xem trọng yêu thích...

Thời gian nửa năm ngắn ngủn, Thẩm Loan đã đứng vững gót chân trong ngôi

nhà này.

Bây giờ còn uy hiếp đến địa vị của A Khiêm...

Trong lòng Dương Lam hận thù, ánh mắt đột nhiên tối lại, âm u.

Bà ta đột nhiên thay đổi bước chân, đi đến chỗ Thẩm Loan.

"Dì."

"Đang làm gì thế?" Dương Lam cong môi, ý cười lại không đến đáy mắt.

"Tản bộ ạ."

"Vậy à? Xem ra cô còn rất an nhàn thoải mái."

Thẩm Loan cười khẽ: "Không bằng dì được, giao thiệp rộng, khôn khéo linh

hoạt."

Rõ ràng đều là từ tốt, có lẽ là người nói không đúng, rơi vào trong tai Dương

Lam, nghe sao cũng giống như châm chọc.

Sắc mặt bà ta bỗng nặng nề: "Bây giờ cô rất đắc ý nhỉ?"

Mắt Thẩm Loan lộ vẻ nghi hoặc: "Lời này là sao ạ?" Vô tri, vô tội, vô hại.

Cô càng đơn thuần, Dương Lam càng tức giận: "Bây giờ chỉ còn hai người

chúng ta, tiếp tục giả bộ thì có ý nghĩa gì không? Còn tưởng rằng lá gan của cô

rất lớn, bây giờ xem ra, cũng chỉ như thế thôi."

Khinh bỉ, xem thường, ngồi tít trên cao.

Đáng tiếc, Thẩm Loan cũng không giao động.

Có lẽ trước khi trọng sinh cô còn có thể nhíu mày, chán ghét trong lòng, còn bây

giờ, đôi mắt cô cũng không chớp thêm một cái, giống như cái bánh bao nhịn

nhục chịu đựng.

Nhưng trên mặt lại không có oan ức và khó chịu nên có sau khi bị vũ nhục,

ngược lại, còn thản nhiên bình tĩnh.

Dương Lam hận không thể xé rách cái lớp da bình tĩnh của cô ra, nhìn cô hoảng

sợ lúng túng, thét chói tai sợ hãi.

Thẩm Loan không muốn nói nhảm với bà ta nữa: "Nếu dì không có chuyện gì

khác, tôi đi trước, dì từ từ ngồi ở đây thưởng thức hoa cỏ."

"Đứng lại!"

Bóng lưng hơi dừng lại.

Dương Lam: "Ai cho cô đi? Con nhóc quê mùa chính là con nhóc quê mùa, một

chút phép tắc cũng không biết!"

Thẩm Loan cười khẽ, gió lạnh thổi qua, vén phần tóc ra sau tai, có loại khí chất

thanh tao mờ ảo làm người ta có cảm giác xa cách.

"Dì nói đúng, dù sao cháu cũng là thay đổi giữa chừng, đâu có được giáo dục tốt

như chị cả và chị hai đâu? Nhưng chỉ như vậy cháu cũng đã rất thỏa mãn rồi, ít

nhất không ăn trộm không cướp giật, không tham không ô, tất nhiên cũng

không có lá gan lớn đến mức lên kế hoạch bắt cóc, kết quả lại hại người hại

mình, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh."

Không phải Thẩm Loan không có gai, ngược lại, cô giấu sự sắc bén này dưới bề

mặt mềm mại, một khi bùng nổ, ắt phải đâm đối phương đến máu chảy đầm đìa.

Dương Lam nghe ra cô châm chọc Thẩm Như và Thẩm Yên, hận đến cắn chặt

hàm răng, nếu ánh mắt có thể hóa thành lưỡi dao sắc bén, vậy lúc này Thẩm

Loan chắc cũng đã chết ngàn vạn lần.

"Chỉ bằng mày mà cũng dám đánh đồng với con gái tao? Mày là cái thá gì? Một

đứa con hoang tiểu tam sinh ra, món đồ chơi không thể thấy sáng, đồ đê tiện

hèn mọn thấp kém!"

Câu này khó nghe hơn câu khác, bây giờ Dương Lam còn có dáng vẻ phu nhân

nhà giàu đâu?

Giống hệt người đàn bà đanh đá chửi đổng ở cửa chợ.

Ánh mắt Thẩm Loan tối sầm lại, cô không tức giận bởi vì tức giận sẽ theo mong

muốn của Dương Lam, cô càng để ý, Dương Lam sẽ càng được đằng chân lên

đằng đầu, không kiêng nể gì, nhưng điều đó cũng không có nghĩa rằng cô thích

bị người khác chỉ vào mũi mắng!

Người, đều có tính nóng nảy.

Chỉ là ranh giới cuối cùng khác nhau mà thôi.

"Vậy sao?" Thẩm Loan cười nhẹ nhàng, giọng nói thờ ơ có vài phần ác ý rõ

ràng: "Nhưng cái đồ con hoang, cái đồ đê tiện như tôi lại trong sạch, khỏe

mạnh, thăng quan tiến chức thuận lợi, thậm chí được người ta thích hơn hai đứa

con gái cao quý của dì..."

Cô dừng một chút: "Điều đó có thể hiện người làm mẹ như dì quá thất bại

không? Dạy con gái còn không bằng một đứa con hoang đê tiện!"

"Câm mồm! Tao xé cái miệng thối của mày ---" Dương Lam đỏ mắt, rõ ràng đã

kiềm nén hết sức, nhặt cái xẻng ở trên mặt đất lên, như nổi điên nhào tới Thẩm

Loan.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, động tác của Dương Lam vừa nhanh vừa

gọn, thời gian để Thẩm Loan phản ứng cũng không nhiều.

Cũng may cô vẫn luôn luyện xạ kích, năng lực phản ứng tăng lên rất nhiều, lập

tức tránh ra một bên, nỗ lực tránh né, nhưng khi tránh được nửa đường, Dương

Lam đã lập tức nhào tới.

Thẩm Loan chỉ cảm thấy bả vai đau nhói, trong chớp mắt đã ngã vào vườn hoa.

Mà Dương Lam đang nâng cái xẻng lên, chuẩn bị đập xuống mặt cô.

"Mụ điên!" Thẩm Loan lập tức dùng sức lớn đá văng khỏi người cô, lộn một

vòng ngay tại chỗ.

Lúc 0,1 giây sau khi cô lăn đi, cái xẻng nện xuống, bùn đất mềm xuốc, phần sắc

nhọn cắm vào, vừa rút ra đã có một cái hố.

Nếu cú đập này trúng mặt Thẩm Loan, chỉ sợ đã sớm văng máu đầy mặt, ngất

đi, thậm chí còn... hủy hoại nhan sắc!

Nếu sức lực Dương Lam lớn hơn một chút, tìm đúng vị trí một chút, chắc đã

nguy hiểm đến tính mạng.

Thất Thẩm Loan chạy thoát, tức giận trong lòng Dương Lam tăng lên!

Toàn bộ bình tĩnh và lý trí đã rời xa bà ta, chỉ còn lại một ý nghĩ trong đầu ---

Hôm nay không làm cho đứa con hoang này bắn máu tại chỗ thì không được!

Thẩm Loan nhìn cái hố bị cái xẻng cắm lõm vào, một cơn lạnh lẽo ập vào gáy.

Ánh mắt đột niên sắc bén, giống như mũi tên nhọn bắn về phía Dương Lam.

Đúng lúc này, người sau lại đánh tới, dưới ánh nắng mặt trời, chiếc xẻng làm

bằng hợp kim trong tay phản chiếu ra ánh sáng chói mắt.

Lần này, Thẩm Loan không tránh né mà trực tiếp xông lên.

Tìm đúng góc độ, dùng cơ thể đẩy ngã Dương Lam, cú đánh trong nháy mắt đó

làm ngực và vai bà ta đau dữ dội, Dương Lam bị hành động bất ngờ của Thẩm

Loan làm cho hoảng sợ, mơ màng lờ đờ nằm trên mặt đất.

Thừa dịp bà ta còn chưa phản ứng lại, Thẩm Loan lấy một cái kéo dùng để tỉa

hoa và cây cảnh, mang theo gió lớn, đâm thẳng tới mặt Dương Lam!

Sức lực tàn nhẫn, ánh mắt kiên nghị, cùng với nụ cười vui sướng bên môi,

giống như Tử Thần ập đến.

Đồng tử Dương Lam co rút, sợ hãi khiến bà ta đóng đinh tại chỗ, không thể

nhúc nhích, nói gì đến tránh né?

Bà ta biết đó là kéo, cũng biết thứ này mà đâm xuống dưới sẽ có hậu quả gì,

càng biết sợ hãi và hốt hoảng trong lòng bà ta vào khoảnh khắc đó, nhưng bà ta

không thể làm gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn khoảng cách mũi đao cách mình

càng ngày càng gần.

Dương Lam hối hận.

Mỗi người đều có thói quen để cái từ "chết" này ở bên miệng, "mệt chết rồi",

"nóng muốn chết", "tức chết"...

Nhưng khi tính mạng thật sự gặp uy hiếp, cái chết gần ngay trước mắt, không ai

có thể thản nhiên cống đỡ.

Bởi vì ---

Muốn sống là bản năng.

Dương Lam dám liều chết, chẳng qua là nhờ oán giận.

Nói đơn giản một chút, chính là xúc động!

Khi một đòn không thành, Thẩm Loan lại hăm hở phản kháng, bà ta liền kinh

hãi.

Nhìn mũi đao càng ngày càng gần, Dương Lam điên cuồng lắc đầu, bản năng há

mồm thét chói tai, lại phát hiện chính mình căn bản không thể phát ra bất kỳ

thanh âm gì.

Bất lực, sợ hãi, kinh hoảng...

Đủ loại cảm xúc tiêu cực bùng nổ.

Chết chắc rồi!

Đúng lúc nào, quỹ đạo ban đầu của mũi dao bỗng lệch đi, cuối cùng thẳng tắp

cắm vào trong bùn đất... bên tai bà ta.

Thẩm Loan rũ mắt, thu lại tất cả tàn nhẫn dưới đáy mắt: "Xin khuyên dì một

câu, lúc đụng đến dao thì phải chuẩn bị trước bị giết ngược lại."

Dương Lam ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cô, nếu như quan sát kỹ, có thể phát hiện

cơ mặt của người phụ nữ đang co giật không thể khống chết được.

"Nương tay không phải là vì không dám, mà là cảm thấy không đáng giá."

Thẩm Loan đứng lên, phủi phủi bùn đất, dùng tư thái đứng từ trên cao nhìn

xuống mà nhìn Thẩm Loan, khóe đuôi lông mày lộ vẻ mỉa mai: "Dì cũng chỉ

xứng sủa hai lần, thảo nào Thẩm Như và Thẩm Yên sẽ rơi vào kết cục như thế,

có người mẹ như dì dạy dỗ, không lệch mới lạ."

Nói xong, lạnh lùng giễu cợt một tiếng, xoay người rời đi.

Dương Lam nhếch nhác nằm trên mặt đất, cái kéo lạnh băng cắm ở bên cạnh, rõ

ràng không bị đam trúng, bà ta lại vô cùng đau đớn.

Kinh hoàng và sợ hãi siết chặt trái tim.

Mà câu "có người mẹ như gì dạy dỗ, không lệch mới lạ" vang lên lần này đến lần

khác quanh quẩn trong đầu bà ta như lời nguyền, giống như răng cưa rỉ sắt

không nhanh không chậm cào cấu dây thần kinh yếu ớt nhạy cảm của bà ta.

Thẩm Loan!

Thẩm Loan!

Bà ta hận không thể cắn hai chữ này chảy ra máu!

...

Trong vườn hoa xảy ra trận vật lộn chém giết kia, trừ hai người trong cuộc là

Dương Lam và Thẩm Loan, không ai biết.

Dù có biết, cũng không dám nói ra.

Mà từ sau lần đó, Dương Lam đột nhiên yên tĩnh, không còn thể hiện sắc mặt

không tốt với Thẩm Loan ở khắp nơi nữa, cũng không chủ động kiêng ăn, khôi

phục trạng thái "có mắt như mù, làm lơ" như trước đây.

Cứ song yên biển lặng như vậy đến khi đón giao thừa.

Nhà họ Thẩm có quy định về nhà cũ, bởi vậy, vào ngày 30, toàn bộ chi thứ hai

của nhà họ Thẩm đều có mặt.

Đây là cuộc gặp chính thức với một nhà Thẩm Xuân Đình sau khi Thẩm Loan

sống lại.

Tiệc rượu lúc trước tuy có thể nhìn thấy bóng dáng của nhau, lại không có cơ

hội nói chuyện với nhau.

Một đứa con gái riêng còn không đáng để người chú hai này của cô để vào mắt,

hoặc là nói, giá trị của một đứa con gái tư sinh còn lâu mới làm Thẩm Xuân

Đình động lòng.

Đã như vậy, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi, tự hạ thấp thân phận?

Nhưng bây giờ thì không giống.

Thẩm Loan có thể thuận lợi tiếp nhận chức vị giám đốc dự án của Thẩm Như,

đủ để chứng minh địa vị của cô trong lòng ông cụ và Thẩm Xuân Giang.

Hơn nữa tầng quan hệ của cô và Quyền Hãn Đình kia...

Thẩm Xuân Đình từ từ nở nụ cười.

Lúc trước ông ta nhìn lầm, không thể phát hiện ra miếng ngọc thô chưa mài dũa

này.

"Lát nữa em đi tìm nó nói chuyện một chút." Người đàn ông đè giọng xuống,

dặn dò với vợ.

Ngụy Minh Hinh không vui lắm: "... Nói chuyện cái gì? Em không thích mấy

đứa con hoang bên ngoài này."

Lời này có ý riêng.

Thẩm Xuân Đình ở bên ngoài cũng không sạch sẽ, nhưng ông ta cẩn thận hơn

Thẩm Xuân Giang một chút, không để lại mầm giống, cho nên tình cảm mấy

năm nay với Ngụy Minh Hinh vẫn luôn không tồi, gia đình cũng xem như là hài

hòa.

Những đứa con hoang bên ngoài...

Đã chỉ vào Thẩm Loan, không phải là tự gõ tiếng chuông cảnh báo cho chồng,

bảo sau khi ông ta làm nhớ phải chùi đít sao?

Người đàn ông ho nhẹ hai tiếng, có chút không được tự nhiên: "Xem em đang

nói gì kìa? Đều là họ Thẩm, đều là con cái nhà họ Thẩm ta, em ngại cái gì?"

"Giữa con vợ cả chính thống với con hoang vẫn có khác biệt rất lớn."

"Anh cảnh cáo em, đừng xúc phạm người khác! Thẩm Loan vừa vào tập đoàn

đã giải quyết được một vấn đề khó giải quyết, bây giờ được ông cụ coi trọng,

em nói chuyện cẩn thận một chút cho anh, đừng đắc tội người khác!"

"A --- đắc tội thì sao? Ngụy Minh Hinh em còn sợ một con nhóc như cô ta sao?

Hơn nữa, vị trí giám đốc dự án này vốn dĩ nên để cho A Nhượng của chúng ta,

kết quả để cho cô ta nhặt được tiện nghi, em không tức giận đã rất rộng lượng

rồi, còn bảo em phải chủ động lấy lòng? Nằm mơ!"

Thẩm Nhượng, con trai độc nhất của chi thứ hai, vừa tròn hai mươi hai tuổi, cái

danh ăn chơi trác táng lại không thua Hạ Hoài.

"Em sao lại..." Thẩm Xuân Đình nhíu mày, so với người anh trai Thẩm Xuân

Giang thì ông ta thiếu đi vài phần lạnh lùng và sắc bén, nhiều thêm vài phần

nho nhã và mềm mỏng, nên Ngụy Minh Hinh mới dám có loại thái độ này.

Đổi lại Thẩm Xuân Giang, chắc đã sớm bị một trận mắng rồi!

Ngụy Minh Hinh bĩu môi: "Em thì sao vậy? Sao anh không nói hết lời đi?"

Sắc mặt người đàn ông hơi trầm xuống: "Nếu em còn muốn tìm một vị trí để A

Nhượng vào tập đoàn, anh khuyên em vẫn nên tiếp xúc với Thẩm Loan nhiều

một chút."

"Có ý gì?"

A Nhượng vào tập đoàn làm việc có liên quan gì đến Thẩm Loan?

Ngụy Minh Hinh tạm thời không thể nghĩ ra được, nhưng bà ta biết rõ Thẩm

Xuân Đình sẽ không bắn tên không đích, cân nhắc trong chớp mắt, thu lại vẻ

mặt oán giận, cười khẽ: "Vậy cũng được, em sẽ nói chuyện thật tốt với cô cháu

gái này."

Bốn chữ cuối cùng, bà ta dừng một chút, âm cuối từ từ.

"Ba, mẹ, hai người đang đang chuyện gì vậy?" Con gái cười tiến lên, thuận tay

khoác lấy cánh tay của Ngụy Minh Hinh, ló đầu cười vui vẻ với Thẩm Xuân

Đình.

Áo choàng đen dài thẳng, khuôn mặt bầu bĩnh hình trái xoan, giữa hành vi cử

chỉ đều lộ ra một khí chất nhã nhặn lịch sự.

Đây là cô con gái duy nhất của chi thứ hai, Thẩm Tịnh, chỉ lớn hơn Thẩm Loan

một tuổi.

"Đi nhanh lên, coi mình là đứa trẻ ba tuổi à? Còn tay nắm tay, kéo tay..." Thẩm

Nhượng làm vẻ mặt không kiên nhẫn, dưới tay kéo kéo tóc cô ta, sức lực hơi

mạnh.

"Shh! Mẹ, mẹ xem anh kìa, anh lại bắt nạt con..."