Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 449



Thẩm Loan tưởng rằng mình sẽ bị mất ngủ nhưng ngược lại thì không hề.

Cô không chỉ ngủ rất sâu mà còn ngủ rất ngon.

Một đêm không nằm mơ, ngủ một mạch đến sáng.

Nhà lớn nhà họ Thẩm.

Lúc Dương Lam tìm thấy Thẩm Khiêm, anh ta đã say bất tỉnh nhân sự, nằm

thẳng tắp trên sàn nhà.

Bà ta thờ phào nhẹ nhõm, đỡ con trai lên.

"Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không biết điều độ, uống say thành thế này kiểu gì

mai cũng đau đầu..."

Bỗng dưng, mấy lời lời nói độc thoại của bà ta đột nhiên im bặt.

Cả người Dương Lam cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, vừa nãy không để ý, bây

giờ mới phát hiện ra Thẩm Khiêm nằm trong phòng của Thẩm Loan!

Chẳng trách bà ta tìm khắp nơi mà vẫn không thấy...

Nhưng tại sao?

Tại sao A Khiêm lại đến tìm đồ tiện nhân đó?

Một ý nghĩ hoang đường nảy ra trong đầu Dương Lam, không... không thể

nào....

Bà ta lắc đầu hai cái thật mạnh, định quẳng suy nghĩ đó đi.

Nhưng càng loại bỏ càng dồn nén thì lại càng không kìm được mà hiện ra.

Nghĩ đến những lúc Thẩm Khiêm bảo vệ và dung túng cho Thẩm Loan, Dương

Lam bất giác lạnh rùng mình.

"A Khiêm? Dậy đi..." Bà ta gọi hai câu.

Người đàn ông ngủ quá sâu không có phản ứng gì.

"A Khiêm?" Âm điệu của Dương Lam bất giác cao hơn, bà ta cũng không biết

gọi người dậy có thể làm cái gì, nhưng tâm trạng lo lắng cần được giải sầu ngay

lập tức.

"... Mẹ?" Cuối cùng người đàn ông mới có phản ứng.

Dương Lam hơi dừng lại, dùng giọng điệu bình thường: "Con uống nhiều rồi,

ngủ dưới đất dễ bị cảm lạnh. Mẹ đỡ con về phòng trước..."

Phòng của Thẩm Khiêm nằm ngay bên cạnh, rất nhanh đã vào đến nơi.

Dương Lam đỡ con trai ngồi xuống bên giường, người đàn ông vô thức đưa tay

lên day day ấn đường, vẫn chưa tỉnh rượu.

"Sao con lại ở trong phòng của Thẩm Loan?"

"?"

Bà ta hỏi lại một lần nữa.

Thẩm Khiêm vừa nghi ngờ vừa mù mờ nhìn bà ta.

"Con với Thẩm Loan..."

Người đàn ông mềm nhũn tựa lưng vào đầu dường, hai mắt nhắm chặt.

Dương Lam tức mình đẩy anh ta một cái, khuôn mặt hiện lên sự nôn nóng: "A

Khiêm, con nói với mẹ, con không có bất cứ quan hệ gì với cô ta!"

"...."

"Thẩm Khiêm!"

"... Mẹ?" Ngạc nhiên tỉnh lại, nhưng không hề tỉnh hẳn.

Dương Lam nắm chặt cổ áo của anh ta, có chút kích động lắc mạnh: "Nói đi—

con và Thẩm Loan ngoại trừ quan hệ huyết thống thì không có bất cứ quan hệ

nào khác, cả đời này đều sẽ không có!"

Thẩm Khiêm lúng ta lúng túng gật đầu: "Cả đời này... đều sẽ không có."

Dương Lam như trút được gánh nặng, ánh mắt cố chấp sắc bén trong nháy mắt

trở lên dịu dàng yêu thương: "A Khiêm, con luôn luôn là đứa con trai mà mẹ lấy

làm kiêu hãnh, cuộc đời của con không nên tồn tại bất kỳ vết nhơ nào. Ngủ đi,

ngủ một giấc mọi thứ sẽ lại tốt đẹp..."

Đợi sau khi thu dọn xong, Dương Lam đắp chăn cho anh ta, nhưng có gió lùa

vào còn đặc biệt được che lại.

Sau đó xoay người rời đi.

Trong khoảnh khắc cửa vừa đóng lại, người đàn ông vốn dĩ đang ngủ say bỗng

dưng mở mắt ra, đôi mắt đen kịt dường như hòa thành một thể với màn đêm đen

tối, cuộn lên một sự phức tạp và do dự khó có thể hiểu được.

Cuối cùng biến thành sự trầm tĩnh kiềm nén, tỉnh táo và lý trí.

...

Dương Lam ra khỏi phòng nhưng không trở về phòng của mình luôn.

Cầm lấy điện thoại đi đến phòng khách.

Bà ta gọi đến số của Thẩm Như, chuông kêu rất lâu mới thấy đầu bên kia nghe

máy

"Alo..."

"A Như là mẹ đây!"

Đầu bên kia nhất thời ngây ra: "... Mẹ?"

"Alo." Vành mắt Dương Lam nóng lên: "Chúc mừng năm mới."

Mặc dù bà ta thiên vị con trai nhưng không có nghĩa là không để ý đến con gái.

Đều là miếng thịt trên người bà ta cắt xuống, mặc dù có sự khác biệt yêu ít yêu

nhiều, nhưng chắc chắn đều dồn tình yêu vào mỗi đứa con.

Thẩm Như: "Chúc mừng năm mới."

"Con gái ngoan, con ở Quảng Đông... sống có tốt không?"

"Con rất tốt." So với sự đoan trang dịu dàng khi còn ở nhà họ Thẩm, giọng nói

của cô ta bây giờ cương quyết hơn nhiều.

Dương Lam không suy nghĩ nhiều, chỉ coi như con gái bị thất bại nên dã dần trở

lên chín chắn hơn, trở lên có trách nhiệm hơn.

Nhưng nếu như bà ta có thể để ý kỹ càng hơn một chút thì sẽ nhận ra dưới sự

cương quyết đó của Thẩm Như là đang che dấu đi sự lạnh lùng của một tính

cách khác biệt với ngày trước.

Hai mẹ con nói liên miên một lúc lâu, mặc dù phần lớn là đều là Dương Lam

nói còn đầu bên kia chỉ im lặng lắng nghe.

"... Mẹ cũng không còn sớm nữa, mẹ đừng để mình mệt mỏi quá, đi nghỉ sớm đi

ạ."

Sự quan tâm của con gái làm Dương Lam cảm thấy vô cùng thoải mái: "Ừ, con

cũng đi nghỉ sớm đi."

"Vâng."

Kết thúc điện thoại, Dương Lam tươi cười trở về phòng.

Thẩm Xuân Giang đã nằm trên giường, nghe thấy tiếng động từ cửa truyền đến,

ông ta mở mắt nhìn về phía bà ta.

Suy nghĩ một lát, bỗng dưng nói: "Bà gầy hơn rồi, đừng theo chấp nhặt với thím

hai, cô ta có đức hạnh gì, trong lòng mọi người đều tự biết."

Dương Lam ngạc nhiên, dường như không ngờ rằng Thẩm Xuân Giang sẽ nói

ra những lời an ủi giống như vậy.

Đã lâu lắm rồi, đã lâu lắm không nói...

Trái tim bà ta mềm nhũn, rốt cuộc cũng là chồng mình, mặc dù giữa hai người

tồn tại một mối ngăn cách nhưng vẫn không có cách nào phủ nhận sống với

nhau hơn hai mươi năm bọn họ đã trở thành người thân cận nhất của nhau.

"Ừm, tôi biết rồi, vì thế tôi cũng không so đo gì với cô ta." Dương Lam vén

chăn ra nằm xuống.

Thẩm Xuân Giang cũng đi ngủ, đưa tay ôm bà ta vào lòng: "Tôi biết, bà vẫn

luôn hiểu đạo lý..."

Vành mắt Dương Lam bỗng chốc cay cay, cái ôm như thế này khiến cho bà ta

vô cùng hoài niệm, nửa đêm tỉnh dậy bà ta cũng từng tham lam cảm giác ấm áp

đó, có lẽ thất vọng quá nhiều, cũng không ôm ấp hy vọng nào nữa, dần dần

thích ứng với cảnh chăn đơn gối chiếc.

Trước mắt, sự ấm áp bỗng dưng xuất hiện này làm cho bà ta không biết làm thế

nào, trong lòng càng cảm thấy chua xót.

Mà tay Thẩm Xuân Giang đã luồn vào trong áo ngủ bà ta, dần dần hướng lên

trên...

Cùng lúc đó ở Quảng Đông.

Không giống như cảnh nóng bỏng kiểu diễm ở nhà lớn nhà họ Thẩm, Thẩm

Như mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh đứng trước cửa sổ lớn sát đất, tay lắc

lắc ly rượu, rượu vang màu đỏ cuồn cuộn trong chiếc ly, điện thoại để bên cạnh.

Ánh đèn mờ ảo mông lung bao chùm lên người cô ta, tăng thêm cảm giác lạnh

lẽo và trống vắng.

Vốn là một đêm giao thừa đoàn viên, Thẩm Như lại xa nhà, cách xa náo nhiệt,

một mình vị ở nơi tha hương nếm trải mùi vị cô đơn.

Nếu như nói, Thẩm Như trước kia là có một nhãn mác là dịu dàng đoan trang,

vậy thì bây giờ những nhãn mác đó cũng đã bị cô ta xé bỏ.

Ngã từ trên thiên đường xuống địa ngục, cô ta biết sẽ đau, nhưng chưa từng

nghĩ sẽ đau như thế này!

Ngã gãy đôi cánh, cũng làm vỡ nát sự kiêu ngạo của cô cả nhà họ Thẩm.

Chương 446: Té phịch, đập xe là được

Đêm giao thừa, trung tâm thành phố vẫn đông đúc như cũ.

Hầu hết mọi người đều không thích truyền thống, nhưng mà đó lại là đêm đoàn

viên của những đôi yêu nhau.

Tất nhiên, cũng không thiếu những tốp năm tốp ba "những người tha hương"

không được về nhà, nhưng lại không chịu nổi sự cô đơn tụ tập với nhau.

Cũng như Thẩm Loan, nhà ở Ninh Thành, nhưng lại một thân một mình lái

chiếc xe thể thao giá trị xa xỉ nửa đêm xuất hiện ở trung tâm thành phố, như thế

lại càng ít hơn.

Tất nhiên, cũng kiếm đủ tỉ lệ hoàn vốn.

Cô tìm một chỗ dừng xe trước, rồi sau đó bước chậm trên đường phố.

Thẩm Loan không định quay về sơn trang Đông Li, không có Quyền Hãn Đình

ở đó, thì cũng chỉ là một căn phòng trống, đối với cô mà nói thì không hề ý

nghĩa, cũng không có chút lưu luyến nào.

Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi 24 giờ, lúc đi ra, trong tay cô có thêm một

ly cà phê.

Lấy vỏ giấy cách nhiệt xuống, đặt trong lòng bàn tay, trong thời tiết lạnh lẽo

như vậy thì nhiệt độ rất vừa phải.

Thẩm Loan nhịn không được nghĩ, lúc này Quyền Hãn Đình đang làm gì?

Cùng người nhà nói chuyện phiến, hay là đã say mèm?

Cô muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng lại sợ quấy rầy anh.

Tiến tới tiến lui mới nhận ra mình đã đi được một đoạn dài dọc theo con đường

đi bộ này rồi.

Màn đêm tối tăm như như mực, cô gái mặc áo khoác màu đỏ xinh đẹp, tóc đen,

áo choàng xõa xuống vai, giống như đám mây u ám nở rộ trong bóng đêm, hoa

lệ rực rỡ, đẹp đến nao lòng.

Cốc cốc—

Ngón tay trắng nõn gập lên, gõ nhẹ hai cái trên mặt bàn thủy tinh phản chiếu.

Ông chủ quầy thuốc đang ngủ gà ngủ gật bỗng nhiên bừng tỉnh, lúng ta lúng

túng nhìn cô gái trẻ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.

Tóc đen môi đỏ, phản chiếu làn da trắng nõn như tuyết, không giống người,

giống yêu tinh.

"...... Ngài, mua cái gì?"

"Hắc thọ, có không?"

"À! Vậy ngài hỏi đúng chỗ rồi đấy, không phải tôi khoác lác đây, mấy quầy

thuốc trong phạm vi mười dặm ở đây, bao gồm những trung tâm mua sắm lớn

hay cửa hàng tiện lợi, chỉ có nơi này của tôi mới là chính tông nhất!"

Thẩm Loan nhướng mày.

Ông chủ cười lấy một bao nilon màu đen từ phía dưới ngăn tủ ra: "Con gái tôi

thường xuyên đi công tác nước E, mỗi lần đều mang một hoặc hai cái, ngày

thường ít người hỏi, người mua lại càng hiếm hơn, cái này từ từ tích trữ mới có

một túi lớn như vậy. Mà cô gái này, cô muốn mấy bao?"

"Một bao."

"Được." Ông chủ lấy một bao đặt trên mặt bàn: "Nếu cô không yên tâm, có thể

kiểm hàng, tuyệt đối là hàng thật, không lừa già dối trẻ đâu!"

Thẩm Loan nhìn lướt qua, trực tiếp hỏi giá.

Ông chủ nói ra một con số, không nói quá, rất hợp lý.

Thẩm Loan trả tiền, lấy thuốc, chạy lấy người.

"Cô gái, có cần bật lửa không?!"

Thẩm Loan quay đầu lại.

Ông chủ ném về phía cô: "Đón lấy này! Cho cô đấy, không cần tiền, năm mới

vui vẻ nha!"

Thẩm Loan bắt lấy rất chắc chắn, nở một nụ cười, trong phút chốc giống như

băng tuyết tan ra: "Cảm ơn, năm mới vui vẻ."

"Về nhà sớm một chút đi, quá muộn không an toàn đâu."

Cô vẫy vẫy tay, nhấc bước rời đi.

Thuốc lá của phụ nữ không sặc, trái lại có mùi bạc hà nhàn nhạt, Thẩm Loan

hút một ngụm, môi đỏ khẽ mở, phun ra một vòng khói xinh đẹp, rồi sau đó lượn

lờ bốc lên, chậm rãi tan ra trong không khí.

Hút xong một điếu, tâm trạng cô cũng đã tốt hơn.

Quán bar ven đường truyền ra tiếng nhạc heavy metal, dưới chân vừa nhấc,

Thẩm Loan đi vào trong.

Vào trong mới nhận ra bên trong cũng không nhiều người lắm, có lẽ là để trong

sôi động hơn một chút, âm lượng mở cũng vừa đủ.

Thẩm Loan không ghét không khí náo nhiệt, đặc biệt vào những ngày đặc biệt

như đêm giao thừa, nhưng cô lại ghét ồn ào, âm thanh quá âm trầm làm hơi thở

và nhịp tim của cô rất khó chịu, dứt khoát mở một phòng riêng, để có thể cảm

nhận bầu không khí bên ngoài, nhưng không đến mức đối mặt với chướng khí

mù mịt như trong hội trường.

"Mời đi bên này..."

Người phục vụ dẫn đường cho cô.

Thẩm Loan đẩy cửa ra, phòng có cửa sổ, là cô đặc biệt yêu cầu, có thể thông

gió.

Bố cục bình thường, trang trí cũng bình thường, nhưng được ở điểm là dọn dẹp

rất sạch sẽ, cũng không có mùi lạ thường xuất hiện ở nơi thanh sắc này.

Người phục vụ thấy cô khá hài lòng, yên lặng rời đi.

Rất nhanh đã đưa bia cùng đồ ăn vặt tới.

"Cô từ từ dùng..."

Lạch cạch!

Đóng cửa rời đi.

Thẩm Loan đi đến gần cửa sổ, gió đêm thổi vào, xen lẫn một mùi máu tươi nhàn

nhạt?

Trong lòng hơi run sợ, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh.

Bỗng nhiên, cảm giác lạnh lẽo chạm vào nơi sườn cổ, cả người Thẩm Loan

cứng đờ.

"Đừng nhúc nhích, dao trong tay tôi không có mắt đâu." Giọng nói của một

người đàn ông, trầm và hơi nặng.

Cướp bóc? Cưỡng hiếp? Bắt cóc?

Rất nhiều suy nghĩ xẹt qua trong đầu, theo người đàn ông kia tới gần, mùi máu

tươi cũng càng nồng hơn.

Ánh mắt Thẩm Loan tối sầm lại, hai tay giơ cao, bày ra tư thế đầu hàng: "Có

chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện, động dao không đẹp đâu."

Kinh ngạc với sự bình tĩnh cùng thức thời của cô, trong mắt người đàn ông xẹt

qua một tia hứng thú.

"Cô không sợ sao?"

"Tôi sợ chết hơn."

À, người đàn ông kéo khóe miệng, không ngờ chỉ tiện tay bắt một cô gái thế mà

lại thú vị như vậy.

Thẩm Loan: "Anh cần gì?"

Lưỡi dao trong tay người đàn ông dường như có dấu hiệu buông lỏng, ánh mắt

Thẩm Loan đột nhiên lạnh xuống, một cước tàn nhẫn dẫm trên chân người đàn

ông, khuỷu tay vặn sau, kéo tay đối phương tay tiện thể uốn người, chỉ nghe rên

lên một tiếng, người đàn ông đã bị cô đẩy mạnh vào trong góc tường.

Lưng nện vào mặt tường, sắc mặt người đàn ông tái nhợt.

Thẩm Loan đột nhiên chạy về phía cửa.

Đáng tiếc, không đợi cô chạy thoát, người đàn ông nhanh chóng phản ứng đã

đuổi theo phía sau cô, nắm lấy đầu vai kéo vào bên trong.

Một kế không thành, Thẩm Loan biết, cô không có cơ hội lần thứ hai cơ.

Dứt khoát từ bỏ phản kháng, tùy ý để anh ta túm lấy.

"Xùy— thật ra cô cũng co được dãn được nhỉ." Trên mặt người đàn ông mang

mặt nạ, lộ ra nửa khuôn mặt góc cạnh, cùng với hai mắt u ám lạnh lùng.

Ánh mắt nhìn về phía Thẩm Loan lúc này hung ác nghiêm nghị.

"Tôi nhận thua."

"Cô đã ý định chạy trốn, lời nói ra còn mấy phần đáng tin?" Nói xong, đẩy cô

xuống sô pha.

Thẩm Loan ngã xuống, người đàn ông lấn trên người cô.

"Nguyên nhân là vì đã từng chạy rồi, biết chạy cũng không thoát, nên mới

không tự tìm đường chết, hẳn là anh càng yên tâm, mà không phải càng thêm

nghi ngờ."

Ánh mắt kinh ngạc đảo qua khuôn mặt cô, cuối cùng nhìn vào cặp đồng tử trong

veo.

Trong nháy mắt đó, dường như anh ta thấy được dải ngân hà xán lạn.

Bỗng nhiên hoàn hồn, hừ lạnh: "Một cơ hội cuối cùng."

Thẩm Loan bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra, mạng được bảo vệ rồi.

"Anh tránh ra." Thẩm Loan cau mày, đẩy anh ta.

Tư thế của hai người bây giờ rất nguy hiểm.

Đáy mắt người đàn ông hiện lên một tia tà khí: "Sợ cái gì?"

"Sợ anh thấy sắc nảy lòng tham."

Thẩm Loan nói trắng ra, trái lại làm người đàn ông ngẩn ra, chợt hóa thành chế

nhạo, đảo qua mặt trước, theo cổ đi xuống, không thềm che dấu, không kiêng nể

gì.

"Khuôn mặt bình thường, tính cách bình thường, lá gan không nhỏ, ngực cũng

không được hai lạng thịt. Loại con gái như cô, trần truồng đưa tới cửa, tôi cũng

không để vào mắt."

"Vậy sao? Vậy không còn gì tốt hơn." Không có xấu hổ và giận dữ, cũng không

có tức giận, Thẩm Loan bình tĩnh đẩy ngực anh ta: "Đi xuống."

"Bây giờ còn chưa được..."

Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn từ bên ngoài truyền đến,

giây tiếp theo, cửa phòng bị người ta thô lỗ đá văng.

Rầm!

Thẩm Loan hét lên một tiếng, dường như bị bọn người xông vào đây dọa đến,

vội vàng kéo áo bị cởi một nửa che khuất đầu vai trắng nõn.

Mà người đàn ông trên người cô lập tức đưa lưng về phía cửa vào, phần trên

trần trụi, dây quần cũng lỏng lẻo treo ở trên eo, vừa nhìn đã biết là đang tiến

hành loại vận động không thể miêu tả.

"Không phải hắn, đi!"

Ra lệnh một tiếng, mấy người xông vào rời khỏi phòng, còn không quên đóng

cửa thay đôi uyên ương vụng trộm.

Thẩm Loan không nhúc nhích, người đàn ông nằm trên người cô cũng không

nhúc nhích, đang nghiêng đầu nắm giữ tình hình bên ngoài, ánh mắt ngưng

trọng, sát khí bốn phía.

Quả nhiên —

Cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra.

Người đàn ông nhanh chóng véo eo cô một cái: "Kêu lên."

Thẩm Loan nhíu mày: "Ưm... Anh nhẹ một chút..."

Lần này không phải là tiếng hét sợ hãi, mà là tiếng rên rỉ thoải mái.

Mấy người xông vào liếc nhau, im lặng không một tiếng động rời đi.

Lần này, là thật sự đi rồi.

Thẩm Loan lạnh mặt, một chân đá người xuống.

Người đàn ông thuận thế dựa vào trên sô pha, ho nhẹ một hồi: "Cô gái này, thật

tàn nhẫn."

Thẩm Loan ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, đi về phía cửa trước.

"Đứng lại!"

"Tôi giúp anh." Cô quay đầu lại, lạnh lùng mở miệng.

"Cho nên?"

"Tôi phải rời đi."

"Không được."

Cô gái kéo lên một nụ cười châm chọc: "Từ nhỏ thầy giáo đã dạy chúng ta, làm

người không thể được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Ngại quá, khi còn nhỏ trong nhà rất nghèo, không có tiền đi học."

"..."

Giằng co im ắng, người đàn ông quơ quơ dao trong tay, ánh mắt Thẩm Loan tối

sầm lại, ngừng bước chân.

"Đưa điện thoại cho tôi."

Thẩm Loan đưa qua.

Người đàn ông bấm một dãy số: "Quán bar Zero phòng XX... Vết thương nhẹ...

nhanh chóng..."

Xóa nhật kí cuộc gọi, anh ta trả điện thoại trở về: "Yên tâm, sẽ để cô sống sót ra

ngoài, nhưng mà..." Tạm dừng một giây: "Còn phải tiếp tục chờ một chút."

Mười phút sau, tiếng đập cửa vang lên.

Vẻ mặt người đàn ông lạnh run, nâng cằm nhìn Thẩm Loan bên cạnh: "Cô đi

mở đi, hỏi rõ ràng là ai trước."

Thẩm Loan không có quyền từ chối.

Đi đến phía sau cửa, lời ít mà ý nhiều: "Ai thế?"

Người bên ngoài sững sờ một lát, không kịp nói tiếp, dường như không đoán

được sẽ nghe thấy giọng nói của phụ nữ: "Là tôi."

Thẩm Loan quay đầu lại xin chỉ thị của vị "Đại gia" ngồi trên sô pha.

Người sau đồng ý, cô mới mở cửa ra.

Một người đàn ông thấp béo kéo cái rương đứng ở bên ngoài, khuôn mặt bình

thường không có gì nổi bật, là loại ném vào trong đám đông thì cũng không tìm

ra, thấy cô, đáy mắt hiện lên chút kinh ngạc.

Thật sự có phụ nữ...

"Vào đi."

Thẩm Loan nhường đường, lại đóng cửa lại.

Người đàn ông thấp béo đi đến sô pha, dùng tư thế nửa quỳ thay ông chủ kiểm

tra miệng vết thương.

Cụp mi rũ mắt, từ thần thái đến động tác đều rất cung kính.

Kiểm tra xong, lại mở cái hòm ra, thế mà lại là một loại kho cấp cứu nhỏ, bày ra

đầy đủ mọi thứ, dao, kìm, lọ thuốc được xếp ngay ngắn.

Vừa nhìn đã biết giá trị rất xa xỉ.

Thẩm Loan lúc này mới ý thức được có thể thân phận của đối phương không

đơn giản như vậy.

"Cô—" Người đàn ông bỗng nhiên giương mắt, nhìn về phía cô: "Dọn chỗ này

cho sạch sẽ là có thể rời đi."

Thẩm Loan cầu còn không được.

Đi vào WC lấy một tay cầm và một cái xô, bắt đầu lau dọn vết máu trên sàn

nhà.

Cũng may, trên tường không có.

Lau qua một lần, Thẩm Loan lấy thuốc khử trùng hòa vào trong nước, lại lau

một lần nữa.

Không trực tiếp vẩy vào trên sàn nhà, là vì để mùi nhạt một chút, sẽ không làm

người ta cảm giác cố tình lau sạch sẽ.

Cuối cùng, cô mở cửa thông gió ra, gió đêm hơi lạnh thổi vào, xua tan mùi máu,

cũng đồng thời hoàn toàn che dấu dấu vết người đàn ông đã tới.

Làm xong mọi thứ, vết thương trên người người đàn ông đã xử lý xong, đùi bọc

băng vải thật dày, mà trên bàn trà có một con dao phẫu thuật dính máu và một

cái kìm nằm trong khay đựng chất thải y tế, còn có, một viên đạn...

Thẩm Loan ra khỏi quán bar, bắt đầu bước nhanh chạy như điên, chạy một

khoảng rất xa mới dừng lại.

Hơn nửa đêm đúng là không thích hợp đi dạo, không khỏi nghĩ lại chuyện đã

xảy ra, cô tìm một khách sạn 5 sao gần đó, ngoài việc có điều kiện sống thoải

mái ra, thì độ an ninh cũng mạnh hơn khách sạn bình thường.

Dùng thời gian ngắn nhất để làm xong thủ tục, Thẩm Loan cầm thẻ phòng lập

tức đi vào phòng.

Đóng cửa, khóa trái.

Chờ tắm nước nóng xong, cả người cô mới hoàn toàn bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ

đến những chi tiết lúc trước.

Cuối cùng, Thẩm Loan vẫn bấm số gọi cho Quyền Hãn Đình.

Nhưng người nhận điện thoại lại không phải anh.

Giọng nói ngọt thanh dịu dàng của người phụ nữ từ đầu kia truyền đến: "Xin

chào."

Một chậu nước lạnh từ trên đầu đổ xuống, Thẩm Loan lập tức tỉnh táo, giọng

điệu lạnh lẽo: "Quyền Hãn Đình đâu?"

Đầu kia rõ ràng sửng sốt, tất nhiên không đoán được Thẩm Loan thế mà lại dám

gọi thẳng họ tên, dáng vẻ như chuyện phải làm: "Ách... anh Đình đang tắm,

không rảnh nghe điện thoại, cô có chuyện gì không, tôi cũng có thể chuyển lời

thay cô."

Cười lạnh cong môi, ánh mắt Thẩm Loan chợt lạnh: "Vậy à? Vậy nhờ cô giúp

tôi chuyển lời đến anh ta, bây giờ hồ ly tinh lộng quyền, vẫn nên cẩn thận thì tốt

hơn, cũng đừng để bị câu mất linh hồn nhỏ bé kia."

Nói xong, ưu nhã tắt máy, rồi sau đó ánh mắt đột nhiên lóe lên, đưa điện thoại

đến đối diện trên tường rồi đập mạnh một cái, điện thoại nguyên vện lập tức

chia năm xẻ bảy!

Quyền Hãn Đình anh được lắm, mới rời đi mấy ngày mà đã dính lứu tới người

phụ nữ khác rồi à?

Thật đúng là làm tốt lắm!

Cùng lúc đó, trên đảo Chiếm Ngao, bên trong phòng ngủ của Quyền Hãn Đình,

Kỷ Phi Huyên vẫn còn sững sờ cầm điện thoại, bỗng dưng, trong mắt xẹt qua

một tia sáng, xóa nhật kí cuộc gọi.

"Cô đang làm gì thế?" Giọng nói của người đàn ông từ sau người truyền đến,

lạnh nhạt, uy nghiêm.

Đôi mắt đẹp của cô gái mờ mịt lộ ra sương mù nhàn nhạt, như dỗi như giận, dịu

dàng xoay người, thái độ yếu ớt lưu chuyển giữa lông mày, kiều hoa chiếu thủy,

nhược liễu phù phong, một cô gái yếu ớt mỏng manh như vậy, có lẽ chắc hẳn

người đàn ông nào nhìn thấy cũng đều sẽ nhịn không được mà ôm vào trong

lòng ngực, nâng trong lòng, như châu như bảo.

Đáng tiếc, người cô ta đối mặt là Quyền Hãn Đình.

Mặc cô có bao nhiêu trăm mị ngàn kiều, tôi chỉ có thể có mắt như mù thôi.

Người đàn ông vừa tắm gội xong lúc này chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng

quanh hông, lộ ra lồng ngực cường tráng, bọt nước theo ngực chảy theo cơ

bụng, cuối cùng biến mất ở bên trong khăn tắm màu trắng.

Kỷ Phi Huyên lập tức đỏ hai má, ánh mắt hoảng loạn né tránh, dáng vẻ muốn

nhìn lại không thể xem cực kỳ giống tiểu bạch thỏ đang hoảng loạn: "Anh Đình,

em..."

"Ai cho cô vào đây?" Mặt mày Quyền Hãn Đình lạnh lùng, giọng nói lành lạnh.

Kỷ Phi Huyên bỗng dưng sửng sốt, uất ức cắn chặt môi dưới: "Là lão phu nhân,

bà thấy anh lâu như vậy mà chưa đi ngoài, nói em đến đây xem thử..."

"Đi ra ngoài." Quyền Hãn Đình phủ thêm áo choàng tắm bên cạnh, xoay người,

không hề liếc nhìn cô ta một cái, sườn mặt đẹp trai dưới ánh đèn lạnh nhạt xa

cách.

Lòng người đàn ông cứng như sắt cũng chỉ như thế.

Kỷ Phi Huyên hoảng loạn xua xua tay, bước chân lảo đảo đi đến trước mặt

người đàn ông: "Anh Đình, anh nghe em giải thích, không phải em cố ý..."

Ánh mắt người đàn ông chợt tối sầm, giật lấy điện thoại trong tay cô ta, lại

ngước mắt lần nữa, ánh mắt đã lạnh như băng: "Ai cho cô lá gan đụng vào điện

thoại của tôi?!"

Bàn tay giống như kìm sắt, bóp lấy cái cổ trắng nõn tinh tế của cô gái, trong mắt

lửa giận đang thiêu đốt hừng hực, lúc này anh giống như một con sư tử đang tức

giận.

Mặt Kỷ Phi Huyên đỏ lên, trong mắt đã có nước mắt chảy ra, uốn lượn trên

khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, dáng vẻ nhu nhược đáng thương, thấy thế nào

cũng đều làm người ta chịu không được mà đau lòng, nhưng người đàn ông

trước mặt lại một chút không dao động, ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi dao, nhọn

đến tận xương!

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài: "Ối? Dáng vẻ muốn giết người

thế này, ai chọc ghẹo anh thế?"

Người tới là người thừa kế tiếp theo của nhà họ An, con trai độc nhất của gia

chủ đương thời— An Tử Chiêu.

Cũng là em họ Quyền Hãn Đình.

"Anh, bà nói em gọi anh đi ra ngoài, bữa tiệc sắp tàn rồi, còn phải tiễn khách."

Ngày lễ quan quan trọng nhất của nhà họ An là giao thừa hàng năm, tất cả mọi

người đều sẽ tập trung tại đây, mỹ kỳ danh viết, ngày hội đoàn viên, thật ra gặp

gỡ vì lợi ích.

Mỗi năm, hàng trăm triệu đô la sẽ được giao dịch trong bữa tiệc này, trò chuyện

cười cười, hoặc liên minh mạnh mẽ với nhau, cũng có thể vô ích, trong lúc nâng

ly cạn chén, bối cảnh kinh tế toàn cầu cũng có lẽ bắt đầu thay đổi như vậy.

Gia tộc họ An, cả nhà tinh anh, dựa vào cái bóng của gia tộc, hơn nữa năng lực

của bản thân cũng rất phi phàm, thăng chức rất nhanh, vinh hoa phú quý, vững

vàng đứng trên đỉnh của thế giới này!

Nhưng sau An Tuyển Hoàng, nhà họ An lại bắt đầu kín tiếng hơn, gần ba mươi

năm gần như lâm vào tình trạng mai danh ẩn tích.

Tiền vẫn như nước vào Chiếm Ngao, nhưng sẽ không cho bên ngoài bất kỳ cơ

hội nhìn trộm.

Nhưng mà, hôm nay là ngoại lệ.

Ngoài việc là bữa tiệc giao thừa mỗi năm một lần, thì cũng là lễ mừng thọ của

bà cụ.

An Tuyển Hoàng chiều vợ thành ma, đây cũng không phải là bí mật ở các gia

tộc, tiệc mừng thọ của mình có thể không xuất hiện, thậm chí có thể không làm,

nhưng lễ mừng thọ của vợ nhất định phải vô cùng náo nhiệt, cực kỳ long trọng.

Vì vậy, trên đảo năm nay ngoại trừ gia tộc nhà họ An ra, còn có các nhân vật nổi

tiếng ở quốc gia khác, các ông trùm ngành sản xuất.

Vì coi trọng thể diện, cũng vì giao thiệp kinh doanh, ông lão chính miệng lên

tiếng muốn tất cả những người trẻ đồng lứa với An Tử Chiêu, bao gồm cả

Quyền Hãn Đình, phải ở đây lúc bắt đầu mở tiệc và lúc tiệc tàn.

Quyền Hãn Đình tốc chiến tốc thắng, bàn tay lớn vung lên, Kỷ Phi Huyên vốn

gầy yếu lại bị sức lực mạnh mẽ của anh đẩy đến cạnh cửa, suýt nữa đâm vào

lòng ngực An Tử Chiêu, anh ta lắc mình một cái, cô gái không có gì chống đỡ,

ngã thẳng xuống mặt đất, phát ra một tiếng phịch.

"Anh! Nếu anh không thích, thì cũng đừng đẩy vào trong ngực em chứ?"

"Tử Chiêu, hình như cậu rất rảnh nhỉ?" Quyền Hãn Đình lạnh lùng mở miệng.

"Sao, sao thế?"

"Bà ngoại chỉ nhìn chằm chằm vào một mình anh thì không hợp lý, mà em cũng

đến tuổi kết hôn rồi."

An Tử Chiêu rùng mình một cái, xin miễn cho kẻ bất tài: "Đừng... Em còn nhỏ,

là một cục cưng."

Quyền Hãn Đình cười lạnh: "Anh thấy cô gái nhà họ Kỷ này cũng không tệ, em

thử xem?"

Vẻ mặt An Tử Chiêu như ăn phải phân.

Nhà họ Kỷ có tâm tư gì, người sáng suốt đều biết.

Đơn giần muốn mượn quan hệ thông gia, ổn định và trở lại trung tâm quyền lực

kinh đô lần nữa.

Mà Kỷ Phi Huyên này là đứa con gái xuất sắc nhất của thế hệ nhà họ Kỷ.

Lúc đầu, đến tiệc mừng thọ của bà cụ thì lên đảo, mới đầu quyến rũ anh ta

không thành, sau đó chuyển mục tiêu lên trên người Quyền Hãn Đình.

Ông của anh ta rất cưng chiều cô út, tất nhiên cũng cực kỳ coi trọng Quyền Hãn

Đình.

Hiển nhiên Kỷ Phi Huyên nhìn thấu chuyện này, mới có thể cố gắng hết sức

muốn quyến rũ Quyền Hãn Đình. Đáng tiếc...

Đầu óc quá ngu xuẩn, thủ đoạn quá vụng về, cuối cùng chỉ có thể vác đá nện

vào chân mình.

Loại phụ nữ có dã tâm nhưng lại ngu không chịu được thế này, An Tử Chiêu

nhìn thên một cái đã ghét bỏ, thì sao có thể tùy ý để cô ta tiến vào trong ngực

mình được?

Tất nhiên là phải nhanh, nhanh hơn nữa, miễn để bị dơ quần áo, anh ta lại phải

đi đổi một bộ khác.

Phiền phức!

"Em không có phúc hưởng thụ đâu, vẫn nên để lại cho anh thì tốt hơn." Nói

xong, làm bộ chuồn đi.

Quyền Hãn Đình: "Canh giữ trên đảo lỏng lẻo như vậy từ lúc nào? Người phụ

nữ nào có thể xông vào phòng anh à"

Sắc mặt An Tử Chiêu trầm xuống, cũng không quay đầu lại, chỉ trầm giọng nói:

"Em sẽ xử lý, nhất định cho anh một lời giải thích vừa lòng."

Vừa dứt lời, nơi góc tối có hai bóng đen nhảy lên, kéo Kỉ Phi Huyên đang ngã

xuống đất không dậy nổi đi.

Tựa như kéo một túi tiền da rắn rất nặng.

Cô gái dường như không thể tin được mình thế mà lại bị đối xử thô lỗ như thế,

ho khan dữ dội, khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn hết xanh rồi tím, hốc mắt đỏ

hồng, nước mắt uốn lượn rơi xuống...

Đáng tiếc nơi biểu diễn lại không đúng, hai người đàn ông cùng hai bóng đen ở

đây đều không có một chút thương hương tiếc ngọc nào.

"Anh Đình, anh Tử Chiêu, anh, các anh sao lại có thể đối xử với em như vậy?"

An Tử Chiêu cười lạnh: "Cô cho rằng Chiếm Ngao là nơi nào, bao dung cho cô

xông vào lung tung, không tuân thủ quy định sao?" Trên mặt người đàn ông đã

không còn ý cười nhẹ nhàng như khi nói chuyện với Quyền Hãn Đình nữa, lúc

này, anh ta là người thừa kế tiếp theo của nhà họ An, là chủ nhân tương lai của

đảo Chiếm Ngao, cũng là một trong những chủ nhà của buổi lễ mừng thọ này.

Quyền Hãn Đình là khách, mà khách lại nghi ngờ an ninh trên đảo quá mức

lỏng lẻo, tựa như một cái tát chói lọi trên mặt An Tử Chiêu.

Anh ta không tự mình ra tay giải quyết Kỷ Phi Huyên, hoàn toàn là nể mặt bà

cố đã qua đời cũng họ Kỷ, mới sẵn sàng giữ lại đường sống cho nhau.

Nhưng hiển nhiên nhà họ Kỷ không nhận rõ hiện thực.

Không nói đến vị bà cố họ Kỷ kia đã không ở trên đời, bởi vì cái gọi là người đi

trà lạnh, cho dù còn sống, quan hệ giữa bà ta cùng ông nội cũng cực kì kém.

Tóm lại, nhà họ An hoàn toàn có thể cắt đứt qua lại với nhà họ Kỷ.

Nhưng trên nguyên tắc "Người trước giữ lại một đường, ngày sau hẹn gặp

nhau", trên thực tế cũng không làm tuyệt tình vậy.

Có lẽ chính sự nhân từ hoàn toàn không cần thiết này cho nhà họ Kỷ hy vọng,

do đó sinh ra tham vọng, thế mà còn muốn nhét con gái vào nhà họ An.

Xùy—

Thời đại nào rồi mà còn "hiến đẹp" thế kia chứ?

Họ Kỷ cũng chỉ có chút tiền đồ thế này, khó trách thế hệ sau không bằng thế hệ

trước, từ dòng họ thứ nhất sa đọa đến đời thứ mười tám ở kinh đô.

Quyền Hãn Đình: "Tôi đây rửa mắt mong chờ."

Nói xong, trực tiếp đóng cửa lại.

An Tử Chiêu: "..."

"Anh, các anh muốn làm gì... Buông ra... Tôi là khách bà lão mời đến! Nhà họ

An các người đối xử với khách như vậy sao?!"

Mềm không được, một câu cuối cùng rốt cuộc cũng nói điều tàn nhẫn.

An Tử Chiêu cười lạnh: "Tôi còn tưởng rằng cô Kỷ thật sự không biết giận, xem

ra, cũng có lúc không giả vờ được nữa à. Về phần đối xử với khách của nhà họ

An, xin lỗi, chỉ đối với những người khách tự mình hiểu lấy thôi. Còn cô, không

ở trong đó."

Kỷ Phi Huyên điên cuồng lắc đầu, nước mắt không lấy tiền dường như chảy ra

bên ngoài.

Không...

Cô ta không thể chật vật như vậy mà xuất hiện trước mặt người khác được,

không thể, mất mặt không chỉ cô ta, mà còn toàn bộ nhà họ Kỷ!

Cô gái sợ hãi gào khóc.

An Tử Chiêu cho hai bóng đen một ánh mắt, trong đó có một người dùng thủ

đoạn chuyên nghiệp bịt miệng Kỷ Phi Huyên lại.

Sau đó,

Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.

"Kéo đi!"

"Vâng."

Hai bóng đen túm cô gái nước mắt rơi đầy mặt rất nhanh đã biến mất ở ngã rẽ.

An Tử Chiêu đứng tại chỗ, khuôn mặt bỗng nhiên trầm xuống, môi mỏng kiềm

chết toàn bộ tức giận, ánh mắt lạnh lùng bắn thẳng về phía nào đó trong góc, nơi

đó không có một bóng người, anh ta giống như nói chuyện với không khí:

"Giám thị không tốt, tự mình đến [hình đường] chịu phạt."

Vừa dứt lời, trong không khí truyền đến hơi thở dao động rất nhỏ, giây tiếp theo

một bóng dáng cao lớn đi ra từ chỗ âm u.

Người đàn ông cúi đầu nhận mệnh: "Vâng."

Trong phòng, Quyền Hãn Đình đã khôi phục lại nhật kí cuộc gọi bị xóa đi.

Quả nhiên, là Thẩm Loan gọi đến.

Anh bấm số gọi lại—

"Xin lỗi, số điện thoại mà bạn gọi tạm thời không thể gọi được, vui lòng đợi..."

Đáng chết!

Rủa thầm một tiếng.

Cũng không biết rốt cuộc cô gái kia nói cái gì, trong lòng Quyền Hãn Đình có

dự cảm không tốt.