Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 456



"An Tam, anh tránh ra, chúng tôi muốn gặp ông ngoại."

"Ông chủ còn đang ngủ trưa, có lẽ hai cậu phải đợi một lát nữa."

An Tử Chiêu không dám xông vào, khẽ hắng giọng một cái: "Được thôi, vậy

khi nào ông nội thức dậy thì gọi chúng tôi..."

"Ai ở bên ngoài?" Trong phòng truyền ra một giọng nói mạnh mẽ uy nghiêm.

An Tử Chiêu đông cứng cả người, trong nháy mắt thu lại vẻ mặt cà lơ phất phơ.

Quyền Hãn Đình cũng theo bản năng, đứng thẳng người lên.

An Tam cung kính bẩm báo: "Là hai cậu chủ ạ."

"Cho hai đứa nó vào đi."

An Tuyển Hoàng vừa ngủ dậy, mặc một bộ đồ giản dị, nhìn có vẻ thoải mái mà

thân thiết.

Tuy đã qua tuổi sáu mươi, nhưng vẫn giữ được dáng người khỏe đẹp, cơ bắp

cân xứng, nếu như bỏ qua hai phần tóc hoa râm bên thái dương hoa, thì cái eo

kia, đôi chân kia, cánh tay kia, có thể so với thanh niên trai tráng hai mươi ba

mươi tuổi.

Mà tất cả đều là kết quả của sự tự hạn chế.

Ông lão không chỉ nghiêm túc sắp xếp thời gian rèn luyện, mà còn khống chế

nghiêm ngặt chế độ dinh dưỡng trong thức ăn hằng ngày.

Người ta dưỡng sinh theo kiểu an nhàn lành mạnh, ông ấy lại thực hành như đi

chấp hành nhiệm vụ.

Đã từng có một ông họ cùng tuổi hỏi ông ấy: Làm như vậy không mệt à?

An Tuyển Hoàng: Có thể kéo dài tuổi thọ thì không cảm thấy mệt.

Mọi người đều nói cậu An kiên cường không biết sợ năm nào cuối cùng cũng

không còn cách nào khác, bởi vì — ông ấy già rồi, cũng bắt đầu sợ chết.

Nhưng trong lòng An Tử Chiêu hiểu rõ, ông nội không phải sợ chết, ông chỉ sợ

mình đi trước bà nội, để bà đau buồn rơi lệ.

Một người đàn ông đến cả sinh lão bệnh tử đều sắp xếp rõ ràng tỉ mỉ, chỉ là vì

không muốn người phụ nữ của mình đau buồn, có thể thấy được yêu sâu đậm

đến nhường nào.

"Hai đứa con cùng nhau đến, trái lại là hiếm gặp."

Quyền Hãn Đình mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó.

An Tử Chiêu thông minh rót cho lão gia tử một ly trà nóng: "Cháu mời ông."

An Tuyển Hoàng duỗi tay cầm lấy, chỉ sofa bên cạnh: "Ngồi xuống nói."

Hai người không dám phản bác.

Mặc dù sau khi tất cả quyền lực của nhà họ An được chuyển giao cho An Tuyệt,

An Tuyển Hoàng hoàn toàn chuyển sang cuộc sống an nhàn về hưu, nhưng cả

gia tộc không ai dám ngông nghênh trước mặt ông, vị "Ám đế" một thời cho dù

là ngậm kẹo trông cháu, hòa thuận vui vẻ, nhưng sự nghiêm hiển hách vẫn khắc

sâu trong tâm trí.

An Tử Chiêu cũng không nhiều lời vô nghĩa, kể rõ ngọn nguồn đầu đuôi câu

chuyện ra: "... Chị dâu giận dỗi, anh con sợ hỏng cả người, ông nghĩ cách cho

bọn con đi?"

An Tuyển Hoàng không biết đang nghĩ đến cái gì, biểu cảm khuôn mặt bỗng trở

nên tế nhị.

Lịch sử luôn luôn giống nhau đến kỳ lạ, trước đây lão gia tử không tin câu này,

bây giờ thì...

"Khụ! Giữa trưa hai đứa chạy đến đây chỉ để hỏi chuyện này thôi hả?"

An Tử Chiêu thấy ông ấy nói nhẹ nhàng bâng quơ, liến thoắng phản bác: "Anh

con vất vả lắm mới kiếm được người yêu, bây giờ bạn gái tức giận, chính là

chuyện lớn đó!"

Lão gia tử: "Sao lại đến hỏi ông?"

"Khụ... Bà nội con hung dữ như thế ông còn có thể thu phục được, lúc trẻ ông

chắc chắn thuộc hàng cao thủ! Không tìm ông thì tìm ai?"

Chẳng lẽ đi hỏi ông bố mặt không cảm xúc của anh ta hả?

An Tử Chiêu vô cùng nghi ngờ rằng, nếu như mẹ của anh ta không phải con dâu

nuôi từ nhỏ, lại là kiểu chủ động tấn công, tính cách dám yêu dám hận, nếu

không ba anh có thể cả đời này sẽ không lấy được vợ, cũng không có đứa con

trai như anh bây giờ, một mình cô đơn lẻ bóng.

An Tuyển Hoàng khá là mệt với hai chữ "cao thủ" này.

Nhớ lại năm đó lúc ông ấy theo đuổi vợ, trình độ khó khăn có thể so với việc

thâu tóm một nửa An gia.

Những niềm chua xót trong đó, bây giờ nghĩ lại vẫn còn canh cánh trong lòng,

cảm khái ngàn vạn lần...

Còn chuyện trong lúc tắm rửa bị người phụ nữ khác nhận điện thoại, năm ấy

cũng từng bị.

Gương mặt An Tử Chiêu kinh khủng.

Hai mắt Quyền Hãn Đình tỏa sáng: "Lúc đó ông ngoại xử lý như thế nào?"

Lúc ấy à...

"Ba ông cháu đang nói chuyện gì thế? Đứng xa đã nghe thấy giọng rồi." Bà cụ

từ bên ngoài bước vào, đặt hoa mới hái trong vườn sang một bên, lấy khăn tay

người giúp việc đưa cho lau tay.

Sau đó ngồi xuống bên cạnh An Tuyển Hoàng, dáng vẻ "bà cũng muốn tham

gia".

Ba người đàn ông ngồi đây đồng thời im lăng.

Bà cụ nhướng mày, giọng nói chậm rãi có chút chế nhạo, còn có thâm ý khác:

"Làm sao, tôi không thể nghe à?"

An Tử Chiêu và Quyền Hãn Đình cùng lúc lắc đầu.

Bọn họ nào dám...

Dạ Cô Tinh quay đầu nhìn An Tuyển Hoàng.

Người sau cười cười: "Trong nhà không có chuyện gì là bà không thể nghe."

Bà cụ hài lòng.

Ông cụ thở phào nhẹ nhõm, cái vẻ dục vọng sinh tồn kia, quả thật không ai dám

nhìn thẳng.

An Tử Chiêu mỉm cười: Thức ăn cho chó nhãn hiệu người già, thật là thơm!

Quyền Hãn Đình học xong: Ừm, lại học được một chiêu!

Bà cụ tham gia làm ông cụ không thể mở miệng, bởi vì—

"Năm đó ấy hả... Để ông các con kể đi, ông ấy biết rõ nhất, đúng không?"

Lúc này An Tuyển Hoàng giống như không trâu bắt chó đi cày.

Nếu Dạ Cô Tinh không đến, ông ấy còn có thể ỷ vào chức "Ông", có điều nói ra,

có điều không nói, hoặc là chỉnh sửa tô điểm cho đẹp đẽ, để những hành động

năm ấy của mình nghe ra không có vẻ trung nhị.

Nhưng bà xã vừa đến, thì không còn cách nào khác, chỉ có thể ăn ngay nói thật.

"...Lúc ấy, không gọi được cho bà của các con, ông rất sốt ruột, mắt thấy tiệc tất

niên cuối năm sắp đến rồi, ông cũng không đi được, khụ... bèn kêu mọi người

cùng nhau gọi điện thoại..."

An Tử Chiêu: "Mọi người cùng nhau?"

Quyền Hãn Đình: "Gọi điện thoại?"

Bà cụ nghe vậy gật đầu khẳng định: "Lúc ấy, bà đang ở chỗ khác, ở trong khách

sạn, ngủ một giấc xong tỉnh dậy hơn trăm cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là số lạ, tùm

lum tùm la, có số nước ngoài, trong nước, các khu vực, các quốc gia. Cũng

không hiểu ông ấy làm như thể nào để những người đó răm rắp nghe lời như

vậy..."

Các khu vực, các quốc gia, An Tử Chiêu lâm vào trầm tư, hay là —

"Ông nội đánh khách khứa trên đảo ạ?"

An Tuyển Hoàng vô cùng khiêm tốn mà ừ một tiếng.

An Tử Chiêu: "?!" Dĩ nhiên còn có kiểu như này á?

Lợi hại!

Điều Quyền Hãn Đình tò mò lại là: "Những vị khách đó đồng ý làm vậy sao?"

Theo tình hình của nhà họ An năm đó, các khách mời lên đảo không giàu thì

cũng là quyền quý, trong đó không thiếu những kẻ cũng giống như An Tuyển

Hoàng, những người đó thật sự nghe lời sao?

Dạ Cô Tinh cũng không khỏi tò mò.

Ông cụ ho nhẹ một tiếng, che dấu xấu hổ: "Tôi hứa với bọn họ, ai có thể gọi

được cho bà, năm sau người đó sẽ được quyền sử dụng cảng Victoria của nhà họ

An, trong vòng một năm."

Dạ Cô Tinh: "!"

An Tử Chiêu: éc! Thức ăn cho cho nhiều quá. Đến đây đi, tổn thương nhau đi!

Quyền Hãn Đình: hình như mình không có quyền sử dụng cảng Victoria, nhưng

mà mình có bến tàu! Nhưng... qua tiệc tất niên rồi, khách khứa cũng rời khỏi

gần hết...

"Vậy cuối cùng có gọi được không ạ?"

Bà cụ lắc đầu cười tủm tỉm: "Không có"

"Sau đó thì sao?"

Sau đó...

Trong mắt An Tuyển Hoàng hiện lên vẻ khó khăn, người đàn ông uy nghiêm

hiển hách bỗng nhiên xuất hiện vẻ mặt này, hai đứa trẻ suýt nữa thì không kịp

phản ứng lại.

Thật là hiếm có!

"Bà nói đi." Ông cụ quăng gánh cho bà ấy.

Người sau ánh mắt mơ màng, dường như đang nhớ về hồi ức năm đó...

Cuối cùng An Tuyển Hoàng không thể tham gia bữa tiệc tất niên năm ấy, bởi vì

ông ấy quay về Hoa Hạ, đón tết với bà.

An Tử Chiêu: "Tuyệt vời!"

Quyền Hãn Đình gật đầu phụ họa, không ngờ rằng ông ngoại cũng có lúc bồng

bột vì tình yêu, không để ý mọi thứ.

Nhân quả tuần hoàn, vạn vật đều được định sẵn, các quẻ đều tính theo quẻ

sốtính toán bí mật trong trời đất, lẽ nào sẽ có sự thay đổi??

Nguyệt Vô Tình: "Có."

An An: "Tôi không hiểu."

Nguyệt Vô Tình: "Có vài người sống ngoài Thiên Đạo, có tồn tại trong thế giới

này hay không là chuyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu."

Nhớ tới kiếp trước và kiếp này của chính mình, An An đã hiểu, bà chính là

người ở ngoài Thiên Đạo may mắn như cá lọt lưới?

Đâu chỉ là "chỉ có thể gặp mà không thể cầu"? Thiên hạ rộng lớn, tìm đâu ra?

Nguyệt Vô Tình: "Thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu."

Từ đó về sau, chung thân đại sự của Quyền Hãn Đình trở thành tâm bệnh của

nhà họ An.

Khi còn nhỏ không nói, không vội.

Nhưng Quyền Hãn Đình càng ngày càng lớn, chuyện tình cảm vẫn không hề có

động tĩnh, lúc đó An An mới động tâm tư, khi nói chuyện với chị dâu Minh Anh

mới than thở mấy câu, không ngờ trong hôm nay tiệc mừng thọ, Minh Anh thật

sự bắt đầu tìm người.

Kỷ Phi Huyên là một trong số đó, cũng là người có lá gan lớn nhất, không đợi

Minh Anh chính thức giới thiệu, cô ta đã chủ động dâng tới cửa.

An Tử Chiêu miêu tả cảnh tượng ngay lúc đó mặt mày hớn hở: "... Anh con

mắng một câu thô thiển! Trực tiếp đẩy người ta ra cửa, ngã xuống đất cũng mặc

kệ, khiến người ta sợ đến phát khóc, lúc đó con còn buồn bực sao tính tình anh

ấy thối như vậy? Hoá ra là đã có bạn gái rồi nên không muốn nhìn đến người

phụ nữ khác, chậc chậc, thật sự giữ mình trong sạch mà..."

Có thể thấy được, chị dâu tương lai này không đơn giản nhỉ.

Một con sư tử hung hăng như vậy mà được cô dạy dỗ nghe lời, cao thủ dân gian

quả nhiên không giả.

An Tử Tuấn cũng rất tò mò.

Anh ta còn nhỏ tuổi hơn An Tử Chiêu nên càng kém Quyền Hãn Đình nhiều

tuổi, khi anh ta còn đang chảy nước miếng ướt rề rề thì Quyền Hãn Đình đã bắt

đầu tiếp nhận sự huấn luyện khắc nghiệt của người lớn trong nhà.

Sự tồn tại của người anh này đối với anh ta luôn là phải ngẩng đầu ngước nhìn

lên.

Mấy năm nay chưa bao giờ nghe thấy chuyện có người phụ nữ nào có thể tới

gần anh, không nghĩ tới, lần trở về này thế mà đã có bạn gái!

Thật sự... khó có thể tin.

Cũng không biết đến tột cùng đối phương là dạng phụ nữ nào mới có thể khiến

khóe miệng Quyền Hãn Đình mỉm cười nói ra chữ "thích".

Sau khi bà lão nghe xong, sắc mặt hơi trầm xuống: "Lá gan nhà họ Kỷ không

nhỏ, dám có ý định với A Đình! Xem ra mấy năm nay lăn lộn quá suôn sẻ,

không biết bản thân đang ở đâu!"

Lời này nói ra không chỉ nói cho có mà không khác gì đã phán nhà họ Kỷ án tử

hình!

An Tử Tuấn: "Anh Đình, có ảnh chụp của chị dâu không?" Mắt to tò mò, chớp

chớp.

"Có."

Sau đó?

Không phải nên thuận theo tự nhiên lấy ra cho mọi người cùng xem sao?

Quyền Hãn Đình lấy ra, trong album điện thoại nhưng chỉ cho người lớn nhìn

một lượt, trực tiếp bỏ qua An Tử Chiêu và An Tử tuấn.

An Tử Tuấn?

Vì sao lại đối xử với anh ta như vậy? Fuck...

An Tử Chiêu hừ lạnh: "Keo kiệt!" Làm như có người muốn cướp cô dâu của

anh không bằng, có cần phải cẩn thận thế không?

Không vui!

Quyền Hãn Đình không thèm để ý tới cảm xúc của hai người, bình tĩnh thong

dong cất điện thoại.

Đôi mắt bà lão lộ ra sụ vừa lòng: "Mặt mày sáng sủa, ánh mắt kiên định, vừa

nhìn đã biết là một đứa bé có chủ kiến."

An An nhíu mày: "Khuôn mặt này có phải quá lạnh nhạt không?"

Ảnh chụp là Quyền Hãn Đình tiện tay chụp, lúc đó Thẩm Loan đang xem giấy

tờ, vẻ mặt tập trung hoàn toàn đắm chìm trong công việc, không chút cẩu thả.

Dịch Phong Tước: "Lúc làm việc khó tránh khỏi phải nghiêm túc, trong sinh

hoạt hằng ngày chắc không như vậy."

Lúc này An An mới đỡ lo.

Bà đối với con dâu tương lai không phải là có địch ý, chỉ là bà là người làm mẹ

nên mới để ý nhiều thêm chút.

Tam đường hội thẩm kết thúc, đối với chuyện Quyền Hãn Đình có bạn gái này,

mọi người nhà họ An thể hiện sẵn sàng đón nhận, hơn nữa còn thấy vui mừng.

Bà lão: "Nên biết đều đã biết, không còn chuyện gì khác mọi người giải tán đi."

Trưởng bối xuống sân khấu, ngay sau đó là vợ chồng và Dịch Phong Tước, hôm

nay họ định rời Chiêm Ngao, tiếp tục chuyến du lịch vòng quanh thế giới bị

gián đoạn vì tiệc mừng thọ.

"A Đình, con ở bên ngoài một mình phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, có cơ

hội thì dẫn cô bé về đây cho mọi người gặp."

"Vâng."

Một người làm tiến vào: "Cô chủ, ông chủ, trực thăng đã chuẩn bị xong."

Dịch Phong Tước ôm An An: "Đi thôi."

An An không nỡ nhìn con trai một cái, khẽ cắn môi để chồng dắt đi.

Dịch Phong Tước nhìn con trai cao lớn đĩnh đạc trước mắt, ánh mắt hai ba con

chạm nhau không cần nói gì cũng hiểu.

Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại Quyền Hãn Đình và Tử Chiêu, Tử Tuấn.

"Anh, cho bọn em xem ảnh chị dâu với."

"... Nằm mơ."

"!"

An Tử Tuấn: May là mình không mở miệng, miễn cho bị dỗi.

Ăn xong cơm trưa, An Tử Chiêu phát hiện hình như Quyền Hãn Đình rầu rĩ

không vui.

Sao lại thế được...

Chuyện Kỷ Phi Huyên không phải đã xong rồi sao? Bà lão và mẹ cũng không

nói gì, sao Quyền Hãn Đình còn mặt ủ mày ê?

Cốc cốc —

"Ai?"

"Anh, là em, Tử Chiêu."

Cửa mở, Quyền Hãn Đình nhàn nhạt mở miệng: "Có việc gì?"

Loảng xoảng!

Ly chân dài và chai rượu vang đỏ nhẹ nhàng chạm vào nhau, phát ra âm thanh

va chạm.

"Uống một ly không?"

Quyền Hãn Đình nhướng mày, nghiêng người nhường đường, để anh ta đi vào.

An Tử Chiêu cười tủm tỉm, nghênh ngang đi vào.

Bụp!

Sau khi chai rượu được khui nắp, mùi rượu vang đỏ thoáng chốc ngập tràn trong

không khí.

"Của anh."

Quyền Hãn Đình giơ tay nhận.

An Tử Chiêu ngồi xuống, lắc lắc cái ly, sau đó ngửa đầu nói: "Không hổ là đồ

ông nội yêu quý!"

"Em lại trộm rượu?"

"Cái gì trộm với không trộm, cái này gọi là lấy!"

Quyền Hãn Đình cười nhạo: "Em cũng chỉ dám tìm anh uống."

An Tử Chiêu từ nhỏ đã lì lợm và khác xa tính cách của ba anh ta là An Tuyệt và

ông nội An Tuyển Hoàng.

Chuyện trộm rượu này đã làm không ít lần, mỗi lần bị phát hiện đều bị đánh cho

tơi tả, nhưng anh ta lại có bản lĩnh phá vỡ tất cả các phòng tuyến và các loại

thiết bị công nghệ cao, thành công lẻn vào hầm rượu.

Nhiều lần tu sửa nâng cấp, không qua bao lâu lại bị anh ta phá hư.

Vì thế, sự canh phòng và sắp xếp bên ngoài hầm rượu cũng phải bắt kịp.

Tuy nói kẻ tài cao gan cũng lớn, năng lực An Tử Chiêu không bất cứ vấn đề gì,

nhưng loại hành vi "trộm rượu" này vốn đã không tốt, nhẹ thì mắng, nặng thì bị

đánh.

Không kéo Quyền Hãn Đình xuống nước, ai hứng đao súng gậy gộc với anh ta?

"Yên tâm, ông bội thương anh cỡ nào chứ? Chắc chắn sẽ không ra tay." An Tử

Chiêu quơ quơ ly rượu trong tay, an ủi không giống an ủi.

Quyền Hãn Đình: "..."

Sau khi uống hai ly, bầu không khí thích hợp.

An Tử Chiêu bỗng nhiên mở miệng: "Anh, buổi sáng anh buốn rầu như thế là

do liên quan đến người phụ nữ họ Kỷ hả?"

Quyền Hãn Đình giương mắt nhìn anh ta, như nhìn thấu hết tất cả.

"Khụ... Không phải đã nói rõ rồi, sao anh vẫn không vui thế?"

Anh không nói.

Nhớ tới âm báo nhắc nhở "không thể liên lạc được" đêm qua và "người nghe

không bắt máy" sáng nay, Quyền Hãn Đình hoảng hốt.

"Anh, anh nói ra không chừng em có thể giúp đỡ tham mưu."

"Em?"

An Tử Chiêu: "..."Đôi mắt nhỏ nghi ngờ này là có ý gì?

Quyền Hãn Đình đánh giá anh ta một lần, nhớ tới thằng nhãi này mỗi lần gặp

rắc rối đều có thể bình yên vô sự, nịnh mợ và bà ngoại mềm oặt, trong lòng khẽ

nhúc nhích.

An Tử Chiêu thấy ánh mắt anh hơi hoãn, nhanh nhẹn tranh thủ: "Anh buồn

trong lòng vẫn không có biện pháp giải quyết, nói ra nhiều người có thể giúp

anh giải buồn thoát nạn, sao lại không làm?"

"...Đêm qua người phụ nữ họ Kỷ kia chạm vào điện thoại của anh."

Phản ứng đầu tiên của An Tử Chiêu là giấy tờ bí mật bị tiết lộ.

Không đúng, nếu thật là như vậy, với thủ đoạn của Quyền Hãn Đình đã sớm

nghĩ ra đối sách, cũng nhanh chóng thực hiện.

Không nên sầu đến tận giờ.

"Cô ta chạm vào điện thoại của anh làm gì?"

"... Đúng lúc bạn gái anh gọi đến."

An Tử Chiêu líu lưỡi: "Kỷ Phi Huyên nhận máy?"

"Ừm."

"Lúc ấy anh đang làm gì?" Vấn đề này vô cùng quan trọng.

Quyền Hãn Đình: "... Tắm."

An Tử Chiêu vỗ nhẹ hai tay rồi lại xòe ra: "Anh, anh xong đời rồi."

"..."

"Thật ra cũng không phải không thể cứu chữa."

Quyền Hãn Đình buông ly rượu, mắt lạnh nhìn anh ta: "Em có cách?"

"Hi hi."

"Có chuyện gì nói đi."

...

Trong căn phòng được sưởi ấm, lò sưởi trong tường ánh lửa hừng hực, phản

chiếu trên tấm đệm bằng đá cẩm thạch nhẵn bóng, như được phủ bằng vải tuyn

màu cam, cả căn phòng trở nên đặc biệt sáng sủa.

Do sự chênh lệch nhiệt độ giữa đất liền và biển, tuy Chiêm Ngao là khu vực

nhiệt đới, nhưng mỗi năm vài tháng vì có gió biển thổi, trong không khí phiếm

ướt và lạnh lẽo không khác gì mùa đông.

"Cậu Chiêu, cậu Đình." Ám vệ hiện thân, chặn ở cửa, thuận thế ngăn hai người

lại.