Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 468



"... Đúng."

"Có tin anh ngay bây giờ anh không lý trí cho em xem?"

"Tin! Tin! Tin! Đừng làm loạn." Thẩm Loan đẩy anh, chỉ sợ con sói này không

kiềm chế được.

"Ừm, ngủ ngon." Nói xong nhẹ nhàng hôn lên trán cô.

Người phụ nữ mỉm cười, hôn lại vào khóe môi anh: "Ngủ ngon."

Tắm thuốc gồm có ba giai đoạn, khoảng một tuần mới xong.

Tất nhiên không phải phải ngâm lâu như vậy, mà lần đầu tiên cách lần thứ hai

hai ngày, lần thứ hai cách lần thứ ba bốn ngày.

Không thể gián đoạn, nếu không kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Mỗi lần ngâm thật ra cũng không lâu, chỉ bảy tiếng, ngâm vào giờ Tý thì càng

tốt.

Ngày hôm sau, Quyền Hãn Đình đi dạo xung quanh với Thẩm Loan, tới chạng

vạng, hoàng hôn buông xuống, anh phải xuống cung điện dưới lòng đất bắt đầu

chuẩn bị.

Cung điện ngầm nằm phía dưới bar tức là ngầm của ngầm, không cần nói cũng

biết nơi này có bao nhiêu bí ẩn.

Bên trong không phân ngày đêm, lúc đầu xây dựng bố trí theo hướng chảy của

cống suối nước nóng, không có cửa sổ, chỉ mở cửa trước và cửa sau, bật đèn

quanh năm.

Quyền Hãn Đình có một bồn tắm thuốc chuyên dụng dẫn nước từ suối nước

nóng vào, được chạm từ ngọc.

Cách đó không xa là một chiếc giường lớn được làm từ gỗ tử đàn, chăn đệm đều

được thay sạch sẽ, bốn phía còn treo màn lụa, là màu vàng lóa mắt như giường

của đế vương.

Thăm lại chốn xưa, Thẩm Loan còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên thấy Quyền

Hãn Đình...

Người đàn ông để trần nửa thân trên ngồi trong suối nước nóng sương mù lượn

lờ, khuôn mặt xám tro, mày như núi xa, sống mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ hồng

vô cùng hợp với rặng đỏ hai bên má, vẻ đẹp khiến người khác run rẩy.

Nhưng đôi mắt lại sắc bén, lạnh lùng như sói, như hai ngọn núi tuyết ngàn năm

không tan vì thế khuông mặt tuyệt sắc kia rất dễ bị xem nhẹ.

Nhưng Thẩm Loan là ngoại lệ, phản ứng đầu tiên của cô chính là — người đàn

ông này đẹp quá, đẹp kinh động đất trời!

Bây giờ nhìn lại lại có những cảm xúc không giống.

Bởi vì, người đàn ông này bây giờ là của cô!

Không có nhiều thời gian cảm khái, bởi vì tắm thuốc phải lập tức bắt đầu.

Ông Trâu cho thuốc vào xong, thử độ ấm thấy thích hợp thì quay đầu nói với

Quyền Hãn Đình: "Lục gia, đã xong rồi, xuống ngâm thôi."

Chỉ nghe tiếng nước rơi, chẳng mấy chốc đã yên tĩnh trở lại.

Hồ Chí Bắc và Thiệu An Hành đều rời đi.

Sở Ngộ Giang và Lăng Vân canh giữ ở ngoài.

Ông Trâu ở lại trong chốc lát, xác định thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng thì

cũng rời đi, ông ta còn phải chuẩn bị thuốc cho lần ngâm thứ hai, bận đến chân

không chạm đất, không có nhiều thời gian nhàn rỗi trông coi Quyền Hãn Đình

như vậy.

Cho nên, cuối cùng chỉ còn lại mình Thẩm Loan.

"Khó chịu hả?" Cô đau lòng, hỏi.

"Vẫn ổn, đã quen rồi." Bởi vì hàn khí trong cơ thể tích tụ nửa năm, dược tính

của lần tắm thuốc đầu này lại mạnh nhất, mới vừa tiếp xúc cảm giác thấm vào

lỗ chân lông sau khi chạm vào da thịt giống như núi băng và núi lửa va vào

nhau.

Ngoài miệng Quyền Hãn Đình còn cứng nhưng thật ra cơ thể đã bắt đầu run rẩy.

Anh còn giả vờ như không có việc gì.

Hốc mắt Thẩm Loan nóng lên, chua xót, đau lòng.

Nếu anh không muốn để cô biết, vậy cô sẽ giả vờ như không biết.

"Tại sao lại như vậy?"

"Khi còn nhỏ cơ thể anh không tốt, phải sửa lại tên mới miễn cưỡng cải mệnh.

Năm mười sáu tuổi, hàn khí vào tận xương, tích hàn thành bệnh."

Thẩm Loan: "Sao tam gia lại nói có liên quan đến liên minh cá mập?"

"Sáu năm trước, thủ lĩnh cá mập La Sát Bà và nhà họ An kết thù, vì trả thù nên

bắt anh, tiêm vào người anh một loại virus. Ban đầu hàn chứng không nặng như

vậy, sau khi bị virus kích thích bắt đầu chuyển biến xấu, cho đến khi gặp được

ông Trâu, hàn khí trong cơ thể mới miễn cưỡng ngăn chặn được."

"Có thể trị khỏi không?"

"Thuốc tắm chỉ là tạm thời, trị ngọn không trị gốc." Quyền Hãn Đình không nói

dối, bởi vì nói dối cũng chỉ lừa cô. Để đoán tới đoán lui chi bằng thẳng thắn như

vậy, cũng để trong lòng cô hiểu rõ hơn.

"Không có cách nào khác sao?"

"... Rất khó."

Hai người lâm vào trầm mặc.

Thẩm Loan mở miệng trước: "Không sao, em sẽ luôn bên cạnh anh."

Quyền Hãn Đình nở nụ cười: "Loan Loan..."

"Ừm?"

"Bây giờ cả người anh nóng lên, rất muốn hôn em một cái thì phải làm sao bây

giờ?"

"... Quyền Hãn Đình, anh đứng đắn chút đi!"

Sau nửa đêm, hai người không nói chuyện nữa, đều nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nhưng Thẩm Loan ngủ không sâu, thường mở mắt theo dõi tình trạng của

Quyền Hãn Đình.

Người đàn ông hoàn toàn ngược lại, dưới tác dụng của thuốc đã nặng nề chìm

sâu vào giấc ngủ.

Đêm dài trôi qua từ từ, cung điện ngâm sương mù mờ mịt, ấm áp.

Sáu giờ sáng, ông Trâu xuống xem qua tình trạng của Quyền Hãn Đình sau đó

nói anh có thể đi lên.

Thẩm Loan khoác khăn tắm lên người anh.

Ông Trâu: "Tình trạng rất ổn định, nếu có thể hôm nay đừng để bị gặp gió, cứ ở

dưới đợi, vừa củng cố hiệu quả của thuốc vừa có thể ngủ ngon một giấc."

Cung điện ngầm này chính là một căn phòng ấm tự nhiên.

Lúc ông Trâu rời đi, Quyền Hãn Đình gọi ông ta sang một bên tránh mặt Thẩm

Loan.

Hai người lẩm nhẩm lầm nhầm cũng không biết đang nói cái gì, xa xa nhìn vẻ

mặt ông Trâu không đúng lắm, giống như hơi thẹn thùng, nhưng Quyền Hãn

Đình lại không có gì bất thường, mặt không đỏ, hơi thở không nhanh, mắt

không nháy.

Một đám người tới rồi lại nhanh chóng rời đi.

Nếu Quyền Hãn Đình không thể đi lên, vậy Thẩm Loan cũng chỉ có thể ở lại với

anh.

Bồn ngâm ngọc, giường gỗ khắc hoa, còn có không khí ướt át và ấm áp vờn

xung quanh, bầu không khí rất tốt, trai đơn gái chiếc lại ở cùng nhau, không làm

gì thật đúng phải xin lỗi ông trời đã ưu ái ban cho khung cảnh này.

Quyền Hãn Đình ngâm suốt bảy tiếng, đã nghỉ ngơi dưỡng sức đủ, bây giờ tất

nhiên tinh thần lên gấp trăm lần.

Xoay người một cái đã đè Thẩm Loan xuống giường, nằm ngửa, hai chân đung

đưa trên mép giường.

Bàn tay to dày của người đàn ông vuốt một cái, khó có thể cưỡng lại sự mềm

mại mịn màng.

Thẩm Loan thấy anh định làm thật, không khỏi nhíu mày: "Ông Trâu đã nói rồi,

cấm chuyện phòng the, anh quên rồi sao?"

"Không quên. Nhưng, ông ấy cũng nói là trước khi ngâm thôi. Vì bảo hiểm an

toàn, vừa rồi anh đã hỏi lại, em đoán xem ông ấy nói thế nào?"

Thẩm Loan chớp mắt, cảm thấy bản thân đã sập bẫy rồi: "Sao, nói sao?"

"Vận động thích hợp có lợi cho việc đổ mồ hôi, hiệu quả của thuốc sẽ càng tốt."

"Thật hay giả vậy?"

"Em không tin bây giờ có thể gọi điện thoại hỏi ông Trâu."

"Thôi được rồi, tạm thời tin anh một lần."

Đôi mắt Quyền Hãn Đình sáng ngời: "Em đồng ý rồi?"

A?

"Đồng ý cái gì?" Thẩm Loan không hiểu.

Gương mặt người đàn ông nổi lên một tầng hoa đào: "Chơi với anh một lần."

"Chơi cái gì?"

Người đàn ông khẽ cười, ghé sát vào tai cô nói ra hai chữ.

"Anh Thẩm Loan há hốc mồm.

"Thuốc bên trong nước rất nhiều tráng dương bổ thận, bây giờ anh rất khó

chịu... Em nhẫn tâm vậy sao?"

Thẩm Loan biết anh đang giả vờ đáng thương, nhưng trái tim vẫn không biết cố

gắng mà trở nên mềm nhũn: "Thật muốn chơi?"

Ánh mắt người đàn ông kiên định, mắt sói sáng ngời, gật đầu thật mạnh:

"Muốn! Muốn chết!"

"Được" người phụ nữ gật đầu: "Nhưng anh phải nghe lời em."

"... Em?" Quyền Hãn Đình tỏ vẻ nghi ngờ.