Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 470



Thẩm Loan: "Nếu anh yên tâm, em có thể đi một chuyến."

Cô chủ động nói ra.

Quyền Hãn Đình nhìn cô, mặt mày thâm trầm: "Loan Loan, em nghĩ kỹ rồi?"

"Sao, sợ em không giải quyết được?"

"Không..." Quyền Hãn Đình biết thủ đoạn và bản lĩnh của cô, thừa sức đối phó

với nhà họ Diệp.

"Vậy được, cứ quyết định vậy đi, em đi chuyến này thay anh."

Một tiếng thở dài nhẹ thoát ra khỏi môi người đàn ông.

Mà trong đôi mắt của người phụ nữ tràn ngập sự nóng lòng muốn thử.

Đến đêm.

Quyền Hãn Đình tắm rửa xong từ phòng tắm ra.

Ánh đèn chiếu xuống, người đàn ông mặc quần áo ngủ, tóc còn chưa lau khô,

giọt nước men theo trán chảy xuống hai má.

Thẩm Loan kéo ngăn kéo, cầm máy sấy, xoay người ngồi xuống mép giường:

"Lại đây."

Người đàn ông cầu còn không được.

"Thấp một chút, em không với tới..."

Anh nằm lên đùi Thẩm Loan, úp mặt xuống, chừa ra đỉnh đầu ướt sũng, đen

như mực: "Như vậy hả?"

"Ơ..." Cảm giác giống một chú heo đang làm nũng, đáng yêu đến phạm quy,

làm sao đây?

"Không phải muốn sấy tóc cho anh sao?"

"Ồ."

Sau đó tiếng ù ù của máy sấy vang lên.

Tóc đàn ông ngắn nên sấy rất nhanh.

"Được rồi." Thẩm Loan véo nhẹ tai anh, như một chú sư tử đang ngủ say, ồ

không, như heo ngủ mới đúng: "Đứng dậy."

Tê hết cả chân rồi.

Người đàn ông không nhúc nhích, dùng cằm cọ nhẹ vào đùi cô, đáng tiếc, mùa

đông quần áo quá dày, không kiếm chác được bất cứ hương vị thơm ngon gì.

"Xứ, anh lộn xộn cái gì?" Thẩm Loan nhấc tay khẽ vỗ vào lưng anh: "Thành

thật chút đi!"

Trong thiên hạ, dám đối đãi như vậy với Lục gia cũng cũng chỉ có một người

duy nhất.

Nhưng người đàn ông lạnh nhạt ấy lại không giận: "Nếu không em lại đập thêm

một cái nữa đi?"

Thẩm Loan nghiêm túc phân rõ thật giả, phát hiện trong lời nói của anh không

hề có chút ý đùa giỡn nào: "Anh nói thật?"

"Có khi nào ông đây nói đùa chưa?"

"Một khi đã như vậy..." Cô cắn răng, đã tới lúc báo thù rồi: "Vậy em không

khách sáo nữa!"

Người đàn ông khàn giọng ngâm một tiếng, không những không giận ngược lại

còn... thích thú?

Thẩm Loan: "?" Anh đang rầm rì cái gì?

"Nữa đi."

"..."

"Mạnh hơn chút." Giọng nói trầm đục gợi cảm.

"Anh điên rồi!" Thẩm Loan đẩy anh: "Dậy nhanh lên."

Nếu còn chưa nhìn thấu Quyền Hãn Đình có ý gì thì đúng là đầu óc Thẩm Loan

có vấn đề.

"Hiểu rồi?" Người đàn ông nghiêng đầu, thông minh ghé vào đùi cô, hai mắt

hơi nâng, thâm thúy: "Không phải hôm qua còn luôn miệng phải làm S sao?

Hôm nay cho em cơ hội mà không biết quý trọng."

Thẩm Loan nghiến răng nghiến lợi: "Sau này đừng có chơi trò này với em nữa!"

"Loan Loan......" Giọng điệu người đàn ông mềm xuống: "Cô dâu của anh?"

"Tránh ra, em muốn đi tắm rửa."

Quyền Hãn Đình chỉ có thể chậm rì rì ngồi dậy, nhìn bóng dáng tức giận của

người phụ nữ, lần đầu tiên phản ứng có phải bản thân anh đã chơi quá mức rồi

không?

Đáng tiếc, cũng chả làm được cái mẹ gì.

Bởi vì nếu cho anh cơ hội làm lại lần nữa, anh vẫn sẽ không kiềm chế được...

Tắm rửa xong, Thẩm Loan phát hiện vali hành lý đã thu dọn xong, cô nhướng

mày: "Anh làm?"

"Nếu không còn ai vào đây nữa? Nhìn xem còn muốn mang thêm gì không."

Thẩm Loan kiểm tra một lượt, phát hiện còn đầy đủ hơn cô tự dọn.

"Lại đây." Anh cầm máy sấy, đứng ở mép giường, đẹp trai hơn gấp mấy trăm

lần so với Tony ở tiệm làm tóc.

Mười lăm phút sau.

"Xong rồi." Anh cất máy sấy tóc đi, sau đó ôm Thẩm Loan lên giường: "Bây giờ

có phải nên làm chuyện quan trọng không?"

Đề tài xoay chuyển quá nhanh, Thẩm Loan hơi ngốc, hai tay chống trên khuôn

ngực vãm vỡ của người đàn ông: "Chuyện quan trọng? Mệt anh phải mở

miệng."

Quyền Hãn Đình nhướng mày, ánh đèn mờ ảo chiếu xuống càng khiến gương

mặt người đàn ông càng thêm thâm thúy.

Anh cúi đầu hôn nhẹ vào trán cô: "Đùa em thôi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, đến

bên kia nhớ chú ý an toàn, anh sẽ phái người âm thầm bảo vệ em, cần gì thì liên

lạc ngay với anh. Nếu anh đang ngâm thuốc thì gọi ngay cho Sở Ngộ Giang."

"Vâng."

Đêm nay người đàn ông này đặc biệt dong dài, lải nhải như người ba già tiễn

con gái đi xa.

Nhưng, cô thích sự để ý và quan tâm thuần túy như vậy.

...

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Loan và Diệp Mậu rời khỏi Ninh Thành.

Bốn giờ ba mươi bảy phút chiều, chuyến bay đáp xuống sân bay quốc tế

Hongkong.

Bóng dáng mảnh khảnh của người phụ nữ được một người cao to vạm vỡ mặc

đồ đen hộ tống ra khỏi sân bay.

Tất nhiên, người do Quyền Hãn Đình phái tới, phụ trách đi theo bảo vệ cô và

Diệp Mậu an toàn.

"Được rồi, đến đây thôi."

"Vâng."

Cơn gió thổi qua làm lay động mái tóc đen dài như mực của người phụ nữ, xoăn

tự nhiên tỏa ra ánh sáng vàng nhạt dưới ánh nắng chiều.

Áo sơ mi voan trắng khoác ngoài áo gió dài màu camel kết hợp với quần bút chì

được cắt may ôm sát lấy hai chân thon dài để lộ mắt cá chân trắng ngần, dưới

chân là đôi giày cao gót đế đỏ Christian Louboutin mà người phụ nữ nào cũng

tha thiết mơ ước, đôi giày mười lăm centimet khiến cô vốn đã xuất sắc giờ càng

bắt mắt hơn, hơi thở trẻ trung thời trang ập thẳng vào mặt.

Tất nhiên, tỉ lệ quay đầu cao miễn bàn.

Trong những lời xì xào bàn tán, văn minh lịch sự một chút thì nói "sinh ra thật

đẹp", thô tục một chút thì há mồm nói "sinh ra đã ngon thế rồi".

Hai người chờ ở ngoài sảnh đến, Diệp Mậu lo lắng, nhìn về phía dòng xe cộ đi

vào, sao còn chưa tới?

Nhìn lại Thẩm Loan đứng cạnh anh ta, bình tĩnh yên lặng, không cao ngạo

không nóng nảy.

"Xin lỗi, tôi đã liên lạc với tài xế, nhưng..."

"Không sao, lỡ trên đường kẹt xe, đợi thêm chút cũng không sao."

Diệp Mậu liếc trộm đánh giá người phụ nữ bên cạnh, bằng tuổi mình, nhưng lại

có thân phận không bình thường —

Thế nhưng cô là vị hôn thê của Quyền Hãn Đình!

Sao lại thế được?

Theo anh ta biết, vị gia kia không gần nữ sắc...

Ánh mắt Diệp Mậu nhiễm vài phần tìm tòi nghiên cứu, thời gian nhìn chằm

chằm Thẩm Loan quá dài, đến nỗi đương sự cũng đã phát hiện ra.

Thẩm Loan thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Không thèm che đậy như vậy, thiếu

niên không biết giả vờ này có chắc là con cháu của nhà họ Diệp siêu giàu nuôi

dưỡng ra chứ?

Nhà họ Thẩm còn không ngừng đấu đá, huống chi nhà họ Diệp siêu giàu thường

xuyên đứng đầu trong danh sách tài phú?

Đột nhiên, một chiếc Rolls Royce sang trọng đi tới, cuối cùng ổn định dừng

trước mặt hai người.

Khi cửa xe mở ra, tài xế xuống xe, đi vòng ra ghế sau mở cửa, đôi giày cao gót

màu nude đập vào mắt Thẩm Loan và đôi chân thon dài tinh tế.

Người phụ nữ khom người bước xuống, đầu tiên ôm Diệp Mậu một cái thật

chặt, sau đó mới nhìn về phía Thẩm Loan.

"Vị này là?"

Diệp Mậu: "Giới thiệu một chút, đây là... Thẩm Loan." Anh ta dừng một chút,

ngại tài xế ở đây, không giới thiệu cụ thể thân phận của Thẩm Loan.

Sau đó lại nở nụ cười lễ phép với Thẩm Loan: "Đây là chị gái tôi, Diệp Trăn."

Ồ, đây chính là "phiền toái" trong miệng Quyền Hãn Đình khiến Diệp Mậu lắc

lư trái phải và do dự.

Thẩm Loan gật đầu: "Xin chào."

Diệp Trăn trả lời: "Xin chào."

Chị em nhà họ Diệp rất giống nhau, đều là da trắng mặt trứng ngỗng, vẻ ngoài

rất dễ khiến người khác có thiện cảm.

Căn cứ vào ánh mắt đầu tiên để phán đoán, ấn tượng của Thẩm Loan với Diệp

Trăn còn được, xinh đẹp có lễ phép, tuy trong mắt có nghi ngờ nhưng lại không

khinh thường, rất biết tôn trọng người khác.

Theo lý thuyết, loại người này sao lại bị gọi là "phiền toái"?