Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 472



Ba chị em nhà họ Diệp không liên quan đến chuyện này, ngồi trên cao theo dõi,

ngầm cười nhạo khách quý mà Mạnh Giai Linh nhiệt tình nghênh đón thế mà là

bùa đòi mạng!

Nhưng, anh cả đối xử với Diệp Trăn và Diệp Mậu như vậy thật quá bất công.

Cơm nước xong, Thẩm Loan ở lại nhà họ Diệp, sáng mai còn phải đến bệnh

viện gặp Diệp Quân Hào.

Bây giờ Diệp Trăn mới rảnh kéo Diệp Mậu vào một góc: "A Mậu, em nói rõ cho

chị, chuyện này rốt cuộc sao lại thế này?"

"Cái gì sao lại thế này?"

"Đừng giả ngu với chị, rõ ràng em nói phải đến nước R đàm phán hợp đồng đã

bị xếp xó, vì sao quay đầu lại đến Hoa Hạ, còn tìm một cô bé tới. Không phải

em khiến người ta..." Diệp Trăn trừng lớn mắt, khó tin.

Em trai cô ta luôn đơn thuần, cũng không có giống những công tử ăn chơi trác

táng hào môn, sao sẽ đi chà đạp cô gái nhà người ta?

"Chị!" Diệp Mậu nóng nảy: "Chị nói cái gì vậy? Không có chuyện đó!"

Phụ nữ của Quyền Hãn Đình, anh ta chưa chán sống, nghĩ cũng không dám

nghĩ.

"Vậy em nói cho chị biết, vì sao đưa Thẩm Loan về nhà? Trong đầu em đến tột

cùng đang nghĩ cái gì?"

"Cô ấy tới giúp chúng ta!" Diệp Mậu đè thấp giọng, đề phòng bị người khác

nghe thấy.

Không nghĩ tới, từ khi Thẩm Loan xuất hiện ở cái nhà này đã khiến mọi người

sinh nghi ngờ.

Diệp Trăn hơi ngây: "Giúp chúng ta? Giúp thế nào?"

Trên mặt Diệp Mậu hiện lên biểu cảm mất tự nhiên: "... Ngày mai cô ấy sẽ đến

bệnh viện gặp daddy."

Đồng tử Diệp Trăn co chặt: "Em muốn tranh tài sản với họ?!"

"Chị! Chúng ta không giống nhau, so với cô hai, cô ba, em và chị mới là người

thừa kế chính thức!"

"Đủ rồi —" Diệp Trăn lạnh lùng cắt lời: "Có phải em quên chị đã nói gì rồi phải

không?"

Diệp Mậu nhấp môi, trong mắt lại toát ra thần sắc quật cường, là dục vọng, là

dã tâm, là khát cầu ngồi trên cao nhìn xa.

Diệp Trăn như không quen biết người em trai cô nhìn lớn lên từ nhỏ này.

"A Mậu, trước kia em không như thế, chị đã dạy em, chúng ta xuất thân vốn

không đạo đức, không được thừa nhận, có thể được daddy đưa về nhà họ Diệp,

không bị vứt bỏ ở viện phúc lợi đã đủ may mắn. Sao chúng ta có thể đi tranh

thứ không thuộc về mình?"

"Chị!" Mặt Diệp Mậu đỏ lên: "Không phải như thế! Chúng ta không thể lựa

chọn xuất thân của mình, mẹ đưa chúng ta đến cuộc đời này, chắc chắn không

hy vọng chúng ta thiếu tự trọng."

"Là như thế sao?" Trong mắt một mảnh mờ mịt.

"Sai là do người lớn, không liên quan gì đến chúng ta. Không có ai sinh ra đã

mang tội, em và chị có sai gì?"

"Không... sai, mẹ không nên làm tình nhân của ba, cũng không nên sinh ra

chúng ta!"

"Chị!" Diệp Mậu gầm nhẹ, gần như rít gào: "Vì sao chị lại nghĩ như vậy? Vì sao

chứ?!"

Anh ta lay lay vai người phụ nữ, hy vọng khiến cô ta tỉnh lại.

Đôi mắt Diệp Trăn rưng rưng: "A Mậu, nghe chị, chúng ta không cần những thứ

kia, bằng chính đôi tay mình cũng có thể tạo nên. Tuy không thể ở biệt thự, lái

siêu xe, nhưng để sinh sống tuyệt đối không thành vấn đề."

Diệp Mậu yếu ớt buông tay xuống, liên tục lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ chán

nản và bất lực không thể chối cãi khi căm ghét bản thân.

Anh ta nhẹ lẩm bẩm ra tiếng: "Bây giờ đã không phải do chúng ta không cần..."

Đáng tiếc, Diệp Trăn vẫn chưa nghe rõ, cô ta vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ

cố định của chính mình, cho rằng nhà họ Diệp có thể chấp nhận sự tồn tại của

họ đã là rất nhân từ rồi, còn di sản, trước nay cô ta không dám mơ...

Đó không phải thứ họ nên lấy, không có bất cứ liên quan gì đến họ.

Cho nên, không thể duỗi tay!

Tuyệt đối không thể!

Bản thân không thể, A Mậu cũng không được!

"Em trai, em đồng ý với chị đi, đừng tranh giành với họ được không?"

"Nếu daddy nhất định phải để lại cho chúng ta thì sao?"

Nhất định?

"Không..." Diệp Trăn lắc đầu: "Sẽ không." Cô ta nhấn mạnh hai lần, cũng

không biết tại thuyết phục diệp mậu, vẫn là tại thuyết phục chính mình.

"Em nói nếu." Diệp Mậu nhìn cô ta, ánh mắt sáng quắc: "Không phải chúng ta

đoạt mà là daddy đưa, như vậy có thể chứ?"

"Không được! Daddy đưa, chúng ta cũng có thể từ bỏ! Đúng, có thể từ bỏ..."

Đáy mắt Diệp Mậu hiện lên sự thất vọng.

"Em đồng ý với chị đi?"

"... Được, em đồng ý với chị."

Diệp Trăn như trút được gánh nặng: "Vậy có phải nên để Thẩm Loan đi rồi

không?"

"Cô ấy là khách quý daddy mời đến, không phải chúng ta muốn để cô ấy đi thì

cô ấy sẽ đi."

"Như vậy sao?"

Đứng ở trên cầu thang xoắn ốc Thẩm Loan đúng lúc nghe thấy hết đoạn đối

thoại của hai chị em, khó trách nói Diệp Trăn là "phiền toái", bây giờ cô đã

hiểu.

Có một người chị như vậy, Diệp Mậu không bị dưỡng thành phế nhân đã là ông

trời ưu ái rồi.

Nhưng dưới sự thay đổi một cách vô tri vô giác, suy nghĩ khó tránh khỏi sẽ bị

ảnh hưởng, sinh ra đã mang tội?

Ha —

Thẩm Loan khịt mũi coi thường.

Xem ra, Diệp Mậu muốn thừa kế thì trước tiên phải thuyết phục Diệp Trăn đã.

Đến tột cùng nên dùng biện pháp gì để cứu lại một "thánh mẫu · tiểu bạch hoa"

đây?

Sau khi Diệp Trăn rời khỏi, Diệp Mậu phát hiện ra Thẩm Loan, vẻ mặt trong

nháy mắt trở nên quẫn bách, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường:

"Xin lỗi, chị tôi là như vậy đấy..."

"Vẫn luôn như vậy?"

"Ừm. Tôi thật sự không hiểu, nhà họ Diệp ai cũng bắt nạt chị ấy, nhưng chị ấy

giống như không biết tủi thân, cũng sẽ không đau lòng, không có một chút oán

hận, thậm chí còn đào tim đào phổi đối xử với những người đã từng làm tổn

thương chị."

Thẩm Loan trầm ngâm một lát: "Cậu có nói cho cô ấy biết cậu bị người khác

dàn xếp tai nạn xe cộ để hãm hại, thiếu chút nữa chết không?"

"Không... Tôi sợ chị ấy lo lắng."

"Xem ra là thuốc không đủ mạnh."

Diệp Mậu nghi ngờ: Thuốc? Thuốc gì?

...

Ban đêm, Thẩm Loan được sắp xếp nghỉ ngơi trong phòng ngủ cho khách.

Có lẽ do thay đổi hoàn cảnh lạ lẫm, cô mất ngủ.

Đơn giản đến vườn hoa đi dạo vòng, nhân tiện lướt lại tài liệu về nhà họ Diệp

trong đầu.

"Ban đêm sương nhiều, cô Thẩm còn chưa nghỉ ngơi sao?" Giọng nói của phụ

nữ mềm yếu vang lên từ đằng sau.

Thẩm Loan quay đầu lại: "Ánh trăng đẹp quá, ngủ quá sớm chẳng phải đáng

tiếc sao? Cô ba xuất hiện ở đây, chẳng lẽ cũng giống tôi, mất ngủ?"

Người đến là em ba của Diệp Quân Hào, cô ba nhà họ Diệp — Diệp Huệ.

"Đêm nay ánh trăng thật sự rất đẹp, đáng tiếc, chỉ có thể nhìn, không thể đụng

vào." Bà ta ngẩng đầu nhìn trời, gương mặt không son phấn cho khiến người

khác cảm giác chân thật, so với gương mặt trang điểm đậm buổi chiều, Thẩm

Loan cảm thấy như bây giờ càng đẹp hơn.

"Nếu giơ tay có thể với tới, sao lại không giành lấy?"

Diệp Huệ gật đầu: "Có lý."

Thẩm Loan nhếch môi, đón gió đêm: "Có vài thứ, chỉ có thể đứng xem từ xa,

không thể tới gần. Bởi vì, cô không thể đoán trước là hoa sen trong vũng nước

đen hay cá sấu đang ẩn mình mai phục!"

"Nếu, tôi muốn tìm đến cùng thì sao?"

"Khả năng sẽ bị ăn luôn."

"Nhưng tục ngữ có câu, không vào hang cọp sao bắt được cọp."

Thẩm Loan: "Thế thì phải xem, thứ cô muốn tìm tòi nghiên cứu có nguy hiểm

hay không."

Gương mặt người phụ nữ cứng đờ, trong mắt hiện lên nét u buồn.

Thẩm Loan không gợn sóng, tâm lặng như nước.

Vào đêm khởi hành, cô đã được Quyền Hãn Đình cố ý dẫn đường, đã làm một

vài bài tập về mối quan hệ của nhà họ Diệp.