Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 486



Lỗ tai Thẩm Loan đỏ ửng lên, lườm mắt, duỗi tay đẩy anh ra: "Anh đúng là

không có lỗ thì không chui vào!" Nhìn thấy bánh quẩy, đã muốn ăn thịt luôn,

học một biết mười, không cần quá mạnh.

Quyền Hãn Đình dừng lại động tác, cong môi cười tà, gật đầu tán thành: "Chính

xác là, không lỗ, không vào."

Hai chân Thẩm Loan duỗi thẳng, thuận thế đá anh một cái: "Đồ cầm thú!"

Quyền Hãn Đình lại bắt được cổ chân cô, một cái tay khác men theo cái chân

dài thon nhỏ của người phụ nữ, hướng lên trên, hôm nay cô mặc một chiếc váy

suông dài, rất thoải mái dễ chịu, giờ phút này lại thuận tiện cho người nào đó.

Thẩm Loan cầm một tập tài liệu giả vờ đánh hai móng vuốt của người đàn ông,

bất đắc dĩ nhắc nhở: "Chú ý hoàn cảnh, đây là phòng làm việc."

Hơn nữa, cửa còn chưa khóa, có lẽ giây tiếp theo sẽ có người đẩy cửa bước vào!

Quyền Hãn Đình bất thình lình ôm ngang người cô, ánh mắt thâm thúy, giọng

nói kiên định: "Chúng ta quay về phòng ngủ."

Thẩm Loan giãy giụa, một câu nói phá tan không khí kiều diễm: "Ngài Trâu đã

nói rồi, trong khoảng thời gian anh phải cấm tiệt, cho nên —"

"..."

"Đừng hòng nghĩ đến nữa! Cho dù có muốn, cũng chỉ đành nghẹn lại đi nha!"

Quyền Hãn Đình: "..." Trên đời này, còn có đại lão nào thảm hơn anh không?

Lục gia kiêng thịt trải qua cuộc sống giống như một ngày bằng một năm, ruột

gan cồn cào, nửa đêm thường xuyên tỉnh dậy một mình hút thuốc giải sầu.

Có lần, sau khi anh hít mây nhả khói xong, khẽ tay nhẹ nhàng đóng cửa ban

công lại, Thẩm Loan đang ngủ say trên giường nghe thấy tiếng dộng, trở mình,

rồi lại tiếp tục ngon giấc, nhưng trong lúc mơ màng lại lộ ra cẳng chân trắng

nõn nà, dưới ánh trăng sáng chiếu rọi xuống, sáng lóng lánh, nhìn mãi khiến trái

tim người đàn ông đập loạn.

Tiên lên hai bước, ngón tay hơi chai sạn vuốt ve làn da ấm áp trơn mịn của

người phụ nữ, nhịp thở của người đàn ông dần dần nặng nề.

"Loan Loan..." Giọng anh khàn khàn khẽ gọi.

Người phụ nữ ngủ rất say, nhưng vẫn cảm thấy cẳng chân hơi ngứa ngáy, vèo

một cái, rụt vào trong chăn.

Trong tay Quyền hãn Đình trống không, giây phút đó trái tim giường như cũng

trống rỗng theo, buồn bã hụt hẫng.

"Loan Loan?" Lại khẽ gọi một tiếng, anh cẩn thận ghé sát vào.

Loan Loan lờ mờ tỉnh dậy, hé nửa mắt nhìn anh: "Ơi? Sao đấy?"

Được đáp lại khuôn mặt người nào đó càng thâm trầm hơn, đơn giản trực tiếp

thò tay vào trong chăn bông, càng làm càng lên, gương mặt lại giả vờ tội nghiệp

vô cùng: "Anh khó chịu."

Thẩm Loan cho là anh không thoải mái, lập tức không buồn ngủ nữa: "Khó chịu

chỗ nào? Em gọi điện thoại gọi ngài Trâu đến đây..."

"Không cần. Anh chỉ là đói."

"Kêu Lolita nấu cho anh ăn?"

"Không liên quan đến chuyện ăn uống, cơn đói này, chỉ có em mới có thể lấp

đầy."

Thẩm Loan hiểu ngay ra, kéo chăn trùm lên đầu: "Vậy anh cứ đói đi, em ngủ

trước."

"..."

Quyền Hãn Đình chui vào ổ chăn, Thẩm Loan hất bay cái tay táy máy, trong

bóng đêm khó phát hiện hai lỗ tai đỏ ửng lên, rầu rĩ khuyên nhủ: "Đừng nghĩ

nữa, nghe lời bác sĩ Trâu."

"Loan Loan..." Giọng nói vừa dịu dàng vừa mềm mại, chậc chậc, đại lão cũng

có lúc vẫy đuôi làm nũng với người khác.

Thẩm Loan bất đắc dĩ, hận rèn sắt không thành thép: "Anh nói xem tại sao đầu

anh suốt ngày chỉ nghĩ đến ba cái chuyện này vậy hả? Anh không sợ chày sắt

mài thành kim thêu, sau này bị bất lực hả?"

Anh lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt tỏ vẻ ngạo thị quần hùng bễ nghễ thiên hạ:

"Gia là động cơ vĩnh cửu."

"..." Hôm nay không thể nào trò chuyện được.

Người ta thường nói, trong chuyện tình cảm người đàn ông là học sinh giỏi

nhất, có lẽ bọn họ sinh ra đã có tài năng thiêm bẩm suy một ra ba, thường giỏi

hơn so với phụ nữ.

Trước đây Thẩm Loan trái lại không thừa nhận là thế, nhưng bây giờ thì vô

cùng đồng ý.

Trong thế giới tình yêu của hai người, Quyền Hãn Đình từ lúc ban đầu ngơ ngác

không hiểu, chỉ dựa vào bản năng mở đường, đến bây giờ thì đảo khách thành

chủ, các thể loại mưu mẹo đều vô cùng nhuần nhuyễn, Thẩm Loan thậm chí có

lúc đều cảm thấy chính mình bị anh dắt mũi.

Ví dụ như vừa nãy, suýt chút nữa thì mềm lòng, chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Xin hỏi "đại lão" nũng nịu cầu tuốt lông ai mà chịu được?

Nháy mắt đã đến giữa tháng ba, nhiệt độ càng ngày càng lên cao, lễ tốt nghiệp

của Học viện Khởi Hàng đúng hẹn lại lên.

Cổ Thanh và Trương Dương ở Bắc Hải xa xôi cũng nhanh chóng quay về tham

gia.

Thẩm Loan đại biểu sinh viên tốt nghiệp ưu tú khóa này lên khán đài phát biểu

ý kiến, hoàn toàn không có bất kỳ một sự chuẩn bị nào, hai tay trống trơn đứng

lên trên khán đài, tự nhiên một cách kỳ lạ.

Dưới khán đài nổi lên một trận xôn xao, có người nghị luận, có người thổn thức.

Cô đứng ở bên trên, vẫn luôn không mở lời.

Người chủ trì tưởng rằng microphone hỏng, còn đi lên kiểm tra trước sự chứng

kiến của toàn trường, kết quả, rất tốt.

"E hèm... bạn Thẩm Loan, bài phát biểu của em có thể bắt đầu được rồi."

"Em đã bắt đầu rồi."

"Hả?"

Thẩm Loan lại không hề để ý đến anh ta, người chủ trì cũng coi như là có kinh

nghiệm dày dặn, phong phú, nhưng mà đối mặt với Thẩm Loan không theo quy

tắc đặt ra, vẫn không thể khống chế được biểu cảm của mình, vẻ mặt ngốc

nghếch bị mọi người ngồi dưới đài tóm gọn.

Người chủ trì: "..." Gặp được tổ tông rồi!

Thẩm Loan cứ thế mà đứng tản mạn trên bục hai phút, sau đó mới chậm chạp

cầm lấy microphone, chậm rãi mở miệng —

"Tôi vừa nhận được thông báo lên đài phát biểu, nói thật lòng, đến giờ phút này

tôi vẫn chưa biết nên nói cái gì. Giáo sư Trương kiến nghị, vậy nói bí quyết

thành công của em đi. Lúc đó tôi rất kinh ngạc, hỏi thầy ấy — Em rất thành

công ạ? Vẻ mặt của thầy ấy, có chút phức tạp, nếu nhất định phải dùng meme để

diễn tả, tôi cảm thấy chắc hẳn phải dùng cái ảnh [Sống không còn gì luyến

tiếc]..."

Dưới khán đài mọi người cười ầm lên.

Trương Phàm lắc đầu: "Con bé Thẩm Loan này, em ấy sao lại..." Nhưng nụ cười

lại tràn đầy niềm vui.

Không thể không thừa nhận, ông ta ở Khởi Hàng nhiều năm như vậy, trong số

học sinh từng tiếp xúc, thông minh nhất, to gan nhất, có chủ kiến nhất, tất nhiên

cũng là học sinh khó quản lý nhất.

Nhưng Trương Phàm lại cảm thấy, đây mới chính là Thẩm Loan, sự tồn tại độc

nhất vô nhị.

Ông ta thấy được khả năng vô tận trong con người cô, Trương Phàm còn có một

trực giác mãnh liệt, Thẩm Loan sẽ tạo ra vô số kỳ tích trong tương lai...

Thẩm Loan: "Quay lại đề tài phải nói những gì, tôi vẫn cảm thấy mình chưa

thành công, bởi vì còn rất nhiều kế hoạch chưa hoàn thành, vậy thì chúng ta sẽ

nói chuyện một người muốn đạt được thành công phải có được những phẩm

chất nào đi. Thật ra vừa nãy tôi đã dùng hành động thực tế để nói cho các bạn

rồi."

"Nói rồi á? Lúc nào cơ?"

"Không có một chút chút phòng bị..."

"Thế nên, là do tôi ngủ quên mất à?"

"..."

Dưới đài bàn luận náo nhiệt.

Trên khán đài Thẩm Loan lại không nói, làm cho mọi người không hiểu chuyện

gì đang xảy ra.

"Đây là đáp án của tôi." Thẩm Loan cười cười: "Không biết các bạn nhìn có

hiểu không."

"Là im lặng sao?" Có người phản ứng lại, hét to lên hỏi.

Mọi người lúc này mới phản ứng lại, Thẩm Loan đứng trên khán đài cố ý không

nói câu nào, mà đây chính là cái cô gọi là "hành động thực tế".

Thẩm Loan sửa lại: "Không gọi là im lặng, là nội liễm."

"Còn có cả vóc dáng nữa! Có vóc dáng sẽ được đề bạt!" Người chủ trì đã cầm

microphone xuống đưới đài, có người cướp lấy.

Thẩm Loan gật đầu: "Rất tốt, chỉ là cái này người ta gọi là ưu thế hình thể."

Ha ha ha...

Dưới đài cười ầm lên.

Microphone truyền đến tay một bạn học nữ, cô ấy đứng dậy: "Có phải là đứng

trước lời bàn tán, mặc kệ là tích cực hay tiêu cực, đều không thay đổi sắc mặt

không?"

Thẩm Loan trả lời: "Đó là tâm thái."