Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 490



Giải quyết xong chuyện này, Thẩm Xuân Hàng nhìn sang phía Thẩm Loan:

"Cháu đã thấy cô ta làm giả hồ sơ giúp người khác, sao lại không vạch trần từ

sớm?"

"Cháu đâu có thấy."

"Vậy vừa nãy cháu nói trong điện thoại..."

"Cháu lừa cô ta."

Thẩm Xuân Hàng: "..."

"Chú ba, không phải chú thật sự tin đó chứ?"

Nếu như anh ta nói mình tin là thật, vậy không phải là gián tiếp thừa nhận mình

ngu xuẩn như người phụ nữ kia sao?

Vì thế, lời này vẫn là không nên nói ra.

"Khụ... trước đó cháu nói muốn xem hồ sơ của ai?"

"Tưởng Thạc Khải."

"Lý do?"

Thẩm Loan nhướn mày.

Thẩm Xuân Hàng giải thích: "Theo quy định, cháu không có quyền hạn trích

xuất hồ sơ của người khác, nhưng nếu lý do đầy đủ, hoặc là sự tình khẩn cấp thì

quản lý hồ sơ có thể cân nhắc suy xét."

Ý là nói, quy trình nhất định phải theo, cũng phải tuân thủ quy định, nhưng xét

về phương diện tình cảm thì có thể nới lỏng hơn một chút.

Thẩm Loan: "Tưởng Thạc Khải mất tích rồi, đến cả buổi lễ tốt nghiệp sáng nay

cậu ta cũng không đến tham gia, cũng không lấy bằng tốt nghiệp."

"Không lấy bằng tốt nghiệp?" Thẩm Xuân Hàng nhướn mày, ánh mắt chứa

đựng một chút kỳ lạ: "Cháu chắc chắn?"

"Có vấn đề gì ạ?"

"Tin tức phản hồi mà chú có được hình như... không giống với cháu nói lắm."

"?"

"Phòng giáo vụ thông báo, bằng tốt nghiệp đã được cấp hết toàn bộ, không hề

còn dư lại."

Lông mày Thẩm Loan bỗng dưng nhíu chặt: "Sao lại có thể?"

Theo tình hình trước mắt thì chỉ có ba khả năng.

1. Tưởng Thạc Khải âm thầm đi nhận bằng tốt nghiệp.

2. Bằng tốt nghiệp bị thiếu, bị mất trong quá trình in hoặc vận chuyển.

3. Có người giả mạo đi nhận bằng tốt nghiệp.

Lông mày Thẩm Xuân Hàng hơi nhíu lại, ngón tay hơi cong lại gõ gõ xuống

mặt bàn, tạo ra một vài âm thanh nhẹ nhàng nhịp điệu: "Bước đầu phán đoán,

hai điều đầu tiên có khả năng lớn hơn."

"Phải không vậy?" Thẩm Loan nhếch môi, dáng vẻ như cười như không dường

như trong lòng có điều gì muốn nói, nhưng lại kiềm chế không nói ra.

"Về việc giả mạo nhận bằng tốt nghiệp..." Thẩm Xuân Hàng lắc đầu: "Đầu tiên,

mỗi một tấm bằng tốt nghiệp đều do chú tự mình ký tên đóng dấu, mà bạn

"Tưởng Thạc Khải" trong lời cháu nói, chú tin chắc rằng chú đã thấy bằng tốt

nghiệp của bạn đó trong lúc ký tên đóng dấu. Nếu như có người giả mạo đến

nhận bằng, nếu không đúng tên thì lấy đi cũng vô dụng."

"Vậy nếu như là cùng họ cùng tên?"

Thẩm Xuân Hàng không tán đồng: "Đó là chuyện có xác xuất rất nhỏ, trong tình

huống bình thường mà nói chuyện đó dường như là không thể xảy ra. Lùi mười

nghìn bước để nói, cho dù có xảy ra thì bên phía Tưởng Thạc Khải cũng không

thể không có một chút động tĩnh nào, em ấy không biết lên tiếng sao?"

"Vậy ý của chú ba là?"

"Rất có thể là em ấy tự mình đến nhận, nhưng chỉ là không chạm mặt các cháu

mà thôi."

Hoặc là nói, đối phương cố tình tránh mặt.

Thẩm Loan không tỏ rõ thái độ với điều này: "Trong lòng cháu đại khái đã có

đáp án rồi, chỉ là vẫn cần phải tìm cách chứng thực."

"Tìm cách chứng thực như thế nào?"

"Cháu muốn xem thử hồ sơ của cậu ta."

Thẩm Xuân Hàng do dự rất lâu: "Được."

Rất nhanh hồ sơ đã được đưa đến trước mặt hai người.

Thẩm Loan mở ra, xem sơ qua một lượt, sau đó—

Cô cười.

Thẩm Xuân Hàng cũng đại khái xem hết một lượt, thông tin ở các mục đều rất

hoàn thiện, cũng không hề có dấu vết gì của việc làm giả.

Quay đầu lại hỏi cô: "Cháu cười cái gì vậy? Hồ sơ có vấn đề gì à?"

"Có! Hơn nữa còn là vấn đề rất lớn!" Ăn nói một cách mạnh mẽ.

Chuyện liên quan đến danh tiếng của trường, sắc mặt người đàn ông hơi cứng

lại: "Cháu nói rõ ràng đi."

Thẩm Loan nói từng chữ tững chữ một: "Những thông tin trong hồ sơ, ngoại trừ

tên họ ra thì những thứ còn lại đều không đúng."

Thẩm Xuân Hàng hết sức kinh ngạc!

Nếu như không phải là trùng hợp, mà là cố ý, vậy thì mọi thứ xảy ra trong ngày

hôm nay không phải là "chuyện có xác xuất rất nhỏ", mà là "chuyện chắc chắn"!

Chắc chắn là Tưởng Thạc Khải mất tích, chắc chắn là anh ta không đến nhận

bằng tốt nghiệp, chắc chắn sẽ bị một người tên là "Tưởng Thạc Khải" khác giả

mạo nhận bằng.

Tất cả đều là âm mưu!

Mà phía sau âm mưu này chính là sự sai sót của Khởi Hàng, cũng là sự thất

trách của hiệu trưởng là anh ta.

"Chú ba, chuyện này có nghĩa là gì, chú rõ hơn cháu nhiều. Nếu như xử lý

không tốt, những ảnh hưởng đem lại và hậu quả tạo thành sẽ không thể ước tính

nổi."

Có người thay xà đổi cột, thay mận đổi đào ngay dưới mí mắt anh ta. Một khi

chuyện bị bạo lộ ra ngoài, không chỉ hủy hoại đi danh tiếng của Khởi Hàng, mà

còn là đả kích chí mạng đối với Thẩm Xuân Hàng.

"Là do ai làm, đại khái là trong lòng chú cũng đã suy đoán rồi nhỉ?"

Thẩm Xuân Hàng hơi cảm thấy ngạc nhiên nhìn cô một cái, không sai, anh ta

thật sự đã có người nghi ngờ.

Nhưng...

"Ngược lại là suy nghĩ của cháu còn nhanh hơn chú đó."

Từ lúc đầu Thẩm Loan đã không tin là Tưởng Thạc Khải tự mình đến trường

nhận bằng tốt nghiệp, hoặc là bị lạc mất giữa đường, nhưng cô lại không nói

thẳng ra, lúc Thẩm Xuân Hàng giữ ý kiến không giống của mình, cô cũng

không hề phản bác.

Bởi vì chứng cứ hiện có không đủ để chèo chống suy đoán của cô, nếu như lúc

đó cứ đối đầu gay gắt với Thẩm Xuân Hàng, thì căn bản là đứng không vững,

đó không phải là cách làm thông minh.

Vì thế cô rất thông minh nhìn thấu mà không nói ra.

Đợi khi lấy hồ sơ ra, tất cả mâu thuẫn và những điểm nghi ngờ đều được bày ra

trên mặt bàn, sau đó cô mới nói như vậy sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều!

Sắc mặt Thẩm Xuân Hàng không hề thay đổi đánh giá cô một lượt từ trên xuống

dưới, đúng là "hậu sinh khả úy".

Đương nhiên câu nói này anh ta chỉ có thể nói thầm trong lòng.

Thẩm Loan khoát tay: "Chú ba quá khen, thời gian cháu tiếp xúc với Tưởng

Thạc Khải nhiều hơn chú, phát hiện ra vấn đề cũng là bình thường."

Điểm mù lớn nhất của Thẩm Xuân Hàng chính là sự hiểu biết của anh ta về

Tưởng Thạc Khải không nhiều, nếu không trong lúc khi xem qua hồ sơ xong,

còn cần Thẩm Loan phải nhắc nhở mới phát hiện ra có vấn đề.

"Nghe giọng điệu của cháu, hình như cháu đã biết người đầu sỏ là ai rồi?" Ánh

mắt Thẩm Xuân Hàng lóe lên một tia thăm dò.