Tròng mắt thâm thúy của người đàn ông hiện lên đau lòng: "Khoảng thời giantrước em bận đến chân không chạm đất, không biết sao?"Minh Đạt một chuyện rồi lại một chuyện, hơn nữa bộ phận dự án thườngthường xảy ra chuyện xấu, Thẩm Loan không thiếu khi thức đêm để xử lý côngviệc."Em cần nghỉ ngơi, ngày mai xin nghỉ." Anh bá đạo đưa ra quyết định.Thẩm Loan cười sờ lỗ tai người đàn ông: "Anh đây là đang dạy em lười biếngà?"Quyền Hãn Đình đúng lý hợp tình: "Cũng có thể giải thích như vậy.""Vậy Minh Đạt không cho em nghỉ ngơi thì làm sao bây giờ?""Dám sao! Anh tự gọi điện thoại cho Thẩm Xuân Giang."Thẩm Loan tươi cười càng sâu, cọ cọ trong ngực người đàn ông, than thở mộttiếng: "Chú Lục, anh thật tốt."Quyền Hãn Đình đắc ý trong lòng, giống như ăn mật, nhưng trên mặt lại rấtnghiêm túc, ừ một tiếng, không có ý khách sáo từ chối, ngược lại cảm thấymình hoàn toàn xứng đáng."Da mặt dày—" Giọng nói hờn dỗi thấm vào trong xương cốt người đàn ông.Khuôn mặt Lục gia trầm xuống, ghé sát vào, hơi nóng phun trên vành tai trắngnõn của cô gái: "Thật ra, anh không ngại da mặt dày thêm một chút đâu."Thẩm Loan hơi ngạc nhiên, đột nhiên đẩy anh ra, ngồi dậy, chạy trốn dướigiường.Đây hoàn toàn là phản ứng xuất phát từ bản năng khi có nguy hiểm.Nhưng động tác của Quyền Hãn Đình lại nhanh hơn, nhảy lên như một con báo,giây tiếp theo, Thẩm Loan đã bị một cánh tay ôn lấy từ phía sau.Ngay sau đó trời đất quay cuồng, chờ khi phản ứng lại, đã bị người đàn ôngchặn ngang bế lên, cô duỗi tay đẩy anh, lại đụng vào lồng ngực cường tráng củangười đàn ông, cứng rắn cương nghị, rất rõ ràng."Thả em xuống đi.""Không thả.""Anh muốn làm gì?"Nụ cười xấu xa đập vào mắt: "Em nói xem?""Ban ngày tuyên dâm, đúng là anh dám nhỉ!""Trên thế giới này, không có gì gia không dám." Giọng điệu trầm ổn không gợnsóng, không khó chịu, không tàn nhẫn, bình dị, giống như đang trần thuật lạimột sự thật, lại có một loại kiêu ngạo không nói nên lời, mạnh mẽ bá đạo.Thẩm Loan biết, người đàn ông này có gan đâm thủng trời!Đột nhiên, cô dường như nhớ tới cái gì: "Ngài Trâu nói trong khoảng thời giannày anh phải cấm dục, không thể...""Hừ! Anh đã hỏi qua rồi, ngài Trâu nói có thể."Lúc nói chuyện, người đàn ông đã ôm cô tiếp tục trở lại trước giường Kingsize,đôi mắt thâm thúy, vừa đen vừa sáng, e rằng trời đầy sao cũng không bằng.Thẩm Loan vừa ngẩng đầu, đã đâm vào đôi mắt như vậy, nhất thời ngơ ngẩn.Cho đến khi, sau lưng tiếp xúc với giường lớn mềm mại, cô mới bỗng nhiênhoàn hồn, buồn rầu, lại trừng mắt nhìn người nào đó đang đắc ý dào dạt."Anh... Không phải làm thật chứ?" Nhẹ nhàng cắn môi, mắt lộ ra thăm dò.Người đàn ông lắc đầu, nghiêm trang nói: "Gia cũng không nói giỡn."Nói xong, cởi áo ngoài, lại bắt đầu cởi cúc áo áo sơ mi.Sắc mặt Thẩm Loan tối sầm: "Ban ngày ban mặt, anh cũng thật tốt nhỉ?"Động tác của Quyền Hãn Đình dừng lại: "Anh ở trong nhà của mình, cùng ngủvới vợ mình, vì sao phải ngượng ngùng?" Lại nói tiếp: "Không biết xấu hổ" làcái quỷ gì, có thể so với đêm xuân đáng giá nghìn vàng sai?Cô gái âm thầm cắn răng, giây tiếp theo, giọng nói mềm đi: "Buổi tối khôngđược sao? Sao cứ phải lúc này?""Rèn sắt khi còn nóng."Thẩm Loan: "..."Cô đứng dậy muốn chạy, lại bị người đàn ông xách trở về: "Sợ gì chứ? Chúng tatừ từ chơi."Giọng điệu, có chút... nguy hiểm."Không, em là muốn đi uống miếng nước.""À, uống miếng nước..." Tia sáng dưới đáy mắt người đàn ông nổi lên, môikhông hề báo trước mà áp xuống, trằn trọc nghiền ngẫm, thâm tình nồng nàn.Thẩm Loan thừa nhận, cũng dần dần say mê ở trong đó, được rồi, cô đúng là dễdàng thỏa hiệp như vậy đấy.Khom lưng vì nam sắc.Thậm chí bất chấp tất cả nghĩ, ban ngày ban mặt thì kệ ban ngày ban mặt, dùsao ở trong phòng ngủ của mình, cùng hôn môi với người đàn ông của mình.Đang lúc tình cảm nồng nàn, hai mắt Thẩm Loan mơ màng, dường như ngheđược người đàn ông nói: "Uống miếng nước..."Cô lập tức hiểu được, sắc mặt tối sầm, suýt chút nữa nhịn không được dùng mộtchân đá xuống giường...Đã nói mà, già mà còn tặc.Người đàn ông này, càng ngày càng tệ, sắp thành tinh rồi!