Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 512



Đôi mắt đen của Quyền Hãn Đình biến hóa kỳ lạ thâm thúy, giống như hai vòng

xoáy đen tối, mang theo tất cả tia sáng sắc bén lạnh lùng, bắn thẳng đến Thẩm

Nhượng.

Mọi người còn không kịp phản ứng, anh đã che ở trước mặt Thẩm Loan, giống

như lá chắn mạnh mẽ bảo vệ cô gái cực kỳ chặt chẽ.

Nhanh chóng ngăn cản bàn tay Thẩm Nhượng đã duỗi đến giữa không trung tay,

trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, bọc sát ý.

Đồng tử Thẩm Nhượng co rụt lại, muốn né tránh, nhưng đã muộn.

Không có người thấy rõ động tác của Quyền Hãn Đình rốt cuộc là thế nào, chỉ

nghe được một tiếng xương cốt vỡ vụn giòn vang, giây tiếp theo, Thẩm Nhượng

che lại cổ tay phải, kêu một tiếng thảm thiết, trên mặt tràn ngập sự đau đớn.

"Mày là cái thá gì?"

Câu tiếp theo Quyền Hãn Đình vẫn chưa nói, nhưng cũng không khó đoán, hẳn

là —

Cũng xứng chạm vào cô ấy?

Kiêu ngạo ngạo nghễ, như đó là chuyện phải làm.

Bởi vì anh là Quyền Lục gia, bá chủ của Ninh Thành, Ông Vua không ngai.

Tin tức này làm khóe mắt Thẩm Nhượng muốn nứt ra, gan mật cũng đều run

lên, giây tiếp theo lại cắn chặt răng, không hề phát ra một tiếng kêu đau.

Bởi vì —

Kêu thảm hơn nữa, cũng vô dụng.

Quyền Hãn Đình sẽ không bỏ qua cho anh ta...

Một khắc đó, cậu Thẩm làm trời làm đất, kiêu ngạo ương ngạnh, trong lòng

nguội lạnh, cả người giống như bị ngâm trong nước lạnh, tay chân cứng đờ, da

đầu tê dại.

Thẩm Loan thấy thế, thật ra cũng xem trọng anh ta hơn vài phần, sức lực lần

này của Quyền Hãn Đình không nhẹ, góc độ gian xảo, không có gì bất ngờ khi

đối phương bị ảnh hưởng đến xương cốt. Có thể cắn răng nhịn xuống đau đớn

như vậy, hoặc là do không nhạy cảm với dây thần kinh đau, hoặc là đã từng chịu

huấn luyện đặc biệt, cũng có thể là quá kiêu ngạo, dựa vào sự kiên cường mạnh

mẽ để chịu đựng.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Nhượng là kêu rên thảm thiết, chứng tỏ không phải

anh ta không đau.

"Tiểu bá vương" sinh ra trong nhà giàu từ nhỏ đã bị Ngụy Minh Hinh chiều hư,

tất nhiên cũng không có khả năng chấp nhận huấn luyện đặc biệt.

Cho nên, chỉ có loại khả năng thứ ba.

Anh ta muốn chống đỡ đến chết!

Xem ra thằng nhóc này ngoài chơi bời ăn nhậu ra, thì còn có chút tính khí, đúng

là cũng mạnh hơn ba mình là Thẩm Xuân Đình nhiều.

Thưởng thức là một phương diện, cũng không có nghĩa là có thể tha thứ cho

hành động trước đó của Thẩm Nhượng.

Nếu nói trong buổi giao lưu, anh ta cố ý muốn làm khó dễ, muốn để cô xấu

mặt; vậy thì hiện tại anh ta kêu một đám ăn chơi trác táng tới cổng trường chặn

cô, đó là ác ý hạn chế tự do cá nhân!

Nếu Quyền Hãn Đình không thể kịp thời đuổi tới, vậy tiếp theo sẽ xảy ra

chuyện gì?

Bị một đám cậu ấm cô chiêu dùng ngôn ngữ để nhục mạ sao?

Thậm chí là động tay động chân?

Cũng có thể là, đánh một trận, mình đầy thương tích?

Thẩm Loan không có khả năng ngồi chờ chết, chắc chắn sẽ phản kháng, một khi

xung đột tăng lên, hậu quả cũng không thể đoán trước.

Đến khi chuyện ấy thật sự xảy ra, ai sẽ chịu trách nhiệm?

Thẩm Nhượng sao?

Anh ta còn chưa đủ tư cách!

Cho nên, không cho một bài học, thì sao có thể nuốt trôi cục tức này?

Đừng hy vọng cô sẽ lương thiện.

Lấy ơn báo oán, chỉ có thánh mẫu mới từ bi như vậy thôi, mà Thẩm Loan là sát

thần, là Tu La —

Có thù tất báo!

Thẩm Nhượng còn chưa nói gì, đám bạn khốn nạn kia đã không nhịn được.

"Thằng nhóc bụi đời này chui ở đâu ra thế? Còn rất ngang ngược nữa!"

"Vậy mà lại dám đánh cậu Thẩm?! Mày biết anh ấy là ai không?"

"Có muốn sống ở Ninh Thành nữa không thế?"

"Chọc đến nhà họ Thẩm, mày sẽ một ngàn cách chết!"

"Báo cảnh sát! Nhanh báo cảnh sát đi! Nhất định phải cho thằng nhóc này ăn

mấy năm cơm tù đấy!"

"..."

"Nhà họ Thẩm?" Quyền Hãn Đình lạnh lùng cong môi, tia mỉa mai trong mắt

chợt lóe rồi biến mất.

Mọi người thấy dáng vẻ không sao cả của anh, đầu tiên nghĩ đến đó là thằng

ngu này có lẽ cũng chưa từng nghe đến "nhà họ Thẩm", không biết thì không

sợ, cũng có thể biết nhà họ Thẩm, nhưng lại không sợ nhà họ Thẩm.

Dù sao, có ai mà không sợ thế lực của nhà họ Thẩm đứng đầu tứ đại gia tộc ở

Ninh Thành?

Không ngờ, núi cao còn có núi cao hơn.

Đừng nói đến Thẩm Nhượng, cho dù nói ba anh ta Thẩm Xuân Đình đến đây,

Lục gia muốn vung nắm đấm đánh người, cũng chẳng dám nói gì.

Mà đối phương căn bản không có quyền từ chối hoặc phản kháng.

"Chắc chắn đây là thằng ngu rồi! Ngay cả nhà họ Thẩm mà cũng không biết..."

"Tao có dự cảm, nó sẽ chết rất khó coi."

Trong nhà những người này đều có sản nghiệp phụ thuộc vào Minh Đạt, hoặc là

các cậu ấm muốn làm thân với nhà họ Thẩm, bình thường không tiếp xúc được

người thừa kế đứng đắn như Thẩm Khiêm, nên biết lùi xuống để lấy lòng Thẩm

Nhượng, nực cười tới mức nào chứ?

Nói chuyện, làm việc theo, đòi tiền đưa tiền, muốn người có người.

Nếu không, cũng sẽ không bởi vì một cuộc điện thoại của anh ta, mà vô cùng lo

lắng chạy tới đại học G, một đám con trai cũng chỉ muốn chặn một cô gái nhỏ.

Lúc mọi người ở đây cho rằng Quyền Hãn Đình bị danh tiếng của nhà họ Thẩm

làm cho sợ hãi, không dám tiếp tục giương oai, anh lại ra tay một lần nữa, đấm

thẳng vào ngực Thẩm Nhượng.

Lực lần này còn mạnh hơn lần trước rất nhiều!

Rầm—

Một thiếu niên trai tráng 1 mét 8 cứ như vậy mà bay ra ngoài, giống như diều bị

đứt dây, chật vật rơi xuống đất, cuối cùng không bò lên được.

Một đám người trợn mắt há mồm.

"Điên rồi điên rồi..."

"Lần này mạnh muốn chết rồi!"

"Sao nó dám?!"

Không rảnh quan tâm đến Quyền Hãn Đình nữa, một đám người ùa lên vây

quanh Thẩm Nhượng, gấp đến mức vò đầu bứt tai, nhưng không người nào dám

tiến lên đỡ anh tam

Thứ nhất, tùy tiện di chuyển, vết thương càng nặng thêm.

Thứ hai, đây là một chuyện rất phiền phức, ai cũng dính phải xui xẻo, nhà họ

Thẩm không truy cứu còn được, một khi truy cứu, chỉ sợ người đỡ kia cũng

chẳng có gì để ăn.

"Làm, làm sao bây giờ?"

Không ai đi chỉ trích Quyền Hãn Đình nữa, anh biết rõ thân phận của Thẩm

Nhượng rồi mà vẫn muốn ra tay, cho thấy người này cũng rất đáng gờm—

không thể trêu vào!

Thẩm Nhượng đã đau đến ngất xỉu, ngã trên mặt đất, giống như một con chó

chết.

Quyền Hãn Đình cũng không nhìn một cái, lập tức vươn tay về phía Thẩm

Loan.

Người sau cười nhạt cong môi, nắm lấy, hai người cầm tay nhau rời đi.

"Mẹ nó! Hai người bọn họ muốn chạy kìa—"

"Đừng quan tâm nữa! Chẳng lẽ tìm người không đơn giản sao? Chỉ cần nhà họ

Thẩm ra mặt, cái gì cũng có thể điều tra được, việc cần nhất lúc này là nhanh

chóng đưa người đến bệnh viện..."

"Đúng! Đưa ngay bây giờ, lập tức luôn!"

"Ngu ngốc, mày làm cái gì thế?"

"Không phải muốn đưa đến bệnh viện sao? Chúng mày ngẩn ra làm gì thế?

Nhanh tới giúp một tay đi! Một mình tao làm sao khiêng được?"

"... Mày không biết gọi điện thoại cho xe cấp cứu à?"

Xe cứu thương rất nhanh đã tới, Thẩm Nhượng được nâng lên cáng, đưa vào

trong xe, chạy nhanh đến bệnh viện.

Hai người bạn có quan hệ tốt nhất với Thẩm Nhượng trong đám người này cũng

đi theo.

Bên ngoài phòng cấp cứu, hành lang yên tĩnh.

Ngọn đèn sáng lóa chói mắt, phát ra màu trắng nhợt nhạt.

"Quan Tường, cậu có thể đừng đi tới đi lui nữa được không? Tôi chóng mặt lắm

rồi."

"Đã vào trong bao lâu rồi?"

"Mới hơn mười phút, cậu vội vàng cũng vô dụng."

"Gọi điện thoại thông báo cho nhà họ Thẩm chưa?"

"Gọi rồi, bà Thẩm nhận, vừa nghe được tin tức thì suýt chút nữa đập luôn điện

thoại, nghe nói đã chạy tới, hẳn là rất nhanh sẽ đến thôi."

Ngụy Minh Hinh vội vàng chạy tới, tiếng giày cao gót quanh quẩn toàn bộ hành

lang.

"Con trai tôi đâu rồi?!"

Tóc tai rối bời, vẻ mặt hoảng loạn, chỗ nào còn vẻ ung dung quý phái, nghiêm

trang của phu nhân nhà giàu nữa?

"Dì à, cháu là Chu Khải, bạn của cậu Thẩm."

Ngụy Minh Hinh bắt lấy cánh tay amh ta, đầu ngón tay hơi run rẩy: "A Nhượng

đâu?"

"... Còn đang cấp cứu ở bên trong."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao con trai của tôi lại phải vào bệnh viện?!

Cậu nói rõ ràng hết cho tôi!"

"Gặp một số chuyện, đã xảy ra xung đột..."

Khóe mắt Ngụy Minh Hinh muốn nứt ra: "Chuyện gì? Sao lại xảy ra xung đột?

Nguyên nhân hậu quả, tôi phải biết được rõ ràng!"