Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 517



Ngụy Minh Hinh: "Ví dụ như?"

"Đơn giản nhất là đánh một trận, nặng hơn là lột quần áo, hạ xuận dược, chụp

ảnh khiêu dâm, cưỡng bức... Mỗi loại yêu cầu chúng tôi sẽ có mức giá khác

nhau."

"Được, vậy các người cứ sử dụng hình thức tàn nhẫn nhất độc ác nhất, còn vấn

đề tiền bạc tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi các người."

"Làm ăn buôn bán chỉ thích người hào phóng như bà Thẩm! Chúng tôi sẽ nhanh

chóng sắp xếp hành động."

"Nhanh chóng là bao lâu? Cho tôi một thời gian cụ thể."

"Trong vòng 3 ngày."

Ngụy Minh Hinh đứng trước cửa sổ cuối hành lang, ánh mắt phóng về nơi xa:

"Thay tôi làm tốt chuyện này, sau này việc làm ăn của mấy người sẽ không

thiếu."

"Vậy cảm ơn bà Thẩm trước, mời bà rửa mắt mong chờ."

Sự sỡ hãi trước đó đã được cuộc điện thoại này làm bình ổn lại, dần dần bình

tĩnh lại.

Thở sâu, bà ta xoay người đi về phía phòng bệnh.

Con trai, những người đó nợ con, mẹ sẽ từng bước từng bước từ từ đòi lại hết.

Không nghĩ tới, cuộc trò chuyện này của bà ta mới cúp không lâu, tin tức một

đám lưu manh muốn tìm Thẩm Loan gây chuyện đã truyền tới tai Quyền Hãn

Đình.

"... Cơ bản chính là vậy." Sở Ngộ Giang nói xong, khom người thối lui, đứng

yên trước bàn làm việc.

Quyền Hãn Đình dựa vào ghế da, khóe môi khẽ cười nhưng đáy mắt lại lạnh

giá.

Sau cổ Sở Ngộ Giang chợt lạnh, nhanh chóng cúi đầu.

"Cô Thẩm không phải sinh viên đại học G, đối phương chỉ sợ chờ cả đời cũng

không đợi được." Càng đừng nói, phải dạy dỗ cô.

Chẳng khác dạy dỗ không khí là mấy!

Quyền Hãn Đình lại từ từ mở miệng: "Có được hay không là một chuyện, muốn

hay không muốn lại là chuyện khác."

Chỉ riêng chuyện Ngụy Minh Hinh có ý định này là đã không thể tha thứ!

...

Ngày hôm sau, nhà cũ nhà họ Thẩm.

Sau đêm giao thừa, ông lão ở trong nhà vẫn luôn chưa ra khỏi cửa gọi một cuộc

điện thoại gọi cả Thẩm Xuân Giang và Thẩm Xuân Đình hai anh em về nhà.

Bữa cơm trưa mà phòng ăn lại lạnh lẽo không ngửi thấy chút mùi đồ ăn nào.

Mà cửa phòng làm việc vẫn đóng chặt, đột nhiên truyền ra một tiếng choang rất

lớn —

"Khốn nạn!" Thẩm Tông Minh đứng sau bàn làm việc chống quải trượng, vẻ

mặt tức giận.

Thẩm Xuân Đình đứng đối diện gục đầu xuống, khom lưng, cả người trông vô

cùng nản lòng.

Mà bên chân ông ta là chén trà bị đập vỡ.

"Ba..."

"Đừng gọi tôi là ba, tôi không không có loại con ngu xuẩn như anh." Thẩm

Tông Minh trầm giọng mắng mỏ, ánh mắt sắc bén, không hề có ý đùa giỡn:

"Không dạy được vợ thì thôi, bây giờ con trai cũng không dạy nổi, anh nói anh

có ích gì hả?!"

Thẩm Xuân Đình rùng mình, đầu càng cúi càng thấp.

Ông lão: "Quyền Hãn Đình có thân phận gì, thế lực lớn bao nhiêu, sau lưng có

người bao nhiêu, anh không biết sao?!"

"... Biết."

"Biết mà anh còn dung túng cho Thẩm Nhưỡng chọc vào cậu ta?!"

"Con cũng mới biết chuyện, nếu biết ngay từ đầu chắc chắn con sẽ bắt nó tránh

xa, nhưng vấn đề là sau khi con biết chuyện cũng đã rồi!"

Bây giờ Thẩm Xuân Đình khóc không ra nước mắt.

Con trai gây họa nhưng ông cụ lại úp cái nồi này vào đầu ông ta, từ lúc đi vào

đến giờ đã mười lăm phút rồi nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng nghỉ.

Ông lão mắng chửi người là cấp bậc chuyên nghiệp.

Thẩm Tông Minh: "Cho nên bây giờ mày muốn trốn tránh trách nhiệm?"

Thẩm Xuân Đình: "Chuyện này không phải lỗi tại con."

"Hừ! Không phải mày sai thì ai sai?"

"A Nhưỡng nó..."

"Dạy dỗ không tốt là lỗi của người làm cha."

"..." Quá oan mà!

Thẩm Xuân Đình bị mắng, Thẩm Xuân Giang đứng một bên lẳng lặng nhìn

cũng không khuyên một câu.

Buồn cười, bây giờ mà ông ta ra mặt kiểu gì ông lão cũng dẫn lửa lên đầu mình.

Lại không phải đứa ngu...