Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 528



Cuối cùng, Quyền Hãn Đình cũng đồng ý đến gặp.

Thẩm Loan hỏi anh lý do.

Lục gia: "Cô vợ nhỏ chịu ấm ức, đương nhiên là phải phản đòn lại."

Nhưng mà địa điểm gặp gỡ lại đổi từ nhà chính của nhà họ Thẩm thành một

quán trà.

Đây là yêu cầu của Quyền Hãn Đình.

Thẩm Loan: "Cái này thì quan trọng gì?"

"Bên có lỗi mới phải đến cửa."

...

Nhà chính nhà họ Thẩm, trong phòng khách.

"Ba, ba tìm bọn con đến đây có chuyện gì không? Bác sĩ đã dặn rằng phải để A

Nhượng nằm nghỉ ngơi nhiều hơn." Ngụy Minh Hinh đỡ con trai ngồi xuống

sofa.

Vốn dĩ bà ta chỉ định đến một mình, nhưng trong điện thoại Thẩm Tông Minh

đặc biệt yêu cầu Thẩm Nhượng cũng phải đến, lúc này Ngụy Minh Hinh đành

phải đưa con trai mình lên xe, trong lòng lại không hài lòng lắm —

Biết rõ cháu trai đau ốm, mà còn làm khổ, ông cụ rốt cuộc có còn coi A Nhượng

là cháu nội của mình nữa không?

Ánh mắt Thẩm Tông Minh lạnh nhạt lướt qua: "Lo cái gì? Đợi đấy đi."

Rất nhanh, Thẩm Xuân Đình cũng đến rồi.

"Ba, chuyện này là?"

"Chuẩn bị đi, ngày mai tôi đã hẹn gặp Lục gia."

"Cái gì?!" Thẩm Xuân Đình sửng sốt.

Ngụy Minh Hinh vừa nghe đến ba chữ "Quyền Hãn Đình" thì đầu tóc đã dựng

đứng hết lên, chân tay đông cứng.

Khuôn mặt ông cụ lạnh thấu xương, giọng nặng nề: "Tôi nói, đã hẹn gặp Quyền

Hãn Đình rồi, cả nhà ba người các người đều phải đi, bây giờ đã nghe rõ chưa?

Có cần phải nhắc lại lần nữa không?"

"Không, không cần ạ..."

"Ba, đây là yêu cầu của Lục gia sao?" Thẩm Xuân Đình thăm dò hỏi.

Thẩm Tông Minh lắc đầu: "Là ba hẹn."

"Sao ba phải làm thế chứ? A Nhượng cũng bị đánh một trận rồi, chuyện này

không phải là đã cho qua rồi sao? Ba lo sợ như này có phải là hơi..."

"Hơi cái gì?" Ông cụ cười lạnh một tiếng: "Lo chuyện không đâu à? Hay là vẽ

rắn thêm chân?"

Thẩm Xuân Đình ngậm mồm như hến, nhưng trong lòng đúng là nghĩ như thế.

Vốn dĩ cái chuyện nhỏ nhặt này cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, hai bên anh

không nhắc đến thì tôi cũng không, mọi người cứ nhắm mắt cho qua chuyện.

Nhưng ông cụ làm như này thì chẳng khác gì đưa hết tất cả mọi chuyện lên đài

biểu diễn, rất có thể gây ra tác dụng ngược lại, chọc tức Quyền Hãn Đình.

"Đồ đần độn!" Thẩm Tông Minh vung cây quải trượng, dáng vẻ hận sắt không

rèn thành thép: "Mày nghĩ Quyền Hãn Đình là loại người gì hả? Dễ dàng để

chuyện này lấp liếm cho qua sao? Mày nghĩ những hài cốt không tên ở thành

phố Ninh này tự dưng mà có à?"

Hài cốt không tên...

Lời vừa nói ra, ba người lập tức chấn động.

Thẩm Nhượng từ lúc bước vào cửa vẫn không dám nói câu nào: "... Không

nghiêm trọng đến thế đi?"

"Con nghĩ chỉ bị đánh một trận là xong chuyện à?"

Sống lưng Thẩm Nhượng lạnh toát.

"Ông đã phải đặt cái khuôn mặt già này xuống thay con bắc cầu rồi, còn chuyện

có sang sông hay không, thì tự mình tìm cách đi!" Nói xong đứng dậy, cũng

không ngoảnh đầu lại, đi thẳng lên tầng.

...

Ngày thứ hai, trong phòng trà sang trọng khu trung tâm thành phố.

Ông cụ dẫn cả nhà Thẩm Xuân Đình đến đợi trong phòng trà trước nửa tiếng.

Thẩm Xuân Đình chau mày, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía cửa ra vào.

Ngụy Minh Hinh hôm nay giống như bị chặn họng, cầm một chén trà từ từ

uống, rất ít khi mở miệng.

Thẩm Nhượng bởi vì vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, vẻ mặt có hơi

xanh xao khác thường, cụp mắt xuống khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm.

Nhưng nói chung, anh ta cũng coi như khá là bình tĩnh.

Còn Thẩm Tông Minh, từ lúc mở cửa phòng riêng ra, ông ta giống như lão tăng

nhập định, chống quải trượng trước mặt đặt chính giữa, không nói một lời.

Mười giờ sáng, đến giờ hẹn.

Quyền Hãn Đình vẫn chưa xuất hiện.

"Ba..." Thẩm Xuân Đình có chút không kiềm chế được muốn đứng dậy.

Bị ông cụ lừ mắt lại ngoan ngoãn ngồi xuống: "Yên lặng không phải sốt ruột.

Đến xin lỗi thì phải có ý thức của kẻ có lỗi. Người ta tha thứ cho mày, là nể mặt

mày đấy."

Thẩm Xuân Đình từ trước đến nay chưa từng chịu uất ức như thế này bao giờ,

cả khuôn mặt xanh lét.

"Cẩn thận biểu cảm của mày đi!" Ông cụ lạnh lẽo nhắc nhở.

Thẩm Xuân Đình: "..."

Chớp mắt, mười phút đã trôi qua.

Vẫn chưa đến.

Thẩm Xuân Đình càng sốt ruột hơn, lại e ngại ông cụ còn đang ở đây, chỉ đành

âm thầm chịu đựng.

Sau nửa tiếng.

Quyền Hãn Đình mới dẫn Thẩm Loan từ tốn đến muộn.

Thẩm Tông Minh đứng dậy chào đón, cười hiền hậu: "Đến rồi à?" Thuận thế

nhường ra chủ vị: "Mời cậu."

"Ông quá khách sáo rồi." Mặc dù nói như vậy, lại không có một chút khiêm tốn

nào, không chỉ tự mình ngồi xuống, mà còn kéo cả Thẩm Loan cùng ngồi xuống

vị trí bên cạnh mình.

Cứ thế, hai người chiếm cứ vị trí bên trên, theo đó một loại áp lực vô hình từ từ

lan tỏa xuống dưới.

Thẩm Xuân Đình bỗng nghĩ đến bốn từ —

Người đến không có ý tốt!

Mấy người ngồi tại chỗ, Thẩm Minh Tông mở lời trước: "Cách đây không lâu

thằng cháu vô dụng của tôi đã gây ra một chuyện sai lầm, làm phiền Lục gia

phải tận tay dạy bảo, thật sự là vô cùng xấu hổ."

Trong lúc nói chuyện, mặt lạnh lùng nhìn về phía Thẩm Nhượng, nhưng lúc

quay mặt về phía Quyền Hãn Đình thì quay trở lại khuôn mặt tươi cười.

"Nhân cơ hội ngày hôm nay mọi người có gì đều nói hết ra đi, có chuyện gì hiểu

lầm nhau cũng đều giải thích rõ ràng, cuộc sống sau này mới có thể chung sống

hòa thuận, Lục gia thấy thế nào?"

Quyền Hãn Đình tư thế tùy ý, có vẻ rất thư thái, nghe vậy, gật đầu: "Như vậy là

phải. Chẳng qua..."

Ánh mắt sắc bén đảo qua mọi người, lập tức dừng lại xuống gương mặt của

Thẩm Nhượng: "Chỉ sợ có kẻ mồm phục nhưng trong lòng không phục đâu."

Toàn thân Thẩm Nhượng cứng ngắc, tay chân lạnh toát như đá.

Rõ ràng trong phòng tràn ngập hơi nóng mà anh ta lại giống như ngồi trong hầm

băng.

Thẩm Tông Minh liếc mắt ra hiệu cho Thẩm Xuân Đình, người sau dưới gầm

bàn lén lút Thẩm Nhượng, ý bảo anh ta mau chóng bày tỏ thái độ.

Nhưng mà dưới cái nhìn chăm chú đầy sắc bén, Thẩm Nhượng lại chỉ biết giật

giật môi không nói nên lời.

Nhất thời làm cho ông ba của anh ta và Thẩm Tông Minh sốt ruột phát bực.

"Tôi..." ánh mắt anh ta lấp lóe, máu huyết toàn thân giường như đang ngừng

chảy.

"Xem ra, cũng chỉ là ba hoa chích chòe mà thôi." Quyền Hãn Đình thu hồi ánh

mắt, quay đầu nhìn về Thẩm Tông Minh, cười như không cười.