Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 538



"Nhà hàng tây MOLANG nhà, giàu vô nhân tính!"

"Thiên kim tiểu thư không thiếu tiền."

"Thiên kim tiểu thư ở chỗ chúng ta không chỉ có mình cô ấy, cho nên, người so

với người cũng có sự khác biệt. Sau này ai còn nói xấu giám đốc Thẩm không

bằng vị trước kia, tôi sẽ không ta cho kẻ đó!"

"Tôi cũng thế!"

"Cả tôi nữa!"

"..."

Đã từng, Thẩm Như làm việc rất nghiêm túc, chăm chỉ và năng lực thì rõ như

ban ngày.

Nhưng người ta sợ nhất sự so sánh, huống hồ là sếp cũ và cấp trên hiện tại?

Thẩm Như tính cách tốt, đoan trang, nói chuyện cũng khéo léo, sẽ không to

tiếng với người khác, càng sẽ không châm chọc mỉa mai, nhưng ở chung lâu dài

sẽ phát hiện ra cô ta sẽ giữ khoảng cách với người khác, đeo một tấm khăn che

mặt.

Cô trên mặt đất, tôi ở không trung, nói thô tục chút chính là không bình dân.

Đối với vấn đề này, hầu như mọi người trong bộ phận cũng không cảm thấy gì,

suy cho cùng, người ta là thiên kim tiểu thư, con nhà gia giáo, có khoảng cách

là rất bình thường.

Còn Thẩm Loan, năng lực xuất chúng nhưng cũng lạnh nhạt đến đáng sợ, anh

không phạm sai thì không có gì để nói, một khi chạm đến giới hạn của cô, một

giây sau sẽ dạy cho anh biết làm người như thế nào.

Mắt lạnh đảo qua, khiến cho người ta tê dại da đầu, lời nói có ẩn ý, ý vị thâm

trường khiến người khác không nhìn thấu, đoán không ra, treo lơ lửng trên

không, không biết lúc nào sẽ rơi xuống...

Vô gian đạo, cung tâm kế, các loại xoay chuyển, hạ bút thành văn.

Nói dễ nghe một chút là mưu trí song toàn, nói không dễ nghe thì chính là gian

trá giảo hoạt!

Nhưng cô công bằng công chính, chưa từng thiên vị ai; việc nào ra việc đó,

cũng không oan uổng.

Không cần a dua nịnh hót, cũng không cần nịnh nọt, chỉ cần làm tốt bổn phận

của mình, nên cho anh tôn trọng và công bằng, cô sẽ không mảy may cắt xén.

Hào phóng, hào sảng, làm hăng hái —

Đây là phẩm chất mà một người quản lý bộ phận nên có!

Mà Thẩm Như không có.

Cô ta mời khách ăn cơm, chỉ phụ trách quẹt thẻ thanh toán nhưng không tham

dự.

Mà cô ta sẽ đưa tình cảm riêng vào trong công việc, ví dụ như Bạch Vũ.

Xét năng lực, cô ta cũng không phải không mạnh nhưng cuối cùng Thẩm Như

lại đẩy cô ta vào vị trí phó giám đốc.

Nghe nói vì Bạch Vũ đã từng dạo phố với cô ta một lần.

...

Đi ra từ nhà hàng Tây đã 9 giờ tối.

Mọi người đều ăn uống vô cùng vừa lòng, tốp năm tốp ba kết nhóm, Miêu Miêu

đã đặt phòng bao KTV, báo địa chỉ trong nhóm: "Mọi người chơi vui vẻ nhé,

toàn bộ rượu ghi sổ, giám đốc Thẩm thanh toán! Lúc về nhớ chú ý an toàn,

đừng uống quá nhiều, ngày mai còn phải đi làm."

Nói xong, chuẩn bị rời đi với Thẩm Loan.

"Giám đốc Thẩm không đi sao?"

Thẩm Loan xua tay: "Còn có chút việc chưa xử lý xong."

Cô đã mở lời giải thích, mọi người cũng không khuyên nữa.

Trở lại sơn trang Đông Li, Thẩm Loan chưa thấy Quyền Hãn Đình ở phòng

khách, đang đứng ở cửa thang máy đã nghe thấy tiếng súng phát ra từ ngầm

trường bắn.

Cô không đi xuống mà lên lầu về phòng.

Mở máy tính, kiểm tra mail, có một mail mới nhất chưa đọc được gửi tới từ nửa

tiếng trước, người gửi là Mr. Yi.

Thẩm Loan click mở, nhanh chóng xem.

Ánh mắt từ từ tăm tối, sau đó mới dần dần trở về bình thường, cuối cùng nhẹ

nhàng bật cười, đôi mắt hình như có thâm ý.

"Thì ra là thế..."

Thiên Cơ này hạ cờ cũng thật ghê!

10 giờ, Quyền Hãn Đình còn chưa về phòng.

Thẩm Loan đóng máy tính, đi xuống phòng khách lầu một, đã không nghe thấy

tiếng súng từ trường bắn truyền ra, nhưng có người nói chuyện ở sân huấn

luyện.

"Bao nhiêu rồi?"

Sở Ngộ Giang điểm số.

Quyền Hãn Đình tiếp tục.

Đúng lúc này, một bóng dáng mảnh khảnh đột nhiên xuất hiện ở cửa vào.

Thẩm Loan bước chân khựng lại, người đàn ông đang nắm thanh ngang, lần

lượt hoàn thành động tác kéo xà với tốc độ đáng kinh ngạc, nửa người trên để

trần để lộ ra những đường cơ mượt mà như một con báo đang đợi tấn công, lúc

nào cũng sẵn sàng chiến đấu và chém giết.

Sôi sục, trào dâng, mạnh mẽ có lực.

Mà Sở Ngộ Giang đứng một bên, tận chức tận trách đếm số.

Mười phút sau, đếm đủ một trăm, người đàn ông mới buông xà ngang, kết thúc

huấn luyện.

Thẩm Loan lấy một chiếc khăn lông tren giá xuống đi tới.

Quyền Hãn Đình không nhận, rướn đầu đến trước mặt người phụ nữ.

Thẩm Loan ngừng lại.

Anh giữ nguyên tư thế kia như đang chờ đợi cái gì.

Cô bất đắc dĩ cười, sau đó cầm khăn lông lau mồ hôi cho anh.

"Ừm, đúng rồi." Lục gia rất vừa lòng, híp mắt như chú gấu trắng ăn vụng mật

ong.

Còn sao lại là gấu trắng mà không phải gấu đen...

Da Quyền Hãn Đình vốn đã trắng, sau khi vận động xong lại càng trắng hồng,

so với hoa sen mùa hè còn mỡ màng tinh xảo hơn.

"Trẻ con!" Thẩm Loan bĩu môi, trên tay dùng lực.

Không nghĩ tới, lại đúng ý đùa giỡn của người đàn ông: "Cục cưng, thật ra anh

không ngại em dùng thêm chút sức nữa."

Hai chữ "Cục cưng" không chỉ khiến hai má Thẩm Loan phiếm hồng, còn

khiến Sở Ngộ Giang không thể không chạy, sợ chậm một bước sẽ bị diệt khẩu.

"Gia, không còn chuyện gì khác tôi ra ngoài trước đây!" Nói xong, không đợi

Quyền Hãn Đình gật đầu, chạy như bay.

Lục gia khó có khi thả thính, thật ra anh ta còn rất muốn xem chẳng qua chỉ sợ

nhìn đã mắt xong thì cái mạng nhỏ cũng không còn, anh ta cảm thấy còn sống

vẫn quan trọng hơn.

Cho dù không bị diệt khẩu, cũng sợ bị sặc chết.

Suy cho cùng, thứ như cẩu lương thật sự không thể ăn, càng không thể nuốt.

Cho nên, anh vẫn nên chạy là thượng sách.

Thẩm Loan nhét khăn lông vào ngực anh: "Đều tại anh, không có việc gì thả

thính cái gì, dọa người ta bỏ đi rồi."

Quyền Hãn Đình lau mồ hôi sau lưng hai cái, nghe vậy, cười tà không bớt: "Là

do cậu ta có mắt."

"Đã trễ thế này còn huấn luyện thể năng?"

"Yên tâm, ông đây có rất nhiều sức, huấn luyện thể năng rồi, chờ lên giường

vẫn còn có thể làm chuyện khác."

Thẩm Loan: "..."

"Thử xem?"

"Nghĩ hay quá! Cả ngày chỉ nhớ thương chuyện đó, anh như vậy còn đòi làm

"gia"?"

"Gia làm sao? Gia cũng là đàn ông, có nhu cầu sinh lý bình thường."

Nghe thấy thật đường hoàng, thật đúng lý hợp tình.

Thẩm Loan lười phản ứng với anh, xoay người muốn chạy, giây tiếp theo đã bị

rơi vào một vòng ôm ấm áp.

"Sợ rồi?" Người đàn ông khẽ dí sát đôi môi mỏng vào tai cô, khẽ thì thầm, hơi

nóng như thiêu đốt: "Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở bể tắm ngầm

trong suối nước nóng, em chủ động mãnh liệt như vậy, đáp trả anh một cái tát"

nói xong, đầu lưỡi chạm vào phía mà Thẩm Loan đã tát: "Cái loại cảm giác đó

đến bây giờ ông đây vẫn nhớ rõ."

Thẩm Loan nhướng mày, để mặc anh ôm: "Cảm giác gì?"

"Kinh ngạc, mới lạ."

Lần đầu tiên có một người phụ nữ dám mắng anh, tát anh.

Thẩm Loan quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, sự giảo hoạt chớp nhanh qua đáy

mắt: "Em thấy, do anh thiếu đòn."

"Lặp lại lần nữa?"

Lực đột nhiên siết chặt, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô.

"Xuýt... Nhẹ chút! Anh muốn ghì chết em đấy à?"

"Lúc đó thật sự có ý nghĩ này, nhưng, không phải ghì mà là — làm."

"Xùy — chỉ bằng chút trò mèo ba chân của anh?"

Trò mèo ba chân...

Mèo ba chân...

Sao anh có thể là mèo chứ?!

Dù sao cũng nên là lão hổ chứ?

Thẩm Loan: "..." Suy nghĩ lệch lạc quá nghiêm trọng.

Đã lâu không luyện, Thẩm Loan nhất thời ngứa nghề.

Đeo bao tay quyền anh lên, đứng yên trước bao cát, Quyền Hãn Đình khoanh

tay trước ngực, đứng bên cạnh là giáo viên hướng dẫn.

"Đừng quên tư thế."

Thẩm Loan quay đầu lại, cột tóc đuôi ngựa cao vẽ một đường vòng cung mượt

mà trên không trung, cằm hơi nhếch lên, ánh mắt cao ngạo: "Anh đang nghi ngờ

em hay là không tin bản thân?"

Quyền Hãn Đình cười tà, bày ra tư thế đầu hàng: "Anh sai."

Thẩm Loan nhếch môi, song quyền đánh xuống, ngay cả dáng vẻ khiêu khích

cũng phá lệ khiến người khác yêu thích.

Hai bàn chân hơi song song với nhau, khoảng cách rộng hơn vai một chút, hai

đầu gối hơi khụy xuống cạnh nhau và dạng ra, bàn chân trái không di chuyển,

bàn chân phải xoay ngược chiều kim đồng hồ, xoay người 25 độ với trọng tâm

ở phía trước bàn chân. Lòng bàn tay và gót chân phải kiễng chân.

Quyền Hãn Đình gật đầu: "Không tồi."

Người phụ nữ thả lỏng ngực, hạ mông, thu cằm, tay trước nắm nhẹ thành quyền,

nâng cánh tay cong lên cao ngang cằm, cẳng tay và cánh tay tạo thành góc 100

độ, tay sau nhẹ nắm thành quyền, nâng cánh tay lên, cẳng tay và cánh tay tạo

thành góc nhỏ 60 độ, rồi sau đó —

Đột nhiên ra quyền!

Bụp —

Thẩm Loan nhìn chằm chằm vào bao cát, vô cùng chăm chú; Quyền Hãn Đình

lại nhìn cô, nhìn không chớp mắt.

Hai mươi phút sau.

"Gần được rồi, có khoảng thời gian em không luyện, dùng nhiều sức quá cẩn

thận ngày hôm sau tay đau."

Thẩm Loan bây giờ mới thu tay lại, hít sâu, bỏ bao tay, ném sang một bên.

Quyền Hãn Đình cầm dầu tăng cường gân mờ máu ứ của ông Trâu đặc chế đổ

vào lòng bàn tay, hai tay xoa nhẹ rồi sau đó xoa bóp nhẹ nhàng cho Thẩm Loan.

"Có cảm giác gì không? Đau không?"

Thẩm Loan không khỏi bật cười: "Dù gì cũng đã từng luyện, em vô dụng vậy

sao?"

Người đàn ông véo véo bờ vai mảnh khảnh của cô giống như chỉ sợ dùng thêm

chút sức là có thể bẻ gãy, khoa tay múa chân một hồi, cười khẽ: "Thế này gọi là

không vô dụng?"