Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 545



"Hình như cậu rất tự hào?" Người cảnh sát ngồi bên phải tương đối lớn tuổi,

cũng thân thiện hơn người ngồi bên trái một chút, lời nói này của ông ấy như

đang nói chuyện trong nhà.

Kha Dân cũng không dám thả lỏng: "Chuyển bại thành thắng, biến lỗ thành lãi,

ai làm được thì cũng sẽ tự hào, không chỉ mình tôi."

"Cho nên, ngay từ đầu cậu đã biết rằng giá cổ phiếu sẽ đạt đỉnh trong một

khoảng thời gian ngắn vào cuối ngày?"

Kha Dân lắc đầu, chững chạc đàng hoàng nói: "Ông nói sai rồi, không thể dùng

"Cho nên" được, vì giữa hai thứ chẳng có quan hệ nhân quả gì cả."

Hai cảnh sát liếc nhau.

Người đang thân thiện đột nhiên trở nên sắc bén: "Nếu không biết chuyện gì từ

trước, thì chỉ trong năm giây ngắn ngủi, sao cậu có thể phản ứng kịp được?"

Chớ nói chi là sáu tài khoản liền cùng thao tác.

Rõ ràng như vậy là đã có chuẩn bị từ trước, chờ thời cơ thích hợp, tung ra bán

hết!

Kha Dân cười khổ: "Thị trường chứng khoán thay đổi trong nháy mắt, đối với

thao tác viên mà nói, một giây cũng có thể quyết định sống chết, huống chi là

năm giây? Không hề ngắn chút nào."

"Cậu chuẩn bị đầy đủ, có thể thấy rằng đã tính toán từ trước!"

"Tôi chỉ đang đánh cược mà thôi."

"Cược gì?"

"Thị trường chứng khoán có nguy hiểm, nhưng cũng ẩn giấu cả sự may mắn.

Rất nhiều người đột nhiên giàu sau một đêm, những người mất tất cả trong nháy

mắt cũng không ít. Tiền là của công ty, tôi chỉ đang cố gắng có được một cơ hội

thăng chức."

Trong mắt người đàn ông rực cháy.

"Vậy cậu có nghĩ tới việc, hành động không đúng đắn, cũng có thể mất cả chì

lẫn chài!"

"Đương nhiên là tôi có nghĩ tới, nhưng dù có tệ đến đâu thì cũng không thể tệ

hơn tình huống trước được, lấy ngựa chết làm ngựa sống, nói không chừng còn

có đường lui."

"Tiền triệu như thế, cậu có thể tự bỏ ra sao?" Đôi mắt của người cảnh sát có

thâm niên sáng như đuốc.

Khóe miệng Kha Dân giật giật: "Cùng lắm thì từ chức."

"Nghe cậu nói như một người có dã tâm."

"Tôi thấy là người cuồng công việc thì đúng hơn."

"Nhưng tôi cũng không tin được là cậu chẳng chuẩn bị gì từ trước, mà lại có thể

bỏ ra số cổ phiếu trong sáu tàu khoản chỉ trong năm giây như thế." Cảnh sát trẻ

tuổi nói chuyện rất cẩn thận.

"Đồng chí cảnh sát, số tiền mà tôi kiếm về cho công ty cũng không ít.

Ngụ ý, cho dù bị lỗ, anh ta vẫn còn đường lui.

"Vớ vẩn!"

Kha Dân nhíu mày: "Cho dù các người có hỏi thế nào, hỏi bao nhiêu lần đi nữa,

thì câu trả lời của tôi vẫn là như vậy... Không có nội gián trong giao dịch, cũng

không có hành vi gian lận nào!"

"Nếu như Thẩm Loan không kiềm được mà ra tay trước, cậu có biết kết cục của

mình là gì không?"

Anh ta hung ác cắn đầu lưỡi mình, dùng hành động này để khắc chế linh hồn

đang run rẩy theo bản năng: "Thanh, giả, tự, thanh."

"Mạnh miệng!" Nương theo tiếng quát là một tiếng động khác, cảnh sát trẻ tuổi

vỗ bộp lên bàn.

Trong nháy mắt đó, Kha Dân suýt nữa đã không chịu được. Nhưng lời nói cách

đây không lâu của Thẩm Loan lại vang lên bên tai anh ta.

"Nhỡ kĩ, tất cả chỉ là trùng hợp, chúng ta không làm gì cả, anh cũng không biết

gì cả. Không phạm pháp, không phạm tội. Chống đỡ được thì chúng ta sẽ an

toàn, nếu không chịu được thì chúng ta coi như xong."

Phải chống đỡ!

Kha Dân cắn chặt răng, gằng từng câu từng chữ: "Tôi nói... Thật, không, có."

Thấy anh ta bướng bỉnh như thế, hai cảnh sát cảm thấy nhức đầu, mờ mịt nhìn

về hướng tấm kính thủy tinh, mồ hôi lạnh dần dần chảy ra sau lưng.

...

Trong phòng hội ý chỉ cách phòng thẩm vấn một tấm kính thủy tinh, người đàn

ông mặt mày nghiêm túc, đôi mắt thâm thúy nhìn nhận hết tất cả buổi thẩm vấn

vừa rồi.

"Trợ lý Tôn, anh xem..."

Tôn Kiếm, trợ lý của ông Lâm.

Anh thu tầm mắt lại: "Đừng hỏi nữa, thả bọn họ ra đi."

"Có thể... Còn ông Lâm thì sao?" Người bên cạnh muốn nói lại thôi.

"Không hỏi được gì, tiếp tục nữa thì cũng chỉ lãng phí thời gian."

"Có thể tra tấn."

Tôn Kiếm quay đầu lại, lạnh lùng nhìn người đó một cái, đối phương thấy tê cả

đầu, anh ta... Nói gì sai sao?

"Đi đường tắt nhiều, lúc nào cũng nhớ đi con đường ấy, nên không đi theo

đường lớn nữa sao?"

"Tôi..."

Tôn Kiếm cười lạnh một tiếng, cất bước rời đi.

"Không phải... Tôi chỉ nói thế thôi..." Người kia vội vàng đuổi theo.

"Mở cửa."

"Trợ lý, như vậy..." Người kia có vẻ khó xử.

Tôn Kiếm nhìn anh ta một cái: "Tôi tự đi hỏi."

"... À."

Còn Kha Dân vừa mới thoát khỏi bầu không khí bị đè nén, chưa thấy nhẹ nhõm

được mấy phút, đã cảm thấy có một luồng áp lực khác đè nặng trên đầu vai.

Anh ta chậm rãi giương mắt lên, lọt vào tầm mắt là một gương mặt bình tĩnh,

khuôn mặt không tính là xuất sắc, nhưng hơn người khác ở khí chất hơn người.

Chỉ thấy người đàn ông ngồi xuống trước mặt anh ta, bốn mắt nhìn nhau.

"Kha Dân." Người đó mở miệng gọi tên anh ta.

"... Vâng." Nhịn sợ hãi xuống, anh ta muốn cười một cái, nhưng lại phát hiện ra

điều đó quá tốn công.

"Có biết khi tội danh được thành lập thì sẽ phải ngồi tù mấy năm không?"

Ánh mắt anh ta lóe sáng, rồi anh ta cụp mắt xuống. Kha dân làm đến nước này,

điều hiểu rõ nhất chính là « chứng khoán pháp", mặc dù khi lên tòa án thì sẽ cân

nhắc để điều chỉnh hình phạt theo tình hình thực tế, nhưng dù sao cũng không

chênh lệch quá nhiều.

"... Biết."

"Vậy mà anh còn cố tình vi phạm?" Giọng điệu nặng nề giống như một cái chùy

nện lên ngực Kha Dân.

Anh ta dùng giọng điệu khàn khàn, dường như là sự kiên trì phát ra từ trong

tiềm thức: "Tôi không..."

"Đúng là anh không làm..."

Kha Dân đột nhiên giương mắt, ánh mắt sáng quắc nóng bỏng: "Anh tin tôi?!"

Anh ta nói khá gấp gáp, giống như đang cố gắng hết sức để chứng minh cái gì

đó.

"Chỉ cần anh nói ra người phía sau là ai."

Ánh sáng trong mắt Kha Dân dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng lại trở nên

bình lặng: "Vẫn là câu nói kia."

"Không nói?" Tôn Kiếm cười lạnh: "Vậy để tôi nói thay anh! Có phải Thẩm

Loan không?!"

"..."

"Anh giấu diếm thay cô ta, nhưng có nghĩ đến việc cô ta có khả năng bảo vệ anh

hay không không?"

Kha Dân nhíu mày. Tôn Kiếm: "Trong vòng ba giây bán ra được hai triệu cổ

phiếu, nếu là một tài khoản, tôi tin. Nhưng sáu tài khoản đồng thời hành động,

ngoại trừ việc đã biết trước tin tức nội bộ, có chuẩn bị trước, tôi không nghĩ

được lý do gì khác."

"..."

Tôn Kiếm lật tập tài liệu trước mắt ra: "Ba mẹ anh đều là công nhân viên chức

của xí nghiệp nhà nước, trong nhà chỉ có một mình anh là con trai, vui vẻ hòa

thuận, nếu như anh chỉ vì một việc đó mà phải ngồi tù, vậy thì đó là nỗi đau lớn

cỡ nào đối với họ?"

Hô hấp của Kha Dân khó khăn: "Anh đang uy hiếp tôi?"

Vào lúc này, trong lòng anh ta rất rối loạn

Tôn Kiếm khoanh hai tay lại, đặt lên mặt bàn, vừa vặn để trước ngực, thể hiện

tâm trạng nhẹ nhõm và nhàn nhã: "Tôi chỉ đang phân tích lợi hại thay anh, chưa

nói tới uy hiếp. Bây giờ vẫn còn cơ hội, anh suy nghĩ cho kĩ đi, đừng vì một

người không liên quan mà hi sinh cả nửa đời sau."

Nói xong, anh không lên tiếng nữa, bày ra dáng vẻ của một người thợ săn thảnh

thơi, trơ mắt nhìn con mồi đang vùng vẫy giãy chết, lạnh nhạt chắc chắn.

Năm, bốn, ba, hai...

"Tôi..."

"Trợ lý Tôn, bên ngoài..."

Kha Dân bỗng nhiên ngậm miệng, tỉnh táo lại trong nháy mắt. Sắc mặt Tôn

Kiếm đột nhiên trở nên âm u: "Lăn ra ngoài!"

Người báo tin vô cùng luống cuống. Tôn Kiếm không thèm nhìn người đó, chỉ

nhìn chằm chằm vào Kha Dân: "Nói cho tôi biết, vừa nãy anh định nói gì?"

Người đối diện lắc đầu, đón lấy ánh mắt rất có tính uy hiếp của anh: "Tôi chưa

từng làm, cũng không biết: "Người phía sau" nào cả."

Ánh mắt Tôn Kiếm trở nên lạnh lẽo. Kha Dân cắn chặt răng, một giây sau, một

bóng đen bao phủ lấy anh ta, người đàn ông kia đã đứng lên, không nói gì, quay

người rời đi.

...

Bên ngoài phòng thẩm vấn.

"Trợ lý Tôn..."

"Tốt nhất là anh có chuyện gì đó rất quan trọng!" Giọng nói của anh ta có vẻ có

chút tức đến mức thở hổn hển.

Rõ ràng là chỉ thiếu một chút nữa!

"Có tin vừa nhận được từ Ủy ban quản lý."

"Nói!"

"Ông Lâm bảo anh lập tức dẫn theo Kha Dân về bên đó."

"Bây giờ?" Tôn Kiếm nhíu chặt lông mày.

Thẩm Loan và Kha Dân có sự khác biệt về thời gian và lý do khi bị bắt giữ.

Thẩm Loan bị bắt về quân khu, tình huống vô cùng nghiêm trọng, còn Kha Dân

thì có hội ủy ban quản lý trực tiếp nhúng tay, mục đích là để tìm hiểu rõ ràng sự

việc. Thẩm Loan bây giờ đang ở hội ủy ban quản lý, có người của quân đội phái

tới phụ trách trông coi.

Bây giờ ông Lâm lại bảo anh dẫn Kha Dân đi, nghĩa là thế nào? Cho dù trong

lòng rất nghi ngờ, nhưng ngoài mặt anh lại không để lộ ra chút gì, sau khi nghe

xong, anh bèn dặn dò người bên cạnh: "Chuẩn bị xe."

"Rõ!"

Mười lăm phút sau, Kha Dân bị đưa ra khỏi Cục cảnh sát, hai bên trái phải đều

có cảnh sát hình sự áp giải.

"Đưa lên đi." Tôn Kiếm thấp giọng mở miệng.

"Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

"Chỗ nên đến."

Kha Dân nhíu mày.

"Không phải anh vẫn luôn muốn làm đồng lõa cho Thẩm Loan sao? Vậy giờ tôi

giúp anh làm điều đó."

Kha Dân giật mình, lúng ta lúng túng bị người ta đẩy lên ngồi ghế sau, đứng

ngồi không yên.

Tôn Kiếm ngồi vào ghế phụ, nhìn vào kính chiếu hậu: "Bây giờ thẳng thắn thì

còn kịp."

"... Tôi..." Muốn nói lại thôi.

Trong mắt Tôn Kiếm chợt xuất hiện chút tối tăm: "Nếu tôi là anh, thì tôi đã nói

ra từ lâu, đỡ trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Kha Dân có vẻ đã hơi buông lỏng.

"Nói đi, đạo lý thẳng thắn sẽ được khoan hồng không cần tôi dạy chắc anh cũng

hiểu." Giọng điệu dụ dỗ: "Chỉ cần anh nói ra người đứng phía sau thao túng anh

chính là Thẩm Loan..."

"Được, tôi nói!" Kha Dân cắn răng. Tôn Kiếm bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.

"Tôi muốn nói, có thể cho tôi một ngụm nước không? Tôi rất khát, cuống họng

sắp bốc khói rồi."

Tôn Kiếm: "..."

Đúng là hết thuốc chữa!

"Lái xe đi! Còn nữa, không cho phép anh ta uống nước!"

Kha Dân hừ lạnh: "Hẹp hòi!"