Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 560



Vương Trác chợt cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối, vui mừng tham gia báo

danh.

Nhưng kỳ lạ là, dường như anh ta không được giao một công việc cụ thể.

Nhưng mà tới đâu hay tới đó, anh ta làm việc lặt vặt trong văn phòng một thời

gian, mỗi ngày giúp sao chép tài liệu, đóng sách làm bảng biểu linh tinh.

Nhưng thời gian càng lâu, amh ta lại phát hiện bầu không khí của công ty này

không đúng lắm.

Theo lý thuyết một công ty internet mới, thì hẳn là nhân viên trên dưới đều có

trạng thái tinh thần dồi dào và chí chí chiến đấu trào dâng để đối mặt với công

việc.

Nhưng nơi này lại hoàn toàn khác với anh ta tưởng tượng.

Bầu không khí trong nhân viên trầm lặng, tâm sự nặng nề, còn thường xuyên tụ

họp với nhau để thương lượng chuyện gì đó, tư thế cảnh giác kia cũng không

khác đang âm mưu tạo phản lắm.

Có một lần, anh ta mơ hồ nghe được cái gì mà "ông chủ mới", rồi "ra oai phủ

đầu" gì đó.

Sau đó nhiều lần lần truy hỏi, mới rốt cuộc hiểu được.

Hóa ra trang video này đã thay đổi cổ đông lớn, Diệp thị tặng cổ phần cho bên

thứ ba, chuyện này cũng có nghĩa là từ nay về sau không còn được dựa lưng vào

cây đại thụ để hóng mát nữa.

Nhân viên đối với tương lai của trang web và tiền đồ của chính mình đều có thái

độ dè dặt, cho nên mới càng ngày càng sa sút tinh thần.

Ba ngày trước, đơn từ chức đầu tiên được gửi lên, cơ cấu nguồn nhân lực của

công ty nghênh đón một trận tuyết lở đang sụp xuống.

Mọi người sôi nổi nộp đơn xin từ chức.

Hành vi như vậy rốt cuộc cũng kinh động đến vị cổ đông lớn được Diệp thị tặng

cổ phần.

Rất nhanh, bên kia đã thông báo đến đây nói là người hôm nay sẽ đến, máy bay

12 giờ, có số hiệu chuyến bay, chính là lịch trình đang thông báo trong chương

trình phát thanh.

Vương Trác với tư cách là người rảnh rỗi nhất công ty, nhiệm vụ tiếp đón vinh

quang tất nhiên sẽ rơi xuống vai anh ta.

Ngoài một cái tên ra, anh ta cũng chẳng biết chút gì về vị cổ đông lớn này cả,

bởi vậy ngu ngốc làm tấm bảng tên này, từ lúc thông báo chuyến bay hạ cánh

đến bây giờ người ra ngoài liên tục, anh ta trước sau vẫn giơ tấm bảng, không

động đậy gì.

Thẩm Loan...

Nghe tên, hẳn là một người phụ nữ.

Bỗng nhiên, một đôi giày cao gót màu nude đập vào mi mắt, thuận thế nhìn lên

trên, là ống quần Tây rộng thẳng tắp, không khó để tưởng tượng trong ông quần

đó là cặp đùi tinh tế thon dài cỡ nào.

Tiếp tục nhìn theo, ánh mắt Vương Trác cuối cùng cũng dừng hình ảnh ở trên

mặt đối phương: Khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt hờ hững, làn da trắng đến phản

quang!

Mà cô gái giờ phút này cũng bình tĩnh nhìn phía anh ta, bốn mắt nhìn nhau —

Ánh mắt Vương Trác hơi bị nóng một chút, trong mắt lộ ra thẹn thùng: "Cô gái

này, cô... Có việc gì sao?"

Anh ta nghĩa, nếu như hỏi số điện thoại, nhất định không nói hai lời mà cho

ngay!

Nếu như bày tỏ ngay tại chỗ, cũng không phải không thể cân nhắc.

Hí hí...

"Tôi là Thẩm Loan."

"!"Vương Trác sợ hãi.

"Không phải tới đón tôi sao?" Giọng nói cô gái nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh:

"Đi thôi."

Nói xong, lướt qua anh ta lập tức đi về phía trước.

Vương Trác sững sờ, phỏng tay ném tấm bảng đi, nhanh chóng đuổi theo:

"Thẩm, tổng giám đốc Thẩm, xin chào! Tôi là Vương Trác, đại diện cho công ty

hoan nghênh ngài đã đến!"

"Vậy sao? Công ty sẽ hoan nghênh tôi à?" Thẩm Loan đột nhiên mở miệng,

cười như không cười, bước chân lại không dừng lại.

Vương Trác nghiêm trang: "Tất nhiên! Ngài là cổ đông lớn, là Thần Tài.

Chuyện đó, để tôi cầm valy cho, chắc là nặng..."

Hai người ra tới sảnh, đi lên một chiếc xe cho thuê, Thẩm Loan nói tên khách

sạn.

Suốt dọc đường, bên trong xe yên tĩnh không nói chuyện.

Tài xế nhìn thẳng phía trước, trong khi một nam một nữ im lặng ngồi ở phía

sau.

Vương Trác thỉnh thoảng quay đầu hoặc đánh giá Thẩm Loan, hoặc tò mò nhìn

trộm, quan trọng là anh ta còn tự cho là không bị phát hiện, không ngờ, đã sớm

bị đương sự nhìn vào trong mắt.

Thẩm Loan ung dung—

"Anh đang nhìn gì thế?"

"Cô." Buột miệng thốt ra, đến lúc phản ứng lại, Vương Trác hận không thể cho

mình một cái tát.

"Đẹp không?"

"Đẹp, đẹp..."

Anh ta không nói dối.

Thẩm Loan mặc một cái áo sơ mi màu đen, phối với quần Tây dài, quần áo tổng

thể tối màu, nhưng làn da cô lại rất trắng, hai màu tương phản với nhau, không

những không quá già dặn mà ngược lại có một loại quyến rũ độc đáo, cực kỳ

gợi cảm.

Cô nhìn qua rất trẻ tuổi, nhưng khí thế cả người lại giống như một người giàu

kinh nghiệm trong giới kinh doanh. Cho dù là thần thái, hay là cách nói năng

đều lộ ra một tác phong tinh anh, trầm ổn không giống những cô gái tuổi này.

Có loại người trời sinh đã nhanh hơn người khác một bước, bạn cùng lứa tuổi

còn đang đi dạo phố mua sắm, tùy hứng làm nũng, thì cô lại sớm đã luyện được

bản lĩnh đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.

...

Ngày hôm sau, Thẩm Loan ở khách sạn ngủ đủ một giấc, đồng hồ sinh học

đúng giờ đánh thức cô.

Rời giường, rửa mặt, sau đó lấy một bộ chính trang trong valy.

Cô gái khí chất mặc màu đen lạnh lùng, dây buộc ôm sát vòng eo, thiết kế hai

tầng xấp ly càng làm nổi bật dáng người, ống quần Tây thẳng che khuất một

nửa giày cao gót, chỉ lộ ra phần SergioRossi.

Phối hợp với túi Hermes bạch kim, làm tôn lên sự giỏi giang khí chất.

Lúc Vương Trác đứng ngoài khách sạn nhìn thấy Thẩm Loan, suýt nữa nhìn đến

hoa mắt choáng váng.

Ừng ực...

Nuốt nước miếng!

Thẩm Loan kéo cửa xe rồi ngồi lên, lúc này mới phát hiện Vương Trác đang

ngồi trên ghế lái, nắm chặt vô lăng không biết đang ngẩn người cái gì.

"Xe của anh?"

Vương Trác lắc đầu, nhếch miệng cười xán lạn: "Sao tôi mua nổi chứ? Đây là

tài sản công ty."

"Ừm."

Khởi động động cơ, vững vàng chạy nhanh đ.

Thời gian sau đó, Thẩm Loan bắt đầu cúi đầu lật xem một ít tư liệu của onion

video mà Quyền Hãn Đình giúp cô điều tra, bên trong bao gồm tình hình tài sản

của công ty sau khi chuyển nhượng cổ phần, tình hình tài chính, cùng với các

thông tin cơ bản về các phòng ban khác nhau...

Mấy thứ này trước đây cô đã xem qua rất nhiều lần, cơ bản đã nhớ kỹ trong

lòng, nhưng xem lại một lần nữa là vì bảo đảm không có bất kỳ sai sót nào.

Onion video là bước quan trọng để cô thành lập đế quốc giải trí, tương lai sẽ trở

thành khái niệm và hình tượng chủ yếu của công ty để phát triển, Thẩm Loan

không thể không cẩn thận.

Từ tư liệu xem ra, quy mô cũng không lớn, mà trên thực tế là một công ty

internet kiểu mới, nên cũng không cần quan hệ nhân sự quá mức phức tạp.

Trước mắt mà nói, công ty ngoại trừ Thẩm Loan là ông chủ lớn ra, còn cần phải

có một tổng giám đốc, cấp dưới cần ba bộ phận: bộ phận nhân sự, bộ phận tài

chính, bộ phận marketing. Mà nội bộ kỹ thuật chủ yếu cấu thành từ hình thức

nhóm, bao gồm nhóm nội dung, nhóm vận hành, và nhóm quan hệ công chúng

(Pr).

Lúc Thẩm Loan đến công ty, nhân viên cơ bản đã tới đủ, vẫn chưa xuất hiện

hiện tượng đến muộn tập thể như ở Minh Á.

Vương Trác có chú ý đến phản ứng của mọi người, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt

kinh ngạc rồi lại kinh ngạc của mọi người, cũng không có tốt hơn anh ta là bao!

"Chào mọi người, năm phút sau mở họp." Thẩm Loan dứt khoát nhanh nhẹn nói

ra chỉ thị, nói xong, lập tức xoay người vào phòng họp bên cạnh.

Trong lúc đó còn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, giống như đang tính giờ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, giây tiếp theo, xúm lại xúm lại vây Vương Trác ở

trong, giống như một hai phải hỏi ra gì đó mới bằng lòng bỏ qua.

"Vương Trác, chuyện gì xảy ra thế?"

"Người đẹp này sẽ không phải là ông chủ chứ?"

"Nhìn qua cũng quá trẻ tuổi..."

"Còn rất xinh đẹp!"

Mồm năm miệng mười, không ai ngoại lệ, tiêu điểm chú ý đều ở Thẩm Loan.

Vương Trác chờ mọi người dừng lại, hắng giọng một cái, mới không nhanh

không chậm mà mở miệng: "Thứ nhất, như mọi người đã thấy, vị này chính là

bà chủ lớn mà ngày hôm qua tôi đã đón ở sân bay; thứ hai, lúc ấy tôi cũng

không thể tin được giống như mọi người."

"Thật hay giả thế?"

"Sao tôi cảm thấy dường như có chút nực cười?"

"Quá rõ ràng, hoặc là phú nhị đại*, hoặc là tình nhân nhỏ được bao nuôi!"

* Thế hệ con nhà giàu thứ hai.

Về phần được ai bao nuôi, vậy phải xem ông chủ ban đầu của công ty là ai.

Diệp Quân Hào...

Chậc chậc! Tuổi như thế mà làm ba của cô ta cũng dư dả đấy?

Hiện giờ ông chủ bị bệnh qua đời, lại giao một công ty đeo tương lai xán lạn

như thế vào trong tay một con tình nhân tiểu tam như vậy, ôi...

Kẻ có tiền đều thích chơi như vậy sao?

Lời này vừa nói ra, mọi người đều trầm mặc.

"Được rồi, chỉ còn hai phút, mọi người chuẩn bị mở họp đi!"

...

Năm phút, không nhiều không ít, vừa vặn.

Trong phòng họp.

Thẩm Loan bình tĩnh ngồi trên vị trí đầu não, khuôn mặt lạnh lùng không chút

biểu cảm, bộ vest màu đen càng làm cho cô sâu không lường được.

Bên tay phải là tổng giám đốc Trình Lượng, trên mặt luôn treo nụ cười ôn hòa,

nghe nói rất được lòng đám nhân viên, nhưng trên thực tế, trong tay Thẩm Loan

có rất nhiều bằng chứng anh ta ngầm chiếm tài sản công ty từ nhiều năm trước

tới nay.

Nếu lúc trước Tưởng Thạc Khải đồng ý tới Hồng Kong này, tiếp nhận onion, thì

bây giờ làm gì có tay họ Trình này?

Chiếm vị trí tổng giám đốc, ngầm xúi giục mọi người từ chức, hết lần này tới

lần khác tạo áp lực cho cô, nghĩ đến đây, Thẩm Loan rũ mắt, cũng thuận thế thu

lại kích động lạnh lẽo trong mắt.

Mọi người đến đông đủ.

Thẩm Loan đứng lên, vóc người cô vốn cao gầy, hôm nay lại mặc vest, càng

thêm thon dài lạnh nhạt.

"Thẩm Loan, tên của tôi. Nữ quan, Loan."

Mọi người biết, đây là cô tự giới thiệu.

Nhưng chờ trái chờ phải lại không có thông tin gì nữa, chẳng lẽ... không nói

thêm gì nữa à?

"Chu Tương." Đột nhiên không kịp dự phòng bị gọi tên,vị thứ ba bên phải lộ ra

vẻ mờ mịt, đối diện với ánh mặt lạnh thấu xương của Thẩm Loan, không hiểu

sao hơi e ngại, nhưng không thể không căng da đầu lên tiếng —

"Thẩm, ngài có gì phân phó?"

"Cô là trưởng phòng HR, nói tình huống của tất cả mọi người, cho cô... Hai

phút."

Vẻ mặt Chu Tương hơi rùng mình, rõ ràng cô ta cũng là một trong những kẻ

gây chuyện, ồn ào muốn xem ông chủ như thế nào, nhưng chân chính đứng

trước mặt Thẩm Loan, cô ta lại không dám chậm trễ chút nào, từ chỗ của mình

nhìn khắp mọi người: "Nhóm nội dung gồm Mic, A Khải... Nhóm kỹ thuật có

Peter, Đại Hoa..."

Tiếp theo đến bên trái: "Đây là thành viên của tổ quan hệ công chúng, Tôn Phái

Chu, Lưu Đông Thanh... Cuối cùng, hai vị còn lại này là trưởng phòng tài chính

Dương Điệp, trưởng nhóm thị trường Đường Kiều."

Theo những người mà Chu Tương giới thiệu, ánh mắt Thẩm Loan cũng thuận

thế đảo qua những người này, trong đó có một người bị cô nhìn chằm chằm nhìn

rất lâu, cho đến khi người đó sợ hãi trong lòng.

"Dương Điệp, cô nói tình hình tài chính trước mắt của công ty đi." Thẩm Loan

tiếp tục điểm danh.

Có Chu Tương trước đó rồi, người bị điểm danh đã có chuẩn bị tâm lý, đang

định đứng lên lại bị Thẩm Loan giơ tay ngăn lại —

"Không cần đứng, ngồi nói."

Chu Tương đứng dậy là vì để tiện chỉ người cho cô xem, Dương Điệp không

cần phải làm vậy.

"Tài sản cố định hiện tại của công ty bao gồm, một số bàn làm việc, máy pha cà

phê..."

"Chọn trọng điểm, cô chỉ có ba phút." Thẩm Loan mở miệng đánh cắt ngang cô

ta.

"Từ số liệu thống kê của quý trước mà nói, biểu ghi nợ vay vốn lợi nhuận... Nếu

tích lũy vốn dự phòng... báo cáo lãi... nợ xấu để lại khoảng có..." Dương Điệp

một hơi nói xong, sau khi xác định không để sót thì gật đầu với Thẩm Loan, tỏ

vẻ báo cáo xong.

Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng: "Người tiếp theo sẽ tiếp tục, hai phút."

Nhân lực và tài vụ đều báo cáo xong, giờ chỉ còn lại thị trường.

Đường Kiều hắng giọng: "Tôi chịu trách nhiệm chính trong việc liên hệ với các

đối tác, trong đó chủ yếu đề cập đến đài truyền hình địa phương và các kênh

không dây trên đảo Hồng Kong..."

Tiếp theo đến lượt những nhóm nhỏ, mà huyên náo nhất chính là những người

này!

"Các thành viên trong nhóm và tổng giám đốc ở lại, ba vị trưởng phòng có thể

lựa chọn rời đi, cũng có thể đứng đây quan sát."

Ối...

Lời này nghe, sao giống muốn giết heo mổ trâu thế?

Còn đứng ngoài quan sát...

Thẩm Loan đưa tư liệu đã chuẩn bị trước đó cho Vương Trác, ý bảo anh ta phân

phát cho mọi người: "Ở đây có trang web video cùng loại của Tam Gia, bên

trong có tài liệu kỹ càng tỉ mỉ và tình hình kinh doanh, giả sử muốn cùng chúng

ta cạnh tranh độc quyền đại lý cho phim truyền hình TVB."

"Hiện tại mấy người có mười lăm phút, nhóm nội dung trong thời gian quy định

phải đưa ra thiết kế trang web duy nhất, càng tỉ mỉ càng tốt; sau đó giao cho

nhóm kỹ thuật thực hiện hoàn thành, bởi vì thời gian có hạn, không yêu cầu

thiết kế cụ thể chi tiết, chỉ phác thảo qua phần sườn, cuối cùng, nhóm quan hệ

công chúng viết một phần quảng cáo tạo động lực cạnh tranh, yêu cầu nội hàm,

nội dung, và các phương diện khác phải áp đảo công ty Tam Gia."

"Tổng giám đốc Thẩm, ngài đang nghi ngờ năng lực của mọi người sao?!"

Trưởng nhóm nội dung nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng.

Vương Trác đưa tài liệu đến trước mặt anh ta, nhịn không được nói ra một câu:

"Tổng giám đốc cũng không có ý này, chẳng qua..."

Thẩm Loan giơ tay, cắt ngang lời nói của anh ta.

Nhóm trưởng nội dung cười lạnh: "Dù sao cũng phải cho mọi người một lý do

chứ?"

"Không sai, đây là một cuộc khảo nghiệm, cũng gián tiếp cho thấy tôi không

hoàn toàn tin tưởng mấy người. Lý do này đủ chưa?"

Lời nói tới làm trở tay không kịp, luôn đặc biệt đả thương người khác.

Không chỉ nhóm trưởng nội dung sững sờ, những người khác cũng giật mình

mà nhìn Thẩm Loan.

Cô gái lại giơ tay ra, không có gì lớn lao: "Xin lỗi, có thể là tôi có chút thẳng

thắn. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, anh cũng trực tiếp như vậy, vậy thì tôi cũng

không thể quá mức quanh co lòng vòng."

Lời này, vả mặt, vang lên tiếng: Bốp Bốp Bốp.

Nhóm trưởng nội dung giật giật miệng, lại không phát ra âm thanh, hiển nhiên

là đã bị nghẹn.

Anh không khách sáo, cũng đừng trách tôi cũng không khách sáo, uy nghiêm

của bà chủ không thể khiêu khích.

Chương 559: Không phục thì cút đi, V587

Không khí lập tức ngưng tụ lại.

Ngay cả hơi thở của mọi người cũng trở nên thật cẩn thận.

"Là tôi báo cáo đấy." Thẩm Loan lặp lại lần nữa, đối diện với ánh mắt chất vấn

của Trình Lượng, cô nở nụ cười thong dong thả bình tĩnh, không có một chút

xin lỗi cùng áy náy nào.

Cây ngay không sợ chết đứng.

"...Vì sao?" Trình Lượng nhấp nháy cánh môi, nghi ngờ nhìn cô, đáy mắt vậy

mà lại lộ ra một tia uất ức.

Cô gái cũng không vì thế mà thay đổi, gằn từng chữ một: "Bởi vì, anh đã làm."

Trình Lượng theo bản năng muốn phủ nhận.

Thẩm Loan đến trước anh ta một bước: "Tôi có chứng cứ, đã giao cho công tố

viên."

Người đàn ông cuối cùng cũng không còn lời nào để nói.

Trước khi bị dẫn đi, Trình Lượng bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc mà

nhìn về phía Thẩm Loan: "Cô nhất định sẽ hối hận!"

Cô nhoẻn miệng cười: "Vậy, thử xem xem."

Người đàn ông mặc tây trang cầm đầu vung tay lên, trầm giọng nói: "Dẫn đi!"

"Vâng!"

Hai người khác tiến lên, một trái một phải giải Trình Lượng đi ra ngoài.

Chuyện tới hiện giờ, Trình Lượng mới chân chính ý thức được mình sắp sửa

gặp phải tình cảnh thế nào, vẻ mặt không còn bình tĩnh như lúc trước nữa, mà

lại bị sự khủng hoảng thay thế.

Thẩm Loan nhìn thấy "cảnh tượng đổi mặt" này, đúng là phải thừa nhận đó là

— tương đối xuất sắc!

Cho nên ý cười ngày càng lớn hơn, đáy mắt cũng tràn ngập sung sướng.

Nhưng thần thái như vậy dừng ở trong mắt những nhân viên khác, lại làm đáy

lòng người ta phát lạnh, tay chân lạnh lẽo.

Ngay cả khóe môi hơi nhếch lên của cô gái cũng đều bịt kín một loại sát ý trông

thể giải thích được.

Thẩm Loan: "..."

Trời đất chứng giám, cô thật sự chỉ là cảm thấy thú vị mà thôi.

Lại không ngờ sau khi trải qua trận chiến này, hình tượng của cô ở cảm nhận

của nhân viên vậy mà có thể sánh ngang với ác quỷ.

Quá khủng bố!

Cũng không biết có phải bởi con "Gà" Trình Lượng này giết quá ngon nghẻ, cho

nên một hai "con khỉ" còn dư lại cũng trở nên vô cùng ngoan ngoãn thuận theo,

dù sao cũng không có ai lại làm loạn muốn đệ đơn xin từ chức chạy lấy người.

"Tiếp tục cuộc họp."

"Vâng!" Đều nhịp đáp lại làm Thẩm Loan nhịn không được nhướng mày, rất tốt.

Sau đó chính là một ít sắp xếp công việc thường ngày: "...Trước khi tổng giám

đốc tiền nhiệm đến nhậm chức, ba người trưởng phòng cùng ba nhóm trưởng

trực tiếp báo cáo tình hình công việc mỗi ngày của mọi người thông qua email

cho tôi. Trong trường hợp khẩn cấp, không cách nào xử lý được, có thể trực tiếp

gọi điện thoại cho tôi, hiểu không?"

"Hiểu ạ!"

Vương Trác được bổ nhiệm làm trợ lý đặc biệt của Thẩm Loan, chủ yếu phụ

trách giám sát và báo cáo tình hình hoạt động chung của công ty, trực tiếp kết

nối với Thẩm Loan.

Nói trắng ra là, chính là một cái máy theo dõi bằng thịt được Thẩm Loan đặt ở

bên này, tác dụng chủ yếu chính là để lén lút mách lẻo.

Đối với chuyện này, Vương Trác thật ra vô cùng cam tâm tình nguyện.

Trợ lý đặc biệt...

Nghe thấy tên đã rất khí phách, không phải sao?

Hội nghị kết thúc, mọi người nối đuôi nhau rời khỏi đó.

Muốn nhắn nhủ cũng đã nói ra rất rõ ràng, nên sắp xếp cũng đều sắp xếp thỏa

đáng, Thẩm Loan không hề ở lâu, mà lập tức rời đi.

Mọi người nhìn theo bóng dáng dần đi xa của cô, quả tim bay lên cao rốt cuộc

cũng trở về chỗ cũ.

"Hồ... Hù chết tôi rồi! Vị bà chủ mới này thật sự rất trẻ tuổi, nhưng lại nhanh

nhẹn dũng mãnh cũng không phải là giả đâu."

"Trình Lượng chịu thương chịu khó ngần ấy năm, nhưng cuối cùng cũng bị hủy

hết. Người của cục điều tra tội phạm thương mại trực tiếp tới bắt người, tám

chín phần chắc là không sai được, lần này anh ta thật sự gặp chuyện lớn rồi."

"Vốn đang muốn mọi người kết hợp lại để ra oai phủ đầu cho bà chủ mới,

không ngờ cuối cùng bị cảnh cáo lại là chúng ta."

"Hừ! Sau này đừng nói mấy loại lời nói đó nữa." Người nọ mịt mờ nhìn thoáng

qua hướng của Vương Trác.

Đồng nghiệp rụt cổ lại, hậm hực im tiếng.

Đến lúc này, phong ba tập thể nhân viên Onion video từ chức chính thức hạ

màn, uy tiếng và danh tiếng của cổ đông lớn là Thẩm Loan ngày càng tăng lên

Đây là những lời sau này, tạm thời không đề cập tới.

Thẩm Loan rời khỏi công ty, vốn dĩ định về khách sạn, không ngờ trên đường

lại nhận được điện thoại của Diệp Mậu.

"Chị, nghe Lục gia nói chị đang ở Hồng Kong, lúc trước ba qua đời, em vội

vàng tiếp nhận tập đoàn, vẫn chưa kịp gặp mặt nói lời cảm ơn. Đêm nay cùng

nhau ăn một bữa cơm đi, chị của em cũng muốn gặp chị đấy."

Thẩm Loan có chút do dự.

Ở trong suy nghĩ của cô, nhận lấy Onion video đã là chiếm của hời của Quyền

Hãn Đình rồi, nếu lại tiếp xúc với nhà họ Diệp nữa, khó tránh khỏi có được một

tấc lại muốn tiến một thước, dù sao đây cũng là nhân mạch của nhà họ An, cô

vội vàng thì lại giống như có mưu đồ khác, tướng ăn khó coi.

Nhưng mà câu nói tiếp theo của Diệp Mậu lại làm cô không thể không đi —

"Cũng thuận tiện đưa một ít tài liệu của Onion video cho chị, mấy cái đó cũng

là do lúc em sửa sang lại két sắt của ba thì vô tình phát hiện được, không phải là

cố ý để sót lại đâu."

"...Được."

Nếu hẹn bữa tối, vậy thì Thẩm Loan không cần phải về khách sạn một chuyến

nữa, trực tiếp bảo tài xế thay đổi tuyến đường đi nơi đó.

Sky Restaurant*, tên như ý nghĩa của nó, là nhà hàng được xây dựng trên bầu

trời, được làm bằng kính, từ sàn nhà cjo đến mặt tường, thậm chí một vật trang

trí nho nhỏ, đều vận dụng nguyên tố của thủy tinh.

*"Sky Restaurant" có nguồn gốc từ Bỉ và cho đến nay đã " kê bàn " ở hàng chục

quốc gia và khu vực. Dù giá cao và sức chứa hạn chế, "Sky Restaurant" vẫn thu

hút nhiều tín đồ ẩm thực với trải nghiệm ẩm thực "cao cấp" độc đáo.

Khái niệm "Nhà hàng trên bầu trời" lần đầu tiên được đề xuất bởi hai người Bỉ,

nhằm mục đích cho phép thực khách dùng bữa ở bất kỳ địa điểm lý tưởng nào.

Với sự sáng tạo độc đáo và những món ăn đặc sắc từ các đầu bếp nổi tiếng,

"Nhà hàng trên bầu trời" đã trở thành một hit tại Brussels, thủ đô của Vương

quốc Bỉ.

Một trong những người sáng lập, David Giselles, trước đây đã nói trong một

cuộc phỏng vấn với giới truyền thông rằng ý tưởng về "Nhà hàng trên bầu trời"

là một chút "siêu thực" và đáp ứng mong muốn của mọi người đối với bầu trời.

Trải nghiệm ăn uống độc đáo là điểm hấp dẫn.

Từ nơi xa nhìn lại, bàn ghế lơ lửng ở giữa không trung, giống như bị làm phép

thuật, mà người ngồi ở giữa, lại có vài phần giống như thần tiên.

Khách ở trong đó, có thể 360 độ quan sát toàn bộ Hồng Kong.

Lúc vào đêm, nhà nhà đều thắp sáng đèn, đứng ở trên nhà kính treo trên không,

giống như giẫm lên thủy tinh vụn vỡ lộng lẫy, mỹ lệ phi phàm.

Đương nhiên, giá cả một bữa ăn ở chỗ này cũng tương đối chát.

Mà Diệp Mậu trực tiếp bao hết.

Quả nhiên là lên làm tổng tài bá đạo có khác, so với người mấy tháng trước chật

vật tiều tụy khi đến sơn trang Đông Li để xin giúp đỡ, hiện giờ Diệp Mậu rất

khí phách hăng hái.

Thẩm Loan giương mắt nhìn lên, vậy mà thấy được ở trên người cậu ta vài phần

bóng dáng Diệp Quân Hào.

Cũng là trong một khắc này, Thẩm Loan mới hiểu được, vì sao lúc trước Diệp

Quân Hào không tiếc dùng hết nhân tình của nhà họ An, cũng muốn che chở

đứa con trai này kế thừa gia nghiệp.