Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 562



"Lúc trước, hai bên đạt thành hợp tác chiến lược, Onion Video cung cấp nội

dung, mượn từ tài nguyên của truyền thông Quang Ấn để tiến hành phạm vi mở

rộng toàn cầu. Hiện giờ, đã là năm thứ hai hai bên hợp tác, nhưng phía chúng

tôi lại không nhận được 40% hoa hồng như Quang Ấn hứa hẹn."

Nghiêm cẩn: "Không hồi vốn, lấy đâu ra chia hoa hồng?"

"Vậy sao." Thẩm Loan cong môi, đáy mắt hiện lên vẻ mỉa mai: "Nhưng theo

tôi được biết, mỗi năm lãi ròng của Quang Ấn trong lĩnh vực phim truyền đặt ở

Đông Nam Á cao tới chín con số, trong đó phim do Onion video cung cấp

chiếm tới 80%, hiện tại lại nói không hồi vốn? Đầu năm nay, nói dối đều không

cần chuẩn bị bản thảo sao?"

Thẩm Loan cười lạnh: "Anh có thể diễn, nhưng cũng đừng xem những người

khác như người ngu."

Nghiêm Cẩn bị chọc phá tại chỗ, theo lý thuyết hẳn là thẹn quá hóa giận, nếu

không nữa thì chắc là vẫn hơi tức giận?

Nhưng thằng nhãi này cũng chẳng đánh rắm, ngược lại hứng thú bừng bừng

nhìn chằm chằm Thẩm Loan: "Xem ra, hôm nay cô Thẩm có chuẩn bị mà đến?"

"Không còn cách nào khác, thời gian đã lâu, thúc giục đã khó, đòi nợ càng khó

hơn."

Ý là, cô là chủ nợ, mà Nghiêm Cẩn thì thiếu nợ không trả, còn muốn làm bụi

đời quỵt nợ!

Người đàn ông cắn răng.

Ý cười của Thẩm Loan không đổi, đôi mắt đen mang theo vài phần cong cong.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đụng vào nhau.

Cô gái đột nhiên nhíu mày, ánh mắt có một tia nghi ngờ, đột nhiên giơ tay che

nửa khuôn mặt của người đàn ông, chỉ để lại đôi mắt và cái trán lộ ra bên ngoài.

Không đúng...

Cô lại nâng một tay khác, che lại cái trán, chỉ chừa một đôi mắt.

Cảm giác quen thuộc ập vào trước mặt.

Giống ai đây?

Đã từng gặp ở đâu rồi?

Thẩm Loan nhịn không được nghĩ lại.

Nghiêm Cẩn lại bỗng nhiên lui về phía sau, ánh mắt cười như không cười ánh

mắt dừng trên mặt cô gái: "Cô Thẩm đang nhìn gì thế?"

"Đôi mắt của anh."

"Ồ? Đôi mắt của tôi có gì đặc biệt sao?"

"Giống như đã gặp ở đâu rồi."

Ý cười trên mặt người đàn ông càng sâu: "Nếu cô cảm thấy hứng thú, chúng ta

có thể đổi chỗ khác để bàn bạc."

"Ví dụ như?"

"Bên cạnh Quang Ấn có một nhà khách sạn 5 sao, chúng ta thuê một phòng ở

đó."

Thẩm Loan cũng không chớp thêm một cái, lười biếng nâng lên mí mắt, hỏi đến

trắng ra: "Sao thế, tổng giám đốc Nghiêm muốn chơi quy tắc ngầm sao?"

"Nếu cô nguyện ý."

Thẩm Loan cười: "Mơ tưởng là thứ tốt, nếu tổng giám đốc Nghiêm còn chưa

tỉnh ngủ, có thể ngủ thêm một lát."

Người đàn ông nhíu mày: "Cô không muốn?"

"Đương nhiên."

"Lý do."

Thẩm Loan quét từ đầu đến chân anh ta một lần, ngay sau đó bên môi nở một

nụ cười xấu xa: "Thứ nhất, tôi đã có bạn trai; thứ hai, chỗ nào của anh cũng kém

anh ấy, tôi cần gì phải vứt trân châu, đi nhặt mắt cá?"

Nghiêm Cẩn bị so sánh với mắt cá: "..." Chó má!

Nhưng mà cô có bạn trai rồi sao?

Chuyện này đúng là ngoài dự đoán.

Còn về phần câu "chỗ nào của anh cũng kém anh ấy", Nghiêm Cẩn chỉ coi là cô

gái khó chịu muốn nói hươu nói vượn, căn bản không để trong lòng.

Mắc cười! Trên đời này, còn có người nào mạnh hơn anh ta sao?

Không nói chuyện khác, chính là một thân cơ bắp này, người thường nghĩ cũng

đừng nghĩ.

"Anh chắc chắn, lúc trước chúng ta chưa từng gặp sao?" Thẩm Loan vẫn như cũ

nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.

Người đàn ông không chút do dự, gằn từng chữ một: "Không, có."

Lúc này cô mới thu hồi tầm mắt.

...

Hai người lại về tới vấn đề đòi nợ lúc ban đầu.

Thẩm Loan: "Truyền thông Quang Ấn là công ty lớn như vậy, hẳn là không đến

mức ngay cả mấy triệucũng không có chứ?"

Nghiêm Cẩn đột nhiên trở nên rất dễ nói chuyện: "Khoản nợ, có thể; nhưng mà,

tôi có một điều kiện."

Thẩm Loan: "Điều kiện gì?"

"Nơi này có một đống rác rưởi, tôi tạm thời gọi nó là rác," Người đàn ông chỉ

vào một góc, nơi đó chất đầy đống hồ sơ lớn bé, giống như một ngọn núi nhỏ:

"Trong đó phần lớn tài liệu đã trở thành phế thải, vô dụng; nhưng một phần nhỏ

còn có giá trị. Tôi sẽ cho cô tiêu chuẩn để lựa chọn, ba ngày sau, chỉ cần cô có

thể tìm ra tài liệu hữu dụng trong thời gian quy định, khoản nợ lập tức trở về,

thế nào?"

"Tổng giám đốc Nghiêm, có lẽ anh nghĩ sai rồi. Tôi tìm anh đòi tiền, là vì

Onion video nên đến, mà anh cũng nên trả; nhưng anh lại muốn giúp đỡ sửa

sang lại tài liệu, xin hỏi quan hệ của chúng ta là gì? Ký tên để hợp tác? Thỏa

thuận điều kiện à? Nếu đều không có, vậy thì xin hỏi anh dựa vào cái gì mà sai

bảo tôi?"

"Logic rất rõ ràng, nguyên nhân kết quả cũng tổ chức rất tốt." Trong mắt người

đàn ông tán thưởng không thèm che dấu: "Nhưng bảng báo cáo thu nhập toàn

cầu của năm trước cũng bị xáo trộn vào bên trong. Không có thứ này, làm sao

tôi tính 40% cho Onion Video đây?"

Thẩm Loan bụm má, đối diện với ánh mắt trêu đùa của người đàn ông.

Nghiêm Cẩn cũng không cam lòng yếu thế.

Cuối cùng, Thẩm Loan dường như từ trong hàm răng thốt ra năm chứ: "Xem

như anh lợi hại!"

Người đàn ông vừa lòng mỉm cười: "Vậy làm phiền cô Thẩm 9 giờ sáng ngày

mai, đúng giờ đếm đây, nhớ kỹ, cô chỉ có ba ngày, quá thời hạn không chờ."

Thẩm Loan: "..." mụ mẹ nó!

Cô cũng chưa từng bị uy hiếp, cho dù bất đắc dĩ, cũng phải nghĩ cách trả trở về.

Nghiêm Cẩn đúng không?

Đươc! Cô nhớ kỹ!

Bàn bạc xong xuôi, Thẩm Loan không ở lâu, đứng dậy, trực tiếp chạy lấy người.

Nghiêm Cẩn vừa vuốt ve cằm, vừa nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa của cô,

đáy mắt vài phần hứng thú, lại có vài tia lạnh nhạt bị giấu đi.

Anh ta gọi điện thoại nội bộ, gọi thư ký tiến vào: "Đi, điều tra cô gái này."

"Vâng."