Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 577



Theo tiếng thông báo của người làm, mọi người đều sôi nổi nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy Hạ Hồng Nghiệp cả người mặc âu phục, tươi cười thân thiết, bây giờ

đang đi ở giữa, một trái một phải bên cạnh là một đôi trai gái khí chất xuất

chúng.

Hạ Hoài phong độ nhẹ nhàng, âu phục màu trắng trên người anh ta giống như

chàng hoàng tử khôi ngô tuấn tú trong truyện cổ tích.

Một đôi mắt đào hoa, trời sinh hấp dẫn, môi hồng răng trắng, lại xinh đẹp hơn

phần lớn phụ nữ có mặt ở đây.

Nếu không có đôi mày kiếm khá là nam tính làm rạng rỡ cùng với cơ thể cường

tráng 1m8, vậy thì hoàn toàn là "mỹ nhân tuyệt sắc" rồi.

Mỉm cười bước tới, thấy người quen liền lễ phép gật đầu, rõ ràng chỉ là đi vào

không thể bình thường hơn, vậy mà anh ta lại có vài phần "hương vị ngôi sao"

trên thảm đỏ.

Xem ra, "người chồng quốc dân" không phải là nói cho có, cậu út họ Hạ hoàn

toàn xứng đáng.

So với cách đi vào gần như cao điệu của Hạ Hoài, người phụ nữ im lặng đứng

bên kia của Hạ Hồng Nghiệp thì có vẻ chững chạc hơn.

Cô cả nhà họ Hạ, bây giờ Điện Tử Hoa Lăng trừ Hạ Hồng Nghiệp ra, thì là

người có quyền nhất --- Hạ Linh!

Khuôn mặt bình tĩnh nhưng lại không lộ vẻ xa cách, ngược lại có loại khí chất

cao quý trầm ổn.

Lần đầu tiên nhìn, phần lớn người sẽ cảm thấy lạnh.

Đến lúc nhìn lần thứ hai sẽ nhận ra nét độc đáo trên người cô ấy.

Lần thứ ba nhìn, lần thứ tư nhìn đã không tự chủ bị hấp dẫn...

"Khụ! Chị, mọi người đều nhìn chị chằm chằm đấy." Hạ Hoài nhếch môi, lập

tức lướt qua ba già ở giữa, nhỏ giọng nói chuyện với chị ruột.

Hạ Linh bình tĩnh nhìn quanh bốn phía, sau đó bình tĩnh thu tầm mắt lại:

"Nhưng sao chị lại cảm thấy, phần lớn mọi người đều nhìn em chằm chằm?"

"Phụ nữ nhìn em chằm chằm, đàn ông nhìn chị chằm chằm, he he... Chị em

chúng ta hợp lại, nói không chừng còn có thể bỏ hết thiên hạ vào trong túi!"

"Em suy nghĩ nhiều rồi."

"Ước mơ thì luôn phải có, lỡ may thành hiện thực thì sao?" Anh ta nghiêm nghị

nói.

Hạ Hồng Nghiệp kẹp ở giữa làm lơ như không khí: "..." Ông đây không cần mặt

mũi à?

Đáng giận!

Đột nhiên ---

"Quyền lục gia đến!"

Đám người ồn ào sôi sục đột nhiên im bặt, tiếng chén rượu va chạm leng keng

biến mất trong nháy mắt, tất cả mọi người đều dừng bắt chuyện, ánh mắt rối rít

nhìn về hướng đó.

"Lục gia tới? Nhà họ Thẫm rất có mặt mũi!"

"Không phải nói cậu ta không tham dự những dịp như thế này, vô cùng thần bí,

sao lại ngoại lệ với nhà họ Thẩm?"

"Chuyện này mà ông không biết sao? Bạn gái của lục gia là cô ba nhà họ

Thẩm."

"Chuyện đó... Làm phiền một chút, ai là lục gia?"

"Ông từ vùng khác đến à?"

"Ờm... Xin lỗi, tôi mới đến Ninh Thành chưa được lâu, rất nhiều chuyện bình

thường cũng không biết gì."

"Nói đến vị Quyền lục gia này, chính là người đàn ông có quyền thế nhất Ninh

Thành chúng tôi..."

Quyền Hãn Đình mặc một bộ tây trang màu đen, cao quý như quý tộc châu Âu,

cơ thể cường tráng, khuôn mặt sắc bén như đao mang theo sát ý nặng nề vô

hình.

Mắt ưng sắc bén, môi mỏng hơi nhếch.

Anh vừa bước vào, bầu không khí vừa rồi còn sôi nổi lập tức đóng băng, mọi

người chỉ cảm thấy hơi lạnh bốc lên từ đáy lòng, lạnh run cả người.

Nhưng có một người không sợ ---

Thẩm Loan ở trước mắt bao người, nhấc làn váy, tự mình bước lên đón.

Chỉ thấy cô mặc một chiếc váy đen dài đến mắt cá chân, lộ ra vẻ khiêm tốn và

bí hiểm, dáng người cao gầy, da thịt trắng nõn như sứ, lông mày không vẽ mà

đen, đôi môi không son mà như hoa anh đào.

Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện với thân phận người nhà họ Thẩm, làm nhân vật

chính tuyệt đối của yến hội.

Có thể nói, tâm điểm của sự chú ý, chúng tinh phủng nguyệt*.

*Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở,

giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý

trọng.

Không ít những thiên kim nổi tiếng ở đây đã bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt hà

khắc sắc bén cẩn thận quan sát Thẩm Loan từ đầu đến chân từ bốn phía.

Đứng ở góc độ của phụ nữ, yêu cầu của họ đối với cái đẹp tất nhiên là cực kỳ

cao, nhưng lại không thể không thừa nhận, người phụ nữ trước mắt này dù là từ

dáng người hay là gu thẩm mỹ về quần áo cũng thuộc loại tốt nhất, hoàn mỹ đến

không thể bắt bẻ.

Tất nhiên, ở đây cũng không thiếu những cô gái có khuôn mặt đẹp hơn Thẩm

Loan, bọn họ đặt mục tiêu ở trên người Quyền Hãn Đình, giống như sói đói

nhìn thấy thịt, trong lòng không kìm nén được ngo ngoe rục rịch.

Còn việc đối phương đã có bạn gái, các cô không quan tâm.

Chẳng qua là đứa con gái ngoài giá thú, từ giây phút sinh ra đã bị gán cái nhãn

không chính thống, dáng có tốt, dù có xinh đẹp, cũng không thể thay đổi sự thật

ti tiện thấp kém.

Nghe những lời bàn tán của mọi người xung quanh, Thẩm Loan vẫn cười nhạt

như cũ, giống như không nghe thấy, mỗi bước đi đều có phong thái yểu điệu

thanh lịch, trên mặt và trong ánh mắt lại không nhận ra cảm xúc gì.

Nhưng cô có thể nhịn, không có nghĩa là Quyền Hãn Đình có thể nhịn, khí thế

trên người đàn ông đột nhiên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén đảo qua những thiên kim

tiểu thư đang không ngừng bàn tán, bỗng đông cứng lại.

Bọn họ chỉ cảm thấy sự ớn lạnh dâng lên từ sống lưng, giống như bị dã thú nhìn

mình, giây tiếp theo sẽ trở thành đối tượng đuổi giết.

Thẩm Loan cười nhéo nhéo cánh tay người đàn ông cố ý dời sự chú ý của anh

đi, sau đó cười trấn an, ánh mắt kiên định: Tin em, em có thể lo được.

Sự lạnh lùng trong mắt hơi dịu xuống, Quyền Hãn Đình thu khí thế lại, vài vị

thiên kim tiểu thư vậy mà có người trực tiếp lảo đảo lui về phía sau, ngã ngồi

trên mặt đất.

Mọi người nhìn hết cảnh này, trong lòng bỗng kinh hãi, tranh nhau dấu đi sự

khinh thường với Thẩm Loan, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Có câu đàn ông chinh phục thiên hạ, phụ nữ chinh phục đàn ông.

Chỉ dựa vào việc có thể thuần phục con báo săn Quyền Hãn Đình này, Thẩm

Loan chắc chắn không phải kẻ đầu đường xó chợ!

Lúc này, Thẩm Xuân Giang bước lên, nụ cười trên mặt rạng rỡ, nếp nhăn xô lại,

giống như đóa cúc tàn trong gió: "Lục gia đại giá quang lâm, không tiếp đón từ

xa, thật có lỗi! Mời ngài đến bên này ---"

Hẳn là muốn tự mình dẫn đường cho anh.

Khóe miệng Thẩm Loan giật một cái, thể loại nịnh bợ này...

Chậc!

Khách quý vào bàn xong, bắt đầu nghi thức ký hợp đồng.

Thẩm Loan và Từ Kính Sinh đồng thời lên sân khấu, ký tên vào hợp đồng, có

nghĩa rằng từ nay về sau tập đoàn Minh Đạt và bất động sản Cạnh Lâm là đối

tác của nhau.

Tất nhiên điều quan trọng nhất là, từ khi hai người đặt bút ký tên, miếng đất vốn

thuộc về bất động sản Cạnh Lâm bây giờ đã thuộc sự sở hữu của Minh Đạt.

Đồng thời một khoản tiền lớn đã chuyển vào tài khoản của bất động sản Cạnh

Lâm.

Ừ... Tiền mua đất.

Thẩm Loan đứng dậy, chủ động vươn tay ra trước mặt người đàn ông: "Tổng

giám đốc Từ, hợp tác vui vẻ."

Nhìn thấy đôi mắt sâu xa có ý khác của cô, Từ Kính Sinh hơi ngẩn ra, sau đó

bắt tay: "Hợp tác vui vẻ."

Lúc mở miệng, khóe mắt đã sớm nhìn xuống dưới sân khấu, dừng ở trên người

Hạ Linh.

Trong nháy mắt đó, trái tim đột nhiên đau đớn, giống như bị vũ khí cùn đâm

phải.

Ba năm...

Hình như cô không hề thay đổi, vẫn xinh đẹp lóa mắt như vậy.

Giống như người đứng tại chỗ không muốn đi về phía trước chỉ có một mình

anh ta, trước giờ vẫn không thể chấp nhận sự thực đã ly hôn.

Cho nên Từ Kính Sinh giới hạnphạm vi hoạt động, giam cầm chính mình ở

trong đó.

Nhưng sự thật vô tình đã chứng minh, cô ấy sẽ không trở lại, dù bản thân ở đây

trọn đời, cũng sẽ không đợi được cô.

Làm sao đây?

Người đàn ông đã suy nghĩ rất lâu, đáp án là ---

Nếu A Linh không muốn trở về, vậy để anh ta đi tìm cô!

Nửa đời trước, cô đuổi theo anh ta lại chạy, từ đại học Bắc Kinh đến MIT, từ

Trung Quốc đến nước M, cuối cùng cắm rễ ở Ninh Thành.

Nửa đời sau, đổi lại thành anh ta đi theo dấu chân của cô, chân trời góc biển, thề

sống chết đi theo!

"Chị ơi? Chị?!"

Hạ Linh bỗng hoàn hồn, điều chỉnh cảm xúc, giương mắt nhìn về phía đứa em

trai ngốc nhà mình: "Sao vậy?"

"Lời này hẳn là em hỏi chị mới đúng chứ?"

"?"

"Tự chị nhìn đi..." Hạ Hoài chỉ chỉ trước ngực cô ấy.

Hạ Linh thuận thế cúi đầu, lại thấy cổ áo chữ V của chiếc váy dạ hội đã bị rượu

thấm ướt một mảng lớn.

Thì ra không biết từ lúc nào, ly rượu trong tay cô ấy đã bắt đầu hơi nghiêng,

cuối cùng đổ rượu, ướt cổ áo.

Mà tất cả những điều này Hạ Linh lại không nhận ra, mãi đến Hạ Hoài nhắc nhở

mới phát hiện.

"Chị, vừa rồi chị nghĩ gì thế? Rượu đổ cũng không biết?"

"... Chuyện công ty."

Hạ Hoài che mặt, dáng vẻ khó có thể hiểu được: "Bây giờ là giờ tan tầm, ok?

Có cần liều mạng như vậy không? Như vậy rất dễ tạo áp lực cho em, sau đó tiến

thêm một bước mất đi đứa em trai đáng yêu này của chị."

Hạ Linh bật cười, bỗng nhiên nghiêm túc: "Em trai, bàn với em chuyện này,

được không?"

"Đột nhiên nghiêm túc như vậy, sao lại cảm giác không có ý tốt vậy? Được, nói

nghe một chút đi!"

Cô hắng giọng: "Chị không thể tự luyến như vậy sao?"

Hạ Hoài: "..."

"Hửm?"

"Không thể!"

"Gào cái gì mà gào?" Cô lạnh lùng trừng mắt, chỉ chỉ đối diện: "Tay em dài, kéo

hai tờ khăn giấy cho chị."

Hạ Hoài bĩu môi, lòng nói: Có bản lĩnh thì chị đừng cầu xin em đi?

"Có kéo không?"

"Kéo! Em kéo được chưa, nữ vương đại nhân?"

"Thằng nhóc thối!"

Hạ Hoài lấy mấy tờ giấy đưa qua, Hạ Linh đặt cái ly trong tay cô xuống, nhận

lấy, cúi đầu lau vết rượu ở cổ áo.

"Chị lau như vậy thì không sạch."

Hạ Linh nhíu mày: "Chị đi toilet..."

"Tỉnh lại đi, toilet cũng không sạch được đâu."

Nếp nhăn giữa mày người phụ nữ sâu hơn, nét mặt lại vẫn bình tĩnh như cũ.

Hạ Hoài nghĩ nghĩ: "Thế này, bây giờ em đến khách sạn phía trước thuê một

phòng cho chị, chị lên lầu tắm rửa, mùi rượu này rất nồng, không tắm không

được. Sau đó nhân lúc này, bảo người mua một bộ lễ phục dạ hội khác cho

chị..."

"Ừ, cũng chỉ có thể như vậy."