Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 584



"Cậu muốn nói chuyện riêng với Thẩm Loan?" Trương Khải Hân nhướng mày.

Diêu Quân Lăng nhẹ nhàng gật đầu: "Có chút hiểu lầm, vẫn nên giáp mặt giải

thích rõ ràng tốt hơn. Hy vọng cô ấy có thể khoan hồng độ lượng nói vài lời hay

để Lục gia giơ cao đánh khẽ tha cho Diêu thị một con đường sống."

"Dựa vào cái gì cậu phải xin lỗi, cô ta khoan dung?" Trương Khải Hân hận sắt

không thành thép: "Nếu sự thật chứng minh tranh chấp giữa hai người lỗi sai

không phải cậu thì cần gì phải cúi đầu chịu thua?"

Gương mặt người phụ nữ tủi thân, xấu hổ và giận dữ như ông trời rất bất công,

cuối cùng lại chỉ có thể nhẫn nhịn mà nói: "Khải Hân, thôi..."

Một dáng vẻ của người bị hại!

"Quân Lăng!" Người phụ nữ gấp đến độ thẳng dậm chân: "Cậu, muốn tớ phải

nói gì mới được đây?"

Diêu Quân Lăng nhoẻn miệng cười, yếu yếu đuối đuối.

"Thôi, kệ cậu." Tuy nói thế nhưng trong lòng vẫn tức nghẹn thay bạn tốt.

Không tự giác oán giận Thẩm Loan.

Một đứa con riêng dựa vào đàn ông, rốt cuộc dựa vào cái gì mà tự cao rất cao,

hùng hổ doạ người?

Nhìn cô cả đêm như hoa hồ điệp hấp dẫn cả đống đàn ông trằn trọc lưu luyến

bay quanh, nếp uốn giữa hai mày Trương Khải Hân lại càng sâu.

Bỗng nhiên —

Thẩm Loan nhấc váy, nâng bước về phía toilet.

Trương Khải Hân thấy thế, vội vàng chọc chọc khuỷu tay vào Diêu Quân Lăng

vẫn luôn cúi đầu: "Cô ta đi toilet, cậu nắm chặt thời gian đi."

...

"Cô Thẩm."

Thẩm Loan từ toilet đi ra thì thấy một người phụ nữ đứng ở cửa, đặc biệt chờ

cô, đã đợi từ lâu.

Tầm mắt chuyển sang khuôn mặt đối phương, ừm...

Hơi quen mắt nhưng không nhớ ra là ai.

Diêu Quân Lăng hiểu sự bừng tỉnh rối nghi ngờ trong mắt đối phương, kia một

giây đó cô ta bỗng nhiên cảm thấy rất hoang đường.

Bản thân sầu não, ba Diêu lo lắng đề phòng, kết quả là người ta còn quên mất

cô ta là ai.

Thật là trò cười cho thiên hạ!

"... Tôi là Diêu Quân Lăng." Cô ta vừa đi vừa tự giới thiệu bản thân, cuối cùng

dừng trước mặt Thẩm Loan.

"Hóa ra là cô Diêu, lại gặp mặt rồi."

Trí nhớ Thẩm Loan không tồi, chỉ là trong nháy mắt kia tạm thời không nhớ

nổi, bị đối phương nhẹ nhàng nhắc chút rất nhanh đã có phản ứng.

Trong bữa tiệc sinh nhật Thẩm Khiêm lầ trước, hai người làm loạn không vui vẻ

gì.

"Cô Thẩm đêm nay nét mặt toả sáng, thật xinh đẹp."

"Cảm ơn, cô Diêu cũng rất đẹp."

Váy đuôi cá màu trắng, tầng tầng phức tạp nhưng lại không rườm rà, vừa nhìn

đã biết xuất thân từ bàn tay của nhà nghệ thuật.

Khen qua lại xã giao kết thúc, Thẩm Loan rời đi.

"Cô Thẩm xin dừng bước —" Diêu Quân Lăng bỗng nhiên mở miệng.

Thẩm Loan dừng bước chân, quay đầu lại, ánh mắt dò hỏi rơi xuống khuôn mặt

cô ta: "Còn chuyện gì sao?"

"Chuyện lần trước, tôi còn thiếu cô một câu xin lỗi." Nói xong, lui về phía sau

nửa bước, khom lưng 90 độ: "Xin lỗi."

Thẩm Loan nhướng mày, nhiều ít có chút kinh ngạc.

Suy cho cùng trong bữa tiệc sinh nhật đó, cô gái nhà họ Diêu này mắt mọc trên

đầu cỡ nào, khí thế đàn áp, dù cuối cùng Quyền Hãn Đình xuất hiện cũng không

thể khiến cô ta cúi đầu xin lỗi.

Bây giờ lại chủ động tìm tới cửa, nói mấy câu rồi khom lưng lại còn xin lỗi,

khác thường khiến người ta không khỏi nghi ngờ.

Thẩm Loan nghiêng người, tránh khỏi cái cúi chào của cô ta, mặt không biểu

cảm: "Cô Diêu nói quá lời rồi, chuyện quá khứ nếu đã qua thì không cần nhắc

lại. Không còn chuyện gì khác, tôi đi trước một bước, bên ngoài còn khách

khứa phải chiêu đãi."

"Nói như vậy, cô Thẩm tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi ngày đó?" Thấy cô vội

rời đi, Diêu Quân Lăng bỗng chốc thẳng lưng, trong mắt xẹt qua một tia vội

vàng.

Thẩm Loan: "Tha thứ thì sao mà không tha thứ lại thế nào?"

"Tha thứ thì mong cô giơ cao đánh khẽ, để Lục gia tha cho Diêu thị một con

đường sống."

Rõ ràng đang cầu xin người ta nhưng giọng điệu lại xấc xược.

Không nói đến chuyện Thẩm Loan không biết Quyền Hãn Đình xuống tay với

Diêu thị, cho dù có biết thì một bên là tấm lòng của người đàn ông nhà mình,

một bên là có mục đích riêng xin lỗi, nên thiên về ai, bỏ qua ai, trong lòng cô đã

quá rõ ràng.

"Xin lỗi, tôi không làm chủ được."

Sắc mặt Diêu Quân Lăng khẽ thay đổi: "Thẩm Loan, cô có ý gì?"

"Ý là, quyết định của Lục gia tôi không thể nhúng tay, muốn cho Diêu thị một

con đường sống không phải tôi nói là được."

"Cô!"

"Cô Diêu, cô không nghĩ rằng chỉ cần một câu "xin lỗi" qua loa là mọi chuyện

lại đâu vào đấy? Nếu xin lỗi có tác dụng, vậy giết người có phải cũng có thể

không cần tới pháp luật đúng không?"

Hai mắt Diêu Quân Lăng nhíu lại: "Cô đang dạy dỗ tôi?"

"Nếu cô thích cho rằng như vậy, tôi cũng không phủ nhận."

"Ha... Thẩm Loan, cô xứng sao? Nếu không phải leo lên Quyền Lục gia, cô cho

rằng một đứa con riêng như cô sáng rọi bao nhiêu?"

"Ồ, tôi đây đã leo lên Quyền Lục gia, không phải sao?"

"Cô!"

"Cô Diêu, cầu xin người phải có thái độ cầu khẩn, miệng ngoài mềm, đầu gối

cũng cần phải cong, sống lưng còn phải sụp, cuối cùng đầu cúi thấp, mắt phải

rũ, tư thế phải khiêm tốn, thái độ phải thành khẩn. Cô làm được mấy thứ?"

Sắc mặt người phụ nữ xanh lè.

Ánh mắt Thẩm Loan bình tĩnh: "Cô có quyền xin lỗi, tôi cũng có tự do có chấp

nhận hay không, không có chuyện ép mua ép bán."

Nói xong, nhếch môi cười lạnh, xoay người rời đi.

"Cô đứng lại —" Diêu Quân Lăng đuổi theo, chắn đường.

Thẩm Loan lui về sau một bước, kéo dẫn khoảng cách.

Người phụ nữ thở sâu, cắn răng hạ quyết tâm: "Xin cô... tha cho Diêu thị."

"Rõ ràng không tình nguyện, sao phải miễn cưỡng bản thân?" Thẩm Loan cười

như không cười, một câu nói toạc ra sự miễn cưỡng và ngụy trang.

Diêu Quân Lăng thẹn quá hóa giận: "Tôi đã làm đến bước này, đến tột cùng

phải thế nào cô mới vừa lòng? Một hai phải bắt tôi quỳ xuống cầu xin cô phải

không?!"

"Đã làm đến bước này? Bước nào?" Thẩm Loan nhếch môi, ý cười không chạm

đáy mắt: "Từ những lời này có thể nghe ra cô có bao nhiêu tủi thân. Nếu xin lỗi

tôi, đối với cô mà nói là sự tủi thân hoặc là nói sỉ nhục, vì sao tôi phải chấp

nhận?"

"Cô Diêu, lần sau nhớ kỹ, không thể trêu vào thì không nên chọc, chọc vào rồi

thì phải có năng lực phụ trách. Không có năng lực, lại thích gây chuyện thị phi

thì chẳng khác nào đám du côn vô lại."

Nói xong, vòng qua người cô ta đi xa.

Bóng dáng thẳng tắp, ngạo nghễ, từ trên cao nhìn xuống.

Ánh mắt Diêu Quân Lăng biến hóa, cuối cùng hóa thành hung ác nham hiểm,

gắt gao nhìn thẳng vào hướng Thẩm Loan rời đi...