Thẩm Xuân Giang có thể không màng thân tình, lại không thể không màng íchlợi.Đắc tội Quyền Hãn Đình, chẳng khác nào đắc tội toàn bộ tập đoàn Huy Đằng,hậu quả như vậy ông ta không nhận nổi, cũng gánh vác không nổi.Nếu nói Thẩm Loan chỉ là một con chuột khiến ông ta không thoải mái, vậy thìQuyền Hãn Đình chính là con chuột bằng sứ tinh xảo.Ném chuột sợ vỡ đồ, thế mới đau đầu!Có lẽ bản thân Thẩm Xuân Giang cũng không nghĩ tới việc lúc trước xúi giụcThẩm Loan thông đồng với Quyền Hãn Đình lại trở thành con dao trên đầu ôngta lúc này.Một giây sẽ mất mạng!Nhận ra điều này không chỉ khiến ông ta bực bội, còn vô cùng khủng hoảng.Ông ta đi đến cửa sổ sát đất, móc ra một điếu thuốc kẹp vào giữa hai ngón taynhưng không bật lửa, đưa mắt nhìn về nơi xa.Một giây.Mười giây....Ước chừng khoảng nửa phút, ánh mắt suy ngẫm của Thẩm Xuân Giang mới bắtđầu bình thường trở lại, lấy lại tinh thần.Xoay người đi về trước chỗ bàn làm việc, cầm máy bàn, gọi đến một số điệnthoại —"Ba?""Đêm nay hai chúng ta đi uống một chén không?"Đầu kia dừng một lát: "... Vâng."...Ban đêm, đèn đường rực rỡ.Một nhà hàng tên là "Tiểu tửu quán".Hai ly rượu trắng xuống bụng, hai cha con đều nở nụ cười."Sao hôm nay ba lại có hứng vậy?"Thẩm Xuân Giang buông chén rượu, than thở một tiếng: "Tính ra hai cha chúngta con cũng đã lâu không ngồi xuống uống một chén như vậy."Thẩm Khiêm nhấc rượu trên lò xuống, rót đầy cho ông ta, rũ mắt, ý cười ônnhuận: "Khoảng thời gian trước Minh Đạt liên tiếp xảy ra chuyện, Bất động sảnThiên Thủy cũng có mấy dự án song song, bận đến chân không chạm đất."Lời này không biết xúc động tới thần kinh yếu ớt nào của Thẩm Xuân Giang,ánh mắt hơi u ám: "Mấy ngày nay Minh Đạt thực sự không yên ổn lắm. Từbuôn lậu ma túy đến ý tưởng của dự án du lịch sinh thái bị trộm, rồi lại đếnchuyện cổ phiếu Thiên Cơ và khoảng thời gian trước Ủy ban chứng khoán gửigiấy phạt khổng lồ, từng việc từng việc liên tiếp kéo đến."Thẩm Khiêm lẳng lặng nghe, mỉm cười phẩm rượu.Không nói một lời về sự oán hận của ba mình.Thẩm Xuân Giang nói xong, bỗng nhiên ngơ ngẩn, giống như phát hiện ra điềugì đó quan trọng, đồng tử hơi co lại: "Không nhắc đến còn không có gì, móc nốitất cả các chuyện này lại với nhau sẽ cảm thấy không trùng hợp đến vậy chứ?"Minh Đạt an an ổn ổn phát triển nhiều năm như vậy, căn cơ thâm sâu, từ trướckia đến nay không xảy ra quá nhiều chuyện như vậy."... Từ lúc A Như đi tỉnh Việt, Minh Đạt không ngừng gặp chuyện." Ông ta lẩmbẩm ra tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia trầm tư.Thẩm Khiêm cười như không cười, ánh mắt hơi lóe."A Khiêm!" Thẩm Xuân Giang bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt già tỏa ánh sáng:"Con không cảm thấy kỳ quái sao?""Kỳ quái cái gì?" Anh ta hơi ngây ra, không che dấu nghi ngờ, đáy mắt vừa đenvừa trầm, sâu thẳm."Có người cố ý nhằm vào Minh Đạt! Nhằm vào nhà họ Thẩm!" Thẩm XuânGiang cắn răng, gằn từng chữ một.Thẩm Khiêm giống như bị suy đoán này kinh ngạc, sau một lúc lâu mới có phảnứng, muốn nói lại thôi: "Ba, lời này của ba... có căn cứ không?""Ba có một trực giác rất mạnh."Trực giác?Ồ, đó là cái cơ sở mà phụ nữ luôn treo bên miệng, không nghĩ tới có một ngàyThẩm Xuân Giang cũng sẽ dựa vào thứ hư vô mờ mịt này để phán đoán.Trong lòng Thẩm Khiêm cười lạnh, trên mặt lại không mảy may để lộ.Lại lần nữa đưa tay rót đầy chén rượu trước mặt hai người, giọng điệu an ủi:"Ba, có phải ba đã nghĩ quá nhiều rồi không?""Không thể nào! A Khiêm, chúng ta không nên bỏ qua giả thiết như vậy" Ông tadừng lại, vẻ mặt càng trầm trọng, có cả chút ác độc: "A Như bị điều đến tỉnhViệt, Loan Loan tiếp nhận vị trí giám đốc bộ phận của nó, nhưng Thẩm Loan ởMinh Đạt cũng không có căn cơ, ba cũng chỉ là thử ôm ý tưởng muốn thử nó,mặc kệ nó tự sinh tự diệt. Dưới tình huống như thế, con cảm thấy nó sẽ dùngcách gì để nhanh chóng đứng vững gót chân?"Thẩm Khiêm nhướng mày, kinh ngạc: "Ý của ba là...""Con bé sẽ nghĩ mọi cách để lập công! Đúng, chính là lập công! Nhưng khôngxảy ra việc gì thì lập công kiểu gì?! Cho nên —" Thẩm Xuân Giang nghiến răngnghiến lợi: "Minh Đạt bắt buộc phải xảy ra chuyện!"Đầu tiên là buôn lậu ma túy, Minh Đạt bị cuốn vào vòng xoáy dư luận, một sốlượng lớn những người tự xưng là "người của chính nghĩa" nói lung tung, hậnkhông thể ăn tươi nuốt sống Minh Đạt.Hội đồng quản trị đau đầu không thôi, bó tay không có cách giải quyết, ThẩmLoan lại đưa ra ý kiến mở họp báo, tự đẩy bản thân ra nơi đầu sóng ngọn gió.Nhưng kết quả lại vô cùng rực rỡ, theo kết quả kiểm nghiệm được bên hải quancông bố, Minh Đạt thoát khỏi hiềm nghi, nó cũng chính thức được nhân viêntrong công ty coi trọng."... Chân trước mới vừa gặp phóng viên, sau lưng bên hải quan đã ra thông cáo,trên đời này là gì có chuyện gãi đúng chỗ ngứa như vậy?"Thẩm Khiêm nghe vậy, chậm rãi lắc đầu: "Thật sự không có."Lại nói chuyện ý tưởng dự án du lịch sinh thái bị trộm, Thẩm Loan không chỉcứu được chuyện hợp tác với Hoàng Huy, còn anh minh quả quyết bắt được nộigian, đến tận lúc này, trên dưới bộ phận dự án đều tâm phục khẩu phục, khôngmột lời phản đối."Đúng! Nhất định là như thế! Bảo sao gần nhất bộ phận dự án không làm loạngây ra chuyện xấu gì, nghe nói còn mạnh mẽ đè đầu bộ phận đầu tư và bộ phậntài vụ xuống, tự tin mười phần." Thẩm Xuân Giang cười lạnh, đáy mắt như kếtbăng: "Nó thật đúng là ghê gớm! Khả năng thu phục lòng người sử dụng quáthuần thục!"Thẩm Khiêm nghe vậy, ánh mắt không đổi, chén rượu trong tay che đi được nụcười nhạt nhẽo bên môi anh ta.Đến bây giờ mới phát hiện ra, không cảm thấy đã muộn rồi sao?Cô thu phục đâu chỉ người ở bộ phận dự án mà ngay cả toàn bộ nhà họ Thẩm,bao gồm cả bản thân mình cũng bất tri bất giác bị mắc mưu.Đáng tiếc!Thật đáng buồn!Thẩm Khiêm bây giờ nhìn Thẩm Xuân Giang như một người đã thức tỉnh từ lâunhìn người bạn đồng hành của mình vừa tỉnh lại sau một giấc mộng dài.Họ đã cùng trải qua cùng một giấc mộng, trong mộng gặp được cùng một người—Một người phụ nữ.Một người có vẻ bề ngoài như một đóa hoa nhưng nội tâm lại ác độc như loàilang sói.Một người phụ nữ chơi đùa toàn bộ nhà họ Thẩm, làm mưa làm gió.Thận trọng từng bước, tính kế tinh vi!Thẩm Xuân Giang càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Loan có vấn đề, càng nóicàng cảm thấy bản thân có lý: "Bây giờ ba đang nghi ngờ chuyện cổ phiếuThiên Cơ, ba không để ý nó, miệng nó cũng không nói gì nhưng thực tế lại ghihận trong lòng, nói không chừng phong thư nặc danh kia là kiệt tác của nó gửiđến Ủy ban chứng khoán!"Thẩm Khiêm nhíu mày.Về thông tin người gửi thư tố giác kia, anh ta dùng biết bao mối quan hệ, lợidụng tất cả các mối quan hệ quen biết để điều tra mà kết quả trả về lại khôngđược như ý.Nhưng có một điều có thể xác định, người kia thật sự cố tình che giấu thânphận, hơn nữa chỗ dựa không nhỏ.Ít nhất, tất cả quan hệ của Thẩm Khiêm đều không thể chạm đến."Không sai, tất cả đều do Thẩm Loan phá rối! Con bé dẫm lên công lao, từngbước một leo lên cao, bây giờ lại còn dám uy hiếp ba —"Lời nói được một nửa bỗng đột nhiên im bặt, Thẩm Xuân Giang bỗng nhiênphản ứng lại."Uy hiếp?" Thẩm Khiêm nhạy bén, nháy mắt bắt lấy mấu chốt: "Em ấy uy hiếpba cái gì? Lấy cái gì uy hiếp?"Ánh mắt Thẩm Xuân Giang hơi lóe, nhưng rất nhanh đã giấu đi, khôi phục lạinhư thường.Chuyện đem một nửa cổ phần trong tay chuyển nhượng cho Thẩm Loan này,Thẩm Khiêm cũng không biết, tất nhiên, Thẩm Xuân Giang cũng không địnhnói cho anh ta biết.Có câu nói, thân nhất xa nhất là vợ chồng.Nhưng giữa ba con, cho dù có quan hệ huyết thống sao lại không như vậy?Cổ phần là từ trong tay ông cụ chuyển lại cho Thẩm Xuân Giang, tương laicũng là muốn truyền từ tay Thẩm Xuân Giang để lại cho Thẩm Khiêm.Nhưng trước mắt, ông ta chưa nói với mọi người, cũng chưa hề thương lượng gìđã chuyển một nửa cổ phần dưới danh nghĩa cho Thẩm Loan, chuyện này khôngkhác gì hành vi gắp thức ăn từ chén Thẩm Khiêm ra.Đừng nói bản thân Thẩm Khiêm để ý, ngay cả ông cụ cũng sẽ không gật đầu dễdàng.Thẩm Xuân Giang giấu sự thật đó cho đến khi lấy lại được tất cả, muốn tìmThẩm Khiêm bàn chuyện nhưng lại phải giấu giếm một vài chuyện thực tế.Vì không để bị phát hiện, tất nhiên phải cẩn thận lời ăn tiếng nói.Nhưng như vậy lại bị kẹp ở giữa, hai mặt đều bị nướng...Thẩm Khiêm lại không dễ lừa như vậy, từ một sai lầm của Thẩm Xuân Giang đãlập tức bắt ông ta hiện hình, hơn nữa sau khi quan sát sự thay đổi của nét mặt,không dám chắc đoán chuẩn bảy tám phần, nhưng cũng lờ mờ sinh ra nghi ngờ."Ba? Ba đang nghĩ gì thế?" Mắt sáng như đuốc.Thẩm Xuân Giang ho nhẹ một tiếng, sắc mặt trầm xuống giống như sự hoảnghốt trước đó chỉ là vì nhớ đến cái gì không tốt: "Nó có thể lấy cái gì để uy hiếpba cơ chứ? Còn không phải ỷ vào có Lục gia làm chỗ dựa, nói năng ngôngcuồng, không chịu dạy dỗ."Muốn nói "không chịu dạy dỗ", Thẩm Khiêm tin tưởng.Rốt cuộc, anh ta đã tự bản thân trải nghiệm qua, cực có quyền phát biểu.Nhưng "nói năng ngông cuồng"?Thẩm Loan muốn làm gì, chưa bao giờ nói ra miệng, cô chỉ biết âm thầm thựchiện sau đó chế nhạo vả mặt.Loại người này không rên một tiếng không có nghĩa họ khờ ngốc im lặng, cũngkhông có nghĩa nhận mệnh chịu thua, mà là — ngủ đông.Giống như sói đói ẩn núp ở chỗ tối nhìn chằm chằm con mồi, con cá sấu lặnxuống nước chực chờ tấn công đàn ngựa đang uống nước trên bờ.Một khi cắn, chắc chắn trí mạng!"Phải không?" Thẩm Khiêm nhướng mày, khuôn mặt không hề tỏ ra chút nghingờ nào, ngoài miệng lại hỏi: "Em ấy dựa vào Quyền Hãn Đình uy hiếp bachuyện gì?"