Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 614



Cao Duy Thu cong cong khóe môi, có vẻ không cho là đúng.

"Tôi cũng có một chuyện muốn nhắc nhở cô: Chúng ta là quan hệ hợp tác. Hợp

tác, hiểu không?"

"... Cô muốn nói gì?"

"Cô đưa tiền, tôi đưa lực, giao dịch rất công bằng. Cô có quyền lợi mua và

không mua, tôi cũng có quyền lợi bán và không bán, cho nên, đừng dùng cái

dáng vẻ cao cao tại thượng này nói chuyện với tôi. Bởi vì --- rất, khó, chịu!"

Đầu kia im lặng trong nháy mắt.

Cao Duy Thu suy nghĩ xấu xa, có khi nào cô ta vì tức mà ngất xỉu rồi không.

"... Cảm ơn cô nhắc nhở, tôi nhớ rồi." Có vẻ ớn lạnh.

Cao Duy Thu lại giống như không cảm giác được, rất thỏa mãn và vênh váo khi

đầu kia chịu thua.

Có tiền thì sao?

Tới trước mặt cô ta còn không phải làm kẻ cụp đuôi à?

Chậc chậc, thiên kim nhà giàu...

Cũng chỉ như vậy!

Huống chi, còn là con ma ốm nói một hai câu đã hổn hển.

"Cao Duy Thu, tôi không muốn tranh luận với cô, cũng không có nhiều thời

gian cãi nhau như vậy." Giọng nói yếu ớt trở lại như cũ, sự nhẫn nại không bình

thường.

Dừng một chút, chưa cho đối phương cơ hội nói chuyện, bên kia đi thẳng vào

vấn đề: "Đêm nay Thẩm Xuân Giang đã nói gì?"

Ánh mắt Cao Duy Thu chuyển động, bình tĩnh đảo qua chén trà trước mặt:

"Muốn biết cũng được. Nhưng mà, cô phải nói cho tôi biết trước, những thuốc

bột màu trắng đó rốt cuộc là gì, có công dụng gì?"

Đầu kia cười khẽ: "Không phải cô đã cho ông ta uống rất nhiều lần rồi à, có tác

dụng gì, chẳng lẽ không hiểu rõ sao?"

Người phụ nữ hơi ngừng, nheo hai mắt lại.

Mỗi lần Thẩm Xuân Giang tới, cô ta đều sẽ pha một chén trà nóng, thỉnh thoảng

là Đại Hồng Bào, có khi là Bích Loa Xuân.

Lúc đầu, Cao Duy Thu còn sợ trộn lẫn thuốc bột màu trắng vào sẽ bị nhìn ra,

cộng thêm phá hỏng hương vị của nước trà, rất dễ bị phát hiện, nhưng không

nghĩ tới sau khi bột phấn này gặp nước lập tức tan ra, không màu không vị.

Sau đó, cô ta không có bất kỳ gánh nặng tâm lý gì.

Dù sao cũng sẽ không bị phát hiện.

Còn về tác dụng...

Mỗi lần Thẩm Xuân Giang uống trà xong, tinh lực đều sẽ dồi dào lạ thường, chủ

yếu biểu hiện ở phương diện kia, đối với chuyện này, cô ta rất hài lòng.

Sau khi vận động xong, người đàn ông sẽ mê man trong mười lăm phút, mà vào

lúc này, tuy ông ta nhắm hai mắt, nhưng mình hỏi cái gì, ông ta đều có thể trả

lời trật tự rõ ràng, hơn nữa không hề che giấu bất cứ điều gì.

Sau khi tỉnh lại cũng sẽ không nhớ gì, chỉ xem như ngủ một giấc.

Thông thường, bên kia muốn hỏi gì đều sẽ nói trước cho cô ta biết, cái gì mà

công ty, dự án, quyết sách, giá thầu v.v..., Cao Duy Thu chỉ có thể đọc theo,

hoàn toàn không rõ có ý gì, tiếp theo lại ghi âm câu trả lời của Thẩm Xuân

Giang lại, sau đó gửi cho bên kia xem như hoàn thành nhiệm vụ.

Tất nhiên, cô ta cũng hỏi ra một ít vấn đề mà mình quan tâm, ví dụ như ---

"Anh có thích Cao Duy Thu không?"

"Thích."

"Vậy anh sẽ cưới cô ấy sao?"

"... Sẽ không."

"Vì sao?"

"Cô ấy không làm nổi "bà Thẩm"."

Lại ví dụ như ---

"Vợ anh và Cao Duy Thu cùng rơi xuống sông, hơn nữa hai người kia đều

không biết bơi, anh sẽ cứu ai trước."

"Sẽ không cứu ai cả."

"Vì sao?!"

"Tôi sợ mình bị chết đuối."

"Anh không biết bơi sao?"

"Biết. Nhưng chỉ cần xuống nước thì sẽ có khả năng bị chết đuối."

Từ đó về sau, Cao Duy Thu không còn hỏi nữa.

Bởi vì cô ta biết rất rõ, ở trong lòng người đàn ông này, người quan trọng nhất

không phải là cô ta, cũng không phải là vợ cả, càng không phải là tình cảm con

cái, mà là chính bản thân ông ta!

Mạng của mình, lợi ích của mình, tự mình hưởng thụ.

"Vì sao không gửi bản ghi âm qua đây trước?"

Cao Duy Thu cười mỉa: "Ồ, lần này đã quên ghi âm."

"Đã quên?! Khụ khụ khụ..." Người bên kia đột nhiên cao giọng, ho khan kịch

liệt.

"Đúng vậy. Ông ta quá mạnh mẽ, tôi không chịu nổi đã ngất đi rồi. Nhưng mà."

Cô ta chuyển đề tài câu chuyện: "Những vấn đề đó của cô, tôi đều hỏi rồi."

Ý rằng, muốn ghi âm thì không có, nhưng đáp án thì tôi biết.

"Nói."

"Cô bảo nói là nói?" Tròng mắt Cao Duy Thu chuyển động: "Vậy thì, chúng ta

trao đổi đi?"

"... Trao đổi như thế nào?" Giọng nói đã hoàn toàn thấp xuống, rõ ràng là đã tức

giận.

"Cô nói cho tôi biết rốt cuộc bột phấn đó là gì? Ăn nhiều có tác dụng phụ gì?"

"Thuốc gây ảo giác mới. Còn về tác dụng phụ, cái gì cần có thì đều có."

Mặt Cao Duy Thu lộ vẻ kinh hãi, lại ép buộng mình cắn chặt răng, cố gắng

không bị đối phương nghe ra được bất kỳ sơ hở nào.

Thuốc gây ảo giác...

Thuốc... độc!

"Sao, cô sợ à?" Lại nghe thấy giọng nói mềm mại yếu ớt kia, sau lưng Cao Duy

Thu vậy mà lại nổi cơn ớn lạnh, trườn lên tận cổ.

Cô ta gắng gượng cười hai tiếng: "Sao... Tôi sợ cái gì? Cũng không phải là đồ

tôi lấy ra."

"Tất nhất là cô gửi ghi âm cho tôi, đừng có giở trò gì!"

Cao Duy Thu một mực chắc chắn: "... Không có."

Là thật.

Bởi vì Thẩm Xuân Giang chưa uống hết trà, thuốc không đủ hiệu quả, chỉ ngủ

năm phút đã tỉnh lại.

Cô ta căn bản còn chưa kịp chưa kịp lấy máy ghi âm ra, chỉ hỏi qua loa mấy vấn

đề, cũng may, Thẩm Xuân Giang đều trả lời hết, nhưng liên quan đến thuật ngữ

chuyên môn gì đó, Cao Duy Thu không hiểu, chỉ có thể nhớ đại khái.

Đã trôi qua mấy giờ, cũng đã quên mất rất nhiều.

Nếu có thể lừa dối qua cửa, tất nhiên là tốt.

Nếu bên kia kiên trì muốn hỏi đến cùng, cùng lắm thì cô ta thuật lại lời Thẩm

Xuân Giang đã nói một lần, còn độ chính xác giống như cũ thế nào, chỉ sợ cũng

chỉ có một mình Cao Duy Thu mới biết được.

Bây giờ trong lòng cô ta không ổn, nhưng vẻ mặt và giọng nói lại không thể

hoảng theo, nếu không, nhất định sẽ bị đầu kia phát hiện manh mối.

Một khi dừng hẳn hợp tác, vậy...

Cao Duy Thu dự đoán một chút hậu quả, lập tức lắc đầu.

Cô ta còn chưa kiếm đủ ở chỗ Thẩm Xuân Giang, sao cam lòng rời đi được?

"Tôi đó nói cho cô biết đó là thuốc gì rồi, bây giờ đến lượt cô nói rõ ràng. Vấn

đề thứ nhất, có phải trong tay Minh Đạt có dự án mới không?"

Cao Duy Thu: "Đúng."

"Có thể khởi động trong vòng năm nay không?"

"Có một dự án đã khởi động, tên là vịnh gì đó."

"Vịnh Thạch Tuyền?"

"Đúng! Chính là vịnh Thạch Tuyền."

"Mức đầu tư ước tính là bao nhiêu?"

Cô ta dựa vào ký ức trả lời một con số.

Đầu kia lâm vào trầm tư, bỗng, chợt lẩm bẩm: "Xem ra vốn lưu động không còn

thừa lại được bao nhiêu..."

Không biết là nguyên nhân gì, Cao Duy Thu lại nghe ra được vẻ hài lòng trong

những lời này?

Cũng không phải là bỏ đá xuống giếng, cũng không phải là vui sướng khi người

gặp họa, mà là một hưng phấn nóng lòng muốn thử.

Giống như, cô ta đã chờ cơ hội này rất lâu rồi...