Thẩm Xuân Giang trằn trọc nằm trên giường.Thần kinh không hiểu sao có cảm giác bị kích thích, tựa như...cảm giác uốngquá nhiều cà phê.Nhớ tới cuộc nói chuyện cùng Thẩm Khiêm trong quán rượu, cùng với rất nhiềusuy đoán về Thẩm Loan, làm ông ta phiền muộn không thở nổi.Giống như trong lúc vô hình có một tấm lưới lớn đang giăng ra, giờ phút nàyđang từ từ chậm rãi siết chặt lại, cuối cùng biến ông ta thành con cá mắc tronglưới, ba ba kẹt trong hũ—Quyền sinh sát cũng không nằmtrong tay mình.Hôm sau, Thẩm Xuân Giang tỉnh lại, trời mới tờ mờ sáng.Bên gối không thấy Dương Lam, ông ta cũng chưa từng để trong lòng.Tính cách này của người phụ nữ, lúc tâm trạng đàn ông tốt có thể cưng, có thểchiều, nhưng khi tâm trạng không tốt, vậy thì lại thành "không biết điều".Lúc ăn bữa sáng, hai người đụng nhau, ánh mắt không có bất kỳ giao thoa nào,dường như đang ở cùng người xa lạ trong một mái nhà.Thẩm Xuân Giang lạnh mặt, ăn xong sandwich do người giúp việc chuẩn bị rồiđứng dậy cầm áo khoác, gọi lão Trần: "Đi thôi."Lão Trần đã chờ ở bên ngoài, nghe vậy lập tức đuổi theo.Lúc này, Dương Lam vẫn luôn rũ mắt yên lặng ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu,nhìn thoáng qua bóng dáng của lão Trần.Người sau hình như cũng cảm giác được, lúc quay đầu lại, vẻ mặt thoáng hiệnvài phần rối rắm và giãy giụa.Người phụ nữ nhoẻn miệng cười, ý tứ sâu xa.Muộn nhất là vào buổi tối hôm nay, ông Trần nhất định phải đưa ra lựa chọn.Thẩm Xuân Giang ép bà ta, vậy thì Dương Lam cũng chỉ có thể bắt người kháctrả giá thôi. Cá lớn nuốt cá bé, cá nhỏ ăn con tôm, chuỗi động vật bậc cao luôncó quyền kiểm soát những thứ nhỏ bé ở phía dưới.Đây gọi là "Đặc quyền"!...Thẩm Xuân Giang đến công ty, còn chưa ngồi nóng mông, câu đầu tiên phânphó cho thư ký chính là: "Gọi giám đốc Thẩm bộ phận dự án tới một chuyến."Thư ký nhận lệnh rời đi.Mười lăm phút sau, tiếng gõ cửa cửa văn phòng lại vang lên lần thứ hai.Thẩm Xuân Giang nghiêng đầu nhìn thoáng qua, không thấy Thẩm Loan.Giữa mày nhíu lại, trầm giọng hỏi: "Nó đâu?""Bộ phận nhân sự nói, giám đốc Thẩm nghỉ phép một tuần, không, không ởcông ty...""Xin nghỉ?!""...Vâng."Chỉ cần không có chuyện lớn, Thẩm Loan cũng không phải đi làm từ 9 giờ đến6 giờ như những giám đốc bộ phận khác, hay có thời gian đi làm tan tầm cốđịnh.Chuyện này tất cả mọi người trong bộ phận dự án đều biết, nhưng kỳ lạ chính làbọn họ không chỉ không hề dị nghị, còn bao che giúp.Lần này báo cho bộ phận nhân sự nghỉ phép một tuần, quá dài.Có thể nói, rất càn rỡ.Nhưng năng lực của người ta rõ như ban ngày rồi, không ở công ty, cũng có thểbiết rõ hạng mục, dù sao, bảng báo cáo được đưa lên, Thẩm Loan tuyệt đối làông trùm cuối cùng, cũng không biết cô dùng quan hệ và thủ đoạn thế nào, côngtrạng xinh đẹp ngăn nắp đến mức làm cho người ta tìm không ra nửa điểm tìvết.Dần dà, các bộ phận của công công ty đều biết bộ phận dự án có "Lão đại" cónăng lực rất khủng bố, dẫn theo nhân viên cấp dưới quét mọi nẻo đường, ngạomạn xưng đế xưng vương.Không hề nói quá rằng, hiện giờ bộ phận dự án của công ty chỉ công nhận mộtmình Thẩm Loan!Kiên cố vững chắc giống như thùng sắt, nước lửa không thể xâm nhập.Thẩm Xuân Giang sau khi nghe xong, trầm mặc thật lâu.Ông ta không ngờ tới chỉ ngắn ngủn mấy tháng, Thẩm Loan vậy mà đã hô mưagọi gió, danh tiếng và uy tín trong nhân viên cũng càng ngày càng cao.Cứ thế mãi, chỉ sợ ngay cả tổng giám đốc như ông ta đây cũng phải đứng sangmột bên!Thật đúng là con gái ngoan của ông ta!Tính cảnh giác cùng cảm giác nguy cơ vào lúc này đã bắt đầu khởi động, ThẩmXuân Giang thậm chí đã bắt đầu liên tưởng đến cảnh tượng tương lai không xanữa, Thẩm Loan được mọi người ủng hộ, mà mình lại mất hết lòng tin."Tôi biết rồi, đi ra ngoài trước đi."Thư ký như được ân xá.Thẩm Xuân Giang im lặng sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn cầm lấy di động...Lúc Thẩm Loan nhận được điện thoại, cô đang chơi trò ghép hình với QuyềnHãn Đình.Trải qua mấy ngày này uống thuốc điều dưỡng, hàn khí trong cơ thể anh dầndần đã bị khống chế.Từ mới đầu mỗi lần một chén thuốc lớn, đến bây giờ mỗi lần chỉ cần một chénnhỏ, liều thuốc giảm bớt với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy được.Mà vết thương bên tay phải của anh đã từ từ hồi phục như cũ.Người bị bệnh, tựa như một đứa trẻ, cho dù là nam hay nữ, người bình thường,hay là đại lão, đều trở nên rất ấu trĩ.Giống như vị trước mắt này, cần phải có người ở cùng.Nhưng người bình thường lại không được, chỉ cần Thẩm Loan.Cô dứt khoát trực tiếp xin bộ phận nhân sự nghỉ một tuần: "... Vừa lòng chưa?"Lúc đó, Lục gia tiểu ngạo kiều*, hừ hừ, làm như không sao cả, nhưng khóe mắtlại tràn đầy ý cười: "Cũng không thích lắm đâu."*Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bêntrong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểuđơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng".Cứ như vậy, Thẩm Loan trở thành "điều dưỡng" chuyên nghiệp.Ngài Trâu đã sắc thuốc dưới phòng khám ngầm rồi trực tiếp đưa đến tay cô, rồinói cô bưng cho Quyền Hãn Đình.Tất nhiên Lục gia sẽ không tự mình uống rồi, lớn như vậy rồi còn quấn lấy bắtcô đút.Sở Ngộ Giang có chuyện gì cần báo cáo, cũng phải hỏi cô Quyền Hãn Đình ởđâu trước.Đến nỗi, tiểu lãng tử luôn gây họa thích làm đập trời phá đất Lục Thâm ở NinhThành, muốn tìm người thì hầu như đều phải tới báo cáo trước với cô, mềmgiọng nịnh nọt, để cô nói ngọt vài câu trước mặt Quyền Hãn Đình, để anh ta bớtbị chửi mấy câu.Tóm lại, Thẩm Loan trở thành con đường đầu tiên phải trải qua khi mọi ngườimuốn tiếp xúc với đại lão!!!Bản thân cô cũng cảm thấy hơi bối rối.Quyền Hãn Đình lại hưởng thụ cô gái đang bận sấp mặt, còn ngược lại mình thìlại rảnh rỗi an nhàn.Không phải anh lười, mà là anh thích loại cảm giác được Thẩm Loan chiềulòng, cưng chiều trong lòng bàn tay.Hmmm...Đại ca thỉnh thoảng cũng cần được người ta cưng chiều mà.Ví như giờ phút này, Quyền Hãn Đình đột nhiên muốn chơi chơi ghép hình,Thẩm Loan vốn đang xem báo cáo tài chính quý trước của giải trí Phi Dương,cũng chỉ có thể đặt sang một bên, chiều anh trước.Trò chơi ghép hình cũng không khó, ước chừng cũng không vượt quá hai trămmảnh, hơn nữa sau lưng mỗi mảnh đều có chữ viết gợi ý.Hơn nữa đầu óc hai người cũng thông minh, chỉ qua nửa tiếng đã ghép được30%.Chuẩn bị hoàn chỉnh như ban đầu.Theo khuôn mẫu càng ngày càng hoàn chỉnh, Thẩm Loan ngó trái ngó phải, sựnghi ngờ giữa mày cũng càng ngày càng sâu."Đây là..."Quyền Hãn Đình nhìn cô, ánh mắt ngầm cổ vũ, dường như đang chờ đợi cô nóitiếp.Thẩm Loan: "Bản đồ?"Cô thấy được các đường kinh tuyến, vĩ tuyến, cùng với tỉ lệ xích bên dưới góctrái."Ừm."Quyền Hãn Đình chắc chắn cô đã đoán ra, vươn ngón trỏ vòng một vòng tại mộtchỗ" "Nhìn thử xem đây là cái gì?"Màu xanh da trời..."Biển?"Quyền Hãn Đình: "Còn ở giữa thì sao?"Hai mắt Thẩm Loan sáng rực lên: "Là đảo!"Trong mắt người đàn ông hiện vẻ hài lòng.Trong lòng Thẩm Loan lộp bộp một tiếng, bỗng nhiên hiện ra một suy đoánhoang đường: "Đừng nói với em đây là Chiêm Ngao.""Cưng à, em lại trả lời đúng rồi. Muốn được thưởng gì nào, hửm?""..."Chiếm Ngao, cơ sở của nhà họ An.Đó là sự tồn tại thần bí mà không có một vệ tinh nào có thể thám hiểm được,chiếm ít nhất 10% tổng giá trị tài nguyên của thế giới.Nghe nói, mặt đường trên đảo đều được lát bằng hoàng kim, trên cây treo đáquý, còn xây trụ sở còn hoa lệ hơn hoàng cung.Mới đề cập đến cũng đã làm người ta phải sợ.Nguyên nhân chính là Chiếm Ngao ngập tràn vô số truyền thuyết, giống như haichữ này đều được mạ viền vàng, tất nhiên cảm giác thần bí và tính an toàn cũngcó quan hệ trực tiếp với nhau.Nghe nói, những người họ An ở ngoài cũng không biết Chiếm Ngao ở TháiBình Dương hay là Đại Tây Dương, họ An ở trong có quan hệ xa hơn một chútcũng chỉ mới nghe nói, chưa từng chính mắt nhìn thấy.Chỉ có dòng chính và người có quan hệ huyết thống trong vòng ba đời mới đượclên đảo, nhưng cũng chỉ giới hạn trong một ngày giao thừa mà thôi.Tiệc xong, người về.Có quan hệ tốt với chủ nhà, có thể ở thêm mấy ngày, nhưng cũng không thể ởlâu.Một chỗ thần bí như vậy, bao nhiêu người ngay cả nghe cũng chưa nghe qua,hiện giờ lại tùy tiện mở ra trước mặt cô.Thẩm Loan thụ sủng nhược kinh, đồng thời cũng không kiềm chế được mà sợhãi.Không phải sợ hãi thế lực cùng thực lực của nhà họ An, mà là lo lắng mìnhkhông gánh vác nổi phần tin tưởng và thẳng thắn này."Sao thế?""Em... Có phải không nên tiếp tục không?"Người đàn ông buồn cười nhìn cô: "Lí do?""Sợ bị diệt khẩu." Cười hì hì, đáy mắt lại đột nhiên xuất hiện tia cẩn thận, làmcho Quyền Hãn Đình biết cô không phải đang nói giỡn.Quyền Hãn Đình gập đốt ngón tay, gõ gõ trên đầu cô, động tác dọa người,nhưng lực lại nhẹ đến không thể nhẹ hơn: "Nói bậy thì thế?"Nhà họ An bí ẩn, Thẩm Loan cũng chưa lạc vào trong cảnh để cảm nhận, nhưngtrong lời miêu tả của Quyền Hãn Đình, cùng với Sở Ngộ Giang và Lăng Vângiữ kín như bưng, cũng có thể đoán được một vài phần.Cô không sợ phiền phức, nhưng cũng không muốn tự tìm phiền phức.Trừ khi có sự đồng ý của người nhà họ An, nếu không dù hôm nay cô nhìn thấybức bản đồ, thì quay đầu cũng sẽ ép buộc mình loại bỏ sạch sẽ những gì trongtrí nhớ."Biết ngay là em sẽ nghĩ nhiều mà..." Người đàn ông than nhẹ, nhìn cô, thươngtiếc trong mắt không che dấu được.Quyền Hãn Đình cũng không nghiên cứu quá khứ của Thẩm Loan, một phần làvì anh thích Thẩm Loan hiện tại, còn mặt khác là cũng không muốn động đếnvết sẹo trong lòng cô.Rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mới có thể tạo tính cách cẩn thận, suy nghĩ quámức của cô?Giống như không lúc nào là không cảnh giác, mỗi giây đều như đi trên băngmỏng, ngày đêm đều cẩn thận từng bước.Cho nên, đám người nhà họ Thẩm kia, đặc biệt là Thẩm Xuân Giang — đềukhông đáng đồng tình hay thương hại!Người đàn ông cách trò ghép hình ôm cô vào trong lòng, ngửi mùi thơm bên cổcô gái, giọng nói cũng trở nên mềm mại: "Loan Loan, em nhớ kỹ, ở trước mặtanh vĩnh viễn không cần cẩn thận, càng không cần phải cảnh giác.""Bởi vì, cô gái của gia, có thể tùy tiện làm càn—"