Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 618



"Có việc gì sao?"

Thẩm Xuân Giang tức giận muốn hộc máu hoàn toàn đối lập với vẻ bình tĩnh và

lạnh nhạt của cô.

Đầu dây bên kia tức đến nghẹn họng, sau đó:càng nổi giận hơn "Thái độ này

của mày là gì đây?!"

"Thái độ nên có." Không chỗ nào sợ hãi, hoặc là nói, không hề sợ hãi.

Thẩm Xuân Giang tức giận đến cả người run rẩy, nhưng cách một cái điện

thoại, ông ta muốn ra tay cũng không thể được, chỉ có thể cắn chặt cổ họng, ra

vẻ uy nghiêm nói—

"Bộ phận nhân sự nói con xin nghỉ một tuần, vì sao thế?"

"Việc riêng." Chỉ nói qua loa cho có lệ.

"À, bây giờ cánh cứng rồi, cũng bắt đầu không kiêng nể gì, không chịu gò bó

sao?"

Từ "cũng" này dùng rất vi diệu, lấy vết xe đổ của Thẩm Như ra cảnh cáo cô.

Đáng tiếc, Thẩm Loan không để mình bị đẩy vòng vòng —

"Con đã quản lý bộ phận dự án gọn gàng ngăn nắp rồi, còn thay tập đoàn giành

được đất quy hoạch quảng trường Thạch Tuyền, không có công lao cũng có khổ

lao, sao đến miệng ngài lại biến thành " không kiêng nể gì " với " không chịu gò

bó " thế?"

"Con xin nghỉ thì có lý sao?"

"Nhân viên tập đoàn không thể xin nghỉ sao?" Thẩm Loan hỏi lại: "Nếu tôi nhớ

không lầm, căn cứ vào quy định của công ty, mỗi năm từng nhân viên đều có ba

lần nghỉ phép trừ những ngày nghỉ lễ, nếu không phải quý bận rộn, thì bộ phận

nhân sự đều sẽ phê duyệt."

"Bây giờ ngài tới chất vấn tôi, là không hài lòng với quyết sách của bộ phận

nhân sự, hay là chỉ cần là tôi thì đều có ý kiến?"

Liên tiêu đái đả*, đảo khách thành chủ, Thẩm Loan nói ba câu nói đã xoay

chuyển cục diện.

*Liên tiêu đái đả (连消带打): trong lúc hóa giải, chống đỡ đòn tấn công của đối

phương thì đồng thời phản công lại.

Thẩm Xuân Giang bị sự càn rỡ không hề kiêng nể gì của cô làm cho vừa kinh

ngạc vừa sợ hãi: "Mày..."

Tuy rằng mấy lần trước hai ba con nói chuyện cũng đều kết thúc trong không

vui, nhưng Thẩm Loan táo bạo trắng trợn chống đối ông ta như vậy lại là lần

đầu tiên.

Tựa như... Bất chấp tất cả.

Ngay cả vẻ ngoài bình tĩnh cũng không muốn tiếp tục duy trì nữa.

Trong nháy mắt đó, Thẩm Xuân Giang lại có một tia hoảng hốt.

Thẩm Loan cũng không sao cả, thậm chí còn có chút chờ mong sau khi xé rách

mặt, hai ba con sẽ có một lần đối diện trực tiếp.

Cô chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.

Lâu đến hai đời, cuối cùng cũng bước được đến bước này, sự hưng phấn trong

máu đã không kìm nén được.

Thẩm Xuân Giang lại kịp thời phanh lại, không chỉ không tiếp tục dùng ngôn từ

chọc giận cô, mà thái độ còn đột nhiên hòa hoãn lại: "Trong điện thoại nói

không rõ, cha con chúng ta tìm một chỗ mặt đối mặt để nói chuyện, được

không?"

Thẩm Loan đứng trước cửa sổ, đón ánh hoàng hôn, có sự thâm thúy thần thánh

khó hiểu: "Được."

Buổi sáng hôm sau.

Hai người hẹn gặp mặt ở quán trà.

Lúc Thẩm Loan đến, Thẩm Xuân Giang đã tới rồi, nhìn dáng vẻ có lẽ đã đợi

được một lát.

"Tới rồi, ngồi đi." Vừa nói, vừa pha trà.

Thẩm Loan nhướng mày, hai đời cộng lại, số lần cô thấy Thẩm Xuân Giang tự

mình pha trà có lẽ đếm được trên đầu ngón tay, hơn phân nửa đều là người khác

pha trà cung kính đưa tới trước mặt ông ta.

Hôm nay đúng là rất lạ...

Chỉ sợ tách trà này không dễ dàng xuống bụng như vậy, nhưng mà nếu đã đến,

cô cũng không sợ.

Xem rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì.

Suy nghĩ cũng chỉ lướt qua trong giây lát, mặt Thẩm Loan mỉm cười, ngồi xếp

bằng đối diện với Thẩm Xuân Giang.

"Nếm thử đi."

Thẩm Xuân Giang đẩy tách trà đến trước mặt cô.

Thẩm Loan rất biết nghe lời, hai tay bưng lên, nhấp một ngụm tượng trưng, gần

như chỉ ướt cánh môi.

"Hương vị thế nào?"

"Tay nghề của ba tất nhiên không còn lời gì để nói."

Thẩm Xuân Giang cũng không hẳn xem là sự thật, nhưng cũng nở một nụ cười:

"Ngày hôm qua ở trong điện thoại, giọng ba tương đối nặng, con đừng nghĩ

nhiều."

"Con có gì để nghĩ nhiều chứ?" Thẩm Loan nghiêng đầu, làm như khó hiểu:

"Hay là cảm thấy ngài mượn đề tài này để cố ý nổi giận với tôi?"

Sắc mặt người đàn ông chớp mắt một cái đã khó coi, nhưng rất nhanh lại khôi

phục bình thường.

"Không có thì tốt."

Thẩm Loan lướt nhẹ đầu ngón tay trên vành ly, nụ cười có vài phần thâm ý,

nhưng cũng không chút để ý.

Cô không nói lời nào, Thẩm Xuân Giang cũng không mở miệng.

Trong phòng yên lặng kỳ lạ, trong không khí tràn ngập hương trà lượn lờ.

Đột nhiên —

"Lúc trước ba đã chia một nửa cổ phần công ty cho con..."

"Ba." Thẩm Loan cắt ngang ông ta: "Không phải muốn nói chuyện xin nghỉ

sao? Sao bây giờ lại nhắc tới cổ phần?"

Sắc mặt Thẩm Xuân Giang đột nhiên trầm xuống: "Đừng giả ngu nữa."

Thẩm Loan nhướng mày.

Dáng vẻ không sao cả này của cô hoàn toàn chọc giận Thẩm Xuân Giang —

"Sao thế, con giữ một nửa cổ phần công ty của ba, không muốn trả lại sao?"

Nhắc tới cổ phần, Thẩm Loan cũng nghiêm túc hơn, ngồi thẳng người, hơi

nghiêng về phía trước, động tác này làm cô nhìn qua có loại sắc bén và sự hăng

hái không thể ngăn cản được.

Thẩm Xuân Giang híp hai tròng mắt lại, cho đến giờ phút này, ông ta cũng

không muốn thừa nhận, lúc trước mình đúng là đã nhìn nhầm rồi!

"Thế nàogọi là trả?" Không để ý đến ánh mắt đánh giá và tìm tòi nghiên cứu

kia, Thẩm Loan bật cười: "Đã giữ rồi thì sao có thể trả được."

"À... Chẳng lẽ con vẫn cảm thấy con nên được những cổ phần đó?"

"Vì sao không nên? Một nửa cổ phần trong tay ngài để đổi lại vị trí tổng giám

đốc tập đoàn Minh Đạt, đồng giá trao đổi, mua bán rất công bằng. Tôi giúp

ngài, ngài trả lại cho tôi, vì sao lại không nên chứ?"

"Tao là ba mày đấy!" Thẩm Xuân Giang đập bàn đứng lên, trợn mắt nhìn nhau.

"Huyết thống ra huyết thống, làm ăn là làm ăn. Lúc trước, tôi bởi vì chuyện cổ

phiếu của Thiên Cơ nên bị đưa đi điều tra, chính miệng ngài đã nói vậy mà,

chẳng lẽ ngài quên nhanh như vậy sao?"

"Mày!" Thẩm Xuân Giang trợn tròn mắt: "Sao mày biết?"

"Tập đoàn từ trên xuống dưới đều truyền nhau mà, chẳng lẽ ngài không nghe

nói? À, cũng đúng" Cô làm ra dáng vẻ bừng tỉnh: "Lời nói xấu thì làm sao có

thể truyền tới lỗ tai người trong cuộc được?"

Sắc mặt người đàn ông xanh mét, nghiến răng nghiến lợi: "Thẩm Loan, rốt

cuộc mày muốn làm cái gì?!"

"Ba, người hẹn gặp mặt là ông, sao ông lại hỏi ngược lại tôi?"

"Giao cổ phần ra, thì nhà họ Thẩm còn có chỗ cho mày ở, nếu không..."

Nụ cười của Thẩm Loan hơi cứng lại, chợt độ cong bên môi càng sâu hơn, đáy

mắt xẹt qua một tia sáng: "Thì sao?"

"Tao có thể nâng mày lên tận trời, thì cũng có thể quăng mày xuống bụi rậm."

"Ba, ngài đây là... đang uy hiếp?"

Hai cha con hoàn toàn xé rách da mặt.

Thẩm Xuân Giang không hềnhìn thấy chút sợ hãi trên khuôn mặt cô như mong

muốn.

Ánh mắt đột nhiên trầm xuống, tươi cười âm trầm: "Tao biết, hiện tại mày có

Lục gia che chở, nhưng Quyền Hãn Đình có thể giúp đỡ mày cả đời sao? Ba

ruột dạy dỗ con gái, đó là đạo lý hiển nhiên, cậu ta có thể nhúng tay một lần hai

lần, nhưng nhiều lần, mày cho rằng Lục gia không cảm thấy phiền sao? Người

ngoài sẽ không nói ra nói vào?"

Thẩm Loan nhìn ông ta, giống như một lần nữa quen biết người này.

Ngu lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng thông minh lên một chút.

Không dễ dàng!

"À." Đây là câu Thẩm Loan trả lời.

Thẩm Xuân Giang ngẩn ra: "Mày..."

Ông ta cho rằng cho dù Thẩm Loan bình tĩnh, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có

chút kiêng kị, nhưng dáng vẻ thờ ơ của cô hôm nay, dầu muối không ăn thật sự

làm người ta không nắm được.

Một tiếng "a" nhạt nhẽo nói cho có lệ, thành công làm cho một ngụm tức giận

của ông ta không phun ra được, cũng không nuốt xuống, kẹt ở chính giữa, nửa

vời.

Khó chịu nuốn chết!

"Tao khuyên mày nên thức thời, đừng mơ ước những thứ không thuộc về mình,

đến cuối cùng giỏ tre múc nước lại thành công dã tràng!"

Thẩm Loan vẫn phản ứng như trước: "À."

Thẩm Xuân Giang: "..."

Ông ta có loại cảm giác bất lực như đàn gảy tai trâu, giống như bản thân đang ở

chỗ này nổi điên, một người khác lại không nghe không nhìn, xem như không

khí.

"Mày hiểu ý tao không?" Thẩm Xuân Giang cảm thấy vấn đề này đã nằm ngoài

chỉ số thông minh của ông ta, vừa ngu xuẩn vừa không có trình độ.

Nhưng lại không thể không hỏi.

"Hiểu." Thẩm Loan gật đầu.

"Vậy... Mày không có gì muốn nói à?"

Không khí yên tĩnh ba giây.

"... Không có."

Nếu như có một tấm kính hiển vi ở đây, vậy thì có thể rõ ràng nhìn thấy lúc này

Thẩm Xuân Giang đã xuất huyết ở bên trong.

"Ba, tôi nhận được lời cảnh cáo của ba rồi. Nhưng hôm nay tôi cũng nói luôn ở

chỗ này, nếu cổ phần đã vào trong tay tôi rồi thì chắc chắn sẽ không trả nữa.

Ngài có chiêu gì vậy cứ việc dùng đi, tôi sẽ cố gắng chơi cùng.."

Từ từ êm tai, không nhanh không chậm.

"Mày quả thật ngang bướng hồ đồ!"

Thẩm Loan đứng dậy, lập tức từ nhìn lên biến thành nhìn thẳng, vậy mà khi thế

cũng không phân cao thấp với Thẩm Xuân Giang, ngầm hiện ra trạng thái giằng

co.

"Nếu không có chuyện khác, tôi đi trước."

Nói xong, cũng mặc kệ Thẩm Xuân Giang có đồng ý hay không, lập tức rời đi.

"Thẩm Loan, mày nhất định sẽ hối hận!"

Bước chân cô không ngừng. Nhẹ nhàng bâng quơ: "Tôi sẽ chờ."

Lần này gặp mặt, lớp giấy duy trì hòa bình cuối cùng của cha con cũng hoàn

toàn bị đâm thủng, từ nay về sau, Thẩm Xuân Giang không còn "người ba hiền

lành" bố thí sự thương hại, mà Thẩm Loan cũng không còn là "cô con gái

ngoan" làm ra vẻ nhu nhược.

Từ lúc phải giải quyết cổ phiếu kia, Thẩm Loan đã dự cảm sớm muộn gì cũng

sẽ có một ngày như vậy.

Cô và Thẩm Xuân Giang đã chú định là đối lập với nhau, chú định là đối địch

với toàn bộ nhà họ Thẩm.

Ẩn nhẫn đến giờ phút này, cuối cùng cũng xé rách lớp mặt nạ, Thẩm Loan cũng

không cảm thấy thẹn trong lòng, cũng không tổn thương, càng không hề có chút

đáng tiếc cùng buồn bã, cô chỉ cảm thấy sảng khoái, nhẹ nhàng vui vẻ!

Kế tiếp, phải xem Thẩm Xuân Giang ra chiêu thế nào!

Tốt xấu, thiện ác, cô chấp nhận tất cả, vì ngày này, cô đã ngủ đông rất lâu, lúc

này gấp không chờ nổi muốn trở về chiến trường.

Lần này, sẽ không có người nào chạy thoát!