Danh Môn Thịnh Sủng: Quyền Thiếu Xin Chiếu Cố

Chương 646



"Cổ đông Thẩm, cô định... tự đề cử mình sao?" Có người ngập ngừng hỏi thử.

"Không được à?" Thẩm Loan nhướng mày, cười khẽ lại thẳng thắn.

Đến giờ phút này, tất cả mọi người mới đột nhiên bàng hoàng, mọi chuyện đang

diễn ra đều không nằm ngoài những toan tính tỉ mỉ thận trọng của cô —

Đầu tiên là vào hội đồng quản trị, sau đó cách chức vị trí tổng giám đốc, cuối

cùng tự leo lên vị trí cao này.

Nghĩ đến đây, ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Cô gái này mới ngoài hai mươi tuổi thôi nhưng bản chất đã trở nên "âm hiểm,

xảo quyệt, tàn nhẫn và vô tình" đến tột cùng.

"Nhưng chủ tịch đã đề nghị là Thẩm Xuân Đình..." Có người nào đó lúng lúng

mở miệng.

"Lúc đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc lại không lập được bất kỳ thành tích

nào, chẳng lẽ còn trông cậy vào ông ta sau khi tiếp nhận vị trí CEO rồi bỗng

nhiên trở nên thông minh hay sao?"

Vốn dĩ Thẩm Xuân Giang đảm nhận chức tổng giám đốc nhưng làm không ra

sao cả.

Mà Thẩm Xuân Đỉnh còn kém hơn cả ông ta.

Còn về phía Thẩm Loan...

Từ năng lực và sự tính toán mà cô biểu hiện ra lúc này, phải thừa nhận rằng là

một người tàn nhẫn. Thêm nữa người đứng sau chống lưng cho cô lại là Quyền

Hãn Đình, chính là như tựa lưng vào gốc cây để hưởng bóng mát, quả là một sự

lựa chọn không tồi.

Ánh mắt Thẩm Tông Minh lướt qua đám người đang dần dần bị lay động, ý

cười lạnh ngấm sâu vào đôi mắt: "Các vị e là đã quên rằng, vị trí chủ tịch này

ngoài cái yêu cầu không thể thay đổi về cổ phần chiếm lợi thế, thì cũng phải có

năng lực và kinh nghiệm quản lý. Mà cho dù năng lực của Thẩm Loan như thế

nào, cô ấy cũng khó có thể thuyết phục mọi người bằng kinh nghiệm ít ỏi này!"

Kinh nghiệm, cũng là tư cách và sự từng trải.

Thẩm Loan còn quá trẻ, trước khi vào Minh Đạt thậm chí còn không có việc

làm chính thức, lúc đầu khi học viện Khởi Hàng yêu cầu phải nộp các tài liệu

liên quan, trong phần kinh nghiệm làm việc Thẩm Tông Minh phải lên tiếng

giúp đỡ đóng dấu làm giả văn bản, mới lừa dối thông qua được.

Bây giờ lại trở thành điểm công kính trí mạng của Thẩm Loan.

Tuy nhiên, có nhiều lúc cơ hội sống sót và tuyệt cảnh thường tồn tại song song

với nhau, giống như vực sâu thăm thẳm, làm sao có thể biết được dưới đó có

phải là chốn đào nguyên tuyệt sắc hay không?

Thẩm Loan: "Nếu các vị ngồi đây không ngại thì ngay tại đây cũng có thể thông

báo cho bộ phận nhân sự lấy hồ sơ của tôi để xem xét, nếu như tôi nhớ không

lầm, ba năm kinh nghiệm làm việc của tôi đã được ghi chép lại rất chi tiết và

đầy đủ ở trong đó, đều có thể tra ra, mà chủ tịch Thẩm ngài cũng đã ký tên để

tiến hành xác nhận đảm bảo."

Để Thẩm Loan vượt qua vòng kiểm tra sơ bộ một cách suôn sẻ, mà Thẩm Xuân

Hàng nổi tiếng công chính nghiêm minh, các tài liệu là nửa thật nửa giả còn

không được, phải làm cho giống y như thật!

Vì lý do này, Thẩm Tông Minh đã đặc biệt yêu cầu các công ty được "sắp xếp"

giả mạo dấu vết về việc làm trước đây của Thẩm Loan, từ hồ sơ nhân sự, đến

biên lai chi trả, và báo cáo từ chức, đều là chuẩn bị rất đầy đủ đồng bộ.

Để người ta dựa vào dấu tích để kiểm tra, có dấu vết thì tìm ra!

Bây giờ, Thẩm Tông Minh sử dụng những thứ này coi đó như là nhược điểm để

gây khó khăn cho cô, Thẩm Loan tự nhiên là thuận nước đẩy thuyền, phản đòn

lại!

Các tài liệu là do Thẩm Tông Minh phân phó làm, ông ta đã ký tên vào giấy

đảm bảo, cũng do ông ta tự tay viết.

Một khi phủ nhận, thì đó chính là tự vả vào miệng mình.

Hơn nữa, thời điểm những tài liệu này được làm ra, cũng không nghĩ đến sẽ có

ngày hôm nay phải sử dụng đến nó, vì vậy Thẩm Tông Minh không hề đề

phòng, và tự nhiên không có khuyết điểm nào có thể bị tấn công.

Tất nhiên là không thể kiểm tra.

Bằng chứng cũng không có.

Lãng phí thời gian, lãng phí công sức.

Hiển nhiên Thẩm Tông Minh cũng nhận ra điều này, khuôn mặt già nua của ông

ta trở nên xanh mét.

Mọi thứ ông ta làm lúc ban đầu, bây giờ đã trở thành ràng buộc chết người,

quay đầu cắn ngược lại ông ta.

Thật là nực cười...

"Cho dù là như vậy, cô cũng đừng mơ tưởng ngồi vào được vị trí này!"

Thẩm Loan cười lạnh: "Vẫn là câu nói đó, có thể hay không thể, thử rồi mới

biết được. Ý kiến của các vị thì sao?"

Mỉm cười ánh mắt chậm rãi lướt qua đám đông.

Các giám đốc không nói lời nào, họ quay đầu trao đổi ánh mắt với những người

bên cạnh.

Đây là muốn đứng thành một hàng...

Tuy nhiên, so với Thẩm Xuân Đình, hầu hết mọi người đều sẵn sàng hỗ trợ

Thẩm Loan hơn, không phải vì lý do khác, chỉ vì năng lực.

"Mặc dù giám đốc Thẩm gia nhập Minh Đạt chưa lâu, nhưng những tâm huyết

cô ấy bỏ ra vì tập đoàn, mang lại những lợi ích như thế nào cho tập đoàn của

chúng ta, thì mọi người ai cũng thấy rõ."

"Từ vụ buôn lậu dược phẩm đến khu dự án vịnh Thạch Tuyền, cô ấy đã hoàn

thành mọi thứ một cách tuyệt vời và không thể chê vào đâu được. Vị trí tổng

giám đốc này, tôi thấy cô ấy có thể đảm nhận được!"

"Thực sự xứng đáng!"

"Tôi cũng đồng ý."

Mặc dù Thẩm Loan cảm thấy bất ngờ tình hình hiện lại, nhưng không quá ngạc

nhiên.

Thẩm Xuân Giang thiếu năng lực, còn độc đoán, từ lâu đã khiến cho những lão

già này không hài lòng.

Hơn nữa Thẩm Tông Minh chuyên quyền nhiều năm như, những người này ít

nhiều cũng có ý không phục, bây giờ nhân cơ hội tốt rơi xuống giếng, còn

không dốc hết sức lực ném đá vào bên trong?

Trên cơ sở không làm tổn hại đến lợi ích của bản thân, họ rất vui khi thêm sự

ngột ngạt cho Thẩm Minh Tông.

"Các người —"

Lúc này ông cụ vừa tức giận, vừa thất vọng nhưng đành bó tay chịu trói.

Thẩm Loan cười khẽ, nhẹ giọng gọi một tiếng "ông nội" lời nói ẩn ý: "Cháu sẽ

ngồi vào ghế tổng giám đốc điều hành và chú hai, đều là họ Thẩm, không phải

cũng như nhau sao? Hơn nữa, con chắc gì đã thua kém chú ấy, ông nội nghĩ thế

nào?"

Nghe có vẻ tôn trọng và lịch sự, nhưng thực chất là hả hê.

"Cô câm miệng cho tôi —" Thẩm Tông Minh ôm ngực, thở hổn hển.

"Lão Thẩm..." Ánh mắt Lý Lập Đông lộ vẻ không đành lòng, ánh mắt trách móc

hướng về phía Thẩm Loan.

Lại thấy người ở phía sau ánh mắt không gợn sóng, biểu cảm vô can.

Nửa điểm cũng không hề dao động, giống như một tảng băng không có cảm

xúc.

"Vậy nếu như không còn ai phản đối, tôi nghĩ mọi người đều có thể giơ tay biểu

quyết." Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, giọng điệu lạnh lùng.

"Từ từ —"

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, một người đàn ông mặc vest và

giày da với vẻ mặt lạnh lùng bước vào, theo sau là Đàm Diệu, trên tay cầm một

tập tài liệu.

Với sự xuất hiện của hai người, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, và hơi

thở trở nên nhẹ hơn và chậm hơn.

Thẩm Minh Tông kích động đứng dậy, chào hỏi, gần như rơi lệ: "A Khiêm, cuối

cùng thì cháu cũng đến rồi..."

Đôi mắt uể oải không phấn chấn của Thẩm Xuân Giang cũng sáng ngời, như là

nhìn thấy cọng rơm cứu mạng.

Chân mày Thẩm Loan nhíu chặt, mắt liếc nhìn tập tài liệu trên tay Đàm Diệu,

rồi nhìn vào khuôn mặt đầy mệt mỏi của Thẩm Khiêm, đôi mắt mờ mịt.

"Làm sao anh ta có thể xuất hiện..." Trương Dương ngồi ở cuối bàn hội nghị

không có cảm giác tồn tại lẩm bẩm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đầu bên kia, Thẩm Khiêm đã đỡ ông cụ ngồi lại chỗ cũ: "Ông nghỉ ngơi đi, việc

còn lại cháu sẽ lo liệu."

Thẩm Tông Minh vui mừng, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh

mắt nhàn nhạt liếc nhìn Thẩm Loan, đè thấp giọng nói: "Lúc trước ta đã mắt

nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này con tuyệt đối không được mềm lòng!"

Thẩm Khiêm rũ mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh: "Con tự biết chừng mực."

Đứng thẳng, đối mặt với mọi người ngồi dưới, ánh mắt hờ hững lướt qua: "Nếu

là lựa chọn vị trí chủ tịch điều hành, không biết tôi có đủ tư cách để tham gia

không?"

Thẩm Khiêm mới là người thừa kế hợp pháp của tập đoàn, nếu không đủ tư

cách thì ai đủ tư cách chứ?

"Tất nhiên là có thể!" Lý Lập Đông ngay lập tức lên tiếng.

Vẻ mặt Trương Dương nghiêm túc trong chốc lát.

Trên khuôn mặt Thẩm Loan không có sự vui mừng hay tức giận, nhưng bàn tay

của cô đặt dưới bàn bỗng siết chặt.

Sau đó lại chậm rãi buông ra...

Đến lúc này, hai bên cạnh tranh nhau trở thành Thẩm Khiêm và Thẩm Loan.

"Vì mọi người đều không phản đối, hãy cùng giơ tay biểu quyết..."

"Khoan đã!" Thẩm Khiêm đột nhiên nói.

Mọi ánh mắt dò hỏi của mọi người đổ dồn vào anh ta, lại nghe thấy giọng nói từ

tốn ôn hòa như nước tuôn ra —

"Nếu tôi nhớ không lầm, tập đoàn có một quy định, về nguyên tắc, vị trí tổng

giám đốc phải do cổ đông nắm giữ trên 15% cổ phần."

Ban đầu, quy tắc chung của công ty không có quy định này, nhưng khi bắt đầu

niêm yết, Minh Đạt đã đưa ra tiêu chuẩn này dựa trên tình hình thực tế nhằm

tránh sự thao túng các quyết định của tập đoàn bởi nguồn vốn nước ngoài.

Mục đích ban đầu là để ngăn chặn sự tập trung của các nhà đầu tư bán lẻ và

dòng vốn của các tư bản, nhưng giờ đây nó đã trở thành một hạn chế đối với

Thẩm Loan.

Bởi vì cô ấy chỉ nhận được 11% cổ phần từ Thẩm Xuân Giang!

Lý Lập Đông đột nhiên nhận ra: "Không sai, đúng là có quy định như vậy."

Thẩm Tông Minh chuyển từ lo lắng sang hài lòng khi nhìn Thẩm Khiêm, anh

xứng đáng là người thừa kế mà ông đã dày công bồi dưỡng, có thể xuất hiện ở

đây, cho thấy anh đã có sự chuẩn bị từ trước.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Minh Tông thả lỏng cơ thể.

Lại nhìn vẻ mặt của Thẩm Loan, đôi mày nhỏ khẽ nhướng lên, có vẻ rất ngạc

nhiên.

"Vì vậy" Ánh mắt sắc bén của Thẩm Khiêm quay ngược lại trên người cô, gằn

từng chữ một: "Cô không đủ tư cách để cạnh tranh với tôi."

Ngay khi anh nói câu này, đôi mắt của người phụ nữ đang khép hờ, cô đón nhận

ánh mắt của người đàn ông, lạnh lùng và nguy hiểm.

Thẩm Khiêm không tỏ ra sợ hãi: "Chẳng lẽ không phải sao?"

"Tôi mệt rồi."Thẩm Loan không đối đầu với anh ta, ngược lại nhìn về phía Lý

Lập Đông.

"Tôi có thể nghỉ ngơi mười phút rồi tiếp tục được không?"

Lý Lập Đông theo bản năng nhìn về phía Thẩm Khiêm, ánh mắt tỏ vẻ dò hỏi.

Người phía sau gật gật đầu —

"Được, vậy tạm thời nghỉ ngơi mười phút."

Vừa dứt lời, Thẩm Loan đứng dậy đầu tiên, đi thẳng ra ngoài phòng họp không

ngoảnh đầu nhìn lại.

Cũng không đi xa, mà quay người, bước vào phòng họp bên cạnh.

Sau nửa phút, Thẩm Khiêm mở cửa bước vào.

Lạch cạch —

Trở tay khóa cửa lại.

Thẩm Loan đứng trước cửa sổ, nghe thấy tiếng động, nhưng không quay lại,

như thể đã biết sẽ có người đến.

Thậm chí, ai đã đến trong lòng cũng biết rõ.

Thẩm Khiêm đi đến bên cạnh cô, đứng sánh vai cùng cô, trước mặt họ là một

tòa nhà cao ở đằng xa, dưới chân là rất nhiều xe cộ đang đi qua đi lại...